Truy Thê Full

Chương 31: Lễ Cập Kê


Bạn đang đọc Truy Thê Full – Chương 31: Lễ Cập Kê


Tác giả: Luna Huang

Từ cung yến kia Mã Phi Yến luôn được mời dự yến tiệc của các thiên kim, không thì cũng là rủ rê đi dạo, thưởng hoa. Bách Hoa Mộng của nàng không cần kinh doanh sao?

Cuối cùng đành nâng Nặc Nặc lên làm chưởng quỷ, nàng ta theo nàng lâu cũng biết cách pha trà rồi thuê thêm hai người phụ giúp. Đúng tốn bạc của nàng.

Mỗi ngày cùng đám thiên kim dạo chơi vô cùng phí bạc. Bọn họ toàn hỏi về thời gian, sở thích của hai huynh trưởng nào có để ý gì đến nàng đâu.

Trước khi đi hai huynh trưởng thay phiên nhau dặn dò nàng.

Mã Viễn Duẫn thở dài nhìn nàng: “Không được bị địch mua chuộc mà phản bội quốc gia.”

Mã Phi Yến ngẩng cao đầu vỗ ngực thề thốt đủ điều: “Lão đại yên tâm muội thân ở Tào doanh, tâm tại Hán. Tuyệt đối sẽ không bị mua chuộc đâu.”


“Đúng rồi, chúng ta là Tào doanh đấy đại ca.” Mã Viễn Luật là một phen trào phúng nàng.

“Lão nhị nói hươu nói vượn gì đó, muội là nói lát nữa cơ.” Nàng đưa tay chống hông cao giọng rồi lại vỗ ngực đảm bảo: “Hai người cứ tin tưởng muội, ngoài muội ra thì không ai có thể gánh vác trọng trách này đâu.”

Mã Viễn Duẫn ôm trán sầu não: “Không biết có tin được không?”

“Nhất định là không thể tin được. Mỗi lần thấy bạc là muội muội cứ sáng mắt y không còn thấy thứ gì khác nữa.” Mã Viễn Luật bĩu môi chê trách, ánh mắt nhìn Mã Phi Yến khinh thường.

“Trong lòng của hai người muội thực sự không đáng tin như vậy sao?” Mã Phi Yến tức giận quát to.

“Sự thật chứng minh là như vậy còn gì. Rõ ràng dặn đi dặn lại không được tiết lộ nơi trốn của đại ca thế mà muội chỉ vì một ít cao điểm rẻ tiền lại nói ra toàn bộ.” Mã Viễn Luật khoác tay trước ngực kể tội nàng.

“Đó là điểm tâm muội chưa từng dùng thử a, là do hoàng hậu nương nương ban thưởng làm sao gọi là rẻ tiền được chứ. Những người khác chưa chắc có thể dùng đâu. Lại nói, muội chỉ nói bọn họ biết lão đại đang ở đâu cũng không có nói địa điểm cụ thể.” Vị thiên kim đó là cháu ruột của hoàng hậu nương nên cứ mang hết đồ được thưởng đến cho nàng. Nàng cũng biết điều tiết lộ một chút chứ.

“Điều đó đã chứng minh được muội muội thực sự không đáng tin.” Mã Viễn Duẫn đen mặt nói. Vì ăn mà bán rẻ huynh trưởng e rằng trong thiên hạ này chỉ có mỗi nàng làm được thôi.


Mã Phi Yến bĩu môi, giậm chân giận dỗi bỏ ra ngoài. Lần nào xuất môn nàng cũng mang mạn che mặt. Đó không ai thấy được dung mạo của nàng.

Tề thị kéo nàng lại chỉnh chu lại tóc, còn luôn miệng trách móc: “Ta không thể hiểu được ngươi cứ mang mạn che mặt làm gì? Ngươi thử một lần ra cửa không mang mạn che mặt liền không được sao?”

Mã Phi Yến chỉ cười chứ không nói gì. Nàng là cố ý để bọn họ nghĩ nàng thật sự là xấu nữ mà không dám tiếp cận cơ mà.

Hôm nay thiên kim nhà Uông tướng quân thiết yến. Vốn là chẳng muốn mời nàng đâu. Chỉ là không tiện mời hai vị huynh trưởng của nàng mới mời nàng cho có lệ thôi.

Mã Phi Yến đem lễ vật ngồi trên xe ngựa, biểu tình trên mặt nàng nhàn nhạt không chút vui mừng. Đến đó khác nào cùng đám nữ nhân ngâm thơ như mấy lần trước đâu. Chỉ là Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị ở nhà nên cũng không dám giả bệnh bắt buộc lếch thân đi.

Trước khi đến đó nàng ghé qua cửa sau cửa Bách Hoa Mộng hỏi thăm Nặc Nặc tình hình của cửa tiệm. Lúc này Nặc Nặc cũng biết được thân phân nữ nhi của nàng nên cũng không có ngạc nhiên. Chỉ là lúc đầu khi mới biết có chút thất vọng.

Sau khi nghe báo cáo xong Mã Phi Yến an tâm dặn dò thêm vài thứ mới rời khỏi. Cũng may nàng bồi dưỡng Nặc Nặc không ít, nàng ta cũng gọi là học được cách pha trà nên không bị khách phàn nàn gì.

Bước xuống xe ngựa Mã Phi Yến được gia đinh đưa vào trong hoa viên đang tổ chức tiệc. Vừa thấy nàng đám thiên kim đã chạy đến bu quanh như ruồi thấy bánh ngọt vậy.


Tặng lễ vật xong liền bị bọn họ kéo lại nói chuyện làm đẹp, thật là, người nàng ở đây nhưng hồn sớm đã bay đến Bách Hoa Mộng rồi.

