Bạn đang đọc Truy đuổi – Chương 8
Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn
Chuyển ngữ: Lạc Dương
***
Chương 8: Quấy rối
Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Trạch, Nhan Hoan đang ăn mì thịt bò ở một quán mì cách xưởng sửa chữa không xa, cô chẳng hề ngạc nhiên khi Tiêu Trạch biết số điện thoại của mình. Có thể từ đội cảnh sát giao thông điều tra ra được chiếc GTR của cô, đương nhiên cũng có thể lấy được số điện thoại của cô từ chỗ Aken.
Dùng lời của Giản Ninh để hình dung: Anh ta, Tiêu Trạch, chính là tên vô lại một tay che trời.
“Xe tôi ở đâu?” Nhan Hoan vừa mút sợi mì vừa nói, phát ra tiếng sụt sịt rất nhỏ.
Không tức giận, không mắng nhiếc, giọng nói bình tĩnh kết hợp với tiếng vang rất nhỏ, Tiêu Trạch đặt điện thoại sát bên tai, hỏi: “Cô đang ăn à?”
“Ừm.”
“Ăn cái gì?”
“Mì thịt bò.”
“Bữa tối?”
“Ừm.” Nhan Hoan lại gắp một sợi mì đưa lên miệng, mút sồn sột.
Tiêu Trạch nghe thấy âm thanh đó, khóe miệng hơi cong lên.
“Bao giờ trả xe cho tôi?” Trong miệng ngậm mì sợi, Nhan Hoan đi thẳng vào vấn đề.
“Đến khi nào tôi muốn trả.”
“Anh là ăn cướp à?”
“Tôi để lại một chiếc xe để cô đỡ phải đi bộ, xem như trao đổi.”
Nhan Hoan nhớ lúc ra khỏi xưởng có nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc, nói: “Ai muốn trao đổi với anh, có tin tôi báo cảnh sát anh cướp xe không.”
“Tin, nhưng tôi muốn khuyên cô một câu, trước khi báo cảnh sát, vẫn nên cân nhắc xem cảnh sát có tin lời cô hay không.”
Một người lái Reventon đi cướp một chiếc GTR của Nhật có thể thấy ở bất cứ đâu, ai tin thì đó chính là kẻ ngốc. Nhan Hoan đặt đũa xuống, thở dài, “Này, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Trả thù sao? Đáp lễ việc tôi đã thắng anh sao?”
“Trong mắt cô, tôi là loại đàn ông nhàm chán, thua rồi chỉ biết trả đũa thế ư?”
“Nếu không phải, giải thích tại sao lái xe của tôi đi?”
“Nếu tôi nói lái xe của cô là vì để được gần cô, cô tin không?”
“…” Nhan Hoan cắn đứt sợi mì, không dám lên tiếng.
Tiêu Trạch bật cười, nói: “Đừng sợ, tôi không có ý gì khác, chỉ là rất thích chiếc GTR của cô.”
“Thích thì tự anh mua một chiếc là được.”
“Trong thời gian ngắn không tìm được chiếc đã được cải tiến tốt như vậy, tôi sẽ không làm hỏng, nếu lo lắng, cô đến làm lái xe cho tôi.”
Nhan Hoan ném đũa, “Bảo tôi làm lái xe cho anh? Anh bị đứt tay hay gãy chân rồi hả?”
“Trước giờ cô vẫn nói chuyện hung hăng thế à?” Tiêu Trạch dựa vào vách tường nhíu mày hỏi, cửa bên cạnh đột nhiên bị người kéo ra, tiếng mời rượu, chạm cốc bị khuếch đại, Amy nhô đầu ra, “Ông chủ, tôi sắp không trụ được nữa rồi.” Tiêu Trạch gật đầu đáp một tiếng, ra lệnh cho Nhan Hoan: “Nếu cô muốn mau chóng lấy lại xe, đúng chín giờ ba mười đến nhà hàng Thịnh Nguyên đón tôi, muộn một phút cũng không được.”
Tiêu Trạch cúp điện thoại, vừa đẩy cửa, lập tức bị người túm vào bàn rượu bên cạnh.
Nhan Hoan trừng mắt nhìn điện thoại hồi lâu mới ý thức được mình đã chọc phải nhân vật không nên chọc.
