Bạn đang đọc Truy đuổi – Chương 73: Phiên ngoại 01.6
Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn
Chuyển ngữ: Lạc Dương
***
Ngoại truyện 1: Giản Ninh
Phần cuối
Giản Ninh một mình trở lại thành phố C, thờ ơ với Lý An Thần. Lý An Thần nổi tiếng nhát gan, cũng nổi tiếng khó chơi, cho dù cô dùng đủ mọi cách chống đối thì Lý An Thần vẫn cố chấp chịu đựng.
Một buổi chiều lác đác mưa thu, Lý An Thần rời khỏi xưởng sửa chữa, đi thẳng tới nhà trọ của Giản Ninh. Giản Ninh vừa đi làm về, đồng phục còn chưa kịp thay ra thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa như phá.
Giản Ninh mở cửa trông thấy Lý An Thần, cơn tức lại ùn ùn kéo đến. Lý An Thần chui vào, vừa mở miệng đã hỏi: “Tại sao không nhận điện thoại của anh, tại sao lại trốn tránh anh?”
“Không phải anh chê tôi sao!” Giản Ninh đứng quay lưng về phía anh, lên tiếng.
“Hả, nhóc con chết tiệt nhà em, anh chê em bao giờ?”
“Tự anh biết.”
“Anh biết cái gì chứ?”
“Anh chê tôi không phải là trinh nữ!”
“Anh chê em không phải là trinh nữ bao giờ?”
“Không chê thì sao lại hỏi tôi câu đó, còn làm người ta đau như thế!”
Lý An Thần dở khóc dở cười nói: “Chỉ vì chuyện này mà em cự tuyệt anh?”
Giản Ninh cắn môi dưới, ngồi xuống mép giường, mãi mới lên tiếng: “Khi yêu, cô gái nào cũng muốn có được một tình yêu thật đẹp, coi đối phương là người mà mình sẽ phó thác cả đời, nghĩ rằng mình và người đó sẽ luôn tốt đẹp như thế cho nên mới liều lĩnh yêu, liều lĩnh giao mình cho đối phương. Nếu như tôi biết tình yêu của mình và Thẩm Cận sẽ không có kết cục tốt thì có lẽ tôi sẽ không dễ dàng trao thân mình.”
“Em hối hận sao?” Lý An Thần không thể cười nổi.
“… Không biết, có lẽ là hối hận, có lẽ không, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, không phải do tôi tùy tiện phóng túng mà mất đi cái màng đó.”
“Vậy là em hiến thân vì tình yêu rồi, thật vĩ đại!” Trong lòng Lý An Thần chua xót vô cùng.
“Anh…” Giản Ninh suýt nữa không kìm được nước mắt.
Lý An Thần không nhìn nổi nước mắt của cô, vội vàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô nói: “Anh hỏi như vậy hoàn toàn không có ý chê em, đó là anh ghen với Thẩm Cận, bởi vì anh phát hiện mình đã thích em rồi. Đúng, em nói không sai, cô gái nào khi yêu cũng muốn đó là một tình yêu tuyệt đẹp, coi người đó là đối tượng sẽ phó thác cả đời. Đàn ông cũng thế, ai cũng mong muốn cô gái mình yêu hoàn hảo, cả tâm hồn và thể xác hoàn toàn thuộc về mình, nhưng trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy! Thực ra, đàn ông cũng có lúc rất vô lý, rõ ràng mình không phải là trai tân nhưng vẫn cương quyết đòi hỏi bạn gái phải còn trong trắng, toàn là mấy thằng theo chủ nghĩa trọng nam độc đoán vớ vẩn. Nếu như đàn ông cũng có màng thì tuyệt đối sẽ không thể mạnh miệng như vậy.”
“Xì!” Giản Ninh bị hai câu nói cuối cùng chọc cho phì cười.
“Hai ngày nay anh cũng đã suy nghĩ kỹ, anh biết trong lòng em, Thẩm Cận sẽ không thể biến mất trong một sớm một chiều, cũng có thể sẽ không biến mất. Cho nên, Giản Ninh, từ hôm nay trở đi, những gì của trước đây hãy cho qua hết, anh chỉ quan tâm tới sau này, sau này trong lòng em có anh hay không.”
Thực ra hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần bạn sẵn lòng thì ai cũng có thể mang đến cho bạn hạnh phúc.
