Bạn đang đọc Truy Thê Full – Chương 95: Sợ Hãi
Tác giả: Luna Huang
Tiếp sau đó vài ngày, Mã Phi Yến đều an tĩnh trong Vọng Nguyệt uyển. Đừng hiểu lầm nhé, không phải nàng nghe lời Cung Vô Khuyết đâu mà là hắn đoán trước nàng sẽ không ngoan ngoãn nên cho thị vệ canh giữ ở viện môn, ngoại có thể nhập nhưng nội lại bất xuất, thật không có gì đau khổ hơn!
Mỗi lần gặp hắn Mã Phi Yến chỉ quát: “Có phải ngươi mang nơi đẹp đẽ thế này làm lồng nhốt ta không?”
Cung Vô Khuyết chỉ trả lời nàng đúng một câu: “Nàng muốn nghĩ thế nào cũng được.”
Giờ đây ngồi trên lầu hai ngắm cảnh thưởng trà tâm trạng nàng cũng không thể khá lên được. Nếu là có thể mọc cánh nàng nhất định bay đi luôn. Hơn một năm nay nàng không có để ý gì đến Bách Hoa Mộng, sau khi trở về lại phát sinh nhiều chuyện khiến nàng cũng quên mất còn một đứa con tinh thần.
Giờ nhàn rỗi liền mang giấy bút ra vẽ vẽ thiết kế lại bàn ghế và bày trí ở Bách Hoa Mộng. Tiệm được hai ca ca cùng Bạch Mãn Ngọc quản lý nàng cực kỳ an tâm. Thiết Trụ mỗi ngày chạy đi chạy về mang sổ sách cho nàng xem doanh thu cũng khá tốt.
Đang ngồi vẽ vẽ hoa văn trên giấy, bất ngờ Cung Vô Khuyết bước đến. Hắn đưa mắt nhìn vào giấy trước mặt nàng rồi chậm rãi bước qua ghế đối diện ngồi xuống: “Nàng còn giận?”
Mấy ngày hôm nay mỗi lần Mã Phi Yến gặp hắn liền chỉ có gây gổ mà thôi. Đến hôm qua chính là đỉnh điểm, nàng chẳng thèm để ý đến hắn. Hắn nói gì cũng xem như không nghe, làm gì cũng xem như không thấy, kể cả vờ cưỡng hôn nàng cũng nhắm hắn biến mình thành xác chết mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Mã Phi Yến vẫn yên lặng ngồi vẽ xem như hắn là không khí vậy. Mắt tập trung vào hoa văn trên giấy trước mặt, tay phải cầm bút, tay trái vươn ra lấy trách trà gần đó.
Cung Vô Khuyết thấy vậy liền cố ý lặng lẽ dời tác trà đi nơi khác. Mã Phi Yến với mãi không thấy tách trà mà chỉ nắm được tay của Cung Vô Khuyết liền tức giận hừ một tiếng thả tay hắn ra. Ngẩng đầu lên xác định vị trí của tách trà, cầm lấy uống một hơi cạn đáy, rồi lại tiếp tục vẽ.
Cung Vô Khuyết cười phì một tiếng, mở miệng nói: “Hôm nay hạ triều sớm, ta đưa nàng về thăm nhạc phụ nhạc mẫu.”
Mã Phi Yến nghe vậy tâm trạng vui vẻ hẳn lên liền thả cây bút trên tay xuống, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đứng dậy kéo cánh tay hắn: “Mau đi thôi.” Có thế mà không chịu nói sớm, thật là phí thời gian mà.
“Không xem như không thấy ta nữa sao?” Cung Vô Khuyết vẫn ngồi một chỗ chậm rãi mở miệng nói: “Ta vừa về đến ngay cả trà cũng chưa uống qua a.”
Mã Phi Yến cười hì hì buông tay hắn ra, nhiệt tình châm cho hắn tách trà đưa đến cho hắn: “Uống nhanh rồi đi thôi, không thì đến đó cũng có trà uống a.”
Cung Vô khuyết nắm tay nàng gián tiếp đưa trà đến miệng nhấp một ngụm rồi đứng dậy cùng nàng đến thượng thư phủ.
Mã Phi Yến vừa đến nơi việc đầu tiên của nàng là chính là chọc Mã Phục Khanh. Mấy hôm nay nhớ hắn muốn chết, nghe Chu Lệ Mẫn hoài thai nàng cao hứng nghĩ sắp có tiểu hài tử để mình trêu chọc nhưng không ngờ nàng ta cùng Chu thị lại là người nham hiểm như vậy. Vẫn là không nên đụng đến a.
