Đọc truyện Truy Tìm Bức Tranh Thánh – Chương 18
Khi cánh cửa ngôi nhà tranh đóng lại sau lưng Adam thì trước mắt anh hiện ra quang cảnh ngoại ô của một thành phố nhỏ. Bởi vì lúc đó còn rất sớm nên anh cảm thấy an toàn khi rảo bước đến Trung tâm Thành phố. Nhưng khi trên đường phố bắt đầu xuất hiện bóng các công nhân đi làm ca sớm thì anh đi chậm lại. Adam quyết định không đi thẳng vào trung tâm mà quan sát xem có chỗ nào để ẩn nấp để cân nhắc các bước tiếp theo. Anh dừng lại ở một bãi đỗ xe nhiều tầng và nghĩ rằng có lẽ sẽ không tìm được một chỗ nào tốt hơn để vạch ra kế hoạch hành động.
Adam bước qua cửa ra ở tầng trệt và đi đến thang máy dẫn lên khu đỗ xe ở tầng bốn. Anh chạy theo các bậc thang xuống tầng thấp nhất, thận trọng mở các cánh cửa đi vào tầng hầm và thấy ở đó hầu như trống rỗng và được chiếu sáng rất kém. Adam chọn tầng hầm bởi vì nghĩ rằng chỉ khi nào các tầng khác chật cứng người ta mới cho xe đậu ở đây. Anh đi men xung quanh tầng hầm và nghiên cứu cách bố trí của nó. Có hai chiếc xe dỗ ở góc phía xa với lớp bụi dày chứng tỏ chúng đã nằm đấy một thời gian khá lâu. Anh ngồ xổm xuống và nấp sau một chiếc xe và thấy mình khá an toàn trước tầm mắt của mọi người trừ những người tò mò nhất.
Adam chợt tưởng tượng ra biết đâu ai đó có thể gửi xe trong tầng hầm và để quên lại chìa khóa điện. Nghĩ vậy anh kiểm tra lại cửa hai chiếc xe nhưng cả hai đều được khóa kỹ. Anh lại ngồi xuống, để vạch ra một kế hoạch nghiêm túc làm sao có thể ra được đến bờ biển khi trời xẩm tối.
Đang suy nghĩ miên man bỗng có tiếng sột soạt làm Adam giật mình. Anh nhìn quanh khu tầng hầm tối tăm. Một người đàn ông xuất hiện, kéo theo một cái thùng rác gần đấy. Adam nhìn rõ ông ta mặt chiếc áo khoát màu nâu bẩn thỉu dài phết đất, chẳng khó gì không nhận ra đó là chiếc áo của người công nhân trước đấy. Anh không rõ mình phải làm gì nếu người đó đi tiếp về phía mình. Nhưng khi ông ta tiến đến gần, Adam thấy ông ta khá già và còng. Môi ngậm một mẫu thuốc lá. Người công nhân quét dọn dừng lại trước anh, phát hiện thấy một bao thuốc lá, ông nhặt nó lên kiểm tra, tin chắc là nó đã trống rỗng trước khi vứt vào sọt rác. Sau đó là giấy kẹo, lon pepsi – cola và một tờ Le Figero cũ, tất cả đều được cho vào sọt rác. Mắt ông ta sục sạo xung quanh phòng để tìm xem còn có rác hay không nhưng vẫn không phát hiện ra Adam đang khom lưng nấp sau chiếc xe xa nhất. Hài lòng khi đã làm xong nhiệm vụ ông ta kéo lê cái thùng rác trên sàn nhà và đẩy ra phía cửa. Adam thở phào nhưng chỉ sau khoảng hai phút ông già lại quay lại đi đến tường phía bên kia và mở một cánh cửa mà trước đó Adam không hề phát hiện ra. Ông ta cởi áo khoát màu nâu dài ra và thay bằng một cái áo khoác xám cũng ở tình trạng không tốt đẹp hơn mấy nhưng ít ra cũng làm cho bộ dạng tử tế hơn. Sau đó ông biến mất khỏi cửa. Một lát sau Adam nghe tiếng cửa đóng sập lại.
Người công nhân vệ sinh đã kết thúc ngày làm việc của mình.
