Bạn đang đọc Truy đuổi – Chương 25
Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn
Chuyển ngữ: Lạc Dương
***
Chương 25: Hôn
Tiêu Trạch thật sự đã nổi giận, cho nên mới không thèm quan tâm, cứ thế ập xuống hôn.
Đôi môi bị tàn sát bập vào răng gây đau đớn, Nhan Hoan lập tức thẹn quá hóa giận, nổi trận lôi đình đẩy anh ra, vung tay.
Một tiếng “bốp” vang lên, bàn tay tát vào bên má trái Tiêu Trạch, để lại dấu tay rất rõ ràng.
Nhan Hoan giận run người hung dữ lườm anh, vành mắt đỏ hoe, cô xoay người bỏ đi.
Lớn đến từng này đây là lần đầu tiên bị ăn tát, Tiêu Trạch nóng giận đồng thời không ngừng tự nói với chính mình, lần này có nói gì cũng không thể buông tay.
Anh không thể thả cô đi, nhất quyết không thể.
Chân vội vàng sải bước, anh vươn tay kéo cô trở lại, dùng sức mạnh ưu thế của đàn ông dễ dàng kiểm soát cô, ôm chặt vào trước ngực.
Nhan Hoan trừng mắt giãy giụa, “Vô lại, anh buông tôi ra.”
Ánh mắt như đang bốc cháy rơi xuống làn môi mềm mại, Tiêu Trạch bị dồn đến đường cùng cắn răng nhả ra từng chữ: “Đừng hòng có thể rũ bỏ liên can.”
Đôi môi mỏng mát lạnh lại một lần nữa đáp xuống cánh môi mịn màng, hôn điên cuồng, mạnh bạo, dường như dồn hết tất cả nỗi tức giận lên đôi môi này, Tiêu Trạch hôn rất dùng sức, như thể muốn vò nát cô.
Bị người khác cưỡng hôn, Nhan Hoan cực kỳ sợ hãi, tim đập mãnh liệt bất an, trong mắt cô chứa đầy vẻ kinh hoàng, cô muốn phản kháng, nhưng vừa mới mở miệng lại thành ra cho anh thời cơ lợi dụng.
Đầu lưỡi ẩm ướt tiến quân thần tốc, mang theo dục vọng không hề khách khí tỉ mỉ vơ vét từng chút một, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, bắt cô phải cùng anh dây dưa.
Đôi môi điên cuồng khiến tim cô đập rộn lên, đầu lưỡi bất thình lình xông vào như muốn làm cô tan chảy, tim đập thình thịch mãnh liệt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra khỏi lồng ngực. Sức lực dần dần bị rút kiệt, hô hấp ngày càng dồn dập, đầu giống như bị nhồi bông, bay bổng, không thể suy nghĩ, duy chỉ có một đôi mắt đẹp vẫn đang mở to, có điều sự hoảng sợ lúc trước đã dần bị thay thế bởi một lớp sương mù, trở nên long lanh mơ màng tuyệt đẹp.
Một mặt xinh đẹp như vậy của cô Tiêu Trạch chưa từng được nhìn thấy, anh không nỡ nhắm mắt, nhưng cảm giác trên môi quá dễ chịu, động tác bất giác nhẹ nhàng hơn, cho cô cơ hội hít thở.
Đầu lưỡi dịu dàng dạo chơi trên đôi môi đỏ mọng hơi sưng tấy, đặt xuống từng nụ hôn nhẹ nhàng đầy cảm xúc, con mắt sâu thẳm động tình chậm rãi khép lại, để bản thân hoàn toàn chìm đắm trong xúc cảm tươi đẹp của giác quan…
Mãi thật lâu sau anh mới buông cô ra.
“Còn dám nói chẳng có liên quan gì đến em không?” Tiêu Trạch giữ chặt đầu Nhan Hoan áp vào ngực mình, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc.
Nhan Hoan bị hôn đến mức chân nhũn ra, ý thức cũng mơ hồ, nghe thấy từng tiếng tim đập mạnh mẽ, mãi sau cô mới tìm lại được lý trí. Cô đỏ mặt đẩy anh ra, xoay người sang chỗ khác.
Cô giận chính mình quá kém cỏi, lại có thể đắm chìm trong sự nhiệt tình của anh.
Tiêu Trạch ôm cô từ phía sau, cô giãy giụa, anh ôm chặt. Cô lại giãy giụa, anh lại càng ôm chặt, cho đến khi cô không còn sức mà giãy giụa nữa, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh.
Tiêu Trạch nói: “Từ khi bắt đầu là em trêu chọc tôi trước, đã trêu chọc thì đừng có bỏ dở giữa chừng.”
…
Nhan Hoan mang đôi mắt thâm quầng đi làm, làm xong việc mà chẳng có một chút hứng thú nào, cô ngồi vào chiếc GTR của Lý An Thần, vừa nghe nhạc vừa chạy xe không mục đích.
Tiêu Trạch liên tiếp gọi tới hai cuộc điện thoại, đều bị cô bấm từ chối. Sau nụ hôn đó, giữa cô và anh dường như có một thứ gì đó không giống như lúc trước, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Trong lúc ấy, giữa đại sảnh sân bay bốn phía kẻ qua người lại vô cùng huyên náo, Tiêu Trạch không ngại phiền khư khư giữ lấy chiếc điện thoại.
“Ông chủ, gọi cho Nhan tiểu thư đấy à?” Amy lớn mật tiến lại gần hỏi.
“…” Tiêu Trạch không đáp, chuyên tâm bấm tin nhắn.