Mã Phục Khanh thấy được Mã Phi Yến vốn là tươi cười nhưng giờ lại bị nàng chọc đến khóc ầm ĩ bám lấy Cung Vô Khuyết không buông, miệng liên tục mách lẽo. Cung Vô Khuyết bế hắn lên trêu chọc hỏi: “Chẳng phải lúc trước Khanh nhi không muốn ta đưa cô cô trở về sao? Sao giờ lại như vậy?”
Mã Phục Khanh đáng yêu cắn môi không trả lời được. Hắn cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ của Cung Vô Khuyết thì thầm: “Cô cô, xấu.”
Mã Phi Yến ngồi gần đó đỏ mắt nhìn Mã Tuấn Vĩnh bế Mã Phục Hải cảm xúc khó chịu trong lòng liên tục bùng cháy: “Vì sao phụ thân lại có thể như vậy? Người không bế Khanh nhi lại đến bế Hải nhi là có ý tứ gì?”
Mã Tuấn Vĩnh nghe được mùi dấm chua từ Mã Phi Yến lan ra khắp tiền thính liền đưa Mã Phục Hải chi Tề thị, lập tức phân trần: “Bảo bối a, mẫu thân ngươi bế hắn cả ngày mỏi tay nên vi phụ mới đến giúp thì ngươi về đến.”
Tề thị nhận lấy Mã Phục Hải rồi lườm mắt liếc Mã Phi Yến: “Ngươi tại sao lại phải so sánh chuyện này chứ? Nếu bọn hắn lớn như ngươi chúng ta cũng không cần phải bế như vậy.”
Lúc này Chuyết Niên Quyên cùng Bạch Mãn Ngọc ở trù phòng cũng bước đến. Không cần nghe nội dung câu truyện ngửi được mùi chua trong tiền thính cũng biết được chuyện gì đang xảy ra rồi.
“Muội muội không cần phải ganh tỵ với chất nhi của mình như vậy chứ.”
“Cho dù phụ thân cùng mẫu thân muốn bế muội muội thì cũng không được nữa rồi.”
Mã Viễn Duẫn nhấp một ngụm trà xong liền nhìn thái độ phồng mang trợn mã của Mã Phi Yến cười khổ: “Muội muội không thể bỏ được tính xấu đó hay sao?” Cung Vô Khuyết cũng đang bế Mã Phục Khanh lại không thấy nàng ganh tỵ như vậy đi.
Mã Viễn Luật đảo mắt nhìn Mã Phục Khanh ngoan ngoãn ôm lấy Cung Vô Khuyết. Hắn hoàn toàn không hiểu vì lý do gì mà Mã Phục Khanh lại đeo bám Cung Vô Khuyết như vậy. Mã Phục Khanh cùng Cung Vô Khuyết tiếp xúc được bao nhiêu lần đâu.
Ho khan hai tiến hắn liền nói: “Khanh nhi cũng sang chỗ gia gia ôm vài cái để lát nữa cô cô ăn được ngon miệng một chút.”
Mã Phi Yến nghe được liền hung hăng cắn một miếng lê thật to, trừng mắt nhìn Mã Viễn Luật không trả lời. Cung Vô Khuyết nhìn thất nàng như vậy cũng là cười khổ.
Dùng qua bữa cơm Cung Vô Khuyết bảo bận việc liền đưa Mã Phi Yến sớm hồi phủ. Nàng đưa nhiên không chịu liền bảo hắn tự đi đi tối huynh trưởng đưa nàng hồi phủ. Hắn không đồng ý nhất quyết đưa nàng hồi phủ. Miệng không ngừng dặn dò bảo nàng nhanh chóng trở về Vọng Nguyệt uyển không được đi nơi khác rồi gấp rút rời đi.
Giờ đây nàng đang cùng Tuyết Ly, Bạch Chỉ, Ngân Chỉ từ đại môn trở về viện của mình. Nàng chẳng hiểu vì sao hắn cứ phải nhốt nàng như vậy nữa. Hôm nay nhân cơ hội tốt liền đi đến Giang Nam Mỹ Cảnh dạo.
Tuyết Ly luôn miệng bảo nàng nên trở về viện không nên làm trái lời Cung Vô Khuyết. Đương nhiên nàng để ngoài tay vẫn cứ làm theo ý của mình.
