Đọc truyện Trụy Nguyệt – Nguyệt Chi Tam Khúc – Chương 17: Kết Truyện
Máu tươi bắt đầu trở nên ít đi, xa xa, có một bóng người đang đi về phía nàng . Nam Cung Trụy Nguyệt ngây ngốc nhìn, không nhịn được từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống .
Trên mặt Nam Cung Quân mang theo nụ cười nhẹ nhàng, bước từng bước đi tới, cũng giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau vậy. Nhẹ nhàng bước đi trong trời đất,chỉ còn nhìn thấy một mình hắn không khác gì thần tiên thoát tục không vướng bụi trần .
Nam Cung Quân đau lòng lau đi nước mắt của Nam Cung Trụy Nguyệt. Sau đó ,hắn mới dịu dàng ôm nàng vào lòng , giọng nói có chút bất mãn:
“Nương tử, nàng không phải nên ở trong phòng chờ ta trở về vén hỉ khăn lên sao?”
“ Nam Cung Quân…..”
Nghe thấy được giọng nói của Nam Cung Quân, cảm giác hắn ôm vào trong ngực làm cho nước mắt Nam Cung Trụy Nguyệt không nhịn được lại rơi xuống.Thật là tốt! Chàng còn sống , chàng không có chết .
“Hử?”
“ Vừa rồi ta thật sự rất là sợ.”
‘‘Vi phu nói rồi , vi phu sẽ không chết.’’
‘‘ Chàng không có ly tâm bí quyết ….’’
Đến bây giờ Nam Cung Trụy Nguyệt mới biết thế nào sợ hãi, là chuyện mất đi Nam Cung Quân làm cho lòng nàng tan nát, nàng không muốn xảy ra chuyện như vậy nữa .
‘‘Thật ra ly tâm bí quyết là do sư phó bắt ép vi phu luyện , vì muốn khắc chế dục vọng giết chóc của vi phu.’’
‘‘Dục vọng giết chóc?’’
Nam Cung Trụy Nguyệt mở to mắt nhìn phu quân mình.
‘‘ Ly tâm bí quyết có thể khắc chế sự giết chóc của vi phu. Hiểu không ?’’
Cho nên , ly tâm bí quyết ngay từ đầu chỉ là gông xiềng kiềm chế y? Bây giờ gông xiềng đã mở , Lục Đại bang phái tự cho là có thể vây đánh y được , kỳ thật chỉ là làm cho Nam Cung Quân giết đã tay hơn mà thôi ?
‘‘Chàng có bị thương chỗ nào không ?’’
Nam Cung Trụy Nguyệt chú ý quần áo trên người chàng , bây giờ màu sắc so với lúc nãy đã trở nên thâm lại không ít .
“Đừng lo lắng, đó là máu của bọn họ .’’
Gắt gao ôm chặt thân thể của Nam Cung Quân , loại sợ hãi đến cực độ này , khiến cho nàng đến bây giờ cũng chưa bình tĩnh lại được. Sau vụ nổ lớn kia , khi thấy Nam Cung Quân giống như đã biến mất trong trận chiến đầy máu tươi , cảnh tượng kia thật quá kinh khủng làm cho thân thể của nàng tới bây giờ vẫn còn có chút run rẩy , ngoại trừ gắt gao ôm chặt Nam Cung Quân ra nàng căn bản chưa còn biện pháp nào khác . Nam Cung Quân đương nhiên biết rõ là nàng đang sợ hãi , đau lòng không thôi , chỉ có thể làm giống nàng ôm chặt vào lòng , hôn trấn an nàng .
Nam Cung Quân hôn rất nhẹ nhàng ,hôn từng chỗ trên mặt cùng vùng cổ của nàng giống như là có một cộng lông vũ nhè nhẹ quét ngang qua . Thực sự rất thần kì , chuyện vừa rồi làm nàng bị dọa suýt đứng tim , khi hắn hôn nàng từng chút một có thể làm cho lòng nàng bình tĩnh trở lại rồi . Nam Cung Quân nhẹ nhàng vuốt ve từng chỗ một trên người Nam Cung Trụy Nguyệt.
‘‘ Nam Cung Quân .”
“ Hả?”
“ Không có ly tâm bí quyết , chàng cảm thấy có ổn không?”
Nam Cung Trụy Nguyệt còn vì câu nói dục vọng giết chóc kia , mà có chút lo lắng . Nếu ly tâm bí quyết có thể khắc chế được hắn , thì chẳng lẽ hắn lại phải luyện lại một lần nữa sao ?
“ Trên đời này có ….một thứ khắc chế được vi phu , chính là nàng , nương tử của ta .”
Nam Cung Quân áp xuống môi nàng , nhìn thấy nụ cười mê hoặc cùng bộ dạng không đứng đắn này của hắn…. Lúc trước sao nàng có thể xem hắn như thần tiên vậy ? Lần đầu tiên trông thấy hắn , chỉ biết hắn giết người không chớp mắt, không phải sao?! . Chính là Nam Cung Quân bây giờ , lại làm cho nàng cảm thấy thân thiết và gần gũi hơn , có vui có giận thật là sinh động .
“ Nương tử , thật ra vi phu cũng có chuyện muốn nói với nàng .”
“ Hả ? Gì vậy ?”
Nam Cung Quân tiến đến gần tai nàng , hơi thở nhẹ nhàng thì thầm một câu:
“ Nương tử có muốn cùng tu luyện chung một chỗ với vi phu ?”
“ Ừ , vi phu chuẩn bị cùng nương tử tu luyện chung ở trong phòng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Trụy Nguyệt thoáng cái trở nên đỏ rực , quả thực đỏ đến nỗi đụng một cái cũng có thể rỉ ra máu a.
“ Nam Cung Quân, chàng… !”
Nàng mở to hai mắt nhìn phu quân mình , người này sao có thể nói chuyện xấu hổ một cách bình thường như vậy a .
“ Hả?”
“ Cái người hư hỏng này ….”
“ Ưm ưm ……” Nam Cung Quân không chút khách khí phong kín cái miệng nhỏ nhắn , khiến cho nàng không thể tiếp tục nói chuyện .
Mặt trời đang lặn dần từ từ xuống hướng tây , Nam Cung Quân ôn nhu vuốt ve Nam Cung Trụy Nguyệt , từng bước đi vào trong Tiêu Hồn điện . Đúng vậy , chính là Tiêu Hồn điện, có lẽ ngay từ lúc đầu, Nam Cung Quân cũng đã biết trước Không sớm thì muộn cũng có một ngày như bây giờ , Tiêu Hồn điện sẽ chỉ thuộc về hai người bọn họ mà thôi .
────────────────Hoàn──────────────