Bạn đang đọc Trụy Nguyệt – Nguyệt Chi Tam Khúc: Chương 2: Mỹ Nam Lạnh Lùng
Sau khi đến đây sống, nàng mới bắt đầu từ từ tìm hiểu tính cách của Nam Cung Quân.
Nổi bật nhất là tính thèm ngủ. Nam Cung Quân nói lời giữ lời, nói sẽ dạy nàng võ công, ngày hôm sau liền sắp xếp nàng đến sân sau học võ.
Trước khi nàng trở thành Nam Cung Trụy Nguyệt, cuộc sống trôi nhanh như thoi đưa, chạy giữa hai bên bang phái cùng công ty, sớm đã thành thói quen lập kế hoạch lợi dụng từng phút từng giây.
Trời tờ mờ sáng, nàng đã đi ra sân sau, yên lặng chờ đợi một lúc lâu. Thật sự không chịu nổi ngồi yên, dựa vào thói quen kiếp trước, trước chạy chậm quanh sân 30 vòng, sau đó, bắt đầu ép dây chằng, lại đánh mấy bộ quyền.
Mãi cho đến khi mặt trời leo lên đỉnh đầu, Nam Cung Quân vẫn chưa xuất hiện. Tính tình Nam Cung Trụy Nguyệt từ kiếp trước đã khá nóng nảy, có lẽ những người trong xã hội đen hơn phân nữa đều như vậy.
Nàng nhịn một cổ tức giận vào phòng ngủ Nam Cung Quân. Cực kỳ không vui kéo màng che trước giường hắn lên, đang muốn mở miệng tức giận mắng.
Rồi lại ngẩn người, thân thể nằm nghiêng của Nam Cung Quân, ngủ rất say. Chăn mỏng chỉ che đậy phần eo phía dưới của hắn, còn lồng ngực rắn chắc cùng xương quai xanh tinh xảo nhìn không sót một cái nào.
Nam Cung Trụy Nguyệt cũng coi như gặp qua vô số người, nhưng vẫn bị cảnh đẹp sinh động trước mắt, chiếm mất thần trí.
Người đàn ông này sao có thể đẹp đến thế mức như thế, nếu kiếp trước nhìn thấy người đàn ông so với phụ nữ còn đẹp hơn, nàng nhất định sẽ không chút do dự phỉ nhổ, cho rằng nhất định là ẻo lả. Chỉ là, Nam Cung Quân chẳng những không khiến nàng cảm thây buồn nôn, thậm chí còn làm cho nàng cảm thấy đây là thần tích của tạo hóa, tất cả đều là đương nhiên.
Hơn nữa cho dù Nam Cung Quân có đẹp bao nhiêu, lại vĩnh viễn không khiến cho người ta hiểu lầm giới tính của hắn, trên người hắn tỏa ra khí thế mạnh mẽ, luôn khiến cho người ta không tự chủ mà quy phục.
Lúc hắn đang ngủ, vẻ mặt không đề phòng khi ngủ, thật sự tỏa ra một loại hấp dẫn không lời. Đúng vậy, hấp dẫn, Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy mình lại bị hắn câu dẫn.
Ngạc nhiên, nàng cũng nhớ ngày hôm qua vô tình nghe được lời nói ‘chủ nhân chính là xuân dược khó giải nhất trên đời này.’
Nàng còn nhớ rõ vẻ mặt nghiêm túc của Tả Hộ Pháp lúc đó, còn trách cứ nghiêm khắc những thị nữ kia không được lại tự tiện tiến vào hậu điện. Cũng là vì loại tình huống này sao? Nam Cung Trụy Nguyệt có chút không biết nói gì.
Buông màng lụa xuống, nàng phát hiện đối với Nam Cung Quân như vậy, nàng không tức giận được. Yên lặng rời khỏi hậu điện, nàng quyết định chờ Nam Cung Quân tỉnh lại lại nói chuyện tập võ cùng hắn.
Nam Cung Trụy Nguyệt vừa rời khỏi hậu điện, Nam Cung Quân liền mở con ngươi đen đang khép, đôi mắt trong veo lại không hề buồn ngủ. Nam Cung Quân liếc mắt về phía nàng rời đi. Nếu không phải hắn nhận ra hơi thở của nàng, chỉ sợ bước đầu tiên nàng vào hậu viện, đã bị giết chết.
Tất cả mọi người trong Thanh Phong quán đều biết rõ, hậu điện là cấm địa. A không, bây giờ phải gọi là Tiêu Hồn điện. Nhưng không cần nói cho nàng, trong nháy mắt Nam Cung Quân liền ra quyết định, quyết định cho Nam Cung Trụy Nguyệt 1 đặc quyền chỉ nàng mới có.
Ngày tiếp theo, tờ mờ sáng Nam Cung Trụy Nguyệt lại đi đến sân sau. Lần này nàng không chờ nửa ngày nữa, trước hết tự mình chạy chậm quanh sân nhỏ.
Đợi làm hết tất cả các động tác chuẩn bị xong, Nam Cung Quân mới lười biếng đi về phía này, tùy tiện phủ thêm một tấm áo trắng, một đầu tóc đen rối tung, hắn dựa vào thân cây, khép nhẹ hai mắt, một bộ dáng nửa tỉnh nửa mê. Chẳng qua Nam Cung Trụy Nguyệt lại không nổi giận được, bởi vì bộ dáng bây giờ của Nam Cung Quân, cực kỳ mê người.