Bạch Chỉ Ngân Chỉ không nói gì chỉ im lặng bước phía sau. Đầu bọn họ cúi thấp không biết là đang nghĩ cái gì.
Mã Phi Yến đứng trên cầu đá nối giữa hai bên hồ phân phó Tuyết Ly đi mang trà bánh đến. Sở dĩ bảo nàng ta đi là bởi vì nãy giờ chỉ có mỗi miệng của nàng ta hoạt động thôi.
Tuyết Ly đi được vài bước liền chóng mặt ngã xuống đất. Bạch Chỉ đứng gần đó thấy được liền nhanh tay đỡ lấy nàng ta. Mã Phi Yến vội hô to bảo Thiếp Trụ bế nàng ta trở về thỉnh đại phu đến bắt mạch. Thiếp Trụ từ đâu đó nhảy xuống nhận lệnh liền bế Tuyết Ly rời đi.
Thế là việc lấy trà bánh liền giao cho Bạch Chỉ. Mã Phi Yến cùng Ngân Chỉ đứng đó nhìn theo bóng lưng của họ rời xa mới yên tâm.
Không được bao lâu, đột nhiên thấy có một tiểu tiếp chạy đến, phía sau lưng nàng còn có một nha hoàn thiếp thân đuổi theo. Mã Phi Yến qua quay nhìn, đập vào đôi mắt phượng của nàng chính là cảnh nữ nhân đó tóc tai rũ rượi, trâm trên tóc liên tục rơi xuống mặt đất, y phục không chỉnh tề, ôm lấy hai tai la hét.
Ngân Chỉ liền thì thầm bên tai nàng bảo đó là tiểu tiếp thứ mười ba. Mã Phi Yến cũng không để ý liền bước xuống. Tiểu thiếp mang đồng bài số mười ba kia trong lúc hoảng hốt đụng phải Mã Phi Yến khiến cả hai đều ngã xuống.
Mã Phi Yến được Ngân Chỉ sau lưng đỡ được nên không đến nỗi chật vật ngã xuống đất như tiểu thiếp số mười ba. Nàng cẩn thẩn quan sát thì thấy mắt nàng ta có một chút hốt hoảng, liền quay sang hỏi nha hoàn thiếp thân của nàng ta vừa chạy đến.
“Có chuyện gì?”
“Nô tỳ gặp qua thiếu phu nhân.” Nàng ta không nhúng người như lúc hành lễ mà trực tiếp quỳ xuống, đầu cúi thấp không trả lời được.
Mã Phi Yến phân phó Ngân Chỉ đi thỉnh đại phu rồi ngồi xổm xuống đối diện tiểu thiếp thứ mười ba, nắm lấy vai nàng ta nhẹ giọng: “Muội muội, đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Nàng ta ngơ ngác nhìn nàng, đôi mắt vô hồn ngây dại, miệng liên tục lẩm bẩm câu ta không muốn chết cực nhỏ. Mã Phi Yến phải đưa tai sát lại mới nghe được.
Quay sang nha hoàn kia chỉ thấy nàng ta ngã gục xuống mặt đất, khóe môi máu tươi chảy ra, mắt mở to nhìn nàng không hề nhắm lại. Tiểu thiếp số mười ba quay sang thấy được liền ngồi bó gối, cả người liền tục run rẩy, hai tay vẫn là bịt chặt tai của mình.
Mã Phi Yến hốt hoảng ngồi bệt luôn xuống đất, sắc mặt xanh xao trắng bệch liên tục thay đổi cực kỳ khó coi. Đến cùng chuyện này là thế nào?
Đột nhiên tiểu thiếp thứ mười ba nắm chặt lấy bả vai nàng liên tục lay mạnh, miệng nàng ta muốn nói gì đó đột nhiên mắt trợn to, khóe mắt có dòng máu tươi chảy ra, hai tay buông lỏng rời khỏi vai nàng rồi cả người gục xuống đùi nàng.
Mã Phi Yến sợ hãi không thể nhúc nhích được. Phải mất một hồi nàng mới run rẩy đưa tay đẩy nàng ta ra: “Này, này.”
Khi lật người nàng ta lại mới biết nàng ta đã không còn sống nữa rồi. Mắt của hai chủ tớ nọ vẫn là mở to nhìn Mã Phi Yến giống như có điều gì muốn nói nhưng lại không thể nói vậy.
