Bạn đang đọc Truỵ Lạc Rơi Xuống – Chương 55: Quá Khứ
Đầu ngón tay anh khựng lại, một giọt nước rơi thẳng xuống, đập vào nền đá cẩm thạch sạch sẽ, loang ra chút vệt nước, như muốn che lấp hết thảy những suy nghĩ mờ mịt kia, nhưng lại chỉ đơn giản gợn lên một trận sóng gió.
Nhưng Chu Vãn đang cúi đầu, không thấy gì cả.
Yết hầu Lục Tây Kiêu chuyển động, giọng nhàn nhạt: “Quá đột ngột, tôi không để ý đến mấy cái khác.”
Chỉ bởi vì quá đột ngột.
Sau khi nghe được đáp án, Chu Vãn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dám ngước mắt lên nhìn anh.
Lục Tây Kiêu giật khóe miệng, lộ ra nụ cười tự chế nhạo mình: “Dù sao thì khi đó tôi cũng thật lòng yêu em.”
Trái tim vừa được giải thoát lại thắt lại vì câu nói này.
“Xin lỗi.”
Từ trước tới giờ, Lục Tây Kiêu đều nhận được rất nhiều lời xin lỗi vô ích của cô, anh không nói gì, đi lướt qua bả vai cô, bước ra khỏi phòng bếp.
———
Rạng sáng giao nhau giữa giao thừa và năm mới, đường phố cực kỳ náo nhiệt, tiếng pháo nổ vang bên tai, pháo hoa làm bầu trời sáng rực như ban ngày, nhưng đây cũng là giấc ngủ ngon nhất của Lục Tây Kiêu trong những năm qua.
Ngày hôm sau, lúc Chu Vãn mở mắt ra thì đó là khuôn mặt phóng đại của Lục Tây Kiêu.
Cô giật mình, suýt nữa thì hét lên.
Hiếm thấy người đàn ông nào nằm nghiêng để ngủ, khi ngủ say sườn mặt vẫn sắc bén, lông mi rũ xuống, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, quanh người là cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Khi anh không cười, khí chất ngang bướng gần như không thấy, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Ánh mắt Chu Vãn di chuyển xuống, nhìn vào chỗ ngực trái của anh.
Cô muốn nhìn một chút, vết sẹo của Lục Tây Kiêu ở chỗ này, không biết có sâu hay không.
Cô dè dặt liếc Lục Tây Kiêu, có lẽ anh vẫn chưa tỉnh, Chu Vãn kiềm nén chút tâm tư của bản thân, chậm rãi vươn tay, muốn đẩy cổ áo ngủ của anh ra.
Nhưng ngay khi ngón tay của cô vừa chạm vào da anh, Lục Tây Kiêu đột nhiên mở mắt, nắm chặt cổ tay cô, ấn mạnh sang một bên.
Chu Vãn chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng một lúc, cổ tay cô bị ấn đè lên gối, Lục Tây Kiêu chống nửa người lên, đáy mắt đen tối, đầy sự giận dữ nhìn cô.
Một lúc sau, sự giận dữ quanh người anh cũng giảm dần, đáy mắt cũng trở lại bình thường.
“Em muốn làm gì?” Anh nói giọng khàn khàn.
Rõ ràng vừa rồi anh vẫn còn đang say giấc, nhưng lúc Chu Vãn chạm vào, Lục Tây Kiêu lại tỉnh lại trong nháy mắt.
Anh chưa bao giờ có cảm giác phụ thuộc, cũng không có cảm giác an toàn, trong giấc ngủ luôn giữ sự cảnh giác, chẳng trách anh lại khó ngủ.
Chu Vãn nhìn vào mắt anh: “Em chỉ muốn xem vết sẹo của anh.”
“Có gì để xem?”
Anh nói một cách thờ ơ rồi lại nằm xuống, một cánh tay vẫn vắt ngang qua người Chu Vãn qua lớp chăn bông.
Tay áo ngủ của người đàn ông cuộn lên, để lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, cơ thể thoang thoảng mùi thuốc lá, mặt mày thâm sâu, cả người tràn đầy hơi thở của riêng mình anh.
Cả người cô cứng đờ, vô thức không dùng lực, ngay cả bắp chân cũng bị chuột rút, cả người nóng bừng.
Cô hơi vùng vẫy, chăn bông che nửa miệng, giọng nói khó chịu trong chăn: “Lục Tây Kiêu, em phải dậy rồi.”
“Dậy làm gì?” Ánh mắt anh cũng không mở ra.
“…”
“Mùng một tháng giêng, em có việc gì?”
“…!Không có.”
“Vậy thì nằm đó đi.”
“…”
Bị anh ôm như vậy, Chu Vãn đâu còn ngủ được nữa chứ.
Cô chỉ nằm đó, ngửa đầu nhìn trần nhà ngắm đèn treo, để phân tâm, cô lặng lẽ đếm những đường vân trên những mảnh thủy tinh của đèn treo.