Adam chờ một lát rồi đứng dậy vươn vai. Anh rón rén men theo tường đến chiếc cửa nhỏ. Anh khẽ mở cửa lấy chiếc áo dài nâu ra khỏi đinh treo rồi quay lại chỗ cũ ở góc hầm. Anh cúi người xuống khi chiếc xe đầu tiên của buổi sáng xuất hiện. Người lái xe cua một vòng rất thành thạo đánh xe vào góc phía xa khiến Adam cảm thấy tin chắc đây là thói quen hằng ngày của anh ta. Một người đàn ông nhỏ nhắn linh lợi với với bộ ria màu chì và chiếc áo màu hồng kẻ sọc bảnh bao, Tay xách chiếc cặp da nhảy ra khỏi xe. Sau khi dã khóa cửa xe anh ta đi nhanh về phía cửa ra. Adam đợi cho cánh cửa nặng nề đóng lại rồi mới đứng dậy khoác chiếc áo nâu ra ngoài áo bludong của mình.Vai áo khá chật còn tay áo thì ngắn củn nhưng it ra cái đó cũng làm anh trông giống như một công nhân làm việc ở đây.
Suốt một giờ sau đó anh quan sát các xe tiếp tục đến một cách thưa thớt.Tất cả các chủ xe đều khóa cẩn thận và kiểm tra mọi thứ trước khi bước ra khỏi cửa hầm, đem theo chìa khóa.
Phía xa có tiếng đồng hồ gõ mười tiếng, Adam quyết định chả làm được gì hơn nếu cứ dợi loanh quanh ở đây. Anh đã toan rón rén bước ra khỏi chỗ nấp và tìm cách đi qua căn hầm để đi đến cửa ra thì một chiếc xe Rover với tấm biển đăng ký Anh đi tới cua một vòng khiến Adam chói mắt vì ánh đèn pha. Anh nhảy sang một bên cho chiếc xe đi qua nhưng nó đã phanh kít lại bên cạnh, người lái xe thò đầu qua cửa hỏi, nhấn mạnh từng từ với giọng đặc Anh:
– Đỗ – ở – đây – được – chứ?
– Oui, monsieur (Vâng, thưa ông)
Người đàn ông khoát tay một vòng và tiếp tục hỏi kiểu như đang nói chuyện với một người đần độn:
– Các – tầng – khác – đều – ghi – là – bãi – đỗ – riêng – cả. Đỗ – ở – đâu – cũng – được – à?
– Oui. Bert – ay – mest – paak – you.
Adam đang chờ nghe một câu mắng “vớ vẩn!”. Nhưng người đàn ông lai nói “Hay lắm” rồi bước ra khỏi xe, đưa cho Adam chìa khóa và tờ mười Francs.
– Merci.
Adam nói, bỏ tờ bạc vào túi và đưa tay lên trán chào rồi hỏi, bắt chước kiểu nhấn từng chữ của anh ta:
– Mấy – giờ – ông – quay – lại?
– Lâu nhất là một tiếng.
Người đàn ông vừa đáp vừa đi ra cửa.
Adam đứng cạnh chiếc xe đợi dăm phút nữa không thấy anh ta quay lại. Anh mở cửa và đặt túi thực phẩm xuống ghế trước rồi đi vòng qua phía bên kia, ngồi vào ghế, vặn chìa khóa điện và kiểm tra đồng hồ nhiên liệu. Còn khoảng hơn một nửa bình xăng. Anh rồ máy lái chiếc xe lên dốc cho đến khi xe chạm sàn tầng một, ở đấy anh phải dừng lại. Cần phải có hai Francs để barie nhấc lên cho đi qua. Cô gái ngồi trong xe sau miễn cưỡng đổi cho anh tờ mười Francs vì nhận ra là nếu không làm như vậy thì cô cũng chẳng thể đi lọt.
Adam vừa nhanh chóng lái xe ra đường vừa tìm tấm biển chỉ dẫn “Đi được mọi hướng”. Chỉ vài phút sau anh tìm ra được phương hướng và thoát ra khỏi trung tâm thành phố rồi lái xe vào đường số sáu đi Paris.
