Truy Nã Vị Hôn Thê

Chương 11


Đọc truyện Truy Nã Vị Hôn Thê – Chương 11

Editor: hoateng

Cuối cùng ngày đó, cô có để cho Long Tĩnh leo lên giường cô không?

Đáp án đương nhiên là có, hơn nữa cô còn bị anh ăn sạch, khi mặt trời lên cao cũng không cách nào xuống giường, điều này lại làm cho cô không biết làm sao, rồi lại không tức giận được.

Chẳng qua sau ngày hôm đó, công việc của anh bắt đầu bận rộn, thường nửa đêm cũng vẫn chưa về, để cho thói quen của cô anh có bên cạnh mới ngủ được, cả một tuần cũng không ngủ được ngon giấc.

Anh rốt cuộc bận rộn những thứ gì? Cô muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy đến Long Môn hỏi chuyện không ổn; hơn nữa hỏi anh thì anh cũng không có trả lời cô.

Người đàn ông này, luôn cảm thấy quyết định của mình là tốt nhất; nước xa cũng không chịu hỏi một chút thái độ hay nguyện vọng của người bên gối, khư khư cố chấp, anh đáng giận!

Ôm con trai ở trong phòng khách đi tới đi lui, giống như Long phu nhân nói, mấy ngày sau Long Tĩnh đột nhiên mời một bảo mẫu về, nói sợ cô quá mệt mỏi, phải có người chia sẻ trông nom chuyện của Bảo Bảo một chút.

Chăm sóc Bảo Bảo có nhiều khó khăn sao? Cô lại không cần đi làm việc, cũng không muốn trở về viêm bang, vật lộn với mọi người nữa cả ngày 24h nhìn Bảo Bảo cũng không thành vấn đề.

Mời bảo mẫu tới, không phải là muốn cô giành ít thời gian ở trên người Bảo Bảo, để nhiều thời gian trên người hắn chứ? Nếu không phải Long phu nhân nói rõ, thật đúng là cô sẽ cho là Long Tĩnh ăn dấm đấy!

Mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng cô đồng thời cũng cảm thất cao hứng, Long Tĩnh, anh yêu cô đây!

Cái này làm cho cô rất cao hứng chừng mấy ngày liên tiếp, thoáng yên tĩnh cô một mình trông coi giường trống không bất mãn.

Bảo Bảo trong ngực, nhanh như chớp mắt to nhìn thẳng cô, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng chơi nước miếng phao phao, tay nhỏ thỉnh thoảng vung vẫy.

“Bảo Bảo có nhớ ba ba hay không?” Cô hỏi tiểu oa nhi trong ngực rất rõ ràng không hiểu được mà trả lời cô, “Me rất nhớ ba ba, làm sao bây giờ?”

Bảo Bảo không để ý đến cô, tiếp tục chơi nước miếng của bé phao phao.

“Con ở dơ quá.” Giễu cợt nơi Bảo Bảo phì nước miếng, cô dùng giấy lau đi cái miệng nhỏ bốn phía nước miếng của bé, không tự chủ lại nhìn đồng hồ treo tường một chút, cô than nhẹ một tiếng, dù sao cũng cảm thấy thời gian không có anh ở đây, thời gian giống như đặc biệt trôi chậm.

Chuẩn bị đến thời gian trở về phòng dỗ Bảo Bảo ngủ thì cửa chính đang đóng nhanh chóng bị người vội vã mở ra, cùng hình dáng cấp bách, “Phanh” xông vào.


“Chị Bích La, chị mau đi theo em!” Long Hồ không nói hai lời, dắt tay Hàn Bích La liền đi ra ngoài.

Hàn Bích La không hiểu gì ôm chặt con trai, “Tiểu Hồ, em đi chậm một chút! Em muốn dẫn chị đi đâu?” Cô hỏi có chút khẩn trương, bởi vì trên mặt Long Hồ nặng nề.

