Bạn đang đọc Truy Thê [luna Huang] – Chương 93: Uy Hiếp
Tác giả: Luna Huang
Lát sau, Mã Phi Yến đứng dậy theo cung nữ đến tiện điện. Không ngờ trên đường quay trở về thì bị Trữ thân vương chặn lại. Bắt đắc dĩ liền nhúng người hành lễ.
“Thần phụ gặp qua Trữ vương gia, vương gia vạn phúc.”
Trữ thân vương hừ một tiếng rồi phất tay bảo cung nữ kia lui xuống. Mã Phi Yến khẽ quay đầu nhìn cung nữ đó nhúng người xong lùi ra một đoạn khá xa, tâm nàng bắt đầu đập loạn nhịp. Không biết tên biến thái trước mặt này sẽ làm gì nàng đây.
Ý nghĩ nhấc váy chạy thật nhanh mới xuất hiện trong đầu, còn chưa kịp hành động đã bị Trữ thân vương tóm lấy cổ rồi nhấc lên. Hai chân của Mã Phi Yến giờ đây rời khỏi mặt đất, hô hấp khó khăn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng cả lên, đôi mày liễu dán chặt vào nhau. Nàng mím chặt môi khó khăn phát âm.
“Trữ vương gia, ngươi muốn là gì?”
“Còn dám hỏi ta.” Trữ thân vương phận hận gằng từng chữ một: “Tiện nhân dám lừa ta, chỉ bằng ngươi sao?”
“Ta khi nào lừa ngươi, ngươi mau buông ta ra. Đây là hoàng cung ngươi dám đối với ta như vậy.” Mã Phi Yến thở hổn hển cố gắng bơm không khí vào phổi. Nơi cổ bị bóp chặt rất đau. Tay nàng nắm chặt lấy cổ tay hắn ra sức cấu nhéo chỉ hy vọng hắn thả mình.
Trữ thân vương nghe vậy liền dùng nhiều hơn một phần sức. Nữ nhân này cư nhiên còn dám uy hiếp hắn nữa.
“Ngươi nói ngươi không lừa ta sao? Là ai đáp ứng thành thân cùng ta quay lưng lại liền bỏ trốn. Ta một lòng muốn lấy ngươi làm trắc phi ngươi lại đối nghịch với ta còn hại ta tổn thất nhiều binh lực như vậy.” Hắn hạ giọng nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt trừng to phảng phức như biến thành màu đỏ vậy.
“Ta đã gả ra ngoài làm sao lại có thể gả cho ngươi được, ngươi cũng biết chuyện đó. Tuy ta không muốn gả cho hắn nhưng cũng sẽ không muốn gả cho ngươi.” Mã Phi Yến vừa nói vừa dùng sức đẩy tay hắn: “Còn chuyện kia không liên quan đến ta, là do bọn hắn tự chuốc lấy. Ta đau quá ngươi mau buông tay.”
Trữ thân vương mắt thấy từ xa có người bước đến liền thả nàng ra rồi nắm lấy cổ tay nàng kéo vào một góc khuất của núi giả to gần đó. Mã Phi Yến thấy có người đến định hô to liền bị hắn dùng tay bịp miệng, tay còn lại giữ lấy tay nàng. Đầu nàng lại tựa sát vào ngực hắn, hai chân cố sức nhảy lên đá núi giả nhưng không thể nên không thể làm gì hơn.
Khi đám cung nữ đi qua, Trữ thân vương xoay người nàng lại, ép sát vào núi giả uy hiếp: “Nếu ngươi muốn sống thì giữ mồm giữ miệng cho ta, chỉ cần ngươi giúp ta hạ dược Cung Vô Khuyết, sau khi chiếm được ngôi vị hoàng đế sẽ phong ngươi làm quý phi.”
Lúc nãy giữ tay nàng hắn thấy được thủ cung sa nên biết cho đến bây giờ nàng vẫn là hoàn bích, hắn cũng không ngại nạp nàng vào hậu cung của hắn. Nhưng nếu nàng cố chấp hắn liền thủ tiêu nàng trước.
Mã gia đối với hắn vẫn là nhất mực ủng hộ nên hắn nghĩ Mã Phi Yến vẫn chưa hề nói ra chuyện năm trước. Nghe tin nàng cùng Cung Vô Khuyết ở Liệt thành hắn lập tức phái ám vệ đến ám sát nàng nhưng lại không thành vì hành tung của Cung Vô Khuyết quá thất thường không thể điều tra được.
