Truy đuổi

Chương 62


Bạn đang đọc Truy đuổi – Chương 62

Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn
Chuyển ngữ: Lạc Dương
***
Chương 62
Số sơ yếu lí lịch mà Amy giúp Tiêu Trạch gửi đi đều như đá chìm đáy biển chẳng thấy tăm hơi, không một công ty nào muốn tuyển anh, so với tưởng tượng, sự thật vẫn tàn khốc hơn nhiều.
Tiêu Trạch chống cằm nhìn qua cánh cửa sổ ngưng đọng hơi nước, Amy lên mạng tìm kiếm công việc, “Ông chủ, tính mạng của tôi và của cả bạn trai tôi đều giao cả cho anh rồi, nhưng mà anh phải phấn chấn nhanh lên một chút đi!”
Tiêu Trạch hừ lạnh: “Muốn dùng áp lực đè chết tôi sao?”
Trên thế giới này luôn có một số người không sợ sự đe dọa uy hiếp của quyền thế, thương nhân chính trực Tống Thế Phong đã đích thân đến tận nhà mời Tiêu Trạch tới Giang Hân làm việc.
Sau khi cân nhắc Giang Hân có thể sẽ trở thành mục tiêu đả kích của Lãnh Ngự Thần, Tiêu Trạch thẳng thừng từ chối thành ý của Tống Thế Phong. Tống Thế Phong là người ngay thẳng, lập tức đập bàn, “Có phải cậu em chê Giang Hân của tôi nhỏ bé, không chứa nổi cậu, hay là căn bản không hề xem trọng tôi?”
Tiêu Trạch lên tiếng giải thích: “Anh Tống, tôi không có ý đó, tôi chỉ sợ Giang Hân có thể sẽ… Chắc anh cũng nghe nói rồi, tôi và Lãnh Ngự Thần có chút hiềm khích cá nhân.”
“Cậu em à, nếu không có sự giúp đỡ của cậu thì Giang Hân đã xong từ lâu rồi, vào thời điểm Giang Hân khó khăn nhất, cậu đã giúp tôi một tay, tôi không thể không có tình nghĩa, trong tình huống có khả năng mà lại không vươn tay giúp đỡ cậu, như vậy tôi sẽ hổ thẹn với lương tâm mình.
Gọi cậu tới, tôi cũng đã cân nhắc, cũng nghĩ đến chuyện sẽ lọt vào tầm ngắm của Lãnh Ngự Thần, ngẫm lại tôi năm nay đã hơn bốn mươi, tiền dành dụm cho vợ con cũng đủ rồi, sự nghiệp thì vẫn lên lên xuống xuống như vậy.
Gần đây tôi cảm giác, cảm giác thời gian trôi qua quá bình lặng, có lẽ do thể chất hăng hái của quân nhân, tôi thích một cuộc sống phải khiến người ta nhiệt huyết sôi sục, tràn trề xúc cảm mãnh liệt.
Tiêu Trạch, tôi có một dự cảm, đi theo cậu, trong thời gian ngắn Giang Hân nhất định sẽ phát triển ra thị trường nước ngoài, hơn nữa còn đứng thật vững.”
Sau khi chuyện trò chân thành với Tống Thế Phong, Tiêu Trạch quyết định lấy Giang Hân làm bước đi đầu tiên vì sự nghiệp. Lương bổng và chức vụ mà Tống Thế Phong cho anh không hề thấp, Giám đốc hành chính, Amy tiếp tục làm trợ lý cho anh. Bộ phận hành chính phải kết hợp được các hoạt động độc lập của phòng nghiên cứu, tiếp thị, sản xuất, tiêu thụ, gánh nặng đặt trên người Tiêu Trạch không hề nhỏ.