“Chị trước đừng hỏi, đi theo em là được.” Long Hồ mang cô tiến lên xe, sau đó mình ngồi vào chỗ tài xế, mạnh mẽ đạp cần ga, để cho xe bay như đạn bay mà chạy về phía trước.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Long Tĩnh đã xảy ra chuyện? Hàn Bích La ngồi ở chõ ngồi phía sau, níu lấy lòng thật chặt; phảng phất cảm nhận được tâm trạng mẹ, con nít vốn là yên lặng lại ríu rít lên tiếng, mí mắt bắt đầu nhăn lại.

“Bảo BẢo ngoan, không khóc.” Cô ôm chặt con trai, cố gắng dỗ bé.

Không lâu, xe dừng lại, “Đến rồi, chị Bích La, chị mau xuống xe.” Vừa vội vàng mang cô xuống xe, lôi kéo cô đi.

Bởi vì trong lòng lo lắng, mà Hàn Bích La không rảnh nhìn kỹ phong cảnh bốn phía, cho đến khi Long Hồ mang cô đi tới một tòa nhà cổ trắng tinh sảo khéo léo trước lễ đường, cả người cô mới ngây ngốc.

Này.. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

“Được rồi, được rồi, chị Bích La, chị mau đi vào trong phòng, có người sẽ mau giúp.” Long Hồ ôm con trai cô trong ngực, rồi sau đó mang cô đẩy mạnh vào một căn phòng nhỏ.

Kế tiếp, cô hoàn toàn bị động đứng đó cùng với trạng thái tim đập mạnh và loạn nhịp, ngây ngốc mặc cho người ta định đoạt, thay quần áo, trang điểm, rồi sau đó lại bị người ta đẩy ra cửa.

Cha của cô, khó khăn mặc vào một bộ tây trang chỉnh tề, mặt kiêu ngạo mà nhìn cô.

“Con gái, con thật rất đẹp, rất giống mẹ con.” Cô nghe được gần đây cha cứ gặp mặt là nhắc tới mẹ, nói như thế.

Chần chừ mà nhìn trên người một bộ lụa trắng, thủy tinh một viên lại một viên lóe sáng, khảm ở trên làn váy, mỗi một bước cô mang theo hào quang sáng chói mỹ lệ.

Là hôn lễ? Tay khoác cánh tay của cha, chậm rãi đi về phía trước, bản nhạc quen thuộc vang lên bên tai, là khúc hành quân kết hôn, nói cách khác, không phải là Long Tĩnh có chuyện gì.

Kiềm nén nước mắt, cô nhìn người đàn ông đứng thẳng trước tượng Chúa, cô không nhịn được mà nức nở lên tiếng, trái tim lơ lửng thật lâu, cuối cùng có thể rơi xuống đất rồi.


Nghe cô nức nở, Long Tĩnh bất chấp lễ nghi, cũng như bay mà đi tới trước mặt cô, vén vải mỏng trên đầu cô ra, “Làm sao vậy?Tại sao khóc?” Trong giọng nói, hoàn toàn lo lắng không hề che giấu lo lắng.

Nghe vậy, nước mắt cô lại càng rơi, “Anh không có sao…”

“Anh sẽ có chuyện gì?” Bị anh hỏi ngược lại không biết làm thế nào.

“Anh dọa em rồi.” Đưa hai tay ôm anh thật chặt, cô vừa rơi lệ, bên môi lại treo một chút cười nói: “Khi tiểu Hồ lôi kéo em đi, em cho là anh đã xảy ra chuyện gì, làm cho cả buổi, mới biết rõ anh vẫn tốt, căn bản là không có sao.”

Long Tĩnh mắt lạnh lẽo trừng mắt nhìn em gái chột dạ một cái, rồi sau đó mới trở về ôm vợ trong ngực khóc thút thít không ngừng “Anh không sao, đừng lo lắng, ha?”

Thoáng dừng nước mắt, Hàn Bích La hậu tri hậu giác (*) phát hiện, trong giáo đường nho nhỏ, lại có nhiều người ngồi, mà bọn họ, cho dù giờ phút này đang thú vị mà nhìn hai người chằm chằm.