Đã từng thất bại một lần trong chuyện tình cảm, lần thứ hai yêu đương, Giản Ninh vô cùng thận trọng, cô đối với Lý An Thần lúc gần lúc xa. Cô sợ mẹ của Lý An Thần cũng sẽ giống như mẹ của Thẩm Cận, coi thường cô, dùng mọi cách để bắt cô rời khỏi anh.
Nếu thật sự như thế cô nhất định sẽ phát điên.
May là mẹ của Lý An Thần không phải người như vậy, bà đối xử với cô không hề có một chút nào tự cao tự đại của mẹ chồng tương lai, ngược lại rất thường xuyên kéo cô đi dạo phố mua sắm, mua cho cô nhiều đồ mới. Mọi chuyện vẫn luôn phát triển theo hướng tốt đẹp, cho tới khi Lý An Thần phản bội Tiêu Trạch.
Công bằng mà nói, đó không gọi là phản bội, đó là lựa chọn.
Đứng trước tài sản công ty hàng trăm triệu và anh em bạn bè, đến thượng đế cũng chọn công ty.
Cho dù Lý An Thần chọn Tiêu Trạch, phản bội Lãnh Ngự Thần thì kết quả vẫn sẽ như bây giờ. Khi đó Tiêu Trạch căn bản không bì được với năng lực của Lãnh Ngự Thần, Tần Vũ bị thâu tóm đã là sự thật hiển nhiên không thể thay đổi. Lý An Thần không thể nào không lý trí mà đặt tình nghĩa anh em lên hàng đầu, khiến bản thân thiệt hại mà người của Lý gia cũng sẽ suy sụp theo Tiêu Trạch. Anh đã nghĩ cả rồi, nghĩ đến chuyện phải bảo vệ thực lực, chờ đến khi Tiêu Trạch cần giúp đỡ thì anh sẽ dang tay trợ giúp.
Giản Ninh cảm giác mình có liên hệ với Lý An Thần nên không dám đến gặp Nhan Hoan, người chị em tốt đã giúp đỡ cô trong lúc cô khó khăn nhất.
Cho nên cô không hề do dự nói với Lý An Thần: “Chúng ta chia tay đi!”
Khi chúng ta đạt được thứ gì thì thường thường cũng sẽ phải mất đi thứ gì đó, Lý An Thần tính trước được mình sẽ mất đi tình bạn, nhưng không ngờ ngay cả tình yêu cũng mất theo.
Lý An Thần kinh ngạc nhìn cô hồi lâu mới nói: “Giản Ninh, em không yêu anh.”
Giản Ninh, em không yêu anh.
Câu này nghe thật quen, cũng đã từng có một người đàn ông nói như vậy với cô: “Giản Ninh, em không yêu anh, em chỉ yêu chính mình.”
Giản Ninh vẫn cho rằng cô yêu Lý An Thần chưa nhiều, cho rằng mình cầm lên được thì cũng bỏ xuống được.
Nhưng mọi chuyện lại không hề như cô tưởng tượng.
Tình yêu bất tri bất giác đã sớm ăn sâu vào trái tim, thâm căn cố đế.
Chỉ là hai bên đều cố chấp không chịu nhượng bộ.
Lý An Thần giận vì Giản Ninh có thể dễ dàng nói chia tay. Có một khoảng thời gian anh rất sầu não, bạn bè ở thành phố C không phải châm chọc khiêu khích anh thì cũng hờ hững, anh không còn mặt mũi nào mà quay về, chuyện công ty cũng không muốn quan tâm, suốt ngày làm tổ ở thành phố T, mù quáng hồ đồ đi theo Dạ Cảnh Triệt.
Ở thành phố T có một nhà hàng cao cấp mới mở, Dạ Thất dẫn theo mấy người bạn thân tới đó, lúc gọi món, anh ta ngậm điếu thuốc hỏi Lý An Thần muốn ăn gì.
Muốn ăn gì?
Lý An Thần buột miệng nói: “Trứng cuộn!”
“Trứng cuộn!” Dạ Thất nhìn nhân viên phục vụ, “Có món này không?”
Nhân viên phục vụ khó xử cười cười, “Rất xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi không có món trứng cuộn.”
Lý An Thần cụp mắt, “Tôi chỉ muốn ăn trứng cuộn.”