Do trước khi đầu tư đã điều tra về tình hình quản lý nội bộ và triển khai sản phẩm mới của Giang Hân nên Tiêu Trạch rất nhanh chóng bắt nhịp với công việc. Sau khi vấp ngã đứng dậy, nỗ lực cần phải trả giá lớn hơn nhiều so với người khác, bây giờ anh gần như tập trung tất cả tinh thần và sức lực vào sự nghiệp, sự quan tâm dành cho Nhan Hoan cũng càng ngày càng ít.
May mắn Nhan Hoan vẫn luôn là cô gái độc lập tự chủ, không suốt ngày ồn ào bám lấy người đàn ông của mình, cũng không phải kiểu người chỉ hơi không vừa ý một chút đã cho rằng đối phương không yêu mình.
Cô luôn lẳng lặng ở bên anh, khi anh khát rót cho anh chén nước, lúc anh mệt mỏi thì xoa bóp vai cho anh, trời lạnh khoác cho anh thêm chiếc áo, sau đó chỉ đòi hỏi một nụ hôn rồi nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi thành công chiếm đoạt Lãnh Thị và Tần Vũ, Lãnh Ngự Thần nghiễm nhiên ngồi vững ngôi vị bá chủ trong giới kinh doanh thành phố C. Tuy rằng đuổi cùng giết tận đối thủ xưa nay không phải là tác phong của anh ta, nhưng đối với Tiêu Trạch, anh ta không muốn nương tay một chút nào. Phải cướp đi người bên cạnh Tiêu Trạch, khiến anh trở thành kẻ tứ cố vô thân, không ai ngó ngàng.
Amy là người đầu tiên bị liên lụy, bệnh viện từ chối tiếp nhận người bạn trai đã nằm trên giường bệnh suốt ba năm của cô. Lần đầu tiên Nhan Hoan nhìn thấy người bạn trai mà Amy vẫn tán dương không ngớt. Amy không hề nói dối, hôn mê bất tỉnh đã ba năm, nhưng người đàn ông đó quả thật rất tuấn tú. Mày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt có nét gì đó rất quý tộc. Chiều cao ước chừng một mét chín khiến cho chiếc giường bệnh trở nên chật chội đối với anh ta. Nhan Hoan có cảm giác dường như đã từng gặp người đàn ông này ở đâu đó.
Amy kích động túm chặt bác sĩ chất vấn tại sao bệnh viện lại không tiếp tục nhận bạn trai của cô. Bác sĩ nói: “Quý tiểu thư, không phải bệnh viện không muốn cứu chữa cho bạn trai cô, mà là cậu ta đã không cần thiết phải trị liệu nữa rồi.”
“Nói bậy, cách đây không lâu ông còn bảo bạn trai tôi cứ ở lại bệnh viện, nói chỉ là cơ thể anh ấy không thể hoạt động, còn não bộ vẫn linh hoạt hơn cả người bình thường, còn nói bệnh viện sẵn sàng chữa trị giúp chúng tôi. Tại sao vừa mới đó đã muốn đuổi chúng tôi đi, có phải có người đã uy hiếp các ông làm như vậy không?”
Tiêu Trạch giữ chặt Amy, “Thôi, đừng làm khó ông ta.” Anh liếc nhìn bác sĩ, ông ta ủ rũ đi ra ngoài. Amy gạt nước mắt, “Bọn họ đây là đang làm khó tôi!” Càng nghĩ càng uất ức, nước mắt chảy càng nhiều. Nhan Hoan tới khuyên nhủ cô, Tiêu Trạch cắn răng đấm mạnh vào tường, một cú đấm này là muốn đánh vào người Lãnh Ngự Thần.
Bạch Diệc Phong nghe tin vội vàng chạy đến, thấy Amy nghẹn ngào khóc, anh ta dang hai tay ôm lấy cô, dỗ dành, “Tiểu mỹ nhân, em đừng khóc nữa, cứ khóc thế này anh trai đau lòng lắm.”
Amy vẫn nức nở không ngừng.
Bạch Diệc Phong đưa tay chỉ người đang hôn mê trên giường, nói: “Cậu ta không có chỗ nào để đi chứ gì? Anh thu nhận cậu ta được chưa?”
“Thật không?” Amy nói nặng giọng mũi.
“Thật.” Bạch Diệc Phong cười hì hì nói: “Muốn cảm ơn anh không cần phải lấy thân báo đáp, một đêm tình là được rồi.”