(*) Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra

“A!” Cô cảm thấy cực kì mất thể diện, nhưng người đàn ông càng ngày càng xấu xa, lại lôi kéo cô đến trước tượng Chúa, “Đừng cúi đầu, ngẩng đầu lên xem một chút.”

Chịu đựng cảm giác mất thể diện, cô nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn bố trí trong giáo đường, là hôn lễ trong mơ của cô, giáo đường nho nhỏ, màu hoa tươi trắng tinh khiết, bạn bè quen biết và người thân, đây là tám năm trước cô nói với anh, không ngờ tám năm sau, anh vẫn nhớ, hơn nữa còn vì cô thực hiện hôn lễ này.

“Thích không?” Anh hỏi, tròng mắt lóe lên giống như đứa trẻ mong đợi được khen.

Cảm động gật đầu một cái, cô nhớ lại một vấn đề, “Thích.. Trong mấy ngày nay anh là bận việc này?”

“Đúng vậy.” Trên mặt anh, xuất hiện một chút u ám, “Anh không thể để cho em không danh không phận theo anh.”

Chỉ như thế? Đáp án này, cô không hài lòng lắm.

Cho nên, cô quyết định gây cho anh một chút khó khăn, “Nhưng mà anh không có cầu hôn em, anh cũng biết em nhất định sẽ gả cho anh sao?” Ác ý nhìn anh một cái, cô cố ý hỏi.

Vấn đề của cô, khiến cho mọi người tron bữa tiệc xì xào bàn tán một trận.


“Em không muốn?” Dường như không dự đoán qua vấn đề này, vẻ mặt người đàn ông tái đi, tựa như bị đả kích nặng, “Chúng ta ngay cả đứa nhỏ cũng sinh rồi, có thể nào không kết hôn?” Nôn nóng, miệng anh bắt đầu nói không lựa chọn.

“Không sao, em không ngại.” Nói lầm bầm, phản ứng của anh, làm cho cô càng thêm tức giận.

Không còn kế sách, người đàn ông chịu thiệt hại rất nặng nhìn chằm chằm cô, miệng lúc đóng lúc mở, bộ dáng một bộ muốn nói chuyện lại không nói ra lời.

“Ngốc kia, anh hai, trực tiếp hôn, ép chị đồng ý!” Lão Tứ Long Uyên, chịu khổ cho mọi người xem thường đề nghị, Long phu nhân lại cho anh một cái gõ đầu, gõ anh xong sao bay đầy trời.

“Em thật sự không lấy chồng?” Trầm mặc một lúc lâu, Long Tĩnh lên tiếng lần nữa, anh thấy được, trong mắt cô chợt lóe lên gian xảo.

“Có điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Cầu hôn với em trước, em sẽ gả cho anh. Mặc dù tám năm trước anh đã từng cầu hôn một lần, nhưng bên trong bọn họ đã hủy bỏ hôn ước, bây giờ muốn kết hôn, có phải nên cầu hôn lần nữa cưới lần nữa không?

Lúc đầu tưởng là, anh sẽ suy nghĩ thêm một chút, nhưng ngay sau đó, anh chợt quỳ một gối xuống dưới, cầm một bó hoa hải dụ(*) trắng, đang lúc mọi người reo hò cùng tiếng vỗ tay, mở miệng hỏi người phụ nữ cười đến rất vui vẻ: “Hàn Bích La tiểu thư, xin em gả cho anh, được không?”

(*) hoa này tớ biết tên khác của nói. Có gì các bạn tra gg xem hình nhé!!

Lời cầu hôn thật là quê mùa, nhưng mở miệng nói lời này, là Long Tĩnh, cho nên quê mùa nữa, không sáng ý nữa, cô cũng sẽ vui vẻ đồng ý.

“Được.”

Cô trả lời, để cho Long Tĩnh nhanh chóng đứng lên, sớm đã ngây người hướng về phía cha xứ, muốn cha bắt đầu chủ trì hôn lễ.

Ở dưới mọi người đang chúc phúc, cô thành vợ anh.

“Anh yêu em.” Bên tai truyền đến một tiếng yêu nhu hòa, làm cho cô cười híp mắt, trong lòng ấm áp, tất cả đều là tình yêu.