Đến khi nàng về kinh thành ở Mã gia, hắn muốn đến đó lại bị ám vệ của Cung Vô Khuyết chặn lại. Bạch Chỉ Ngân Chỉ cũng bị quản lý chặt chẽ không thể liên lạc được. Lúc trước Mã Phi Yến rất thường cho các nàng trở về Trữ vương phủ nhưng giờ lại không như vậy nữa. Hắn đây biết Mã Phi Yến vì muốn bảo vệ các nàng nên không cho các nàng trở về nữa.
Nghe đến bây giờ Mã Phi Yến mới đoán được trong một năm qua quan hệ giữa Trữ thân vương và thái tử đã đi đến hồi cao trào. Nhưng bọn họ tranh quyền đoạt lợi là chuyện của bọn họ, liên quan quái gì đến nàng?
Bây giờ không đáp ứng hắn sợ là bị giết rồi chôn xác cũng nên. Nhưng đáp ứng hắn gây hại cho Cung Vô Khuyết cũng là việc nguy hiểm a. Nàng nên làm gì đây.
Đúng lúc đó âm thanh của Cung Vô Khuyết từ xa truyền đến: “Yến nhi.” Hắn thấy nàng đi lâu như vậy vẫn chưa quay về liền lo lắng đi tìm. Quan trọng hơn hết là Trữ thân vương cũng không ở trong yến tiếc. Hắn sợ Trữ thân vương sẽ gây bất lợi cho nàng.
Nghe được tiếng của Cung Vô Khuyết, mắt của Trữ thân vương khép hờ nhìn Mã Phi Yến, hạ giọng hỏi: “Nghĩ xong chưa?”
Mã Phi Yến khó khăn nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ta chỉ là một nữ tử bình thường không thể giúp ngươi được, xin lỗi.” Nàng cũng hạ giọng nói, mắt nhìn xuống đôi hài thêu hoa dưới chân.
Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng của Cung Vô Khuyết gọi Yến nhi. Nàng rất muốn đáp trả hắn nhưng tình thế trước mặt thật sự là không thể a.
“Vậy chỉ cần ngươi không nói với Cung Vô Khuyết chuyện hôm đó và cả hôm nay liền được.” Hắn nâng cằm nàng kéo lên, hung hăng đẩy đầu nàng dựa sát vào vách núi giả. Vết thủ cung sa kia khiến hắn thập phần tin chắc Mã Phi Yến cùng Cung Vô Khuyết tuyệt đối không có tình cảm.
Mã Phi Yến lấy hết dũng khí, nhãn thần không hề động nhìn hắn: “Ta vẫn chưa nói cùng hắn.” Nàng biết giờ phút này không nói dối nhất định không qua được.
Trữ thân vương biết Cung Vô Khuyết tìm đến đây nhất định sẽ rất nhanh gặp được cung nữ kia nên hắn sớm một chút liền dùng kinh công tránh sang một bên. Đương nhiên hắn không tin Mã Phi Yến rồi, nhưng không có thời gian cùng nàng đôi cơ nữa.
Mã Phi Yến được thả liền chỉnh tề lại y phục rồi bước ra đứng quay lưng về phía đường đá nhìn ngắm khóm hoa gần đó. Cung Vô Khuyết quay qua quay lại tìm liền thấy được nàng đứng gần đó liền chạy đến lo lắng hỏi:
“Yến nhi, nàng đứng đây vì sao không lên tiếng?” Hắn ôm lấy nàng từ phía sau. Cũng may nàng không bị gì a.
Mã Phi Yến giả vờ giật nảy mình quay sang phân trần: “Ở đây hoa đẹp quá ta ngắm đến nhập thần nên không nghe được.” Nàng biết Trữ thân vương vẫn chưa rời khỏi đây, không nên manh động như vậy.
Đường nhìn của Cung Vô Khuyết vô tình rơi xuống cổ nàng rồi nhanh chóng chuyển đi. Vờ như chưa thấy gì hắn nhẹ nhàng hôn lên má nàng một cái: “Yến nhi, vì sao không quay trở lại, ta đợi nàng lâu lắm có biết không?”
Mã Phi Yến cắn cắn môi không biết nên trả lời thế nào? Bây giờ Trữ thân vương đang ở đây a, nàng làm sao không lo lắng cho được. Mà tên này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Ở trong hoàng cung cũng dám ôm nàng như vậy.
Đẩy hắn ra nàng lạnh nhạt nói: “Chúng ta trở về thôi, rời đi lâu như vậy cũng chưa kịp trò chuyện cùng thái tử phi.”