Dạ Thất ném thực đơn, trừng mắt ra lệnh: “Hôm nay không mang được món trứng cuộn lên đây thì ném ông chủ của các người vào chảo rán.”
Nhân viên phục vụ sợ hãi lui ra ngoài, lúc mang thức ăn lên, trên bàn thực sự có món trứng cuộn kiểu Nhật, màu vàng rộm, hương thơm nức mũi, nhìn rất ngon mắt, Lý An Thần gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai đã nhả luôn ra.
Không phải mùi vị đó!
Lý An Thần không ăn thêm miếng nào nữa, chỉ uống rượu, hết ly này đến ly khác.
Dạ Thất nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của anh, nói: “Với khả năng của cậu thì thiếu gì phụ nữ, nói đi, cậu muốn loại nào, bạn đây giới thiệu cho.”
“Tôi chỉ thích cô gái làm món trứng cuộn cho tôi!”
Ngày hôm sau, nhà hàng vừa mới khai trương bị đóng cửa.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Tiêu Trạch và Nhan Hoan dần thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó, sự bất mãn của mọi người đối với Lý An Thần cũng dần phai nhạt.
Ngày sinh nhật của mẹ Giản, Giản Ninh về thành phố T một chuyến, ăn bữa cơm đoàn viên. Buổi tối, cô ra khỏi nhà, đi đến quán bar mà Lý An Thần hay lui tới, ôm hi vọng có thể tình cờ gặp anh.
Nhưng không ngờ, cô không gặp được Lý An Thần ở đó, mà lại gặp Thẩm Cận. Thẩm Cận mặc đồ đen cùng với một người đàn ông mặc sơ mi hoa đi về phía Giản Ninh, Giản Ninh đứng dậy, gọi một tiếng: “Thẩm Cận.”
Thẩm Cận sững người, nhưng lập tức khôi phục lại thần sắc, nói: “Cô nhận lầm người rồi.”
Làm sao có thể, rõ ràng là giống như đúc.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa nghi hoặc nhìn hai người, Giản Ninh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất thường, cô nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
Giản Ninh ngồi trở lại ghế, trong lòng chất chứa tâm sự, bắt đầu uống rượu. Theo cô biết, sau chuyện lần đó, Thẩm Cận đã bị đuổi khỏi sở cảnh sát, cha anh là thị trưởng cũng bị liên lụy, đã bị điều đến địa phương khác.
Cô biết đó là do Lý An Thần làm, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Cận, bởi vì trở thành cảnh sát vẫn luôn là lý tưởng của anh, cô vẫn muốn tìm một cơ hội để nói lời xin lỗi.
Nửa đêm, Giản Ninh mới thất thểu rời khỏi quán bar, đi taxi về nhà, xe đang chạy yên ổn thì bỗng có hai chiếc xe màu đen vượt lên chặn đường.
Một người đàn ông mặc sơ mi hoa dáng người cao lớn bước xuống xe, hắn kéo Giản Ninh ra khỏi xe taxi, hét lên ra lệnh cho tài xế cút sang một bên. Hắn cầm ảnh chụp của Thẩm Cận, chất vấn Giản Ninh: “Quen hắn không?”
Giản Ninh nhận ra hắn chính là người đi cùng Thẩm Cận lúc nãy, phản ứng đầu tiên là chối bay: “Không quen!”
“Cô gái, tốt nhất cô nên thành thật một chút.” Hắn túm cổ cô, “Vừa rồi ở quán bar, tôi nhớ rất rõ cô đã gọi hắn.”
Đảo mắt qua một chiếc xe màu đen khác, Giản Ninh giả vờ tỏ ra rất sợ hãi, nói: “Tôi, tôi nhận nhầm người, anh ta rất giống người yêu trước kia của tôi!”
Tên mặc áo hoa siết chặt bàn tay, “Nói thật đi.” Mặt Giản Ninh đỏ lên, cô cảm thấy khó thở.
Trong chiếc xe màu đen, Thẩm Cận ngồi giữa hai tên đàn ông, cắn răng kiềm chế cơn giận, quay mặt sang phía khác.
Tên mặc áo hoa hiển nhiên không tin lời Giản Ninh, hắn tung một cú đấm vào bụng cô, Giản Ninh đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn buông tay làm cô ngã ngồi xuống đất, ôm bụng thở hổn hển.