Adam ước lượng may lắm thì anh có được hai giờ đồng hồ nữa. Đến lúc đó cảnh sát chắc chắn sẽ thông báo về vụ đánh cắp ô tô. Anh vẫn tin là có đủ xăng để đến được Paris nhưng rõ ràng không thể hy vọng đến được Calais.
Phần lớn thời gian chạy xe Adam luôn di trên làn chính và đồng hồ tốc độ luôn chỉ dưới tốc độ hạn chế có năm kilomet một giờ. Hết một giờ Adam đã chạy được gần chín mươi kilomet. Anh mở cái túi chị vợ người nông dân đưa cho lấy ra một quả táo và một miếng pho mát. Đầu óc lại nhớ tới Heidi, suốt hai ngày qua thỉnh thoảng anh lại nghĩ đến cô.
Giá như anh đừng bao giờ mở cái phong bì đó ra.
Mất một giờ Romanov mới phát hiện ra đối thủ của mình đang leo lên một quả đồi chỉ cách đường cái vài trăm mét. Hắn mỉm cười khi biết chắc rằng co thể tóm cổ Scott trước khi anh ta đến được đường cái. Khi Romanov chỉ còn cách vài mét thì viên trung úy không quân quay lại và mỉm cười với người lạ mặt.
Ba mươi phút sau, khi Romanov bỏ Banks lại sau một bụi cây, hắn buộc phải công nhận là viên sỹ quan phi công trẻ này cũng can đảm như Valchek. Nhưng hắn không thể hí thời gian hơn nữa để phán đoán xem Scott đi về hướng nào.
Romanov đi về phía tây.
Mãi đến lúc nghe tiếng còi hú, Adam mới choàng tỉnh khỏi trạng thái mơ màng. Anh nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên chiếc bảng đồng hồ: mới được khoảng hơn một giờ rưỡi. Chẳng lẽ cảnh sát Pháp lại có thể nhanh chóng đến thế sao? Chiếc xe cảnh sát giờ đây đang nhanh chóng áp sát bên trái nhưng Adam vẫn giữ nguyên tốc độ – chỉ có điều tim anh đập nhanh không tưởng tượng nổi – cho đến khi chiếc xe cảnh sát vượt qua xe anh.
Từng ây số trôi qua Adam bắt đầu tự hỏi liệu có thông minh hơn không khi rẽ sang một con đường vắng vẻ hơn, nhưng rồi anh quyết định liều phóng đến Paris càng nhanh càng tốt.
Anh vẫn cảnh giác với những tiếng còi rú trong khi tiếp tục lái xe theo các biển chỉ dẫn để vào Paris. Cuối cùng khi tới ngoại ô thành phố, anh đánh xe vào đại lộ Hospital và còn cảm thấy yên tâm đôi chút để cắn quả táo thứ hai. Trong hoàn cảnh bình thường, lẽ ra anh có thể thưởng thức những công rình diễm lệ dọc trên hai bờ sông Seine nhưng hôm nay mắt anh luôn liếc vào chiếc gương hậu.
Adam quyết định sẽ bỏ xe lại trong một bãi đỗ xe công cộng lớn. Nếu may mắn có thể nhiều ngày nữa người ta sẽ tìm thấy nó.
Adam sẽ sang phố Rivoli và ngay lập tức nhìn thấy một rừng biểu ngữ nhiều màu sắc thấp thoáng phía trước. Khó mà chọn được một chỗ nào tốt hơn vì anh chắc chắn đó là một bãi đỗ xe dành cho người nước ngoài.
Adam cho chiếc Rover chạy đến góc xa nhất của bãi. Sau đó anh ăn vội miếng pho mát cuối cùng rồi khóa cửa xe lại. Anh bắt đầu đi về phía cửa ra nhưng mới đi được mấy mét bỗng hiểu ra rằng những người đi nghỉ đang cuốc bộ kia sẽ buồn cười chiếc áo nâu dở hơi mà anh đã quên khuấy mất. Cần phải quay lại để quẳng nó vào hòm xe, nghĩ nhu vậy anh nhanh chóng cởi áo ra và gấp lại thành một gói vuông vắn nhỏ. Khi chỉ còn cách chiếc xe và mét thì Adam nhìn thấy một viên cảnh sát trẻ. Anh ta đang kiểm tra biển số của chiếc xe Rover và đọc các chữ và số vào máy bộ đàm. Adam chậm rãi quay bước trở ra, mắt vẫn không rời viên cảnh sát. Chỉ cần đi được sáu, bảy bước nữa là anh đã mất hút trong đám đông.
