Truy Thê Bảo Bảo Mẹ Con Ở Đâu

Chương 7: Không Biết


Đọc truyện Truy Thê Bảo Bảo Mẹ Con Ở Đâu FULL – Chương 7: Không Biết


Tập đoàn Thịnh Nguyên

Xe taxi dừng lại, Mộc Di trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Đứng trước một tập đoàn lớn, cảm giác có hơi hồi hộp.
Nói cho cùng, cô và anh lấy nhau được hai tháng nhưng cô chưa từng đặt chân vào Thịnh Nguyên lần nào.


Lần đầu bước vào nới này cô có hơi căn thẳng, nhưng sự tức giận đã làm động lực giúp cô, Mộc Di cầm túi xách đi vào.


Hai nhân viên nữ ngồi ở phía ngoài thấy Mộc Di đi vào thì tiến đến chào hỏi.


– Chào cô, tôi giúp gì được cho cô không?

Mộc Di mỉm cười gật đầu chào lại.


– Tôi muốn gặp Du tổng, nhưng tôi không có hẹn trước.


Cô nhân viên kia nhìn Mộc Di đánh giá một vòng sau đó lên tiếng.


– Du tổng của chúng tôi rất bận, nếu cô không hẹn trước vậy có lẽ không gặp được, mời cô về cho.


Mộc Di “a” một tiếng, anh ta quả thật rất được nhiều cô gái yêu thích, nhìn ánh mắt của cô nhân viên này là biết được, cô ta có địch ý với cô.
Mà thôi vậy, hôm nay cô không có tâm tình nói chuyện với cô ta.
Lấy điện thoại ra, cô tìm kiếm tên một người rồi gọi đi.
Bên kia rất lâu mới bắt máy.

– Phu nhân!

– Tống Ngâm, tôi ở dưới sảnh, anh mau lăn xuống đây.


– Phu nhân ở dưới sảnh??

Cô không trả lời liền ngắt máy.
Người cô vừa gọi là trợ lý của Khải Trạch, người này thật ra tương lai có khi lại trở thành em rễ họ của cô của cô cũng nên.
Rất nhanh bóng dáng của Tống Ngâm đã xuất hiện ở dưới sảnh, anh ta chạy hì hục đến chỗ cô.


– Phu nhân, cô đến cũng không báo với tôi một tiếng.


– Anh đang trách tôi?

Tống Ngâm cười cười gãi đầu, quả thật anh có trách cũng không dám làm gì, người trước mặt vừa là vợ của ông chủ, vừa là chị vợ tương lai, không thể đắc tội được.


– Tôi nào có, đi thôi tôi dẫn cô lên phòng chủ tịch.


Mộc Di gật đầu đi theo anh ta, sau khi hai người họ đi khỏi hai cô nhân viên phía sau mới hết ngẩn người.


– A Đào, khi nãy trợ lý Tống gọi cô ta là gì?

Cô nhân viên tên A Đào kia sợ hãi lên tiếng.


– Là phu nhân đó, không phải chứ vợ chủ tịch là cái cô Giản Nghi gì kia mà.


– Tin lá cải đúng là không tin được, khi nãy tôi nói với phu nhân như thế, A Đào tôi có bị đuổi không?

– Tôi không biết!

Trong khi hai người đó vừa sợ hãi vừa nói chuyện, thì lúc này Mộc Di và Tống Ngâm đã đi đến được tầng 45, tầng cao nhất của toà nhà này.
Tống Ngâm đi đến mở cửa căn phòng duy nhất của tần này ra, Mộc Di liền đi vào bên trong.


– Phu nhân, chủ tịch còn đang họp, cô ngồi đây đợi một lát, tôi dặn người làm nước cho cô rồi.
Một lát nữa chủ tịch sẽ về.


– Được, anh đi trước đi.


Tống Ngâm nghe vậy liền xoay người rời khỏi, lúc này Mộc Di mới đi xung quanh quan sát căn phòng.
Phòng này quả thật rất rộng, bàn làm việc được đặt ngay giữa phòng.
Ở đây còn có hai kệ sách lớn, một bộ bàn ghế sofa, à còn có một cửa sổ lớn làm bằng kính trong suốt.
Từ đây nhìn ra cửa kính có thể ngắm toàn bộ thành phố.