“Trước tập tốt căn bản. Mấy bộ quyền của con cũng không tệ, đánh lại một lần nữa.”
Khi hắn nói lời này, hai mắt vẫn nhắm.
Nam Cung Trụy Nguyệt không có tức giận, nàng nghe lời đánh lại một lần nữa mấy bộ quyền mình thường tập. Sau khi nàng đánh xong, xoay người nhìn Nam Cung Quân, người kia đứng dựa vào gốc cây, đến đầu cũng dựa vào cây, một bộ dáng đang muốn ngủ.
“Công lực còn yếu.”
Thanh âm của hắn vẫn biếng nhác. Nam Cung Trụy Nguyệt nghe xong lời của hắn, nhịn không được liếc một cái xem thường, nói nhảm, nàng thân thể nhỏ như vậy, công lực đương nhiên không đủ, nếu đổi lại là trước kia, cho dù là sức bật hay lực đạo, cũng đạt đến tiêu chuẩn cực cao. Chỉ tiếc, quay lại không được.
Lúc nàng cho rằng Nam Cung Quân chẳng qua chỉ định bụng nhàm chán đuổi nàng đi.
Đột nhiên Nam Cung Quân lách mình đi đến sân trống trước mặt nàng, đôi mắt luôn luôn nhắm lại, vẫn như cũ không có mở ra.
“Nhìn rõ ràng.”
Hắn vừa nói xong, liền lưu loát sinh động đánh ra một bộ quyền pháp. Lại biến hóa và nhanh nhẹn hơn mấy bộ quyền pháp của Nam Cung Trụy Nguyệt. Chỉ trong nháy mắt, liền khơi mào tính háo thắng ở đáy lòng Nam Cung Trụy Nguyệt. Dùng tốc độ để đền bù lực đạo sao?
“Bộ này thích hợp với con hơn.” Nói xong, hắn vẫn nhắm mắt, một bộ dáng mệt mỏi rã rời.
Không đợi Nam Cung Trụy Nguyệt nói gì, thân ảnh hắn đã biến mất sau hậu điện.
Sau khi Nam Cung Trụy Nguyệt tập luyện bộ quyền pháp hắn đưa không dưới vài chục lần, cuối cùng có thể vận dụng hoàn toàn tự nhiên.
Đợi đến khi nàng đến phòng trước dùng cơm, Nam Cung Quân mới ưỡn người đứng dậy rửa mặt, Nam Cung Trụy Nguyệt nhíu mày, có chút khó hiểu đối với tính thèm ngủ của hắn. Theo quan niệm của nàng, sinh mệnh ngắn ngủi như thế, không cố gắng bắt lấy từng giây, để cho nó trôi qua tùy tiện như vậy, chẳng phải chờ chết dần chết mòn sao?
Chỉ là, nàng biết chắc chắn, nàng không thay đổi được thói quen của Nam Cung Quân. Cho nên chỉ cần người kia còn nhớ rõ phải dạy nàng tập võ, còn lại cứ theo hắn đi. Thế giới của nàng, luôn là cá lớn nuốt cá bé. Nam Cung Quân mạnh hơn nàng, cho nên hắn muốn làm gì cũng được, đó là quyền lợi tuyệt đối của kẻ mạnh.
Dùng cơm được một nửa. Một người đàn ông đi đến, cung kính quỳ xuống.
” Sao vậy?” Nam Cung Quân cũng không ngẩng đầu lên.
Nam Cung Trụy Nguyệt chú ý đến, người đàn ông này chính là người ngày đó sửa tên ở cửa cung, Hữa hộ phát trong Tiêu Hồn điện.
“Lục đại môn phái thương vong vô cùng nghiêm trọng, nguyên khí đại thương, lại vẫn không hết hy vọng……”
Nói đến đây, hắn ngừng lại, hình như có chút khó hiểu đối với cách làm của chính đạo. Rõ ràng chỉ thiếu chưa bị nhổ cỏ tận gốc, lại vẫn muốn báo thù, nếu không phải chủ nhân không còn hứng thú, trên đời này còn có lục đại môn phái sao?
Nam Cung Quân gắp thức ăn, ăn chậm nhai kỹ dùng cơm, không đưa ra bất kỳ bình luận nào.
Nam Cung Trụy Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, phát hiện ngay cả lúc ăn cơm, thần thái cùng động tác ăn cơm của hắn cũng ưu nhã cao quý. Người này thật sự là người sao? Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.
Nam Cung Quân không mở miệng. Hữu hộ pháp cũng không động, cứ lẳng lặng quỳ gối.
Chờ đến khi Nam Cung Quân dùng cơm xong. Hắn hơi nghiêng đầu nói, “Chơi đùa với bọn họ.”
Hữa hộ pháp tuân lệnh, đang định đứng dậy rời đi. Hình như Nam Cung Quân đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng phân phó.
“Không cần đuổi tận giết tuyệt, nếu không sau này không có gì chơi.”
Đột nhiên Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy đầu óc ong lên. Nàng cho rằng người này không đuổi tận giết tuyệt, chỉ vì còn có một một chút lòng tốt, xem ra nàng thật sự quá sai lầm rồi.
────────────────────────────────────
Người cha tính tình lạnh lùng con gái ganh đua háo thắng
Có thể bén ra lửa nào?