Đếm đến lần thứ ba, cuối cùng Lục Tây Kiêu cũng mở mắt, đặt một tay lên má cô, làm cô quay mặt lại.
Chu Vãn nhìn đôi mắt đen kịt của anh, mờ mịt chớp mắt.
“Không ngủ còn ngây người ra làm gì?”
“Em không ngủ được…” Chu Vãn nói: “Mấy hôm nay không phải đi làm nên em ngủ hơi nhiều.”
Anh không thèm để ý: “Ồ.”
Sau đó, anh đột nhiên nghiêng người, hôn lên môi Chu Vãn.
Không hề báo trước.
Chu Vãn mở to mắt.
Sau khi hai người gặp lại, họ đã hôn nhau tổng cộng hai lần.
Lần đầu là ngày đầu tiên cô tới đây, nụ hôn mang theo mùi máu tươi, tranh giành mâu thuẫn.
Còn có một lần là bây giờ, là một nụ hôn khó hiểu, nhưng dịu dàng quyến luyến.
Lục Tây Kiêu luôn luôn như vậy, muốn thế nào thì làm thế ấy, cũng không hỏi bản thân tại sao lại làm vậy.
Đầu ngón tay anh luồn vào mái tóc của Chu Vãn, đỡ ở gáy cô, chống nửa người lên, gần như đè lên người cô, mang theo cảm giác áp bức, nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh quấn chặt lấy Chu Vãn, chỉ có thể ngẩng đầu bị động đón nhận nụ hôn.
Đầu cô có chút nặng nề, choáng váng, không biết là do thiếu oxy hay chỉ đơn thuần là vì nụ hôn này.
Nhưng đột nhiên, bên eo cô mát lạnh.
Lục Tây Kiêu vén vạt áo của cô lên, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ nóng hổi di chuyển.
Chu Vãn sửng sốt tròn ba giây, cho đến khi lòng bàn tay của anh bao phủ lấy cô, cô mới chợt tỉnh táo lại, đưa tay đẩy Lục Tây Kiêu ra, cô muốn ôm ngực, lưng khom xuống, nhưng lại để lộ ra độ cong càng thêm mê người.
“Lục Tây Kiêu…” Cô khua chân một cách vô ích: “Anh đừng…”
Anh nghiến răng, yết hầu chuyển động, đáy mắt thấm đẫm dục vọng, nhưng cuối cùng vẫn chống tay thẳng người dậy.
Anh không nói câu nào, xuống giường đi vào phòng tắm.
Chu Vãn cuống quít kéo quần áo xuống, dừng một lát, cô thay bộ đồ ngủ, mặc áo lót và áo len vào.
Mỗi một tấc da anh chạm vào vẫn còn nóng, khuôn mặt lại càng bỏng đến nỗi không thể chạm vào.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên hồi lâu, mặc dù mấy năm nay Chu Vãn chưa từng yêu đương thêm, nhưng cũng không phải là cô hoàn toàn không hiểu những chuyện này, cô đã nhìn bạn bè bên cạnh mình yêu đương rất nhiều lần rồi.
Cô ép mình không được nghe tiếng nước kia nữa, không được nghĩ lung tung.
———
Lúc Lục Tây Kiêu bước ra, cô đang ngồi trước cửa sổ, tấm rèm được kéo ra, ánh sáng rực rỡ rọi vào, cô ngồi rất thẳng, nghe thấy anh đi ra là lập tức quay đầu lại.
Mặt Chu Vãn vẫn đỏ, nhấp môi dưới: “Anh đói không, để em đi nấu cơm.”
Có một câu nói là, thực tủy tri vị[1].
[1] Thực tủy tri vị – 食髓知味: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp.
Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Sáng sớm vốn là thời điểm rất dễ bị xúc động, Lục Tây Kiêu không kiềm chế được, trước đây thì không sao, nhưng bây giờ anh đã thực sự chạm vào, cảm nhận được, biết rõ trên người cô mềm bao nhiêu mịn bao nhiêu, ngay cả việc nhìn thôi cũng đã trở thành một loại giày vò.
Cảm giác đó cũng không khá hơn là bao.
Lục Tây Kiêu không mong sẽ trở thành như vậy.
Mục đích anh đưa Chu Vãn tới đây không phải để làm thế.
Anh dời mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Không ăn, tôi đến công ty.”
Chu Vãn sửng sốt: “Mới ngày đầu năm mà cũng phải đến công ty sao?”
“Có chút việc.”
Lục Tây Kiêu kéo cửa bước ra khỏi phòng ngủ, lấy một bộ âu phục trên giá áo, lúc đi tới cửa, anh đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu hỏi: “Em còn tiền không?”
Chu Vãn không kịp phản ứng: “Hả?”
Anh lấy trong ví ra một tấm thẻ, đặt lên bàn: “Đừng nấu cơm, ăn chút gì đó đi.”
“Em có tiền.” Chu Vãn vội vàng nói: “Không cần đâu, em vẫn đủ tiêu.”
“Vậy cứ để đó đi.” Lục Tây Kiêu vẫn không cầm tấm thẻ kia đi.
———
Ngày đầu tiên của năm mới, quả thật là Lục Tây Kiêu không có việc gì gấp phải xử lý, nhưng bây giờ anh quản lý một công ty lớn như vậy, sẽ không có chuyện không có việc gì, liền một mình tăng ca ở công ty.
Giữa chừng, anh nhận được một cuộc gọi, tên là “Hoàng Huy”.
Lục Tây Kiêu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đây là ai, vài hoạt động quảng bá của công ty anh do bộ phận truyền thông mới của Hoàng Huy phụ trách, công việc có chút qua lại.
Gần đây ông ta đang gặp chút rắc rối, bị cách chức.
Nhưng từ trước đến nay, Lục Tây Kiêu không có hứng thú với những lời đàm tiếu của mấy người này, cũng không đi tìm hiểu, chỉ biết dù sao cũng là chuyện nam nữ.
Anh đè lên mi tâm, có chút bực bội với mấy chuyện vụn vặt của những người này, bắt máy: “Sếp Hoàng.”
Đúng như những gì anh nghĩ, quả nhiên Hoàng Huy tìm anh là vì phiền phức trước đó.
Mặc dù Lục Tây Kiêu không thân với ông ta, nhưng một hạng mục trước đây ký hợp đồng với công ty dưới tay của Hoàng Huy hoàn thành, coi như đây là một chuyện khiến Hoàng Huy rất có mặt mũi trước bố vợ.
Nhưng chuyện này do bất cứ ai nói giúp cho thì cũng đều khó xử
Chỉ có quan hệ không thân không quen như Lục Tây Kiêu là thích hợp nhất.
Hơn nữa, bây giờ công ty riêng của Lục Tây Kiêu đang phát triển không ngừng, sau lưng lại có ông nội, suy cho cùng thì bố vợ ông ta cũng sẵn sàng lắng nghe anh nói mấy câu.
Hoàng Huy nói, chỉ cần anh giúp đỡ thì sau này, tất cả các hoạt động do ông ta tiếp nhận đều miễn phí phụ trách.
Đáng tiếc là Lục Tây Kiêu không có chút hứng thú nào với chút béo bở này.
Tầm mắt Hoàng Huy hạn hẹp, dám đắc tội bố vợ vì mấy chuyện kia, giờ lại lấy mấy đồng bạc râu ria này mà muốn nhờ người giúp đỡ.
Lục Tây Kiêu khéo léo từ chối, không đợi ông ta nói gì nữa, lập tức cúp máy.
———
Mặc dù Lục Tây Kiêu bảo cô không cần nấu cơm, nhưng từ khi sống một mình, cô đã quen với việc nấu ít đồ ăn, vừa tốt cho sức khỏe lại vừa rẻ.
Hôm qua được sự cho phép của anh, buổi chiều Chu Vãn đi chợ mua một ít đồ về rồi nhét đầy tủ lạnh.
Chu Vãn không chắc liệu anh có về ăn cơm hay không, muốn liên lạc lại phát hiện ra ngay cả thông tin liên lạc của Lục Tây Kiêu cô cũng không có.
Từ sau khi điện thoại bị trộm, cô đã thay đổi WeChat, gần như mất hết liên lạc với tất cả bạn cũ.
Chu Vãn dựa vào bệ bếp, cầm điện thoại trên tay, dừng một chút, cô bấm “Thêm bạn bè”, nhập số điện thoại của Lục Tây Kiêu.
Dù đã sáu năm không gặp, nhưng dãy số đó cô sớm đã thuộc lòng.
“Tìm kiếm”.
Một trang hiện ra.
Hàng mi Chu Vãn khẽ run.
Vẫn giống như trước đây, avatar màu đen, tên WeChat là Lục Tây Kiêu.
Chỉ là không biết anh còn…!sử dụng số này không.
Chu Vãn gửi lời mời kết bạn, nhưng không nhận được phản hồi.
Cô không dám gọi điện thoại, cảm thấy rất không tự nhiên nên liền chờ xem có được chấp nhận hay không.
Khoảng một phút sau, một chấm đỏ xuất hiện trong danh bạ WeChat, biểu thị đã được chấp nhận.
Lục Tây Kiêu vẫn còn dùng số này.
Ngay sau đó, anh gửi tin nhắn: [?]
Một dấu chấm hỏi.
Chu Vãn dừng một lúc, cảm thấy hồi hộp vô cớ, giống như lần đầu tiên thêm anh làm bạn bè.
Cô trả lời: [Em là Chu Vãn.]
Lục Tây Kiêu: [Tôi biết rồi.]
Lục Tây Kiêu: [Sao vậy?]
Chu Vãn: [Tối anh có về ăn cơm không?]
Lục Tây Kiêu: [Tôi về muộn, không cần đợi tôi.]
Hai người trò chuyện không mặn không nhạt, giọng điệu cũng không quá thắm thiết, nhưng nội dung lại là chuyện bình dị nhất, có thêm chút hơi thở của đời sống.
Mấy ngày tiếp theo đều như vậy.
Lục Tây Kiêu rất ít khi ở nhà, thường xuyên đến công ty, càng tới gần ngày nghỉ cuối cùng thì càng nhận được nhiều cuộc gọi công việc.
Chu Vãn thật không thể tưởng tượng nổi, chàng trai cà lơ phất phơ, ăn chơi đàn đúm của trước kia làm thế nào trong sáu năm để trở thành như bây giờ.
Lục Tây Kiêu không có ở đây, cô liền tự mình nấu cơm.
Nếu nhìn món ăn có vẻ ổn, cô sẽ chụp ảnh và gửi cho Lục Tây Kiêu, thỉnh thoảng anh sẽ trả lời, đôi khi lại không có hồi âm.
———
Mùng tám tháng giêng, kỳ nghỉ kết thúc.
Suốt Tết Âm lịch, sơ yếu lý lịch của Chu Vãn gửi năm trước đều không có phản hồi.
Cũng may là năm sau lại bắt đầu tuyển dụng, cô nhìn thấy mấy thông tin của một số công ty trên trang web tuyển dụng, chuẩn bị đi ứng tuyển xem sao, biết đâu lại được nhìn trúng.
Sáng sớm mùng tám, Lục Tây Kiêu nhận được một cuộc gọi nội bộ, nói Hoàng Huy tìm anh.
Lục Tây Kiêu lười gặp nên bảo nhân viên trả lời là anh không có ở đây.
Nhưng có lẽ Hoàng Huy thật sự đã đến bước đường cùng, nói sẽ ở dưới tầng đợi anh về.
Lục Tây Kiêu cười xùy, muốn đợi thì để tùy ông ta đợi, không gặp.
Buổi chiều có một cuộc họp, lúc Lục Tây Kiêu vào phòng họp thì đã có một nhóm người tụ tập đang nói chuyện phiếm, không nhìn thấy anh.
“Lúc nãy tôi lên tầng sao lại nhìn thấy sếp Hoàng cũng ở đây?”
“Bây giờ không phải là sếp Hoàng nữa rồi, vốn dĩ ông ta dựa vào vợ để bỏ lên, nghe nói bọn họ đang chuẩn bị ly hôn.”
“Hả? Vì sao?”
“Còn sao trăng gì nữa, chẳng phải vì mấy chuyện đó sao, nghe nói Hoàng Huy và một trưởng phòng trẻ đẹp của công ty qua lại với nhau, rồi bị vợ ông ta phát hiện, đuổi hai người ra khỏi công ty, còn hạ lệnh chết, muốn khiến cho hai người họ không thể làm trong ngành nữa.
“
“Trưởng phòng? Trưởng phòng nào vậy, có từng qua lại với chúng ta chưa?”
“Chưa, tôi nghe nói vẫn còn rất trẻ, năm ngoái mới tốt nghiệp đại học, mới tuổi này đã lên chức trưởng phòng, nghĩ một chút cũng biết là đã làm ít thủ đoạn gì đó.”
“Không đúng, lúc trước tôi nghe một người bạn từ chức ở công ty đó nói không phải như vậy, nói là Hoàng Huy tay chân không sạch sẽ, cô trưởng phòng kia vẫn luôn không đồng ý với ông ta, còn âm thầm thu thập tất cả chứng cứ quấy rối tình dục của ông ta, gửi lên trụ sở chính, nhưng nói cho cùng thì thân phận của Hoàng Huy đặc thù, làm như vậy không phải là đang tát vào mặt vợ ông ta sao, cho nên vợ ông ta dứt khoát kéo thẳng cô ấy xuống nước theo.”
“Thật hay giả thế, vậy thì cũng quá thảm rồi đó!”
“Thật đấy, hình như cô gái đó họ Chu, tốt nghiệp đại học B, năng lực rất giỏi.”
———
Lục Tây Kiêu dừng lại.
Họ Chu.
Không hiểu sao anh lại nhớ đến đêm mưa nhìn thấy Chu Vãn ở trạm xe buýt.
Lúc đó, anh thấy rất kỳ lạ, lấy tính cách của Chu Vãn, dù không khôn khéo trong công việc, có lẽ sẽ được ít lợi lộc, nhưng cô rất nghiêm túc và có trách nhiệm, năng lực mạnh lại trẻ tuổi, làm thế nào cũng không thể bị sa thải.
Nhưng cuối cùng anh cũng không đi điều tra chuyện này.
Cuối cùng thì anh vẫn nhịn.
Sau này nhìn thấy vẻ mặt như thường của Chu Vãn, anh cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu.
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi cho cô một tin nhắn.
Lục Tây Kiêu: [Công ty trước em làm tên là gì?]
Cuộc họp ngắn gọn 20 phút kết thúc, Chu Vãn trả lời anh.
Chu Vãn: [Truyền thông Thịnh Hưng.]
Lục Tây Kiêu nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc lâu, trong đầu đều là nội dung nói chuyện của mấy người kia.
Nghĩ đến Chu Vãn cuộn mình trong buổi tối gió rét, như con mèo con ướt sũng, nghĩ đến câu nói uất ức nghẹn ngào của cô “Vì sao ngay cả anh cũng muốn bắt nạt em?”.
———
Yết hầu Lục Tây Kiêu chuyển động, đáy mắt tối sầm lại.
Anh nghiêng đầu, dặn thư ký: “Gọi Hoàng Huy tới đây.”
———
Hôm đó, không ai biết Lục Tây Kiêu đã nói chuyện gì với Hoàng Huy, chỉ biết là lúc đi, trên mặt Hoàng Huy rất vui vẻ, như thể cuối cùng gánh nặng trong lòng cũng được trút xuống.
Trong công ty có người bàn tán, nói có lẽ Hoàng Huy thật sự có thể biến nguy thành an, ngồi lại vị trí “sếp Hoàng” một lần nữa.
Nhưng đêm đó, một tin tức nặng cân đột ngột rơi xuống.
Trên Internet không biết tip-off[1] từ chỗ nào, đều là bằng chứng quấy rối tình dục nữ nhân viên của Hoàng Huy trong những năm qua, cùng với ghi âm và video giám sát, chứng cứ vô cùng xác thực, liên quan đến mười mấy người phụ nữ.
[1] Tip-off là hành động tiết lộ cho công chúng một tội ác bị nghi ngờ của người khác hoặc chính mình.
Loại hành vi này khác với một báo cáo chính thức, nó không chính thức báo cáo vụ việc cho các cơ quan tư pháp và viện kiểm sát, và không cần phải chịu trách nhiệm (Nguồn: baike.baidu).
Tuy nhiên, một làn sóng vừa xuống thì làn sóng khác lại nổi lên.
Thuế vụ của Truyền thông Thịnh Hưng bị điều tra, phát hiện nhiều điểm đáng ngờ quan trọng.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một đêm.
Không chỉ ảnh hưởng đến công ty con mà Chu Vãn đã từng làm việc mà là toàn bộ Tập đoàn Hưng Thịnh.
Thủ đoạn tàn nhẫn sắc bén, căn bản không có ý định cho người ta bất kỳ cơ hội trở mình nào, trong một đêm khiến cho công ty từng là đầu sỏ trong ngành lâm vào khốn cảnh, bị tổn thất nặng nề, khó có thể cứu vãn.
Nhìn như vậy, nhất định là có ai đó đang gây khó dễ ở bên trong.
Nhưng lại không biết ai có bản lĩnh như vậy, cũng không biết người nào lại nhảy vào chỗ chết của Thịnh Hưng, tất cả đến quá nhanh, khiến cho người ta không chống đỡ nổi.
———
Lúc tin tức này nổ ra, Chu Vãn vừa mới tắm xong, sấy tóc xong thì ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại lên thì thấy chị Lý gửi cho cô một tin nhắn.
Gửi một tin tức cho cô.
Chu Vãn ấn mở, sửng sốt.
Hoàng Huy – con rể của Tập đoàn Thịnh Hưng vướng vào bê bối quấy rối tình dục, thuế vụ của Tập đoàn bị điều tra!
Chị Lý nói, đạo trời có luân hồi.
Nhưng Chu Vãn lại biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hoàng Huy dính vào bê bối không có gì là lạ, nhưng lại liên lụy đến cả các chi nhánh, Tập đoàn Thịnh Hưng khổng lồ đều xảy ra vấn đề, sẽ không đơn giản như vậy
Chu Vãn chợt nhớ tới ban ngày, lúc Lục Tây Kiêu hỏi cô câu “Công ty trước em làm tên là gì?”.
Đầu ngón tay cô khựng lại, không dám tin vào những suy nghĩ trong lòng, nhưng quả thật bây giờ không thể nghĩ ra cái khác.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng mở cửa, Lục Tây Kiêu về rồi.
Chu Vãn đi ra ngoài: “Anh về rồi à, ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Anh vẫn là bộ dáng thờ ơ ấy.
Chu Vãn nhất thời không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, cảm thấy quá tự mình đa tình, nhưng nếu như không hỏi rõ ràng chuyện này, bây giờ cô thực sự không thể bỏ qua.
Anh cởi âu phục ném sang một bên, Chu Vãn đi qua nhặt lên, định ngày mai sẽ mang đến tiệm giặt ủi.
Chú ý thấy cái đuôi phía sau, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu, nhíu mày: “Sao vậy?”
Chu Vãn mím môi dưới: “Chuyện của Tập đoàn Thịnh Hưng…!Anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Lục Tây Kiêu giật khóe miệng, nhẹ xùy một tiếng: “Thì giống với tin tức đó.”
Người đàn ông vừa xem thường lại vừa khinh miệt, thoáng chốc như trở lại dáng vẻ thiếu niên đường hoàng bừa bãi.
Chu Vãn hiểu ngay, quả nhiên chuyện này là anh làm.
Nhưng…
“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn nhẹ giọng gọi: “Thật ra, anh không cần làm vậy vì em.”
Thân phận bây giờ của anh không đơn giản như vậy nữa, có thể đi đến ngày hôm nay đã là một chuyện rất không dễ dàng, cây to đón gió, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chòng chọc vào, anh không nên không quan tâm đến mình mà đi trêu chọc kẻ thù.
Lục Tây Kiêu nhìn cô, giọng nói bỗng nhiên lạnh xuống: “Chu Vãn, tôi hận em vì chuyện năm đó, nhưng bây giờ em vẫn là của tôi, trừ tôi ra thì không ai có thể bắt nạt em.”
Rõ ràng là anh làm chuyện này vì cô, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho người ta, giọng nói lạnh lùng, đem những lời âu yếm thành lời uy hiếp.
“Lúc đi học bị bắt nạt không nói, bây giờ bị bắt nạt cũng không nói.”
Lục Tây Kiêu nhìn cô từ trên cao xuống, đáy mắt tối tăm, tựa như đáy biển sâu thẳm, không ngừng chìm xuống, gần như muốn chìm đến chết người: “Chu Vãn, chẳng lẽ em là người dễ bị bắt nạt như thế à?”
Chu Vãn cúi đầu, nhẹ nói: “Ông ta chỉ gửi cho em ít tin nhắn, không thật sự làm gì em.”
Lục Tây Kiêu không nghe được mấy lời như vậy, anh gần như có thể tưởng tượng được những gì Hoàng Huy đã nói với Chu Vãn.
Dùng những lời lẳng lơ bẩn thỉu để xúc phạm cô.
Trước đây, thậm chí anh còn không cho phép bạn bè nói bậy bạ trước mặt cô, trước đây, anh bảo vệ Chu Vãn như vậy, nhưng bây giờ thì sao?
Lúc trước cô bỏ đi thoải mái như vậy, nhưng đã thế, cô lại sống rất tốt, song vẫn không thể nào thoát ra khỏi vũng bùn.
Anh cau mày rất chặt, cảm thấy vô cùng bực bội.
“Phải thực sự bị ông ta leo lên trên mới tính là bắt nạt sao?” Lục Tây Kiêu châm chọc cười lạnh, bởi vì tức giận mà không lưu tình một chút nào với người trước mặt: “Chu Vãn, em ngu xuẩn hay là rẻ mạt vậy hả, bị hãm hại, bị bắt nạt thì gọi mẹ nó cho tôi, cái bộ dạng ủy khúc cầu toàn[1] này làm không ai muốn coi trọng em cả.”
[1] Ủy khúc cầu toàn – 委曲求全: hiểu nôm na là nhẫn nhịn xuống vì lợi ích chung.
Mặc kệ anh nói nhiều lời khó nghe, từ đầu đến cuối Chu Vãn vẫn luôn cúi đầu, nghe dạy dỗ, để tùy Lục Tây Kiêu trút hết ra.
Nhưng bộ dạng này của cô không khiến Lục Tây Kiêu nguôi giận chút nào, ngược lại còn càng giận hơn.
Lục Tây Kiêu lạnh lùng nhìn cô, sau một lúc, anh vừa mệt mỏi vừa thất vọng dời mắt đi.
“Thôi được rồi.” Anh quay người đi vào phòng ngủ.
Chu Vãn cúi đầu đứng nguyên tại chỗ, qua hồi lâu mới hít mũi một cái, ngẩng đầu lên, đi vào phòng ngủ theo anh.
Cô không để mặc người ta bắt nạt, cô cũng chưa bao giờ có cái tính mặc người ta bắt nạt, nếu không thì cô đã không đi trả thù Quách Tương Lăng, cũng không đâm Lạc Hà vào ngày mưa đó.
Cô định phản kháng đấy chứ, cô thu thập tất cả bằng chứng, muốn Hoàng Huy phải trả giá thật đắt cho hành vi của mình, nhưng cuối cùng lại không có cách nào, cô đã tự bê đá đập chân mình.
Chu Vãn biết lý do Lục Tây Kiêu tức giận.
Cô chịu đựng uất ức lớn như vậy, bị vu oan, lại bị nhiều người hiểu lầm chế giễu như vậy, nhưng nhiều ngày trôi qua như thế, cô vẫn không nói nửa chữ với anh.
Lúc còn đi học, anh cũng bởi vì chuyện cô muốn lừa anh bị trật chân mà tức giận.
Nhưng từ lúc còn nhỏ Chu Vãn đã bị ép phải tự lập rồi, cô đã sớm hình thành thói quen tự mình giải quyết mọi việc, cô không muốn làm phiền người khác, cảm thấy mình khó có thể đáp lại ân tình như vậy.
Nói trắng ra, cô không có cách nào chấp nhận lòng tốt của người khác đối với mình.
———
Lục Tây Kiêu tắm xong đi ra, trầm mặc ngồi bên giường.
“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn không muốn làm cho anh tức giận.
Rốt cuộc anh cũng không hoàn toàn phớt lờ cô, nghiêng đầu nhìn qua.
Chu Vãn ngồi ở bên kia giường, đối mặt với anh, cô cúi đầu, đan hai ngón trỏ vào nhau: “Hoàng Huy bắt đầu quấy rối em vào cuối tháng 12, em đều lưu lại hết mỗi một tin nhắn và cuộc gọi của ông ta, cũng rất cố gắng để bảo vệ mình, chỉ là em không ngờ sau khi gửi hết những bằng chứng này lên trụ sở chính thì lại bị bóp méo thành em và ông ta có mối quan hệ bất chính.”
“Lúc ông ta bắt đầu quấy rối em, em có nói với người khác không, trừ anh ra, có nói với mấy người bạn khác của em không?” Lục Tây Kiêu hỏi.
Chu Vãn im lặng lắc đầu.
“Chu Vãn, em lúc nào cũng thế, chuyện gì cũng giấu một mình, lúc trước em đến chọc anh không có sự cho phép của anh, lúc rời đi cũng không được anh đồng ý.” Giọng Lục Tây Kiêu nhàn nhạt: “Em lúc nào cũng chỉ một mình, có thể giải quyết được thì coi như xong, không giải quyết được thì cũng không bao giờ nhận sự giúp đỡ từ người khác.”
“Chỉ là em cảm thấy…”
Chu Vãn nhẹ nói, trong giọng nói ẩn chứa sự thở dài bất lực: “Chỉ là quấy rối trong lời nói mà thôi, không muốn làm phiền người khác.”
“Chỉ là.” Lục Tây Kiêu cười lạnh một tiếng: “Trong mắt em thì thế nào mới là nghiêm trọng?”
“Em cho là em có thể tự giải quyết.”
Chu Vãn hít mũi, lông mày không nhịn được cau lại, giống như nhớ lại ký ức xấu nào đó, cô cụp mi: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên gặp phải.”
Lục Tây Kiêu bỗng chốc khựng lại.
Dường như một dây thần kinh nào đó trong não bị kim đâm vào, đau đớn nổi lên, tim thắt lại.
“Còn ai nữa?” Anh khàn giọng.
“Chuyện trước đây rất lâu rồi, không phải ở đây.” Chu Vãn lắc đầu: “Là lúc vừa mới rời khỏi Bình Xuyên không lâu.”
“Người ta làm gì em?”
Lục Tây Kiêu cảm thấy mình đúng là có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, mỗi khi hỏi một câu là trái tim của anh lại thắt chặt thêm một phần.
———
Lúc Chu Vãn vừa rời khỏi thành phố Bình Xuyên, cô mua một cái vé xe, đến một huyện thành nhỏ ở gần đó, cơ sở hạ tầng kém hơn thành phố Bình Xuyên nhiều, nhưng cũng may là giá cả thấp.
Nhưng cô không muốn bỏ ra vài trăm tệ mỗi tháng để thuê phòng.
Sau đó cô tìm được một công việc gia sư, bao ăn ở, dạy một cô bé mới lên lớp 7.
Cô bé rất ngoan ngoãn, chỉ là nhận thức hơi kém, nắm vững kiến thức tương đối chậm, đối với Chu Vãn mà nói thì đây không phải là một công việc khó khăn.
Cô bé cũng rất thích cô, Chu Vãn giảng bài vừa kiên nhẫn vừa nghiêm túc, kì thi một tháng sau tiến bộ rất rõ ràng, bà chủ cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn thưởng cho Chu Vãn thêm một tháng lương làm phần thưởng.
Chu Vãn gửi số tiền này cùng với số tiền còn lại trong thẻ cho Lục Tây Kiêu.
Đây là lần đầu tiên cô liên lạc với Lục Tây Kiêu kể từ khi cô rời khỏi thành phố Bình Xuyên.
Vốn dĩ Chu Vãn nghĩ làm gia sư thêm ba tháng nữa, cô sẽ dùng tiền tìm một ngôi trường để học tiếp.
Nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ như vậy.
Đời này của Chu Vãn lúc nào cũng có thể gặp được đủ loại chuyện xui xẻo.
Ngày nào cô cũng mặc những bộ quần áo đơn giản nhất, lúc đó là mùa hè, áo ngắn tay cộng với quần jean, đơn thuần trong trắng, chỉ có như vậy nhưng lại càng lộ ra sự thuần khiết sạch sẽ.
Trên người cô có một loại cảm giác vỡ tan, lại có sự dẻo dai không ngừng sinh sôi, chính cô cũng không biết loại cảm giác mâu thuẫn này hấp dẫn bao nhiêu.
Một lần nào đó bà chủ tăng ca không có ở nhà, Chu Vãn dạy học cho cô bé xong thì quay về phòng ngủ đã sắp xếp cho cô.
Không lớn, sáu mét vuông, vốn là dùng để làm phòng chứa đồ.
Cô vừa tắm rửa xong, người đàn ông bỗng nhiên gõ cửa bước vào.
Tóc Chu Vãn vẫn còn ẩm ướt, trên người là váy ngủ, không mặc nội y, lộ ra đôi chân trắng nõn mảnh khảnh phía dưới.
