Truy Thê [luna Huang]

Chương 23: Ép Duyên


Bạn đang đọc Truy Thê [luna Huang] – Chương 23: Ép Duyên


Tác giả: Luna Huang

Dạo này, lão thái gia, lão thái thái cấp tốc tìm người phối hôn cho huynh đệ Mã gia chi thứ hai. Lý thị bảo họ cần nha hoàn thông phòng. Mã Tuấn Trường cũng cảm thấy có lý nên cũng không phản đối. Lão thái gia còn bảo Mã Tuấn Trường mở một khóa học cho bọn họ nữa.

Ba huynh muội lại tích cực biểu tình chống thông phòng bước vào An Tri hiên. Mã Phi Yến cho rằng đó là hành động vô nhân đạo. Vì muốn bản thân biết những chuyện kia mà phá hủy trinh tiết của nữ nhân khác thật đúng là thiên lý bất dung. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật cũng đồng ý với suy nghĩ của nàng.

Lão thái thái cùng lão thái gia nghe Trình thị cùng Lý thị báo lại liền tức tối gọi Mã Phi Yến ra tiền thính giáo huấn một trận trước mặt mọi người trong Mã gia. Mã Phi Yến bĩnh tĩnh nghe xong liền hỏi:

“Vì sao nhất thiết phải dùng trinh tiết của người khác như vậy?”

Lão thái thái lạnh giọng quát: “Đó là hạ nhân, ngươi thương tiếc cái gì? Chi bằng ngươi quan tâm ca ca của ngươi một chút còn tốt hơn.”

Mã Viễn Duẫn và Mã Viễn Luật ngồi như là tội phạm đang bị xét xử vậy. Bọn họ phó thác tất cả cho vị luật sư đại tài là Mã Phi Yến, còn hứa hẹn thắng kiện nhất định mỗi người sẽ làm một việc tùy nàng yêu cầu.

“Hạ nhân không phải người sao?” Mã Phi Yến liền hỏi lại: “Không ai muốn mình là hạ nhân cả, chỉ là bọn họ không có quyền được lựa chọn, sinh ra không tốt nên mới phải làm hạ nhân. Mỗi người khi đến thế giới này đều bằng bàn tay trắng, vì sản nghiệp của tổ tiên để lại mới có thể làm được tiểu thư, thiếu gia thôi. Phi Yến cho rằng đó là quan niệm sai lầm phải sớm loại bỏ.”

Đám nha hoàn nghe được có một số thì cảm động Mã Phi Yến biết thương tiếc các nàng. Số còn lại thì ghét cay ghét đắng nàng chặn con đường tươi đẹp của mình.


Mã Viễn Hành cảm thấy cũng có lý, vì sao Mã Phi Yến không hồi phủ sớm hơn. Từ đó hắn cũng chẳng đụng đến hai nha hoàn thông phòng của mình nữa.

Lão thái gia tức giận đập bàn nói: “Đây là tổ huấn do tổ tiên truyền lại, ngươi cư nhiên dám bảo loại bỏ.”

“Tổ huấn là chết, người là sống, quan trọng hơn hết tổ huấn là do người đặt ra, muốn sửa hay không là do bản thân của mỗi người, không thể nói đó là tổ huấn phải tuân theo.” Mã Phi Yến ngồi trên ghế ho vài tiếng, nhấp một ngụm trà thấm giọng mới chậm rãi nói tiếp.

“Ngươi, ngươi cư nhiên dám bảo sửa tổ huấn.” Mã Tuấn Trường im lặng nãy giờ cũng tức đến tím mặt, tức giận nói.

Lý thị mỉa mai lên tiếng: “Người là một nữ tử chưa xuất giá cư nhiên dám nói ra những lời này.”

Trình thị nhếch môi, ánh mắt thập phần như muốn ép nàng vào chỗ chết một dạng: “Nếu không dùng thông phòng thì làm sao mà biết được. Chẳng hay Phi Yến có cao kiến gì?”

“Phi Yến không có cao kiến gì cả.” Mã Phi Yến nhàn nhạt đáp, khóe môi hơi cong lên khi thấy sắc mặt tối thui của những người trong tiền thính: “Lúc trước tổ tiên chẳng phải cũng không có thông phòng sao? Thế họ làm sao biết được?”

Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật hướng Mã Phi Yến cam bái hạ phong. Không nghĩ đến khó như vậy nàng cư nhiên trả lời được. Nếu nàng là nam tử nhất định oai tông diệu tổ rồi.

