Truy Quang

Chương 9: Cậu Và Chu Hề Từ Có Mâu Thuẫn Với Nhau Phải Không


Bạn đang đọc Truy Quang – Chương 9: Cậu Và Chu Hề Từ Có Mâu Thuẫn Với Nhau Phải Không


Ruộng dưa nhà bác hai Giản Phàm rộng mênh mông vô tận, trước đó đã hái được một nửa, nửa còn lại đang nằm phơi nắng trên mặt đất.
Dưới dây leo xanh biếc cất giấu những trái dưa tròn vo, có trái đã chín mọng, chỉ cần nhẹ nhàng búng tay một cái, vỏ dưa liền nứt ra một cái miệng nhỏ, dùng sức tách ra, hương thơm thanh mát đặc trưng của dưa hấu ập vào mặt, thịt quả đỏ tươi diễm lệ, cắn một miếng, nước dưa hấu tứa ra, vị vừa giòn vừa ngọt.
Cô cả tách dưa hấu ra, đưa cho tiểu đội hái dưa mới được thành lập đang đứng dưới bóng cây, cười nói: “Trời nóng như vậy, vất vả cho các cháu quá, lát nữa mỗi người ôm mấy quả dưa về nhé.”
Chu Hề Từ dứt khoát ngồi trực tiếp trên mặt đất, nhận lấy miếng dưa hấu, nói: “Cô cả, cô quá khách sáo rồi.”
“Nên vậy.” Cô cả nói: “Tiểu Cận, Tiểu Lâm cứ ăn đi nha, không đủ thì ở đây còn nhiều lắm, nếu làm mệt khát nước, cứ tự mình hái dưa mà ăn.”
“Vâng, cảm ơn cô cả”.

Bồ Cận nhìn cô cả bước xuống ruộng, lại nhìn miếng dưa hấu không ra hình ra dạng trong tay mình, nghiêng đầu nói nhỏ với Trần Lâm Qua: “Tôi thề, đây là lần đầu tiên tôi ăn dưa hấu theo kiểu này đấy.”
Trong tay Trần Lâm Qua cũng có một miếng lớn, thịt dưa lung lay sắp không trụ nổi, anh cúi đầu cắn một miếng, hàm hồ nói: “Tôi cũng vậy.”
Giản Phàm ở bên cạnh chỉ nghe hai người bọn họ lẩm bẩm, tiến lại gần: “Các anh đang nói cái gì thế?”
“Khen dưa ngọt!” Bồ Cận nói: “Rất ngọt luôn!”
“Vậy anh ăn xong lại lấy thêm miếng nữa nha.” Giản Phàm nói: “Hôm nay thật cảm ơn các anh.”
“Khách sáo quá, hái dưa thì có thế vất vả bao nhiêu.” Bồ Cận cao giọng: “Nếu không hôm nay chúng ta thi xem ai hái được nhiều dưa nhất nhé.”
Trần Lâm Qua quay đầu nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.
Chu Hề Từ đáp trước: “Được thôi.”
“Vậy thì cũng phải có hình phạt chứ.” Giản Phàm tìm thấy một chiếc mũ vỏ dưa đã phơi khô một nửa từ trên mặt đất: “Ai hái ít nhất sẽ phải đội cái mũ này lên đầu trên đường về nhà.”
Bồ Cận không hề cảm thấy bản thân sẽ thua, không ngừng bổ sung thêm, “Lại chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, không được chặn bất kỳ ai.”
Trần Lâm Qua nhịn không được buông tiếng thở dài.
“Bắt đầu đi, nói trước, không được chơi xấu đâu nhé.” Chu Hề Từ lại khoa tay múa chân chỉ chỉ: “Lát nữa hái dưa xong, tớ sẽ đặt vào chỗ này.”
“Tớ để dưa ở đây.” Giản Phàm lấy nhánh cây khoanh vòng tròn trên đất, rồi tiếp tục khoanh một vòng khác cho Hùng Lực: “Cái này của Đại Hùng, hai anh cũng tự mình chọn chỗ đi.”

“Được.” Bồ Cận lấy mũ rơm mà cô cả mang đến đội lên, lại để mũ của mình lên mặt đất: “Anh đặt ở chỗ này.”
Trần Lâm Qua nhìn bộ dáng hứng trí bừng bừng của anh ta, nhịn không được lại thở dài một tiếng nữa.
Bồ Cận đá anh một cái: “Em gái Lâm ở phía trên anh nha.”
Trần Lâm Qua lắc đầu thở dài: “Haiz…”
Bồ Cận: “…”
Chu Hề Từ buồn cười không chịu nổi, lôi kéo Giản Phàm và Hùng Lực xuống ruộng, Trần Lâm Qua cùng Bồ Cận theo sát phía sau, năm người dưới sự chỉ huy của cô cả, từng người tản ra.
Giữa trưa, trời nắng chói chang.
Mọi người đang làm việc hăng say, Bồ Cận từ nhỏ đến giờ chưa từng nếm qua loại khổ cực như này, phơi nắng chưa đến nửa giờ, đã trực tiếp đặt mông ngồi trên ruộng dưa, “Má ơi…”
Trần Lâm Qua cách anh ta một cái mương nhỏ, cũng ngồi bệt trên đất, cởi mũ rơm ra làm thành cây quạt, nhẹ nhàng phe phẩy, mồ hôi theo thái dương rơi từng giọt từng giọt xuống.
Bồ Cận nhìn mấy người rải rác trên cánh đồng dưa, hạ giọng hỏi: “Các em ấy không thấy nóng à?”
“Nóng, nhưng có thể làm gì bây giờ.” Trần Lâm Qua đội mũ rơm lên lần nữa: “Cậu đến dưới bóng cây bên kia nghỉ ngơi đi, đừng để bị say nắng.”
“Bỏ đi, con gái người ta còn chưa kêu mệt.” Bồ Cận thở dài: “Sau này mỗi khi ăn dưa hấu, tôi cam kết ngay cả vỏ cũng sẽ gặm sạch sẽ, này cũng quá vất vả rồi”.
Trần Lâm Qua nhắc nhở: “Cậu đừng quên, cái hố này là do chính cậu tự đào.”
“Đậu xanh!”
Buổi chiều, mấy người Chu Hề Từ còn có buổi huấn luyện, đúng bốn giờ là kết thúc hoạt động hái dưa, không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Bồ Cận trở thành người xếp cuối cùng.
Giản Phàm đội vỏ dưa lên đầu anh ta, cười không dứt: “Cái kia, có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước.”
Bồ Cận: “Anh chỉ muốn chết.”
Lập tức Chu Hề Từ không chút nể mặt mà cười ha hả, cười đến mức cả người cũng lung lay, cô không chú ý dưới chân nên đã giẫm phải miếng vỏ dưa hấu, cơ thể theo đó nghiêng ngã.

Trần Lâm Qua ở bên cạnh còn chưa kịp đứng ra đỡ, cô đã tự mình đứng vững lại, sau đó tiếp tục cười đùa, ngẫu nhiên quay đầu lại, đối diện với tầm mắt có chút sững sờ của anh.
“Trần Lâm Qua…” Chu Hề Từ kêu một tiếng.

Trần Lâm Qua hồi phục tinh thần, thấy trong tay cô cầm cái mũ dưa hấu khác, lông mày anh nhíu lại: “Em đừng tới đây.”
“Anh so với Bồ Cận thì chỉ hái nhiều hơn một quả dưa hấu, huống hồ trái cuối cùng này cũng là hết giờ rồi anh mới mang tới.” Chu Hề Từ nói: “Tính như vậy, anh giống với anh Bồ Cận, đều phải chịu hình phạt nha.”
Bồ Cận đang lo không tìm được người chết cùng, vội vàng tiến lại gần: “Trần Lâm Qua, nếu là một người đàn ông thì phải có chơi có chịu, đội mũ lên chụp ảnh với tôi.”
“Tôi thú nhận, tôi không phải đàn ông.” Trần Lâm Qua đứng lên: “Thật ngại quá, đã lừa gạt cậu nhiều năm như thế.”
Bồ Cận: “…”
Chu Hề Từ: “…”
Giản Phàm: “Người anh em, không cần đến mức đó chứ.”
Trần Lâm Qua sửa lời: “Sai rồi, chúng ta là chị em với nhau.”
Giản Phàm: “…”
Chu Hề Từ lười nói nhảm với anh, cùng Bồ Cận nhìn nhau một cái, ăn ý lạ thường mà chạy tới bắt lấy cánh tay anh, “Đại Hùng! Lại đây!”
Hùng Lực tiếp lấy vỏ dưa Chu Hề Từ ném tới, do dự không hành động: “Tớ không dám…”
Trần Lâm Qua cũng uy hiếp nói: Chu Hề Từ, buông tay.”
“Em không buông.” Chu Hề Từ thúc giục: “Tiểu Phàm, cậu làm đi!”
Giản Phàm và Chu Hề Từ từ trước đến nay luôn “tâm đầu ý hợp”, nhận lấy mũ hỏi: “Anh trai cậu chưa từng giết người chứ?”
Chu Hề Từ nói: “Ngay cả kiến anh ấy cũng không nỡ giẫm chết.”
“Được, đến ngay.”
Trần Lâm Qua vốn cũng không có dùng sức phản kháng, nên dễ dàng bị Giản Phàm đội mũ lên, mặt anh đen lại đến cả mắt thường cũng có thể thấy được.
Bồ Cận sợ anh cởi mũ ra, dùng sức ôm lấy cánh tay anh, “Mau, mau chụp ảnh.”
Đây là một cơ hội hiếm hoi.
Bồ Cận cũng không cảm thấy mất mặt gì, cười giống như kẻ ngốc, còn đưa tay ra so sánh, anh ta như vậy càng khiến mặt mày Trần Lâm Qua cực kỳ thối.

Chu Hề Từ đứng bên cạnh Giản Phàm, tầm mắt dịch chuyển từ camera di động về phía anh, cơ hồ là buột miệng thốt ra: “Ca ca, cười lên một chút…! Chụp.”
Chữ cuối cùng nhỏ đến mức ngay cả Giản Phàm cũng không nghe thấy.

Khung cảnh đột nhiên im lặng.
Bồ Cận ôm lấy Trần Lâm Qua, anh vẫn bày ra gương mặt thối không chịu được kia, tuy đầu đội mũ dưa hấu, cũng không thể che được đường nét anh tuấn trên khuôn mặt.
Cánh môi Chu Hề Từ giật giật, muốn nói lại thôi.
Không ai hé răng.
Giản Phàm giơ điện thoại lên chụp hai tấm, cố ý nói đùa với Hùng Lực:
“Không công bằng nha, đẹp trai đến mức ngay cả ảnh dìm vẫn đẹp trai.”
Hùng Lực: “Đẹp trai thật.”
“Cho anh xem.” Bồ Cận buông tay Trần Lâm Qua ra, đi về phía Giản Phàm, nhận lấy điện thoại di động của cô ấy nhìn qua, khẽ chậc lưỡi: “Sao anh lại đẹp trai thế này!”
Giản Phàm: “?”
Bồ Cận không ngừng tự khen bản thân: “Có thể cắt cái vị bao công mặt đen bên cạnh anh ra không, anh đẹp trai như thế, cậu ta không hợp với anh.”
“Lượn đi.” Giản Phàm chưa từng thấy qua người nào tự luyến như anh ta, lấy lại di động, nhìn về phía Chu Hề Từ: “Ba tớ đến rồi, chúng ta về thôi.”
Chu Hề Từ không dám nhìn thẳng Trần Lâm Qua, dư quang thoáng thấy anh cởi mũ xuống, tiện tay ném ở một bên, một đường cong xanh biếc lướt qua.
Cô giống như tùy ý, nói: “Đi thôi.”
Cuộc vui giống như thủy triều, đến và đi đều vội vàng, năm người trước sau lần lượt đi trên bờ ruộng, gió núi trầm mặc, người cũng yên tĩnh.
Bồ Cận bước chậm lại, kéo dài khoảng cách với Chu Hề Từ, quay đầu hỏi Trần Lâm Qua: “Các cậu làm sao vậy?”
“Không có gì.” Trần Lâm Qua không muốn nói nhiều.
“Được rồi, không thể hiểu nổi mấy người mà.” Kỳ thật Bồ Cận vốn đã ý thức được có gì đó không đúng, ngay lúc Chu Hề Từ nói ra tiếng “ca ca” kia, anh ta mới nhớ tới hai ngày gặp mặt vừa rồi, Chu Hề Từ vẫn luôn gọi thẳng tên Trần Lâm Qua.
Anh ta còn nhớ rõ lúc bọn họ học sơ trung, anh và Trần Lâm Qua không học cùng trường, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trên sân bóng.

Sau khi Trần Lâm Qua chơi bóng xong đều sẽ gọi điện thoại cho Chu Hề Từ, anh ngồi cách không xa, luôn có thể nghe thấy em gái nhỏ bên kia luôn miệng kêu “ca ca, ca ca” không ngừng.
Về sau, cụ thể là khi nào thì Bồ Cận cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết lúc bọn họ lên cao trung thì Trần Lâm Qua không còn nhắc tới Chu Hề Từ nữa, cũng không có gọi điện thoại cho cô.

Mãi đến Tết Nguyên Đán năm nay, hai nhà Bồ – Trần ăn chung bữa cơm tất niên với nhau, sau bữa tối, anh và Trần Lâm Qua lại đi tụ tập cùng bạn học, do uống chút rượu nên hai người trực tiếp ở lại phòng khách sạn trên tầng.
Sáng hôm sau, Bồ Cận bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, nhưng đến khi anh ta bắt mắt thì lại không nghe thấy ai nói chuyện, đưa điện thoại xuống nhìn thì mới phát hiện là di động của Trần Lâm Qua, tên người gọi đến là Chu Hề Từ.
Lúc ấy Trần Lâm Qua đang tắm rửa, khi đi ra thì Bồ Cận thuật lại chuyện cuộc gọi với anh, thấy anh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Bồ Cận hỏi anh làm sao thì anh cũng chỉ trả lời một câu không có việc gì.

…….
Bồ Cận mơ hồ nắm bắt được cái gì đó, quay đầu lại nhìn Trần Lâm Qua, “Hồi cao trung cậu và Chu Hề Từ có mâu thuẫn với nhau phải không?”
Mâu thuẫn sao?
Trần Lâm Qua lắc đầu: “Không tính là mâu thuẫn.”
“Vậy sao ba năm đó hai người không liên lạc?” Trong đầu Bồ Cận đột nhiên lóe lên cái gì đó, kinh hãi nói: “Mẹ nó, không phải là vì mẹ cậu đó chứ?”
Trần Lâm Qua không lên tiếng, nhưng Bồ Cận coi thế chính là ngầm chấp nhận, giọng nói anh ta có hơi do dự: “Mẹ cậu không cho cậu và Chu Hề Từ liên lạc với nhau sao? Tại sao vậy, không phải hai người là hàng xóm à? Theo đạo lý thì quan hệ hẳn không tệ lắm, huống hồ cậu và Chu Hề Từ…”
“Có thể là vì Tiểu Vũ, bà ấy cảm thấy tôi đối xử với Chu Hề Từ tốt hơn với Tiểu Vũ.” Còn có rất nhiều chuyện không thể đưa ra ánh sáng nữa, Trần Lâm Qua cũng không muốn nhắc đến.
Bồ Cận cố gắng lý giải vẫn không hiểu nổi: “Tiểu Vũ là em gái cậu không sai, nhưng Chu Hề Từ không phải cũng là em gái cậu sao, cậu đối tốt với em ấy, cũng chưa từng bạc đãi Tiểu Vũ mà, dù thế nào cũng không thể không cho hai cậu liên lạc với nhau chứ, khó trách cậu không muốn ở lại nơi đó nữa.”
Trần Lâm Qua tự giễu: “Cậu đã quên vì tôi mà Tiểu Vũ mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó à.”
Tên đầy đủ của Tiểu Vũ là Trần Lâm Vũ, khi Trần Lâm Qua được 5 tuổi thì bé mới ra đời, Tưởng Ngọc Văn coi con gái như báu vật mà yêu thương hết mực, nhưng bởi vì Trần Lâm Qua sơ suất, vào năm cô bé tám tuổi thì vô tình bị đuối nước, sau khi được cứu lên thì cô bé đổ bệnh một trận, từ đó cơ thể cũng trở nên yếu ớt, dễ sinh bệnh.
Cũng bởi vì thế mà Tưởng Ngọc Văn càng để ý đến sự tồn tại của Trần Lâm Qua hơn, thường xuyên có những lời châm chọc bóng gió, Trần Lâm Qua cũng không phản bác gì cả, sai chính là sai, anh cần phải chấp nhận điều đó, thậm chí nếu bà muốn anh rời đi thì anh sẽ không ở lại.
Chỉ là Trần Lâm Qua không biết Chu Hề Từ nghe được cái gì, hay là Tưởng Ngọc Văn đã nói gì với cô, mà kỳ nghỉ hè năm thứ ba sơ trung, cô nói không muốn liên lạc với anh nữa, cũng không muốn gặp lại anh.
Trần Lâm Qua biết đây không phải chủ ý của cô, chỉ là anh rất tức giận vì cô lại dễ dàng nói ra điều đó như thế, vậy thì được, anh cũng sẽ không liên lạc với cô nữa.
Nhưng khi nghe thấy tin cô sống không tốt, anh lại nổi lên mong muốn trở về, cho dù có thể là cô không cần.
Tác giả có lời muốn nói:
Bồ Cận: “Trần Lâm Qua, là người đàn ông thì phải…”
Trần Lâm Qua: “Tôi thú nhận, tôi không phải đàn ông.”
Chu Hề Từ: “…?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.