Mộc Di ngồi xuống sofa buồn chán xem điện thoại, một lúc sau cô lại ngủ quên mất.
Sau khi Mộc Di ngủ được 15 phút thì cánh cửa mở ra.
Khải Trạch từ bên ngoài đi vào, anh đi thẳng đến bàn làm việc nhưng đang đi thì ngừng lại, trong phòng của anh còn có người khác.
Đảo mắt nhìn qua sofa, anh nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng đang nằm ngủ trên ghế.
Dáng vẻ ngủ của cô rất yên tĩnh và dịu dàng hoàn toàn khác với vẻ mặt hung dữ hằng ngày khi cãi nhau với anh.
Khải Trạch đi đến bỏ tài liệu lên bàn sau đó đi về phía cô.


Mấy hôm không gặp hình như cô có vẻ ốm hơn, hôm nay mẹ anh có điện bảo là cô vừa xuất viện nhưng tại sao bây giờ lại có mặt ở đây? Chẵng lẽ không gặp mấy ngày mà cô đã nhớ anh? Khải Trạch vui vẻ ra mặt, anh đưa tay vén sợi tóc ở trên má cô, bàn tay khé chạm vào gương mặt cô.


Mộc Di đang ngủ thì có cảm giác mặt mình đang có gì chạm vào, cô lấy tay gạt cái thứ đó ra thì đột nhiên tay cô bị nắm lại.
Mộc Di hoản sợ mở mắt, tay còn lại theo bản năng che trước bụng mình.


– Đừng sợ, là tôi!

Thấy gõ người trước mặt, Mộc Di thở phào một hơi, cảm giác hoản sợ được giảm xuống.
Nhưng lúc này cảm giác tức giận lại tăng lên.
Cô đẩy anh ra rồi đứng lên, Khải Trạch bất ngờ bị cô đẩy một cái liền ngã người ra sao ngồi bệt trên sàn.


– Du Khải Trạch, hù doạ người khác vui lắm sao?

Anh cười khổ đứng lên, phủi quần áo.


– Tôi không doạ em, là em nhát gan mà thôi.


– Được, tôi không so đo với anh chuyện này.
Hôm nay tôi tới là muốn nói rõ chuyện trên mạng.
Tôi muốn anh cho tôi một câu trả lời, mặc dù tôi không ngăn cản việc anh quen cô ta, nhưng nó không có nghĩa là tôi nhịn anh.
Du Khải Trạch, anh và cô ta làm gì, đi đâu tôi không cần biết nhưng anh phải giữ thể diện cho tôi, giữ thể diện cho nhà họ Du.
Anh lần này vô cùng quá đáng rồi đó!

Khải Trạch nhíu mày nhìn cô, cô nói gì anh hoàn toàn không hiểu.


– Em nói gì vậy, tôi đã làm gì mà không giữ thể diện cho em và nhà họ Du?


Mộc Di cười lạnh, lòng có chút chua xót, ê ẩm.


– Anh làm gì anh còn không biết sao? Du Khải Trạch, tôi xem thường anh!

Nói rồi cô liền xoay người bỏ đi, Khải Trạch đuổi theo nắm tay cô nhưng cô nhất quyết muốn đi.
Anh liền tức giận, kéo cô lại ôm vào lòng, ôm rất chặt.
Mộc Di giùng giằng muốn thoát ra, anh liền nóng giận nói lớn.


– Em còn động thì tôi liền đánh vào mông em!

Mộc Di nằm trong ngực anh khẽ run một cái, từ nhỏ đến lớn cô không hề bị đánh vào mông.
Nếu bị anh đánh sẽ rất mất mặt, cô cắt răng không nhúc nhích, nhưng tay lại cấu vào lưng anh một cái thật mạnh.
Bị cấu một cái, Khải Trạch cũng không kêu lên, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô như đang xoa dịu cơn giận của cô.


– Ngoan, đừng nóng giân, như thế không tốt cho bảo bảo.


Sau đó anh dùng tay còn lại không ôm cô móc điện thoại từ trong túi ra gọi đi.
Bên kia rất nhanh liền bắt máy.


– Chủ tịch!

– Tống Ngâm, cậu mau lăn lên đây cho tôi!


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.