“Em cũng yêu anh, Long Tĩnh.” Cả đời, không bao giờ ròi xa không bao giờ vứt bỏ (*).

(*) Nguyên văn là ‘Bất ly bất khí’.

Bên trong giáo đường, mọi ánh mắt, cũng đều rơi vào trên người đôi nam nữ; bên ngoài giáo đường, một bóng dáng, hơi ản ở phía sau cửa, nhìn người kia cười xinh đẹp, trên người cô dâu cười đến mức rất hạnh phúc.


Cô chưa từng ở trước mặt anh ta, nụ cười quá nở rộ như vậy, không, phải nói, ở trước mặt anh ta, cô chưa từng cười qua mới đúng.

“Tôi cho là, anh nên đi sớm đi.” Tiếng nam dễ nghe, ở phía sau người đàn ông vang lên.

Người đàn ông xem thường, không trả lời.

“Nếu tôi bị anh trai nhìn thấy, kết quả của anh cũng không nhiều lần trở về may mắn như vậy.” Long Triều mỉm cười trên khuôn mặt tuấn tú, thoáng qua một chút nham hiểm.

“Việc này không liên quan đến chút chuyện của Long Tam Thiếu anh chứ?” Trần Hoàng nghiêng người híp mắt, cười mỉa mai hỏi ngược lại.

Thấy phản ứng này của anh ta, Long Triều không giận ngược lại cười, “Nếu không phải cậu bảo thủ quá mức, cậu tuyệt đối là một người tài, đáng tiếc, cậu bây giờ, tôi tuyệt không thể dùng.”

“Dĩ nhiên, tôi chính là phế nhân.” Mắt anh ta, rơi vào trên người bên trong giáo đường lần nữa.

Mắt liếc tay phải anh ta quấn vải băng, “Chỉ có cậu, mới làm ra chuyện chọn tay mình đảm đương nhận tội, hơn nữa, bản thân cô ấy cũng không biết.”

“Cô ấy căn bản cũng không cần phải biết những thứ này.”

Đúng vậy, anh yêu cô, cái đó giống như yêu tiểu thiên sứ làm cho cô; nhưng anh, phải tự tay phá hủy cô, mang cô đẩy xuống vực sâu Địa Ngục.

Hôm này, cô có thể nhận được hạnh phúc, cho dù biết rõ nguy hiểm chồng chất, nhưng anh vẫn như cũ muốn tới đây, thấy cô một lần cuối, sau đó, anh liền muốn rời khỏi đây, vĩnh viễn cũng sẽ không trở về nữa.

“Tình yêu, có thể nói quả nhiên làm cho người ta không có lí trí.” Long Triều vừa nói, thấy được trên mặt đối phương chợt lóe lên nỗi buồn khác thường.

“Như vậy, tôi chúc Long Tam Thiếu có thể sớm gặp gỡ cái người làm cho anh không có lí trí.” Đối với Long Tiều luôn luôn yên tĩnh đến gần vô tình mà nói, đây cũng không phải là chúc phúc, mà là nguyền rủa.

Long Triều và Long Tĩnh khác biệt lớn nhất là ở Long Tĩnh lãnh khốc biểu hiện ra vẻ mặt, mà Long Triều, còn lại là lấy tao nhã giả mạo, để che giấu hắn thật sự lãnh khốc.

“Cảm ơn lời chúc phúc của cậu.” Long Triều cười nhợt nhạt một tiếng, đối với hắn nếu nói “Chúc phúc” cười trừ, “Chỉ có điều, tôi nghĩ cậu cũng nên đi, nếu không, cậu muốn đi cũng không đi được.”

Không trả lời, chỉ là nhìn cô dâu một cái cười ngọt ngào lần nữa, Trần Hoàng cắn răng một cái, rời khỏi giáo đường nhỏ hạnh phúc ấm áp, không hề quay đầu lại.

Chỉ còn Long Triều ở lại đó, trong miệng lẩm bẩm câu nói kia: “sớm tìm được người làm cho anh không có lí trí?”

Trên đời, có người như vậy không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.