Đúng lúc này, tại góc phố, ba chiếc xe con lao ra phóng nhanh về phía này, đèn trước sáng ngời chiếu vào người Giản Ninh, ngọn đèn càng ngày càng sáng.
Tên mặc áo hoa không kịp phản ứng xem có chuyện gì thì những chiếc xe đã dừng lại, cửa xe bị đẩy ra, một đám đàn ông dữ dằn bao vây bọn chúng.
Hoàn cảnh đó khiến Giản Ninh quên cả đau đớn, tên áo sơ mi hoa lại càng hoảng sợ.
Ngay sau đó, một chiếc xe con cao cấp khác chậm rãi đi tới, lại gần mới nhận ra đó là một cỗ Maybach dài [1]. Xe dừng lại, cửa xe bên ghế lái phụ mở ra, Dạ Thất xuống xe, sải bước đi về phía tên mặc áo sơ mi hoa, tên áo sơ mi hoa thấy tình hình không ổn, vội rút khẩu súng lục bên hông, nhưng chưa kịp ngắm vào Dạ Thất thì đã bị Dạ Thất giữ chặt cổ tay, bẻ ngoặt ra sau lưng.
[1] Maybach: hãng xe hơi hạng sang của Đức.
Mấy tên đồng bọn của hắn xuống xe, còn người ngồi trên một chiếc xe khác thì vẫn không hề lộ diện.
Hai bên giằng co dữ dội.
“Chị dâu, không sao chứ!” Tiếng gọi của Dạ Thất khiến Giản Ninh sửng sốt. Sau khi đỡ cô dậy giao cho thuộc hạ phía sau, Dạ Thất trừng mắt lạnh lùng đe dọa tên mặc áo sơ mi hoa: “Người phụ nữ của lão đại tao mà cũng dám động vào, mẹ nó mày chán sống rồi phải không!” Anh ta nhấc chân lên, đạp vào ngực tên mặc áo sơ mi hoa.
Đồng bọn của hắn vội vàng nhao nhao rút súng.
“Cạch” một tiếng, cửa sau của chiếc Maybach mở ra, Dạ Cảnh Triệt xuống xe, một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm súng tiểu liên.
Nhìn từ vị trí của Giản Ninh, trên xe còn một người đàn ông nữa, người đàn ông kia không phải là lão đại mà họ nói đấy chứ.
Cô đã trở thành người phụ nữ của đại ca xã hội đen từ bao giờ vậy!
Dạ Cảnh Triệt ngậm thuốc lá, lau khẩu súng đen bóng, nheo mắt nói: “Thành phố T không phải vùng biên, ở đây cấm cá nhân tàng trữ vũ khí.”
Súng tiểu liên còn mạnh hơn nhiều so với súng lục. [2]
[2] Súng lục:
Súng tiểu liên:
Đối phương kinh ngạc, một tên trông có vẻ là người cầm đầu cười nói: “Chúng tôi đang tìm một người, đã nhận nhầm cô gái này, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.”
“Tìm ai!” Dạ Thất trừng mắt, cúi người nhặt bức ảnh rơi trên đất, kinh ngạc nói: “Ơ, đây không phải Thẩm Cận sao?”
Thẩm Cận đang bị giữ trong xe nghe thấy vậy, trong lòng hơi giật mình, nhưng sau đó lại bị lời nói của Thẩm Cận khiến cho dở khóc dở cười.
Dạ Thất cầm ảnh tới cho Dạ Cảnh Triệt xem, “Đây không phải tên Thẩm Cận làm chị dâu to bụng, lấy cắp đi viên kim cương lớn nhất của đại ca sao!”
Dạ Thất nói với tên cầm đầu của đối phương: “Các người biết bây giờ hắn đang ở đâu không? Đại ca của chúng tao đang tìm hắn!”
Tên cầm đầu liếc nhìn Giản Ninh, nói: “Không biết, chúng tôi cũng đang tìm, tiên sinh, coi như đây là hiểu lầm, tôi xin lỗi cô gái này, vậy nhé!”
“Như vậy làm sao được, chị dâu của chúng tao bị các người dọa cho sợ hãi, các người nói xong là xong được à!”
“Nếu không thì phải làm sao bây giờ?” Tên cầm đầu trầm ngâm một lát, chui vào xe, lấy một xấp tiền dày đưa tới trước mặt Dạ Thất. “Một chút gọi là, rất xin lỗi.”