Ra khỏi quán mì, đi dọc theo đường cái trở về xưởng sửa chữa, trong chiếc xe thể thao màu bạc đỗ ở cổng đúng là có chìa khóa.
Nhan Hoan bỗng giơ chân đạp một cú thật mạnh vào bánh xe.
Aston Martin [1] thì hay lắm à!
[1] Xe hơi thể thao hạng sang của Anh.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn điện thoại, mới bảy giờ ba mươi, còn thời gian hai tiếng nữa để sử dụng, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe thẳng hướng trung tâm thương mại.
Tất cả các cô gái mặc quần jeans cạp trễ đều gặp phải một vấn đề, lúc xoay người hoặc ngồi xổm xuống sẽ bị hở eo, có khi thậm chí còn lộ ra một mảnh quần lót, có người cảm thấy đó là gợi cảm, có người cảm thấy đó là bất nhã, có người cố ý, có người vô tình để lộ.
Giờ này bách hóa vẫn có rất nhiều người mua sắm, sau khi tốc chiến tốc thắng mua được mấy chiếc áo sơ-mi có chỉ số bảo hiểm cao cùng vài bộ đồ ngủ, Nhan Hoan đi dạo không mục đích qua các cửa hàng tập trung nhiều nhãn hiệu Âu Mỹ. Một chiếc áo len họa tiết màu xanh lam bày ở vị trí bắt mắt nhất trong một cửa hàng lọt vào tầm mắt Nhan Hoan, cô vừa nhấc chiếc áo lên khỏi giá, một cô gái dùng tốc độ như lốc xoáy xông đến túm chặt một bên tay áo, đôi mắt cách một lớp kính râm khinh thường nhìn Nhan Hoan.
Nhân viên cửa hàng trông thấy khách VIP hạ cố bèn vội vàng tới tiếp đón, “Lãnh tiểu thư, đây là kiểu dáng mới nhất của cửa hàng chúng tôi.”
Cái họ này khiến Nhan Hoan khẽ giật mình, lập tức quan sát cô gái trước mặt.
Mái tóc hơi quăn xõa bồng bềnh, toát lên phong cách ngọt ngào, kính râm to bản che nửa khuôn mặt khiến người ta không thấy rõ diện mạo, váy liền màu đen có đinh tán trang trí trên hai vai, cổ tay đeo đủ loại vòng kim loại tinh xảo, trang phục thời thượng so với bản thân cô ăn mặc tùy tiện đơn giản, quả thực như người đến từ hai thế giới.
“Lãnh Tiểu Mạn, thấy cái quần này thế nào?” Một cô gái khác đi cùng lên tiếng, tay cầm một chiếc váy hoa lòe loẹt ướm vào người.
Lãnh Tiểu Mạn!
Nhan Hoan vốn định buông tay ra, chợt ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu qua kính râm để nhìn rõ dung mạo cô gái tên là Lãnh Tiểu Mạn này, môi khẽ nhếch, hơi dùng sức giật cái áo len từ trong tay cô ta, nói với nhân viên bán hàng: “Cái áo này, tôi mua.”
“Này, đã xem bảng giá chưa vậy?” Lãnh Tiểu Mạn đánh giá Nhan Hoan một thân trang phục và phụ kiện đơn giản tầm thường, căn bản không thể tin cô gái mặc hàng giá rẻ này lại mua được quần áo có giá năm con số.
Nhan Hoan lạnh nhạt nhìn cô gái trông mặt mà bắt hình dong, không nhanh không chậm lấy thẻ tín dụng từ trong túi đưa ra trước mặt nhân viên bán hàng.
Nhân viên nhìn Lãnh Tiểu Mạn, nở nụ cười chuyên nghiệp, giải thích: “Thật xin lỗi tiểu thư, cửa hàng chúng tôi chuyên ưu tiên khách VIP, bên kia còn có loại cùng kiểu dáng, cô có thể qua xem một chút.”
Trong lúc nói, Lãnh Tiểu Mạn đã giật lại cái áo từ tay Nhan Hoan, đắc ý đưa lên người ướm thử, cô gái đi cùng cô ta cũng tới gần, ngạc nhiên nói: “Oa, nghe nói đây là thiết kế tâm đắc nhất quý này của Sunsan An, rất hợp với cậu!”
“Lãnh tiểu thư, da cô trắng, mặc màu này rất tôn da.” Nhân viên bán hàng bắt đầu nịnh nọt, ba người hoàn toàn gạt Nhan Hoan sang một bên.
“Xin lỗi, làm phiền một chút, khách VIP mà cô vừa nói là chỉ cái này sao?” Một tấm thẻ kim cương bên trên khảm đầy thạch anh nhỏ, có khắc chữ ký của Sunsan An được đưa tới trước mặt nhân viên bán hàng, giọng nói không có độ ấm của Nhan Hoan như một chậu nước lạnh xối vào ba người đang cao hứng.
Nữ nhân viên chớp chớp mắt, nhận tấm thẻ kim cương in nhãn hiệu công ty đã từng thấy trong tập ảnh, thứ này phát hành với số lượng cực ít, toàn thế giới vỏn vẹn chỉ có hai mươi chiếc, lắp bắp nói: “Tiểu thư, phiền cô chờ cho một lát.” Giật lấy chiếc áo trong tay Lãnh Tiểu Mạn chạy về quầy, lấy tập ảnh ra đối chiếu với tấm thẻ.
Nhan Hoan nhìn Lãnh Tiểu Mạn, hất cằm kiêu ngạo, quay người đi đến ghế sô-pha bên cạnh, ngồi xuống, cầm tạp chí đặt trên bàn giở ra xem, phong thái mười phần như nữ hoàng.
Một lát sau, nữ nhân viên mang túi đồ đã gói cẩn thận đến, thái độ cung kính nói: “Tiểu thư, sản phẩm mới mùa thu cô vừa chọn sau khi chiết khấu có giá là chín ngàn một trăm tám mươi.”
Nhan Hoan từ tốn móc tấm thẻ cô chẳng để vào mắt ra đưa cho nhân viên bán hàng, sau khi tính tiền, nhân viên cầm túi hàng đã bọc cẩn thận cung kính gập người chín mươi độ với nữ khách quý hạng kim cương.
Nhan Hoan nhìn Lãnh Tiểu Mạn mặt đầy vẻ tức giận, cao ngạo quay người.
Cô đã sinh sống ở Anh Quốc nhiều năm, bạn tốt nhất chính là Sunsan An mà cô ta vừa nhắc tới.
Mắt nhìn điện thoại, còn một chút thời gian, có thể đi siêu thị một chuyến.
Nhan Hoan dùng bốn mươi phút đi mua một ít thức ăn nhanh và vật dụng hàng ngày, sau khi đưa bọn chúng cùng với quần áo về nhà, cô lái xe tới nhà hàng Thịnh Nguyên.
“Xin hỏi, Tiêu Trạch tiên sinh của tập đoàn Tần Vũ đang ở đây phải không?” Nhan Hoan hỏi thăm cô tiếp tân xinh đẹp.
Nhân viên tiếp tân nhìn cô từ trên xuống dưới, “Xin hỏi, cô là?”
Nhan Hoan xem thời gian, “Lái xe, phiền cô nhanh lên một chút.”
“À… Tiêu tổng ở phòng bao số 117 tầng chín, ngài ấy đã dặn dò, mời cô lên thẳng đó…”
Nữ tiếp tân vừa nói xong, Nhan Hoan bỏ lại một câu, “Cảm ơn” rồi chạy tới thang máy gần đó. Đến trước mặt mới nhìn rõ, trước cửa thang máy đóng chặt treo biển “Đang sửa chữa”.
Thật xui xẻo!
Nhan Hoan vội vàng chạy sang một thang máy khác.
Trước cửa phòng bao, sau khi lấy hơi, cô gõ cửa, đẩy cửa. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, bên bàn rượu bừa bộn đầy chai lọ đổ nghiêng chỉ còn hai người.
Tiêu Trạch ngồi trên ghế, mặt hơi hồng, có vẻ đã ngà ngà say, cúc áo sơ-mi phanh ra, cà vạt xộc xệch trên cổ, bên cạnh anh ta là một cô gái tóc quăn mặc váy chữ A kết hợp với áo sơ-mi, áo choàng, đang lấy khăn lau mặt cho anh ta, mức độ thân mật khỏi phải bàn cãi.
Nhan Hoan thầm suy đoán thân phận của cô gái kia.
Tình nhân? Thư ký?
Haiz! Không phải đều giống nhau sao.