Cung Vô Khuyết đáp ứng nắm lấy tay nàng kéo đi. Trên đường còn huyên thuyên nói nàng lo ngắm hoa đã bỏ qua biết bao nhiêu chuyện hay. Nào là nữ nhân nào múa đẹp, mỹ nữ nào tài hoa, nghe đến Mã Phi Yến có chút choáng váng.
Sau khi trở về, Cung Vô Khuyết nhanh chóng đưa nàng đến thư phòng bảo nàng đọc sách. Cửa thư phòng vừa được Thế An bên ngoài đóng lại hắn liền ôm nàng vào lòng vuốt ve cái cổ của nàng hỏi: “Có đau không?”
Mã Phi Yến hốt hoảng quay sang không tin nhìn hắn: “Ngươi thấy?” Tuy Trữ thân vương bóp cổ nàng rất đau nhưng vết đỏ kia sẽ rất nhanh hồi phục. Còn chưa nói đến lúc Cung Vô Khuyết tìm tới cũng đã mất một khoản thời gian rồi làm sao hắn thấy được.
Hắn quay người nàng lại đối diện với mình: “Làm sao không thấy được, ta đau lòng chết đây. Ta còn không nỡ đối xử với nàng như vậy thế mà hắn lại dám tốn thương nàng.” Lúc nãy hắn không thấy vết đỏ trên cổ nhưng hắn lại thấy cổ áo của nàng có nếp nhăn, phần tóc phía sau lại có chút rối nên đoán được nàng đã gặp qua Trữ thân vương.
Mã Phi Yến vội vàng kể hắn nghe chuyện xảy ra lúc nãy. Thái độ của hắn đối với chuyện này chính là lãnh đạm thờ ơ như thể không liên đến mình vậy. Sau đó hắn dặn dò nàng:
“Sau này tốt nhất nàng không nên rời khỏi Vọng Nguyệt uyển. Nếu có ai mời nàng đi dạo tuyệt đối không được đồng ý có biết không?”
Mã Phi Yến đẩy hắn ra rồi bước đến nhuyễn tháp nằm xuống: “Ngươi làm gì vậy? Không lẽ trong phủ của ngươi mà ngươi cũng không tin sao?”
Hắn là bảo nàng ở trong Vọng Nguyệt uyển dạo chữ không phải Hắc Nguyệt Cao Phong a. Hắn Nguyệt Cao Phong vốn là viện của hắn, hắn còn không tin thì làm sao mà ở cho được.
Cung Vô Khuyết bước đến ngồi xuống chỗ trống ở phần eo của nàng, khom người xuống nhìn nàng nghiêm túc nói: “Hứa với ta.”
Thấy thần sắc hắn như vậy nàng liền đáp ứng tay cũng không quên đẩy hắn ra. Tay còn chưa chạm đến hắn đã bị nắm lại áp vào ngực hắn, tiếp tới là thấy đôi môi đang mỉm cười của hắn áp lên môi nàng.
Con khỉ đáng chết này vì sao cứ phải thích cưỡng hôn nàng như vậy chứ? Hắn đến chỗ mấy tiểu thiếp chẳng phải là tha hồ hôn sao? Đáng ghét hơn chính là cả thân thể của nàng ngoài bộ não ra thì không có chỗ nào bài xích hành động vô liêm sỉ này của hắn.
Cung Vô Khuyết hôn đến khi cả người nàng mềm nhũn ra mới chịu lui bước khen một chữ Ngoan. Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng cười xấu xa.
Mã Phi Yến đủ không khí liền điều chỉnh lại nhịp thở mắng: “Đây là thư phòng, một nơi nghiêm túc như thế lại bị ngươi biến thành gì rồi.”
Hắn đưa tay véo gò má của nàng: “Ý nàng là trở về phòng liền được sao?” Lúc này mặt hắn đã áp vào hõm vai của nàng cọ qua cọ lại. Có trời mới biết được hắn muốn hôn vào biết chừng nào, nhưng hắn không thể.
Mã Phi Yến bị hắn làm cho cả người ngứa ngáy không chịu được. Tay lại bị chế trụ không thể đẩy ra liền hậm hực quát: “Ngươi nghiêm túc một chút có được không? Có như cầu sinh lý liền đến chỗ mẫy tiểu thiếp kia đi, không tiễn.”
Cung Vô Khuyết cười ha hả, ngồi thẳng thắt lưng. Đang định nói gì đó thì nghe tiếng của Thế An truyền vào: “Gia, lão gia mời người cùng thiếu phu nhân đến tiền thính một chuyến.”
Hai người nhìn nhau chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài.