Bạn đang đọc Trụy Nguyệt – Nguyệt Chi Tam Khúc: Chương 6: Dịu Dàng Mờ Nhạt
Thì ra tất cà đều là một mình nàng vọng tưởng, thì ra cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp hắn, thì ra yêu một người không nên yêu thống khổ như thế sao. Nam Cung Trụy Nguyệt tóm lấy ngực, có chút khó thở.
Khó trách hắn lại đặt tên nơi này là Thanh Phong quán, khó trách hắn luôn thanh tâm quả dục, khó trách hắn giết người vô số, vẫn phiêu diêu như tiên, khó trách hắn nói mình sẽ không chết, khó trách hắn có thể đi ra khỏi động Kỳ Lân, tất cả tất cả đều là vì, hắn là một người sắp mọc cánh thành tiên.
Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy mình sắp điên rồi. Huyết thống, thế tục, luân thường gì đó nàng có thể không để vào mắt, chỉ là tại sao ông trời muốn đùa giỡn nàng, người nàng yêu lại là một người sắp thành tiên.
Đừng nói với nàng là tiếp tục cố gắng, nhưng lời nói đó đều là lời nói suông. Thành tiên có nghĩa là? Không có thất tình lục dục của người trần, không hề quyết luyến với thế gian, tất cả mọi thứ trong thế gian đã thành hư ảo trong mắt bọn hắn.
Luôn cảm thấy vui giận của Nam Cung Quân quá nhạt, cảm xúc cũng rất hiếm khi dao động, nàng cứ cho rằng hắn là người đàn ông tâm tư sâu sắc, lại rất lạnh lùng, chứ không ngờ đến, chỉ sợ hắn sắp không có thất tình lục dục a.
Kế tiếp, mỗi ngày Nam Cung Trụy Nguyệt đều điên cuồng tập võ, thậm chí nàng không dám dừng lại. Chỉ cần dừng lại, nàng sẽ nghĩ đến hắn, nghĩ đến chuyện thành tiên, sau đó đáy lòng đau nhức như có ngàn mũi kim châm.
Rõ ràng thời gian ở chung một chỗ không tính là lâu, rõ ràng hai người trừ luyện võ, căn bản không có tiếp xúc quá nhiều, rõ ràng ở chung khô khan như thế, tại sao lại có tình cảm sâu đậm như vậy, Nam Cung Trụy Nguyệt không rõ.
Cho dù Nam Cung Quân lười nhác lạnh lùng thế nào, cũng nhận ra Nam Cung Trụy Nguyệt có gì đó không đúng.
Cho dù có theo đuổi sức mạnh đến mức nào, cũng không nên liều mạng như vậy. Cốt lõi của ly tâm bí quyết chính là lý luận đạo gia, chú ý ‘nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.’ (AN: ý chỉ là thuận theo tự nhiên, hòa hợp với trời và đất) Tập võ cùng thuận theo tự nhiên, không nên cố sức cưỡng cầu. Điều này hoàn toàn trùng hợp với ly tâm bí quyết trong cơ thể nàng.
Nam Cung Quân không thể nhịn được nữa, sáng sớm, cắt đứt quá trình tập võ như ma nhập của Nam Cung Trụy Nguyệt. Một tay ôm nàng vào lòng, sau đó dẫn đến tiểu lâu.
Nam Cung Trụy Nguyệt ngơ ngác bị hắn ôm vào lòng, nghe thấy mùi thơm tươi mát tự nhiên trên người hắn, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể hắn, cuối cùng đáy lòng cũng có một khắc yên bình.
Hắn là người, hắn không phải là thần tiên nhìn không thấy sờ không được kia. Nàng tự nói với chính mình.
Vẫn giống như lần trước, nàng ngồi xếp bằng trên mặt âm, mà hắn ở mặt dương. Hai tay hắn nhẹ nhàng vịn lên vai nàng.
Lúc này nàng không có nghĩ này nọ giống như lần trước, nàng chỉ nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, sau đó, không ngừng tự nói với lòng mình, hắn là người, không phải là tiên.
Nam Cung Quân chau mày, hắn có thể nhận ra rõ ràng luồng khí trong cơ thể Nam Cung Trụy Nguyệt, đã hỗn loạn thành một đoàn, nếu chậm thêm một chút, kinh mạch đứt đoạn là nhẹ, chỉ sợ cách tẩu hỏa nhập ma cũng không xa.
Không giống như lần trước, Nam Cung Trụy Nguyệt cảm nhận được, có một luồng khí trong mát, từ bàn tay Nam Cung Quân truyền vào cơ thể nàng, khiến luồng khí vốn rối loạn một chỗ, chậm rãi xa cách rõ ràng, sau đó mới chỉ đường cho chúng tự do vận chuyển.
Thời gian giống như trôi qua thật lâu, chờ Nam Cung Trụy Nguyệt dừng việc điều khí, nàng nhìn Nam Cung Quân ngồi ở đối diện, thần sắc trên mặt có vẻ uể oải. Thì ra mình lại gây phiền phức cho hắn sao.
Nam Cung Quân không biết nàng đang nghĩ gì, nhìn thấy thần sắc có chút ảm đạm của nàng, hắn nhẹ nhàng nói ra.
“Ly tâm bý quyết của con đã đến bậc 2.”
Tim Nam Cung Trụy Nguyệt giống như lại bị chém thêm 2 đao.
Khó trách từ ban nãy, trong lòng mình trở nên có chút trống rỗng thông suốt, mà trước đó vài ngày, chuyện lo lắng mỗi ngày cũng không đau thấu tâm can nữa. Thì ra dưới tác dụng của loại võ công quỷ quái này, mình cũng bắt đầu trở nên không giống người sao!
Nam Cung Trụy Nguyệt không thể nhịn được nữa rống lên.
“Ta không muốn luyện thứ võ công quỷ quái này! Ta không muốn biến thành quái vật không có thất tình lục dục!”
Con ngươi đen của Nam Cung Quân giống như ngây ra một lúc, sau đó hắn nhẹ nhàng cười rộ lên, tiếng cười trong trong nhẹ nhẹ.
“Ly tâm bí quyết chỉ khiến con lạnh nhạt một chút, sẽ không biến thành quái vật không có thất tình lục dục.”
“Thật? Vậy người còn có thất tình lục dục?”
“Chẳng lẽ con cảm thấy ta giống như một quái vật?”
Đương nhiên giống. Nam Cung Trụy Nguyệt cũng không dám nói.
“Nhưng không phải người đã đến bậc 8? Sắp hóa thành tiên.”
“Sư phụ ta chung quy cả đời cũng không thể hóa thành tiên, bậc 9 không đơn giản như vậy.”
Đám mây che phủ tâm tình của Nam Cung Trụy Nguyệt, dần dần bị đẩy khỏi trời cao nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ.
“Thì ra là như vậy, thật tốt!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời của Nam Cung Nguyệt, cuối cùng Nam Cung Quân cũng không nói ra, thật ra hắn chỉ cần tu luyện 2, 3 năm, có thể lên đến bậc 9.
Chỉ là, lúc Nam Cung Trụy Nguyệt xoay người, chuẩn bị rời khỏi tiểu lâu. Nam Cung Quân nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của nàng.
“Nam Cung Quân, nếu có một ngày người trở thành tiên, cũng không thể không được quên con.”
Nam Cung Quân nhìn thân ảnh nho nhỏ đứng cạnh cửa, đột nhiên cảm thấy chung quanh nàng tràn ngập một bầu không khí ưu thương dày đặy không tan.
“Được.”
Nam Cung Trụy Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Nam Cung Trụy Nguyệt giống như thoáng cái trở lại bình thường, ưu thương yếu ớt ngày đó của nàng, giống như chỉ là một giấc mộng.
Mỗi ngày nàng vẫn tập võ, nhưng không tiếp tục điên cuồng nâng cao trình độ. Thật ra nhờ công lực của quả hồng Nam Cung Quân đưa cho, sau khi dẫn dắt thay đổi nàng hoàn toàn, cảnh giới của nàng cũng đã bất phàm.
Bây giờ nàng đã bất phân thắng bại với tả hữu bộ pháp, thật ra nàng vốn mạnh hơn, nhưng vì thiếu một chút kinh nghiệm thực chiến, mà không thể phát huy tối đa thực lực của mình.
Nam Cung Trụy Nguyệt vừa tỷ thí với Thương Khung của tả hộ pháp, lại ngang sức. Nhưng nàng cũng không sầu, mấy năm nay do tu luyện ly tâm bí quyết, hình như tâm tình nàng càng ngày càng ung dung bình thản, không hề táo bạo giống như trước.
Nàng vừa chắp tay cúi chào với Thương Khung chấm dứt bàn luận. Bụng dưới hình như có đau đớn kịch liệt truyền đến, hơn nữa lại kéo đến từng đợt từng đợt, lần thứ nhất đau hơn lần thứ hai, cuối cùng nàng nhịn không được khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Thương Khung cũng bị bộ dáng của nàng dọa sợ, đỡ nàng ngồi lên ghế đá, sau đó nhanh như quỷ đi tìm quỷ y cùng Nam Cung Quân.
Nam Cung Trụy Nguyệt cũng không nhớ rõ nàng nằm trên giường như thế nào, chỉ nhớ mang máng có một người, rất dịu dàng ôm thân thể nàng, lồng ngực kia rất ấm áp rất rắn chắc, trên người hắn có một cổ hương vị tươi mát tự nhiên.
Lúc nàng tỉnh lại, bên giường chỉ còn một mình Nam Cung Quân. Hắn nửa nằm trên ghế trúc bên giường, cúi đầu, tùy tiện lật xem quyển sách.
“Tỉnh?” Trong nháy mắt nàng tỉnh lại Nam Cung Quân liền phát hiện.
Nàng sững sờ nhìn Nam Cung Quân, không hiểu vì sao hắn lại ở chỗ này.
“Uống thuốc trước.”
Nam Cung Quân đưa đến một chén thuốc đen sì, mùi thuốc nồng nặc khiến nàng không nhịn được nhíu mày.
” Ta bị bệnh?”
Nam Cung Quân hơi ngẩn người một cái.
” Không phải bệnh, là kinh nguyệt đó.”
Cái này đổi lại Nam Cung Trụy Nguyệt ngẩn người, nàng chú tâm tập võ nên quên mất, mình đã đến tuổi có kinh. Nghĩ đến hôm qua còn bơi lội trong hồ, khó trách lại đau đến chết đi sống lại.
Biết rõ thân thể con gái cần chăm sóc thật tốt, cũng biết không điều trị tốt, lần sau sẽ đau nhức.
Nàng yên lặng nhận chén thuốc trong tay Nam Cung Quân, nhíu mày uống hết một hơi.
” Đây là cái gì?”
Cầm lấy viên đường trong tay Nam Cung Quân, nàng nhịn không được hỏi. Nhìn thế nào, cũng không thấy Nam Cung Quân giống người thích ăn ngọt.
“Là đường thuốc quỷ y làm.”
“Vậy làm sao người có?”
Nam Cung Trụy Nguyệt có chút nghi ngờ nhìn hắn.
” Ta lấy.”
Này đổi lại Nam Cung Trụy Nguyệt nghẹn họng, tuy nhiên nói chuyện với Nam Cung Quân nhiều khi đều như vậy. Hơi có cảm giác ông nói gà bà nói vịt, chẳng qua thái độ đúng tình hợp lý của hắn, luôn khiến đối phương cảm thấy, chính mình nói sai rồi, mà không phải là hắn không có trả lời.
“Con đang nói, người cầm đường này là để giải đắng cho con?”
Thuốc trong đường kia trộn rất nhiều vị thuốc tốt, táo đỏ, đậu khấu, hoa hồng, bạc hà, hạt vừng đều có, ăn vào cũng có một hương vị rất riêng.
Nam Cung Quân nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng không biết, Nam Cung Trụy Nguyệt bởi vì cử chỉ chăm sóc của hắn, mà trái tim cảm thấy ấm áp, tâm tình cũng vui sướng không ít.
“Có còn khó chịu không?”
Đột nhiên nghe thấy Nam Cung Quân quan tâm, khiến cho Nam Cung Trụy Nguyệt có chút phản ứng không kịp.
Dừng một lúc, đáp: “Còn đau một chút.”
Nam Cung Quân tự ý ngồi xuống bên cạnh giường nàng, vươn tay cầm cổ tay nàng, sau đó một dòng nước ấm từ từ chảy đến bụng nàng. Đó là một cảm giác thật ấm áp, dịu dàng khiến cho nàng có cảm giác mình được coi trọng, bị cướp mất trái tim.
Nhìn khuôn mặt tiêu sai tuấn dật như trăng thanh gió mát của Nam Cung Quân, đáy lòng Nam Cung Trụy Nguyệt nhẹ nhàng thở dài.
Cho dù biết rõ lương lai người này sẽ thành tiên, sẽ rời xa mình, rốt cuộc sẽ nhìn không thấy sờ không đến. Nhưng, mỗi lần hắn vô tình lộ ra một chút dịu dàng nho nhỏ, rồi lại khiến ình chạy theo như vịt con.
Nàng tự nói với mình, Nam Cung Trụy Nguyệt, mày cũng nên sớm kết thúc, chấp nhận số phận của mày đi.