Trong tiền thính, không ai dám trả lời, cũng không ai biết trả lời thế nào. Không ngờ Mã Phi Yến lại mồm mép như vậy. Thế nên chuyện thông phòng bị bát bỏ triệt để. Từ đó về sau không ai dám nhắc đến chuyện này nữa.

Trình thị và Lý thị thường xuyên mang cháu gái đến phủ chơi. Lại còn đưa họ đến An Tri hiên nữa chứ. Báo hại hai vị huynh trưởng sớm bị nữ nhân dọa đến suýt ngất của nàng trước khi trời tối không dám bước chân về phủ.


An Tri hiên cũng vì vậy mà bị khóa chặt đến tối. Mã Phi Yến thì bĩu môi phê phán hành động không giống nam nhân của họ. Đổi lại là nàng thì đám nữ nhân đó sớm đem ăn sạch sành sành. Bọn họ không những không cảm kích nàng giúp bản thân đả thông tư tưởng mà còn bảo nàng biến thái nữa chứ. Thật không còn lời nào để diễn tả.

Trình thị cùng Lý thị lại mang đám cháu gái cho đến ở vài ngày trong Mã phủ. Lão thái gia, lão thái thái thấy vì Mã gia khai chi tán diệp cũng là chuyện nên làm nên mắt nhắm mắt mở xem như không biết gì cả.

Mã Viễn Hành nhìn thấy vậy nhớ lại lúc trước tình trạng của hắn cũng y hệt liền vội vã đến An Tri hiên chia sẻ chút ít kinh nghiệm của bản thân. Lúc này ba huynh muội Mã gia chi thứ hai đang ngồi lại trong thính tử nhỏ của An Tri hiên tính toán sổ sách.

“Ta đến vào giờ này không làm phiền mọi người chứ?”

Nghe thấy âm thanh của Mã Viễn Hành ba huynh muội đồng loạt ngẩng đầu lên. Mã Viễn Duẫn nở một nụ cười mỏng: “Làm sao có thể chứ, đường ca ca, mời ngồi.”

Mã Viễn Luật châm một tách trà đưa cho Mã Viễn Hành: “Không biết đường ca ca đến có chuyện gì không?”

Mã Phi Yến vội lấy lại thần thái của bệnh nhân trưng ra cho Mã Viễn Hành xem. Nàng vẫn cúi đầu đánh bàn tính không quan tâm đối phương đến để làm gì, kết sổ cho nhanh rồi về phòng ngủ thôi.

Mã Viễn Hành thấy có Mã Phi Yến ngồi đó liền muốn mở miệng lại thôi. Hắn nên nói thế nào cho phải đây?

Mã Viễn Duẫn không hiểu liền chớp chớp mắt nói: “Đường ca ca có chuyện gì cứ nói, không cần ngại muội muội.” Đến cùng là chuyện gì mà không thể nói trước mặt Mã Phi Yến? Chuyện của Vũ Văn Dương Khải sao?


Nghe được Mã Viễn Duẫn nói thế, Mã Viễn Hành cũng không ngại ngùng nữa liền mang mục đích đến đây nói ra. Nghe xong Mã Phi Yến ngẩng đầu lên kinh hỉ khẽ hô:

“Hóa ra đường ca ca cũng là bị ép, hôm đó muội lại thấy không giống a.”

Mã Viễn Hành phì cười: “Do thời gian tiếp xúc đã lâu đối với nhau cũng có tâm ý. Hai đường đệ cũng thử xem sao.”

Vừa dứt câu cuối đã thấy đầu của Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật lắc đến sắp rơi ra ngoài, không nhịn được thế là cười ha hả. Mã Phi Yến nhìn hai huynh trưởng của mình than khổ: “Đường ca ca đừng phí công sức nữa, đối với họ mà nói nữ nhân là thứ đáng sợ nhất trên đời. Tất nhiên ngoài trừ mẫu thân và vị muội muội khả ái, thông minh là muội đây.”

Mã Viễn Luật lườm nàng đến nỗi trong mắt chỉ thấy mỗi màu trắng còn đôi đồng tử mất tiêu: “Muội muội nơi nào thông minh, khả ái? Tại sao huynh một chút cũng không phát hiện ra?”