Lúc này Ngân Chỉ chạy đưa đại phu đến thì đã quá muộn rồi. Đám tiểu thiếp không biết từ nơi nào chạy đến thấy được sắc mặt lạnh như băng cúi đầu không dám nói chữ nào. Cứ như là sợ bản thân mình cũng bị y như thế.
Mã Phi Yến được Ngân Chi dìu về phòng, cả người nàng lạnh run ôm lấy nệm dày không chịu buông. Cung Vô Khuyết bước đến ôm lấy nàng lo lắng trấn an: “Yến nhi, không sao, không cần để tâm chuyện đó.” Giọng hắn ngoại trừ lo lắng ra thì hoàn toàn không có cảm xúc đặc biệt gì khác.
Mã Phi Yến chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi không lo lắng cho các nàng sao? Vì sao ngươi có thể lãnh tĩnh như vậy, các nàng đều là thiếp thất của ngươi cơ mà.”
Một người ngoài như nàng cũng còn thương thay cho các nàng thế mà hắn lại vô tâm còn dám bảo nàng không cần để tâm nữa chứ. Đến cùng hắn là loại người gì? Nếu là không để tâm đến các nàng thì sao còn mang các nàng đến đây chịu khổ.
Cung Vô khuyết phi đáp sở vấn ôm chặt lấy nàng: “Người cũng đã mất rồi ta còn làm gì được. Điều quan trọng hiện tại chính là nàng tĩnh dưỡng cho thật tốt không được phép rời khỏi viện nửa bước.” Tay hắn vỗ vỗ vai nàng rồi đỡ nàng nằm xuống. Phân phó Bạch Chỉ, Ngân Chỉ rồi bước ra ngoài.
——Phân Cách Tuyến Luna Huang——
Bộ này up tới đây thôi nha 😀 mấy chương còn lại phiền mọi người sang Vọng Thư Uyển xem giúp ta. Ta chú trọng web ta hơn, gách đá ta xin nhận. Ta đế ý hình như đa phân các nàng đều thích nam nữ chủ 3S thì phải, bộ này ế ghê luôn =.=
http://vongthuuyen.com/truyen-chu/truy-the
Cám ơn và xin lỗi vì sự phiền phức này!
Ta còn mấy bộ nữa, hy vọng mọi người ủng hộ. Các nàng đọc xong có nhận xét gì viết bên dưới cho ta nhé. Có thể so sánh giữa bốn bộ với nhau nha.
<Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?> – – – bộ này không cung đấu trạch đấu quan trọng là ngược tâm nam chủ, tác giả cùng các độc giả thôi. Tình huống hài hước là chủ yếu. Bên wattpad được các nàng khen nhiều, lúc đầu ta vốn nghĩ là nữ chủ xem bị chê tiểu bạch thỏ.
<Trọng Sinh Tầm An> – – – bộ này nghe tên cũng biết là lâm ly bi đát rồi ha. Nữ chủ trọng sinh trở về không nghịch thiên, không súp-pờ-men, không thay thây hoán cốt, tính cách vẫn giữ lại. Tình tiết xoay quanh nữ chủ, nàng cố gắng thay đổi bản thân, cũng không để mình lún sâu vào thù hận. Đấu đá không nhiều quan trọng nhất ta để nam nữ chủ bộc tả nội tâm lấy nước mắt các nàng dưỡng nhan.
<Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ> – – -bộ này nữ chủ xuyên việt cẩu huyết luôn bị khi dễ. Đến lúc biết hoàng thượng đánh chủ ý lên gia tộc nàng giả hoàn khố khuấy đảo kinh thành. Cùng bệnh vương khẩu thiệt qua lại, thường xuyên ác khẩu nguyền rủa người khác.
<Công Chúa Hòa Thân> — Bộ này nói về một công chúa bị lưu lạc đến lãnh cung rồi bị tống đi hòa thân. Vốn nghĩ sẽ cùng sỏa trượng phu sống hòa thuận không ngờ hắn khỏi bệnh hưu nàng, mà nàng lại bỏ mạng ở một đất nước xa xôi. Lần nữa trọng sinh nàng tự tính toán cho mình.
<Tam thế Duyên> — Bộ này kể về một đôi tra nam tra nữ, ta chỉ muốn dùng bộ này để minh oan cho bọn họ mà thôi. Ta nghĩ con người sinh ra ai cũng tốt đẹp cả, họ chỉ vì một số lợi ích mà lầm đường lạc lối, trọng sinh chính là cách để bọn họ sửa sai.
*cúi người 90độ* Hy vọng các nàng ủng hộ *cúi người 90độ*