Đường cong trên máy theo dõi sóng điện não rõ ràng chấn động hai cái, người đàn ông trên giường vẫn ngủ say như trước.
Bệnh viện nhà Bạch Diệc Phong vừa tiếp nhận bạn trai Amy chưa tới hai ngày thì thiết bị nhập khẩu của bệnh viện bị hải quan tạm giữ, ngay sau đó khoản vay của Giang Hân bị mắc kẹt, công xưởng bị thanh tra môi trường quy kết gây tiếng ồn quá lớn nên ra lệnh cưỡng chế ngừng sản xuất.
Tất cả mọi chuyện xảy ra đều nhằm vào Tiêu Trạch, áp lực của Tiêu Trạch lúc này vô cùng lớn.
Trong văn phòng Giang Hân, mấy người đàn ông đều mang vẻ mặt nặng nề bàn bạc đối sách.
“Khoản vay ngân hàng kia không đùa được đâu.” Giám đốc tài chính Vương Uy cầm chén nước trên bàn uống ừng ực mấy ngụm, “Đám mồm mép lươn lẹo, cứ không có ý kiến gì, trước đó đều bảo được rồi, bây giờ lại đổi ý, khốn kiếp!” Vương Uy tức giận văng tục một câu.
Trong lòng Tiêu Trạch biết rõ nguyên nhân, căm tức đến nỗi bóp nát cả chiếc nắp bút máy.
“Phải nghĩ biện pháp khác.” Tống Thế Phong nói.
“Không có vốn thì chúng ta chẳng nhúc nhích gì được, sản phẩm mới cần lập tức tuyên truyền đưa ra thị trường, còn có hàng loạt linh kiện mới nhập, cuối tháng phải nộp bao nhiêu loại chi phí vụn vặt, tóm lại quá nhiều chỗ cần dùng đến tiền.”
“Vấn đề tiền tôi sẽ giải quyết.” Tiêu Trạch nhận trách nhiệm xoay xở. Thế nhưng khoản tiền lớn như vậy, trong thời gian ngắn anh biết lấy đâu ra!
Tất cả mọi người đều vì chuyện tài chính mà mày chau mặt ủ.
Bên xưởng sửa chữa.
Nhan Hoan giật tờ tạp chí trong tay Tiểu Thứ, hỏi: “Nếu bây giờ tôi đua xe với người ta thì một ván có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Giá trị của DK là hai trăm vạn, chị ít nhất cũng phải một trăm! Chị à, chị không định đi đua xe thật đấy chứ?”
“Có ý định.” Nhan Hoan nhét tạp chí vào tay cậu ta, “Hai ngày này giúp tôi sắp xếp vài trận!”

“Điên rồi?” Tiểu Thứ ngồi thẳng thân hình phì nhiêu, trừng to mắt, “Tuyết vừa mới rơi, đường vô cùng trơn, quá nguy hiểm, không được không được.”
“Không được cũng phải được, tôi rất cần tiền.”
“Anh Tiêu mà biết thì có đồng ý không?”
“Không cho anh ấy biết là được mà, ngốc!” Nhan Hoan cốc vào trán Tiểu Thứ rồi bỏ đi, Tiểu Thứ xoa xoa trán lải nhải: “Đều là người trong hội, giấu được ai chứ!”
“Tổ chức lặng lẽ thôi!”
Thế nào là lặng lẽ. Đua xe tuyệt đối không phải là chuyện có thể lặng lẽ!
Sự việc đến tai Tiêu Trạch, anh nổi giận nghiến răng nghiến lợi, bỏ lại một phòng họp đầy người, vội vã lái Reventon chạy tới Bình Sơn. Đua xe trên đường tuyết, đó là chuyện có kẻ điên mới làm.
Một trận đấu thầm lặng, trên đỉnh Bình Sơn cũng không có quá nhiều kẻ mê xe. Tiểu Thứ mặc chiếc áo lông to xụ trông như một quả bí đỏ ục ịch, đứng trong gió rét run rẩy khuyên can Nhan Hoan đừng thi đấu, nhưng lòng Nhan Hoan đã quyết, tính tình ngang bướng trỗi dậy, có mười trâu cũng không kéo nổi. Tiểu Thứ thấy khuyên ngăn vô vọng, đành thở dài, bất đắc dĩ ra hiệu dọn đường.
GTR màu đen, Ferrari màu đỏ, hai chiếc xe cùng khởi động, tiếng động cơ gào rú đinh tai, đúng vào lúc Tiểu Thứ đi ra giữa con đường chuẩn bị phất cờ đỏ, giọng nói căng thẳng vội vã của A Hạ truyền tới từ máy bộ đàm, “Không ổn rồi, Reventon đang lên núi!”
Nhan Hoan giật mình suýt nữa phóng vọt xe đi, vì chột dạ nên tim đập thình thịch. Reventon lao nhanh tới rồi dứt khoát dừng lại ngay trước đầu xe GTR, Nhan Hoan bị ánh đèn sáng ngời chiếu vào không mở được mắt. Tiêu Trạch nổi giận đùng đùng xuống xe, mở cửa GTR, tháo dây an toàn, túm cổ áo Nhan Hoan lôi ra ngoài như xách một con gà.
Hai chân chạm đất, Nhan Hoan vội vàng giải thích: “Tiêu Trạch, em…”
“Em gì mà em!” Tiêu Trạch lạnh mặt quát lớn, cúi người ôm cả hai chân cô vác lên vai bước đi, bị nhấc lên cao, Nhan Hoan giãy dụa: “Em còn phải thi đấu mà, Tiêu Trạch, thả em xuống!”
“Tét!”
Một bàn tay hung hăng đánh vào mông cô, Nhan Hoan tủi thân không dám nói gì nữa.
Khí thế bức người, bóng lưng cao lớn, không khỏi làm Tiểu Thứ lắc đầu cảm thán: “Thật nam tính!”
“Này! Này! Tình huống gì đây, có đấu nữa hay không?” Chủ xe Ferrari thò đầu ra hét lớn, Tiểu Thứ trừng mắt dữ tợn: “Đấu cái con khỉ, biến!”