Cô cảm thấy không được tự nhiên, lập tức lấy áo sơ mi mặc vào, kéo đến trước ngực chặn lại, hỏi: “Chú ạ, chú tìm cháu có việc gì không?”
Người đàn ông cười cười, ngồi xuống bên giường cô: “Vãn Vãn, cháu ngồi trước đi.”
Chu Vãn chần chừ ngồi xuống góc giường, cả người đều cẩn trọng.
“Thành tích gần đây của Tiểu Chanh tiến bộ không ít, chú đến đây để cảm ơn cháu.” Trên mặt người đàn ông mang nét cười ôn hòa: “Chắc thành tích trước đây của cháu cũng không tệ nhỉ, sao lại không đi học?”
“Đợi tiết kiệm đủ tiền cháu sẽ quay lại học tiếp.” Chu Vãn nói: “Tới lúc đó có thể cháu sẽ không dạy Tiểu Chanh cả ngày được, nhưng nếu cô chú không ngại thì sau khi tan học cháu sẽ qua, cháu nhất định sẽ dạy em ấy thật tốt.”
“Mấy chuyện như đi học này sao có thể kéo dài được, chắc cháu cũng sắp lên lớp 12 rồi.”
Người đàn ông bỗng nhiên đặt tay lên đùi Chu Vãn, cô giật mình, đột ngột đứng lên, lùi lại mấy bước.
“Chú cũng không đành lòng nhìn một cô bé như cháu kiếm ăn như vậy.” Người đàn ông vẫn giữ bộ dạng thong dong bình tĩnh: “Thế này đi, cháu ngồi sang đây, sau này chú sẽ trả học phí cho cháu, giúp cháu học tập, cháu cũng không cần phải vất vả như vậy nữa.”
———
Đó là lần đầu tiên Chu Vãn đối mặt với một người có ác ý như vậy.
Cô liều mạng tự bảo vệ mình, cắn bị thương người đàn ông, lại lấy một cuốn sách giáo khoa dày nặng đập ông ta, trang giấy sắc nhọn rạch một vết trên mặt ông ta.
Sau khi bà chủ về, người đàn ông nói chẳng qua mình chỉ nói với cô mấy câu, cô lại đột nhiên nổi giận, cầm đồ đánh mình, vui buồn thất thường, tính cách quái đản, người như vậy sao có thể dạy Tiểu Chanh được.
Những ngày này, càng ngày cô bé càng ỷ lại cô, nghe bố nói vậy còn không dám tin, kéo tay Chu Vãn hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc đó cô mới 17 tuổi.
Chu Vãn 17 tuổi, không có cách nào kể lại hết những gì mình vừa gặp phải dưới ánh đèn sợi đốt sáng chói.
Cảm thấy tủi thân, bị sỉ nhục, xấu hổ và giận dữ, không chịu nổi.
Bà chủ bảo cô ở lại một đêm, sáng mai thanh toán tiền xong thì đi.
Chu Vãn ở lại một mình trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp, dường như cánh cửa sổ nhỏ biến căn phòng này thành một cái lồng, ánh trăng lành lạnh rọi vào, nhưng rọi thế nào cũng không đến người cô.
Cô rơi xuống vực sâu, đi về hướng địa ngục.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô vang lên, là Lục Tây Kiêu gọi đến.
Cũng đúng lúc này, Chu Vãn rơi giọt nước mắt đầu tiên của đêm nay.
Cô không dám nhận.
Cô sợ một khi nghe thấy giọng nói của Lục Tây Kiêu, cô sẽ không kiên trì nổi nữa.
Cô cúp máy hết lần này đến lần khác.
Lục Tây Kiêu lại gọi hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Chu Vãn dùng sức lau nước mắt đi, nhịn xuống cơn nghẹn ngào, nghe điện thoại.
Sau một khoảng lặng rất lâu, chàng trai của cô nói…
“Chu Vãn, chỉ cần em nói một câu yêu anh, anh sẽ tha thứ cho em.” Giọng anh khàn khàn, mang theo đầy giọng mũi, giống như bị cảm, mang theo đau đớn khó tả.
Trong giọng nói mang đến cơn thống khổ, Chu Vãn nhớ lại vũng máu kia, cùng chàng trai máu tươi đầm đìa.
Cô không xứng với Lục Tây Kiêu.
Lúc trước là vậy, bây giờ càng như thế.
Cô nhắm mắt lại, bên tai liền vang lên tiếng thét vừa rồi trong căn phòng này.
“Lục Tây Kiêu.”
Chu Vãn nhẹ giọng nói: “Em không yêu anh, là em vẫn luôn lừa anh.”
Sau này tất cả, hãy để cho cô gánh chịu đi.
Giống như lúc trước cô nói với Lục Tây Kiêu, anh phải nhìn trời đất bao la, đi đến tiền đồ tươi sáng, ngày ngày vui vẻ, tháng tháng bình an.
Mà cô cũng sẽ giống như lời hứa lúc trước, từ nay về sau rời khỏi thế giới của anh..