Bạn đang đọc Truỵ Lạc Rơi Xuống – Chương 68: Em Yêu Anh Lục Tây Kiêu
Mấy năm nay, Lục Tây Kiêu chưa từng đăng gì trên vòng bạn bè, anh không có nhu cầu tâm sự và chia sẻ, cũng lười ghi lại cuộc sống của mình, thậm chí mấy năm ở nước ngoài một mình, anh cũng chưa từng đăng gì cả.
Nói thật thì lần gần nhất anh đăng lên vòng bạn bè là cách đây bảy năm, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất.
Khi đó, anh và Chu Vãn quen nhau chưa lâu.
Có lần thấy cô khóc, Lục Tây Kiêu cũng không biết là mình nghĩ gì, mở miệng nói đưa cô đi chơi.
Đó là lần đầu tiên anh đưa Chu Vãn đến chỗ của Hoàng Bình, cũng là lần đầu tiên anh đưa một cô gái đến đó.
Lúc về cũng đã rất muộn, trên đường vắng tanh, Chu Vãn cảm thấy gọi xe quá đắt, nói có thể đi xe điện công cộng về.
Trước đây Lục Tây Kiêu chưa bao giờ đi loại xe như vậy, xuất phát từ tâm lý nào cũng không muốn thử, nói anh sẽ ngồi phía sau cô.
Anh cứ ngồi sau Chu Vãn như vậy, tùy tiện chụp bóng lưng của cô lúc đèn đỏ rồi đăng lên vòng bạn bè, không có cap.
Trong ảnh, Chu Vãn đang đội một chiếc mũ bảo hiểm màu vàng, trên đỉnh đầu là chiếc ăng-ten ngộ nghĩnh.
Xung quanh là đường đi vắng lặng không người, đèn đỏ nhúc nhích đếm ngược thời gian.
Tựa như một bức ảnh trong phim.
Sau đó, hai người chia tay, vốn dĩ Lục Tây Kiêu muốn xóa đi, nhưng cuối cùng lại không nỡ, vì vậy dứt khoát cài đặt chế độ ẩn cho vòng bạn bè.
Cho tới hôm nay mở ra lần nữa.
Trong đó chỉ có hai bài đăng, đều liên quan đến Chu Vãn.
———
Bình thường Lục Tây Kiêu bận rộn nhiều việc, sau khi trở về thì ngồi ở phòng khách xử lý văn kiện trong email, đợi khi xử lý xong cầm điện thoại lên, vòng bạn bè đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.
Mấy người bạn cấp 3 lúc trước thích và bình luận dồn dập, đa phần là những lời trêu chọc.
Một số ít đối tác và nhân viên cũng rối rít chúc mừng, tuy rằng bỗng nhiên nhìn thấy sếp nhà mình show tình cảm đều hơi nghi hoặc, khó hiểu.
Lục Tây Kiêu tùy tiện nhìn một cái rồi tải lại trang.
Phía trên nhảy ra bài viết Chu Vãn vừa đăng lên vòng bạn bè cách đây ba phút.
Giống với bức ảnh và dòng cap của anh.
Lục Tây Kiêu sửng sốt một lát, sau đó cong môi cười khẽ.
———
Chu Vãn khác với Lục Tây Kiêu, anh chỉ nhìn qua bình luận, không trả lời lại, nhưng Chu Vãn lại nghiêm túc trả lời từng cái một, cô đều chân thành đáp lại “Cảm ơn” với tất cả những người đã chúc mừng.
Nhóm chat của ký túc xá lúc trước còn bùng nổ hơn.
Cả ba người các cô đều đã chứng kiến cảnh Chu Vãn từ chối từng người theo đuổi trong suốt bốn năm đại học, ngay cả Khương Ngạn đẹp trai ngời ngời như bây giờ cũng không biết đã bị cô từ chối bao nhiêu lần.
Bây giờ lại đột nhiên công bố, trên ảnh lại còn là một anh chàng đẹp trai mà họ chưa từng thấy, sao mà không kinh ngạc được cơ chứ?
Chu Vãn cầm điện thoại, đôi mắt không giấu được sự vui vẻ, giải thích với các cô ấy là bạn trai từ thời cấp Ba.
Lục Tây Kiêu tắm rửa đi ra thì nhìn thấy đôi mắt cười của cô.
Anh bước đến bên giường, vươn tay lấy điện thoại của cô.
Trên cơ bản, điện thoại của Chu Vãn chỉ dùng làm công cụ liên lạc, không có bí mật gì, cô cũng không vội lấy lại, không nóng không lạnh chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”
Lục Tây Kiêu quang minh chính đại lướt xem danh sách WeChat của cô, lúc đang định trả lại thì một tin nhắn đột nhiên xuất hiện.
Hồ Thụ Tấn: [Chị ơi, chị thật sự có bạn trai rồi sao?]
Trông giống tên con trai.
Lục Tây Kiêu nhíu mày, chậm rãi gõ chữ.
Chu Vãn: [Có rồi.]
Hồ Thụ Tấn: [Không phải trước đây chị nói với em là chị không có ý định yêu đương nên mới từ chối em sao? Em còn nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ tới tòa soạn của chị làm việc, sao đột nhiên lại [Khóc] [Khóc] [Khóc]]
Chu Vãn: [Mau kết hôn đi.]
Chu Vãn: [Cậu đừng nghĩ nữa.]
Chu Vãn ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn anh nhắn tin.
Cô còn tưởng anh dùng điện thoại của cô để tra cứu tư liệu gì đó, cho đến khi Lục Tây Kiêu trả lại điện thoại cho cô.
Cô cúi đầu nhìn xuống, thiếu chút nữa trước mắt đã tối sầm lại.
Đây là…!cái gì vậy trời??
Chu Vãn chưa kịp lí luận với anh, Lục Tây Kiêu đã vừa ăn cướp vừa la làng, cười lạnh một tiếng: “Chu Vãn, em cũng có nhiều bạn trai quá nhỉ?”
“…!Đây chỉ là đàn em lúc còn đi học thôi.”
Anh gật đầu, ra vẻ thần bí: “Ồ, đàn em.”
“…”
Chu Vãn không thèm quan tâm đến anh, định thu hồi tin nhắn nhưng màn hình lại hiển thị “Đối phương đang nhập”, cậu ấy đã đọc, không kịp thu hồi nữa rồi.
Cô lập tức trả lời.
Chu Vãn: [Xin lỗi nhé, vừa nãy là bạn trai chị lấy điện thoại nhắn với em.]
Chu Vãn: [Cảm ơn tình cảm và sự quan tâm của em, nhưng ngay từ đầu chị đã nói với em rồi, đừng lãng phí thời gian với chị, chị sẽ không thích em.
Việc lựa chọn công việc trong tương lai cũng rất quan trọng, chị mong là em có thể nghiêm túc xem xét, đừng vì chị mà đưa ra những quyết định tùy tiện.]
Sau khi trả lời, Chu Vãn đặt điện thoại sang một bên, giương mắt nhìn Lục Tây Kiêu một lần nữa.
“…”
Mặt anh càng tối sầm lại.
Chu Vãn nghĩ anh không thấy cô gõ gì nên giơ điện thoại lên cho anh đọc.
Lục Tây Kiêu chỉ nhìn lướt qua rồi chế nhạo: “Em còn bằng lòng gửi cho cậu ta một đoạn dài như vậy à?”
“…”
Bao nhiêu năm rồi mà cái tính tùy tiện buộc tội cô khi anh ghen tuông vẫn không hề thay đổi.
Chu Vãn nhìn anh một lúc, cảm thấy anh như thế này cũng có chút đáng yêu, cô muốn cười nhưng lại không dám, đành phải mím môi cố nén cười.
Cô suy nghĩ một lát, cố gắng đặt mình vào vị trí của anh và dỗ dành.
“Em và cậu ấy không có gì hết, chỉ là trước đây cậu ấy đã tỏ tình với em một lần.” Chu Vãn nói, còn không quên nịnh anh: “Anh cũng đã từng như vậy rồi mà, anh tốt như vậy, người thích anh còn nhiều hơn em.
“
“Đừng so sánh anh với em.” Lục Tây Kiêu nhéo nhéo mặt của cô: “Anh không nói chuyện với ai quá mười câu đâu.”
“…”
Chu Vãn để mặc cho anh nhéo, không nhịn được mắng thầm: “Trước kia anh có nhiều bạn gái như vậy, em còn chưa từng có bạn trai khác đâu đấy.”
Cô lôi chuyện cũ ra, nhưng Lục Tây Kiêu vẫn không cảm thấy đuối lý, ngón tay dùng sức, uy hiếp: “Em nói lại xem.”
Chu Vãn im lặng.
Lục Tây Kiêu khẽ khịt mũi, cúi người cắn môi cô: “Giả bộ ngoan ngoãn cái gì chứ?”
“…”
Lục Tây Kiêu lấy đầu ngón tay sờ môi của cô: “Mấy năm qua có rất nhiều người theo đuổi em à?”
“Không, không nhiều lắm đâu.” Chu Vãn lập tức nói.
Mấy năm nay, Chu Vãn càng lớn càng xinh đẹp, khí chất lạnh lùng hòa lẫn với vẻ mềm mại của phương Nam, hấp dẫn người khác là điều không thể nghi ngờ, Lục Tây Kiêu biết có rất nhiều người đàn ông sẽ thích cô, chuyện này rất bình thường, nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Sự chiếm hữu của anh đối với Chu Vãn có chút biến thái, ngay cả người khác nhìn cô nhiều hơn một cái cũng không muốn.
“Thật sự rất muốn giấu em đi.” Lục Tây Kiêu hôn lên khóe miệng cô, nói thầm thì: “Chỉ anh mới có thể nhìn thấy em.”
Chu Vãn cười rộ lên.
Lục Tây Kiêu nhéo mũi cô, khiển trách: “Không có lương tâm.”
Anh cũng lên giường, ôm Chu Vãn vào trong ngực, nhưng không làm gì khác cả, cuối cùng vẫn là đau lòng, sợ sẽ làm cô bị bệnh.
Mấy đồng nghiệp của Chu Vãn cũng rối rít bình luận, Quý Thanh Khiết là “lố” nhất, gõ chữ “A” vừa đúng năm hàng dài.
Chu Vãn trả lời từng người một, Lục Tây Kiêu ngồi bên cạnh nhìn cô trả lời.
Khi chuẩn bị thoát ra thì đầu ngón tay vô tình chạm vào ảnh đại diện.
Vòng bạn bè của Chu Vãn có thể thấy được trong một năm, hôm nay là lần đầu cô đăng bài trong năm nay, nhưng lúc này, Lục Tây Kiêu đã nhìn thấy một bài viết phía trên.
Đăng vào mùa đông bốn năm trước, một bức ảnh chụp cảnh tuyết.
Dòng chữ kèm theo là: [Lục Tây Kiêu, chúc mừng năm mới, tuyết lại rơi rồi.]
Chỉ mình tôi.
Lục Tây Kiêu ngẩn người, ánh mắt cố định, khẽ nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Chu Vãn nhẹ nhàng “À” một tiếng: “Cái này à.” Cô dừng lại và nhẹ nhàng nói: “Đây là mùa đông đầu tiên từ khi em đến thành phố B, cũng là từ sau lần trước chúng ta cùng nhau ngắm tuyết, đây là lần đầu tiên em thấy tuyết lớn như vậy.”
Học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất đã kết thúc.
Kỳ nghỉ đông đã đến.
Bạn cùng phòng đều đã về nhà, chỉ còn Chu Vãn ở lại ký túc xá, cô không có nơi nào để đi, nên dứt khoát ở lại trường học và thực tập.
Cô luôn khiến mình phải bận rộn nhiều việc, ngoại trừ lúc thực tập và làm việc bán thời gian bên ngoài, cô đều ngâm mình trong thư viện, không để bản thân bị phân tâm mà bước về phía trước, cũng bởi vậy để đỡ nhớ Lục Tây Kiêu hơn một ít.
Cho tới đêm giao thừa.
Tuyết rơi rất lớn, sân trường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe được thấy tiếng từng bông tuyết rơi xuống.
Chu Vãn ngồi trong ký túc xá, nhìn tuyết ngoài cửa sổ, cô chợt rất nhớ rất nhớ Lục Tây Kiêu, muốn quay lại đêm giao thừa năm ấy, bọn họ chạy như điên ở nhà ga ồn ã để bắt kịp chuyến tàu cuối cùng đi ngắm tuyết.
“Thật ra lúc chúng ta cùng nhau đi tàu để ngắm tuyết, tối hôm đó em cũng đăng lên vòng bạn bè, cũng chỉ có em mới nhìn thấy được.
Sau đó em bị mất điện thoại, WeChat không tìm lại được nên cũng không còn.”
Lục Tây Kiêu hỏi: “Em đăng gì thế?”
“Chụp ảnh tuyết rơi, cap là…”
Chu Vãn dừng lại, không muốn giấu giếm anh nữa, nhìn anh một cái, nhẹ giọng nói: “Em thật sự rất thích anh.
Lục Tây Kiêu, chúc mừng năm mới.”
Vì vậy, vào mùa đông đầu tiên ở thành phố B, vào đêm giao thừa, Chu Vãn ngồi một mình trước cửa sổ, nước mắt rơi như mưa, cô đăng bài giống như những năm trước, ngoại trừ câu “Em rất thích anh”.
Lúc đó, cô cảm thấy mình không đáng để thích Lục Tây Kiêu chút nào.
Yết hầu anh trượt xuống: “Cho nên, em thích anh, đúng không”?
Không ngờ là Lục Tây Kiêu sẽ phản ứng như thế này, Chu Vãn chớp mắt kinh ngạc nhìn anh.
Lục Tây Kiêu nắm bả vai cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhìn vào đáy mắt cô, anh cố chấp hỏi: “Vãn Vãn, hồi đó em thích anh đúng không?”
Giờ phút này, anh giống như một chàng trai bướng bỉnh, hỏi đi hỏi lại, muốn nghe câu trả lời mà anh khao khát trong lòng.
Nhưng anh là Lục Tây Kiêu – người có thể xử lý mọi cảm xúc trong lòng.
“Ừm.” Chu Vãn nắm lấy tay anh, nói chân thành: “Em yêu anh.”
Lục Tây Kiêu sửng sốt.
Anh giống như một chú chó con nhận được nhiều phần thưởng hơn mong đợi, sau thoáng chốc giật mình thì ôm Chu Vãn vào lòng, vẫn không thể tin được: “Em nói lại đi.”
Chu Vãn nắm tay anh, kiên nhẫn nghiêm túc đáp: “Em yêu anh, Lục Tây Kiêu.”
“Không cho em lừa anh.”
Chu Vãn bật cười, đồng thời cũng có chút nghi hoặc: “Không phải chúng ta đang ở bên nhau sao, đương nhiên là em yêu anh rồi.”
Lục Tây Kiêu vùi đầu vào cổ cô, nhắm chặt mắt lại, không nói gì.
Thật ra từ lúc hai người mới yêu, Lục Tây Kiêu rất chắc chắn tình cảm của Chu Vãn, anh từng có không ít bạn gái, nhìn thấy đủ kiểu yêu thích, có thể nhìn thấu lòng người rất rõ.
Chỉ là sau này phát hiện ra tất cả đều là giả dối, anh không khỏi nghi ngờ Chu Vãn tốt với anh là giả, yêu anh cũng là giả.
Anh thở nhẹ ra một hơi, kìm lại sự chua xót trong giọng nói: “Cả đời này em phải yêu anh.”