Nhan Hoan bị thô bạo nhét vào trong Reventon, đầu va vào cửa kính xe, cô nhe răng trợn mắt kêu đau. Tiêu Trạch nổ máy, ngữ khí không hài lòng: “Nhan Hoan, em quên mất chúng ta đã đồng ý với nhau điều gì rồi sao, không đi đua xe, không để đối phương phải thấp thỏm lo lắng!”
 “Em không quên. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, nhìn anh cả ngày mệt mỏi bôn ba vì việc quay vòng vốn của Giang Hân mà em lại chẳng làm được gì, trong lòng em rất khó chịu, muốn giúp anh.”
“Em làm như thế chỉ khiến mọi việc càng rối.” Tiêu Trạch điều khiển tay lái, than nhẹ một tiếng: “Em chăm sóc tốt cho bản thân, ăn no mặc ấm, đừng đổ bệnh, đừng khiến anh lo lắng, đó đã là sự giúp đỡ lớn nhất. Những chuyện còn lại tất cả giao cho anh, vấn đề tiền bạc anh đã nghĩ ra cách giải quyết.”
“Cách gì?”
“…” Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào màn đêm cũng tối đen như mực, Reventon giảm tốc độ, Tiêu Trạch khẽ cắn môi, nói: “Bán xe.”
“Bán xe!” Nhan Hoan kinh ngạc suýt thì nhảy dựng lên. “Anh muốn bán xe sao? Không được.”
Tiêu Trạch bất đắc dĩ, “Chẳng còn cách nào, những cách có thể nghĩ đến anh đều nghĩ cả rồi.”
Nếu cái giá lớn của thành công chính là nhất định phải mất đi thứ gì đó, hi sinh chút gì đó, vậy thì chiếc xe này, đành phải nhẫn nhịn mà từ bỏ.
Nhan Hoan không nỡ, từ khi quen nhau cho đến giờ, chiếc xe này đã đóng một vai trò rất quan trọng trong tình yêu của họ, sau khi bị đâm hỏng trong trận đấu với Dạ Sâm, chính hai người họ đã chung tay khôi phục lại từng chút một, tại đây có quá nhiều kỷ niệm giữa hai người.
Lúc xe chạy vào bãi đỗ, Nhan Hoan vẫn ngồi trên ghế không muốn xuống, Tiêu Trạch bèn đi tới bế cô ra.
Người luyến tiếc chiếc xe này nhất phải là anh mới đúng.
Nếu không có chiếc xe này, ngày đó anh sẽ không gặp được cô.

Thông tin Reventon được đấu giá nhanh chóng truyền tới nước Anh, Pierce ngồi bên bể cá mập ra lệnh nhất định phải mua bằng được Reventon.
Hết chương 62
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.