Chưa được bao lâu thì nghe Cung Vô Khuyết đến, Mã Phi Yến sợ đến mất mật đầu cúi thấp. Mọi người đồng loạt phúc thân cung nghênh hắn, mắt hắn nhìn Mã Phi Yến nhưng lại tỏ ra không quen biết nàng mà đi thẳng một đường đến tiền thính.

Thông qua đám thiên kim Mã Phi Yến biết được, tỷ tỷ Cung Vô Khuyết gả vào Uông gia làm đương gia chủ mẫu. Cung Lạc Thiên lớn tuổi rồi mới sinh được hắn nên hắn là người nhỏ tuổi nhất và được cưng chiều nhiều nhất.

—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-

Hôm nay, Tề thị tổ chức lễ cập kê cho nàng. Trên dưới Mã gia đều náo nhiệt. Mấy thiên kim dựa viện cớ thân thiết với nàng cũng đến chúc mừng.

Mã Tuấn Vĩnh chuẩn bị cho nàng bộ y phục màu hồng phấn thêu hồ điệp tung cánh ở thân váy. Tề thị đặt làm một cây trâm vàng chạm khắc hoa tử đinh hương. Mỗi người ở Mã gia không tặng khuyên tai cũng là vòng vàng đắt tiền.

Mã Phi Yến chậm rãi tiến ra rồi ngồi trên đệm tròn ở giữa tiền thính. Tề thị xúc động cầm lược lên chuẩn bị giúp nàng chải tóc, bên ngoài thông báo Cung Vô Khuyết đến. Mã Phi Yến kinh ngạc nắm chặt tay. Hắn đến làm gì? Gây phiền phức cho nàng sao?

Mọi người phúc thân hành lễ, đồng loạt hô to: “Tham kiến quốc công gia.”

“Miễn lễ, đứng lên hết đi” Cung Vô Khuyết đảo mắt quét lên toàn bộ người có mặt ở tiền thính rồi dừng lại trên người nàng: “Hôm nay bổn quốc công đến tham dự lễ cập kê của Mã tiểu thư. Mọi người không cần câu nệ tiểu tiết tránh làm trễ giờ lành.” Chất giọng nhàn nhạt làm cho không khí náo nhiệt của tiền thính cũng vì vậy mà lạnh đi vài phần.

Thế An nhìn nàng khẽ gật đầu rồi theo Cung Vô Khuyết tiến vào trong tiền thính. Từ lúc Thế An cùng Cung Vô Khuyết xuất hiện, Mã Phi Yến cảm thấy nhân vật chính của buổi lễ ngày hôm nay dường như là họ chứ không phải nàng nữa.


Hắn an vị trên ghế khách quý, buổi lễ lại được tiếp tục. Tề thị chậm rãi chải tóc cho Mã Phi Yến. Từng lọn từng lọn tóc suôn mượt mà như thác được cây lược gỗ chải từ đỉnh đầu xuống đến chân tóc. Đầu hơi cúi, mắt của Mã Phi Yến nhìn thẳng nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt của Cung Vô Khuyết nhìn nàng không hiểu hắn có ý tứ gì.

Hắn tựa tiếu phi tiếu không rời mắt. Lúc trước ở trở về kinh thành xin thánh chỉ cấp thêm ngân lượng cho Mã Tuấn Viễn liền nhận lệnh đến Lương Châu dẹp phản loạn cùng ngoại xâm. Sau này viện cớ Liệp thành ở Lương Châu đường xá không tốt liền xin thánh chỉ để Mã Tuấn Vĩnh đích thân đến tu sửa.

Trong thư hắn còn ghi rõ Mã Tuấn Vĩnh làm tròn chức trách khiến hắn rất hài lòng. Không ngờ hoàng thượng còn chưa chỉ định Mã Tuấn Vĩnh đã đồng ý đến đó. Hắn vốn nghĩ Mã Phi Yến cũng được theo nhưng lần này nàng lại ở tại kinh thành không rời đi.

Khi trở lại kinh thành thì nghe được không ít chuyện về nàng. Hắn cho người tra mới biết được mấy năm nay nàng ở kinh thành như thế nào. Bất quá, như vậy cũng tốt, nàng mang tiếng xấu nữ hắn cũng không cần lo lắng.

Từ lúc gặp nàng liền thích tính cách hoang dã của nàng. Đám thị thiếp trong phủ càng nhìn hắn càng cảm thấy nhàm chán vô vị. Thú được một thê tử cực phẩm như nàng mới cho hắn cảm giác mới mẻ.

Tiếp xúc với nàng hắn không cảm giác nàng chỉ làm một tiểu oa nhi bình thường, cứ như một người trưởng thành vậy. Lại còn món bánh có tên ninh mông đản cao kia nữa, không ai có thể làm ra được.

Tề thị xúc động, tay run rẩy gắn cây trâm vàng lên tóc nàng. Mọi người chúc mừng bên tai, trong lòng Mã Phi Yến lại cảm thấy bất an. Cung Vô Khuyết đến đây không đơn giản chỉ là ngồi một chỗ như vậy chứ?

Mắt nàng vô thức lại liếc nhìn về phía của Cung Vô Khuyết, hắn hiện cũng đang chăm chú nhìn nàng. Cả sắc mặt lẫn ánh mắt cũng không để lộ bất kỳ thần thái gì, nàng chẳng thể đoán được hắn đang nghĩ gì cả. Đôi môi mỏng gợi cảm kia hiện lên một nụ cười nhưng lại không giống nụ cười khiến Mã Phi Yến càng lo lắng hơn.

Đúng như dự đoán Cung Vô Khuyết lên tiếng: “Bổn quốc công cũng có lễ vật tặng cho Mã tiểu thư.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.