Dạ Thất cầm lấy xấp nhân dân tệ áng chừng, nói: “Thế này còn tạm được. Đi đi!”
Đối phương nhanh chóng quay vào xe, hai chiếc xe lần lượt chạy đi.
Ánh mắt Thẩm Cận vẫn luôn chăm chú vào Giản Ninh, cô gái ngồi ghế trước cùng xe mở miệng: “Alex, cảm giác làm người phụ nữ của lão đại có thoải mái không?”
Thẩm Cận không lên tiếng, thu hồi ánh mắt, thả lỏng người tựa vào lưng ghế, mãi sau mới nói: “Haiz, bây giờ ông chủ tin tôi rồi chứ!”
…
Dạ Thất đuổi hết đám thuộc hạ đi, giật lấy khẩu súng tiểu liên trong tay Dạ Cảnh Triệt, “Đừng có làm hỏng súng đồ chơi của con trai tôi!”
Dạ Thất hỏi: “Này! Cậu nói xem, vừa rồi tôi diễn đại ca xã hội đen có giống không? Kỹ xảo rất thành thục, giành giải Oscar cũng không thành vấn đề!”
Dạ Cảnh Triệt kiềm chế cơn phẫn nộ, kéo tay Giản Ninh nhét cô vào trong Maybach, đóng cửa xe, nói: “Diễn hay lắm, lại còn kỹ xảo!”
“Ơ này, cậu để hai người họ lái xe đi trước thế, hai chúng ta về bằng gì?” Dạ Thất kêu lên.
“Đi bộ.” Dạ Cảnh Triệt nói.
“Triệt, bà xã cậu dạo này dã man với cậu lắm phải không?”
Sau khi cửa xe đóng lại, Giản Ninh mới nhìn rõ người ngồi trên ghế sau, là Lý An Thần.
“Lão đại, có thể giải thích cho em đây là chuyện gì không?” Cô hỏi.
“…” Lý An Thần quay mặt sang chỗ khác không để ý đến cô.
Từ lúc Giản Ninh vào quán bar, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô, nhìn cô nói chuyện với Thẩm Cận, nhìn cô một mình uống rượu giải sầu, nhìn cô thất thểu rời khỏi quán bar.
Dạ Thất là bá chủ ở thành phố T, bất kỳ kẻ nào có bối cảnh màu đen tiến vào thành phố này đều không thoát khỏi sự khống chế của anh ta.
Bọn buôn ma túy đến từ Tam giác vàng theo dõi Giản Ninh, chắc chắn có liên quan đến sự thay đổi diện mạo của Thẩm Cận.
Xe chạy qua chợ đêm, Giản Ninh thấy Lý An Thần vẫn không thèm để ý đến mình, cô ôm bụng bắt đầu rên rỉ.
“Đau ở đâu?” Lý An Thần ngồi sát lại, bàn tay to sờ lên bụng cô.
“Ở đây, ở đây, xanh tím cả rồi.” Giản Ninh chỉ vào bụng rồi đến ngực.
“Bọn chúng đánh vào ngực em?”
Giản Ninh tủi thân gật đầu: “Ừm, đau quá!”
“Để anh xem.” Lý An Thần đưa tay cởi áo cô.
Giản Ninh liếc nhìn lái xe, thẹn thùng nói: “Anh làm gì vậy?”
Lý An Thần nhìn lái xe, lái xe hiểu ý điều chỉnh bức tường gỗ cách âm che lên.
“Em nói xem!” Lý An Thần giật mở vạt áo của cô…
Cả đời này Giản Ninh yêu hai người đàn ông, một người là Thẩm Cận, người kia là Lý An Thần.
Yêu Thẩm Cận quá mệt mỏi, yêu Lý An Thần lại nhẹ nhõm ung dung, vì vậy người đàn ông này từ đầu đến cuối khiến cô không cảm thấy một chút áp lực nào!
Phụ nữ tàn nhẫn với người khác, nhưng đừng tàn nhẫn với chính mình, sống thật thoải mái thanh thản vẫn tốt hơn!
Lại nói, Dạ Thất và Dạ Cảnh Triệt chậm chạp đi bộ trên đường cái, lúc đi ngang qua con phố nhỏ nào đó, Dạ Thất dừng lại, chỉ vào chiếc Maybach đang rung lắc dữ dội trong ngõ hẻm, nói: “Mẹ! Mạnh thế!”
Hết ngoại truyện 1