Mã Phi Yến hừ một cái mạnh, nhưng đang giả bệnh nên không muốn đôi co, nàng nhịn. Mã Viễn Duẫn lại tiếp lời: “Có lẽ chúng ta điều đuôi mù nên mới không thấy. Chỉ có mỗi muội muội là mắt sáng mới thấy thôi.”

Mã Viễn Hành thật sự rất ngưỡng mộ Mã gia chi thứ hai. Ba huynh muội lúc nào cũng đồng lòng với nhau. Còn chi thứ nhất ngoài mặt thì vui vui vẻ vẻ, đằng sau lưng thì ai cũng vì lợi ích của cá nhân.

Sau đó nói thêm một lúc nữa thì giải tán.

————Phân Cách Tuyến Luna Huang———–

Ngày hôm sau, sau khi từ Bách Hoa Mộng về không lâu thì nghe tiếng nữ nhân oanh oanh yến yến ở ngoài hoa viên của An Tri cư. Nàng giả bệnh nên không tiện bước ra, chỉ ngồi bên trong vừa lau tóc vừa vểnh tai lên nghe.

Mã Viễn Duẫn cố ý cao giọng nói chuyện để Mã Phi Yến nghe được chạy ra cứu: “Đại bá mẫu, tiểu bá mẫu cùng hai vị biểu muội đến đây không biết có chuyện gì?”

Trình thị dịu dàng mang khăn che miệng kéo cháu gái của mình đến trước mặt Mã Viễn Duẫn: “Là như vậy, Yên nhi đến đây đã lâu nhưng ta lại không có nhàn rỗi để đưa nàng ra ngoài dạo nên muốn nhờ cây Duẫn nhi một chút.”


Lý thị lại kéo cháu gái của mình đến nói với Mã Viễn Luật: “Luật nhi cũng giúp ta đưa Nhu nhi ra ngoài dạo được không? Ta sợ nàng buồn a.”

Lòng của Mã Viễn Luật như bị lửa đốt vậy, mắt liên tục nhìn vào phòng của Mã Phi Yến như nắng hạn đợi mua rào vậy: “Ở Hàn Lâm quán có rất nhiều việc, có lẽ không có thời gian. Hay là tiểu bá mẫu bảo đường ca ca đưa biểu muội đi đi.”

Mã Phi Yến ho khan vài tiếng rồi đẩy cửa phòng ra: “Ca ca.” Nàng gọi một tiếng hai vị huynh trưởng lập tức như được lấp hỏa tiễn dưới chân vậy, cấm đầu chạy về phía nàng.

Trình thị kéo kéo khóe miệng thể hiện sự bất mãn, Mã Phi Yến chính là bóng đèn cản trở chuyện của nàng: “Phi Yến vì sao không nghỉ ngơi lại chạy ra đây?” Muốn Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật thành thân thì chỉ có cách tách Mã Phi Yến ra khỏi bọn họ thôi.

“Đúng a!” Lý thị vờ quan tâm nói: “Đêm khuya sương lạnh nhỡ bệnh lại nặng hơn thì biết phải làm sao?”

Mã Phi Yến bước đến trước mặt bọn họ ho thêm vài cái: “Phi Yến vốn dĩ đã ngủ, nhưng lại nghe bên ngoài ồn ào.” Ý nàng là bảo bọn họ đến đây làm phiền nàng nghỉ ngơi.

Trình thị cùng Lý thị đen mặt lại, tránh mặt sang một bên như thể nàng là bệnh dịch sẽ lây cho họ vậy. Thấy tình hình không ổn liền viện cờ rồi mang hai cháu gái của mình trở về. Nhìn Mã Phi Yến mặc trung y, khoác áo, tóc tai lại rối bời nên họ cũng không phản bác được gì.

Sau khi họ đi khuất Mã Viễn Luật ôm bụng cười: “Muội muội có mang mạng che mặt mà bọn họ còn sợ như vậy, có nên hay không huynh cũng thử giả bệnh để bọn họ tránh xa?”

Mã Viễn Duẫn mỉm cười: “Đệ giả bệnh e là chức quan cũng mất luôn, còn dám giả bệnh nữa không?”

Mã Phi Yến liền trách hai huynh trưởng: “Sao hai người lại như vậy cơ chứ? Nam nhân không phải như vậy đâu.”

Hai huynh đệ như không nghe thấy liền chuồn êm về phòng của mình. Mã Phi Yến nhìn theo bóng lưng của họ chỉ biết thở dài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.