Năm, bốn, ba, hai, anh ngoái lại trong khi người đàn ông vẫn tiếp tục nói vào máy bộ đàm. Chỉ còn một bước thôi… “Ôi!” người phụ nữ kêu lên khi anh dẫm phải chân chị ta.
Theo bản năng Adam thốt lên bằng tiếng mẹ đẻ:
– Xin lỗi.
Viên cảnh sát lập tức ngước mắt nhìn Adam, anh ta kêu lên tiếng gì đó vào máy bộ đàm rồi chạy lại phía anh.
Adam vứt cái áo nâu xuống đất và vội vã quay lại, suýt nữa xô ngã một người phụ nữ và nhào ra cửa. Khs1ch du lịch đứng chật cứng trên bãi xe, họ đến để chiêm ngưỡng Louvre. Adam biết khó mà chạy hết tốc lực qua đám người đông nghịt này. Khi anh chạy tới lối vào bãi đỗ xe thì tiếng còi của viên cảnh sát đuổi sát sau chỉ vài bước. Anh chạy băng qua phố Rivoli, qua chiếc cổng vòm dẫn đến một quảng trường lớn.
Cũng lúc đó một cảnh sát khác từ phía bên phải lao tới khiến Adam chỉ còn cách chạy lên các bậc thang trước mặt. Lên đến bậc cao nhất anh ngoái lại thấy ít nhất có ba cảnh sát đang đuổi theo mình, Adam vội lao qua cánh cửa tự động và vượt qua một nhóm khách du lịch người Nhật đang đứng vây quanh bức tượng của Rodin ở hành lang. Anh xông qua người soát vé đang sửng sờ vì kinh ngạc và chạy dọc theo một hàn hlang dài bằng đá hoa cương.
Có tiếng gọi to phía sau lưng:
– Monsieur, monsieur, votre billet? – Thưa ông, vé của ông đâu?
Đến đỉnh cầu thang anh rẽ phải, chạy qua Gian trưng bày các tác phẩm”66″ của các thế kỷ.Từ gian trưng bày các tác phẩm hiện đại như Pollock, Bacon, Hocney, anh chạy sang gian Trường phái ấn tượng như Monet, Manet, Courbet, tuyệt vọng cố tìm một lối ra. Đến Thế kỷ thứ Mười tám là Fragonard, Goya, Wattaur, vẫn không có dấu hiệu của một lối ra nào. Adam chạy qua một Cổng vòm lớn và bước vào Thế kỷ Mười bảy – Murillo, Van Dyck, Pousin – trong khi đó mọi người dừng xem tranh và quay lại xem đâu là nguyên nhân của sự náo loạn như vậy. Chạy sang Thế kỷ Mười sáu – Raphael, Caravaggio, Michelangelo, Adam bỗng nhận ra mình chỉ còn hai thế kỷ tranh để mình đi qua mà thôi
Rẽ phải hay trái đây? Anh chọn bên phải và lọt vào một phòng lớn hình vuông, có ba cửa ra. Adam chạy chậm lại trong chốc lát để chọn một lối thoát tốt nhất, bỗng anh thấy căn phòng này toàn là tranh Thánh Nga. Anh dừng lại cạnh một cái khung rỗng có đề dòng chữ “Nous regrettons que ce tableau soit soumis à la restauration” (Rất tiếc là bức tranh này đang được đưa đi phục chế lại)
Viên cảnh sát đầu tiên đã chạy vòng phòng lớn và chỉ còn cách có vài bước, Adam chạy bổ đến cửa ra xa nhất. Lúc này anh chỉ còn hai lối để lựa chọn. Anh lao sang phải: thấy một cảnh sát khác đang lao thẳng đến mình. Bên trái: hai người nữa. Phía trước cũng có một người.
Adam dừng lại giữa phòng trưng bày tượng Thánh của Bảo tàng Louvre, hai tay giơ cao quá đầu. Xung quanh anh là một vòng vây cảnh sát, súng lăm lăm trên tay.