“Ừm.” Chu Vãn vỗ nhẹ vào lưng anh để trấn an: “Cả đời này em chỉ yêu mình anh thôi.”
———
Ngày hôm sau.
Lúc hai người thức dậy thì đã là chín giờ sáng.
Buổi chiều lên máy bay, Chu Vãn định đứng dậy thu dọn đồ đạc, nhưng vừa đứng dậy đã bị Lục Tây Kiêu ôm eo cô kéo lại, sau đó một nụ hôn lập tức rơi xuống cần cổ.
“Em còn đau không?”
“Cái gì?”
Lục Tây Kiêu nhẹ nâng hông lên: “Em nói cái gì?”
“…”
Chu Vãn nóng mặt: “Em còn phải thu dọn hành lý nữa, nếu không thì không kịp lên máy bay đâu.”
Lục Tây Kiêu nhướng mày, khiêm tốn nói: “Chuyến bay còn tận mấy giờ nữa, anh không lâu thế đâu.”
“…”
Cho nên, sau khi bị kì kèo như vậy, cô lại ngủ thiếp đi, lúc Chu Vãn tỉnh lại thì đã là buổi chiều, thật sự không kịp bay rồi.
Lục Tây Kiêu đổi chuyến bay đến buổi tối, sau khi ăn cơm xong thì nhàn nhã bắt taxi đến sân bay.
Anh thỏa mãn rồi, cả người đều khoan khoái dễ chịu.
Chu Vãn mệt rã rời chân tay, trên người có rất nhiều dấu vết, chỉ có thể mặc áo khoác, kéo khóa đến cằm mới có thể che được, dọc đường đi có chút mơ màng.
Sau khi xuống taxi, Lục Tây Kiêu dẫn cô đến sân bay, thấy cô mệt mỏi thành như vậy, anh buồn cười hỏi: “Anh cõng em nhé?”
Chu Vãn lắc đầu: “Lục Tây Kiêu.”
“Ừm?”
“Em cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục như thế này.”
Anh nhướng mày: “Như thế nào?”
“Thì là…” Chu Vãn nhìn anh một cái, trên mặt lại hơi đỏ lên: “Thì…!ban ngày hôm nay như vậy.”
“Ban ngày hôm nay thế nào?”
“…”
Nhìn thấy Chu Vãn sắp tức giận, Lục Tây Kiêu mới thay đổi: “Ồ, như vậy, vì sao?”
“Ngày mai em phải đi làm, cứ tiếp tục như vậy em sẽ không có tinh thần.
Hơn nữa, sau này thời tiết sẽ rất nóng, anh làm cả người em đều là…!Em cũng không thể đi làm được.” Cô cố gắng nói lý với anh.
“Vậy thì anh sẽ làm chỗ khác, ví dụ như…”
Lục Tây Kiêu nghiêng người, nói nhỏ vào tai Chu Vãn hai chữ, cong môi: “Được không?”
“…”
Kể từ khi hai người chính thức bên nhau, quả thật là anh muốn xấu xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Từ trước đến nay, miệng lưỡi Chu Vãn không nói lại anh, lại bị anh làm cho mặt đỏ tới mang tai, cô dứt khoát không quan tâm anh nữa, bước đi nhanh trong sân bay.
“Vãn Vãn.” Anh gọi ở sau lưng.
Chu Vãn bước liên tục, đi tiếp về phía trước.
Lục Tây Kiêu chạy chậm đến bên cạnh cô, đưa tay ôm vai cô rồi kéo vào lòng: “Em giận à?”
Chu Vãn phồng miệng, lạnh lùng nói: “Không có.”
Lục Tây Kiêu lại cười: “Không phải em nói yêu anh sao?”
Giọng anh cất lên, như thể đang khoe khoang.
Không chọc giận Chu Vãn nữa, Lục Tây Kiêu xoa nhẹ đầu cô, chịu thua nói: “Được rồi, anh sai rồi mà.”
———
Ngày hôm sau, Chu Vãn trở lại làm việc tại tòa soạn báo.