Amy chú ý thấy Nhan Hoan, lay lay Tiêu Trạch nói: “Ông chủ.”
À, hóa ra là thư ký, Nhan Hoan không có ấn tượng tốt đẹp gì với cái nghề thư ký này.
Tiêu Trạch đã say phản ứng chậm chạp, nghiêng đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch, “Muộn rồi.”
Nhan Hoan giơ cổ tay xem đồng hồ, chín giờ hai mươi chín phút năm mươi giây, “Thời gian vừa đúng.”
“Vậy sao?” Tiêu Trạch giơ cổ tay, đồng hồ màu đen đưa ra trước mắt cô, hàm hồ nói: “Nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi.”
Chín giờ ba mươi mốt!
Nhan Hoan cúi đầu nhìn đồng hồ của mình vừa đúng chín giờ ba mươi, mắt lóe lên tia sáng dữ dằn, “Có thể đi được chưa?”
Tiêu Trạch lảo đảo đứng dậy, Amy đỡ anh ta, không kìm được phàn nàn một câu, “Ông chủ, hôm nay anh uống nhiều quá, lần sau đừng như vậy.”
Quan hệ của hai người này không hề tầm thường. Nhan Hoan không chờ bọn họ, phối hợp mở cửa đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã bị người phía sau gọi lại.
“Tiểu thư, có thể giúp tôi một chút được không.” Amy cố gắng dìu Tiêu Trạch, gọi Nhan Hoan.
Nhan Hoan dừng lại, do dự một chút mới quay lại, cầm cánh tay Tiêu Trạch quàng lên vai mình. Thân thể đàn ông vừa cao vừa cường tráng ngả vào người cô, mùi rượu nồng nặc cùng mùi hương nam tính xộc vào khoang mũi, cảm giác nóng nháy mắt xâm lấn vào làn da, Nhan Hoan nhíu mày nhẫn nại.
Ba người tiến vào thang máy.
Sau khi từ từ đi xuống, “ding” một tiếng, thang máy dừng ở tầng bảy, cửa vừa mở, một đám cả trai lẫn gái cơm nước no nê ùa vào, thang máy vừa rồi còn rộng rãi bây giờ bắt đầu chen chúc, Tiêu Trạch đẩy Amy vào một góc an toàn, còn anh quay người, dùng thân thể ngăn cách những con ma men kia, che chở Nhan Hoan.
Nhan Hoan vốn không thấp, nhưng trước thân hình cao lớn của Tiêu Trạch thì chẳng là gì, ánh mắt rủ xuống chạm phải lồng ngực màu mật ong dưới cổ áo mở rộng, cô nhắm mắt không dám nhìn.
Amy ở trong góc tò mò nhìn Nhan Hoan, trong mắt cô, cô gái dáng vẻ thô lỗ này hoàn toàn không giống những người đàn bà hão huyền, xun xoe nịnh bợ ông chủ.
Tiêu Trạch nâng khuỷu tay chống vào vách thang máy lạnh buốt, hơi nghiêng người, khoảng cách gần như vậy, rất dễ dàng ngửi thấy hương táo thơm ngát từ người cô.
Hương thơm, giống mùi trong xe của cô.
Chiếc GTR dáng vẻ bình thường kia chứa hàm lượng kim loại cực cao, đa số các linh kiện đã bị đổi sang loại dùng cho thi đấu chuyên nghiệp, thậm chí còn lắp đặt hệ thống gia tốc khí ni-tơ, may là bên trong rỗng, không thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cô lên tận trời.
Cô gái này rất hung hãn, xem như anh lĩnh giáo.
“Cô chắc chắn rất thích ăn táo.” Tiếng nói mập mờ vang lên trên đỉnh đầu. Nhan Hoan ngước mắt đối diện với cặp con ngươi sáng ngời đã nhuốm màu men say, không nghĩ ra tại sao anh ta biết cô thích ăn táo.
Tiêu Trạch cúi đầu, ghé sát vào mặt cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được: “Tôi ngửi thấy hương táo mê hoặc trên người cô.”
Lời nói cùng gương mặt của anh ta như muốn đốt cháy người đối diện, một ngón tay đẩy vào lồng ngực rắn chắc, Nhan Hoan nói: “Tôi có thể hiểu đây là quấy rối tình dục không?”
Hết chương 8