Các đồng nghiệp ai cũng thấy bài cô đăng hôm qua trên vòng bạn bè, ồn ào trêu chọc nói tất cả mọi người đều đi làm, thì chỉ có cô xin nghỉ để yêu đương.
Chu Vãn cũng cảm thấy hơi ngại, buổi chiều liền gọi cà phê chia cho đồng nghiệp để đền bù.
Vừa chia cà phê xong, chú Diệp đi tới: “Chu Vãn, cháu đi ra ngoài một chuyến cùng chú.”
“Sao vậy ạ?”
“Quý Thanh Khiết bị tiêu chảy rồi, bây giờ chắc không thể đi được.
Hai đứa thực tập kia cũng chưa hiểu nhiều.
Cháu có bận không? Không bận thì đi với chú.”
“Vâng.”
Chu Vãn lập tức cầm túi thiết bị và giấy bút đi xuống lầu, ngồi lên xe rồi cô mới biết nơi mình cần đến là hội đấu giá bằng sáng chế của Khương Ngạn, nghe nói rất nhiều công ty sẽ đến đó.
Chu Vãn dừng lại, lấy điện thoại di động ra gửi trước một tin nhắn cho Lục Tây Kiêu.
6: [Anh cũng ở đó.]
Chu Vãn sửng sốt: [Anh cũng muốn đấu giá à?]
6: [Không, nhưng anh có chút chuyện khác cần giải quyết, đi một chuyến.]
Xe chạy đến trung tâm triển lãm, Chu Vãn và chú Diệp cùng nhau xuống xe.
Bãi đậu xe đã có rất nhiều ô tô, đều là xe hạng sang, xem ra trận chiến hôm nay không nhỏ.
Lúc Chu Vãn bước vào trong sảnh, Lục Tây Kiêu vẫn chưa đến.
Có lẽ là Khương Ngạn đã đặc biệt cho họ một chỗ ưu tiên, vị trí phỏng vấn rất tốt, ở giữa hàng đầu tiên, Chu Vãn lắp camera xong thì kiểm tra lại, xác nhận không có gì sai sót.
Tạm thời rảnh rỗi, Chu Vãn ngồi trên ghế nhắn tin với Lục Tây Kiêu, hỏi anh đã đến chưa.
6: [Kẹt xe, anh sẽ đến muộn một chút.]
Chu Vãn: [À, có gấp không?]
6: [Không sao, anh đã cử người khác đến, họ tới rồi.]
Đang trò chuyện, giọng nói của Khương Ngạn đột nhiên vang lên bên tai cô: “Chu Vãn.”
Cô quay lại, nhìn cậu ta trong bộ vest, cười lịch sự: “Chúc mừng.”
Khương Ngạn cũng không nói chuyện tiếp với cô, hơi khom người: “Mình đi chuẩn bị trước, sau khi kết thúc cần phỏng vấn cứ nói với mình.”
“Được.” Chu Vãn nói: “Cảm ơn.”
Khương Ngạn chạy chậm, từ bậc thềm một bên lên sân khấu, phía sau là một tấm màn sân khấu với các slide giới thiệu kỹ thuật.
Chẳng bao lâu nữa, cuộc đấu giá sẽ bắt đầu.
Đèn trong toàn bộ đại sảnh đều tắt đi, MC chào đón Khương Ngạn lên sân khấu giới thiệu.
Khương Ngạn đứng trên sân khấu, không hề sợ hãi, bình tĩnh tự nhiên, logic rõ ràng bắt đầu giới thiệu, slide phía sau chiếu từng cái một, cậu ta nói: “Tiếp theo, tôi sẽ trình chiếu lợi ích cụ thể dưới dạng video, kết quả ứng dụng.”
Cậu ta di con chuột rồi nhấp vào.
Đột nhiên, một âm thanh cực kỳ chói tai vang lên, “Aaaa” một tiếng.
Trên màn hình không xuất hiện video như dự tính, sau vài lần chớp nháy thì một dòng chữ to màu đỏ hiện ra – Khương Ngạn ăn cắp bản quyền..