Amy trề môi nhịn cười, chợt sáng tỏ, vẻ mặt hớn hở nói: “Ông chủ, anh yêu rồi.”
Tiêu Trạch liếc cô, đuôi mày khóe mắt ngập tràn sự vui vẻ không thể che giấu, một tin nhắn được gửi đi.
Giọng nữ máy móc không cảm xúc thúc giục đi làm thủ tục, Tiêu Trạch xách hành lý tới cửa kiểm an. Thực ra Tiêu Trạch một trăm hai mươi vạn phần trăm không muốn đi Anh Quốc. Tối qua sau khi chia tay Nhan Hoan, anh còn chưa kịp tìm Lãnh Tiểu Mạn tính sổ thì đã bị Tiêu Kiến Đông gọi điện lôi về nhà.
Lúc ấy tâm tình Tiêu Kiến Đông không tệ, cầm văn kiện kế hoạch mà Triển Dương đưa đến, thông báo Tiêu Trạch sáng mai bay chuyến đầu tiên đi London gặp Pierce, trùm khai thác dầu mỏ hàng đầu châu Âu.
Tiêu Trạch thẳng thừng phản đối, sắc mặt Tiêu Kiến Đông lập tức sa sầm, nhẫn nhịn tính tình nóng nảy để giảng giải cho anh lần hợp tác này quan trọng như thế nào, có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận.
Trong nhận thức của Tiêu Trạch, từ điển của Tiêu Kiến Đông chỉ có hai chữ “làm ăn”, vì hai chữ này ông có thể hi sinh bất cứ chuyện gì, kể cả lý tưởng của con trai, thậm chí vào lúc vợ qua đời, ông còn đang bàn chuyện làm ăn với người ta.
Trái tim của người đàn ông này rốt cuộc làm từ thứ gì?
Tiêu Trạch mất kiên nhẫn cắt ngang lời Tiêu Kiến Đông, trịnh trọng tuyên bố anh sẽ không đi Anh Quốc. Tiêu Kiến Đông lại nói, hoặc là đi Anh Quốc, hoặc là cuối năm cưới Lãnh Tiểu Mạn về. Lúc ấy Tiêu Trạch phát hỏa, làm rõ lập trường của mình, nói có chết cũng không lấy Lãnh Tiểu Mạn, anh muốn kết hôn với ai là quyền của anh.
Tiêu Kiến Đông ngoài dự kiến không hề nổi giận, chỉ nói một câu, “Con gái tốt nhà ai bằng lòng gả cho loại phá gia chi tử chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp như anh chứ.”
Tâm trạng thấp thỏm chờ mong tin nhắn đã hóa thành thất vọng vào giây cuối cùng trước khi qua cửa kiểm an, trong khoang hạng nhất, Tiêu Trạch mang dáng vẻ cô đơn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay cái vuốt đi vuốt lại trên màn hình đã chuyển thành màu đen.
Trong chiếc GTR màu xanh da trời, Nhan Hoan ngẩn người nhìn màn hình di động trọn mười phút có thừa.
Tạm thời có việc đi London công tác. Mấy ngày tôi không ở đây nhớ tự chăm sóc bản thân, sáng phải ăn điểm tâm, chiều tan làm đúng giờ, nhớ thay thuốc cho vết thương ở cổ tay, đừng để dính nước, đừng để tôi phải lo lắng cho em.
Nhan Hoan bị tin nhắn lời lẽ giản dị nhưng lại để lộ mười phần quan tâm này làm cho cảm động. Vừa mong chờ tình yêu nhưng lại vừa sợ bị tổn thương, cô do dự nên hay không nên trả lời tin nhắn của anh, trả lời như thế nào? Dùng thân phận gì để trả lời?
Chẳng biết từ lúc nào, yêu thương đã hé nở tại nơi mà ta không nhìn thấy.
Hai lần có ý định làm rõ quan hệ giữa hai người nhưng không thành, lần này Nhan Hoan quyết định thuận theo tự nhiên, hi vọng sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp.
Ăn cơm trưa xong, có mấy người đi vào xưởng sửa chữa, cầm đầu là một người tướng mạo hung hãn trên cổ đeo dây chuyền vàng to cỡ bằng ngón tay, mặc áo sơ mi hoa, hắn dẫn theo mấy đàn em chỉ mặt gọi tên Nhan Hoan.
Từ sau cuộc đua xe với DK ở Bình Sơn, rất nhiều người ngưỡng mộ tìm đến Nhan Hoan để sửa xe, nhưng đám người vừa mới đến có vẻ không hề thiện ý. Aken dẫn mọi người đến bến cảng giao xe, chỉ còn Mã Khải và Nhan Hoan ở nhà, Mã Khải thấy đám người này trông không phải người lương thiện nên không để Nhan Hoan ra ngoài.
“Mấy anh đến tìm Nhan Hoan có chuyện gì?”
Tên đeo dây chuyền vàng cầm đầu dò xét người đàn ông vừa đi ra, mất kiên nhẫn hô lên: “Mau gọi con đàn bà ở trong kia ra đây.”
“Có chuyện gì thì nói, đừng mở miệng lăng mạ người khác.” Mã Khải trừng mắt.
“Mẹ nó, mày đang nói chuyện với ai đấy?” Tên đeo dây chuyền vàng xô Mã Khải, mấy tên đàn em đứng sau lưng cũng tiến lên, bộ dạng chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào.
“Này, có vẻ các anh đến đây để gây sự!” Mã Khải móc điện thoại, bấm số, “Anh Ken, có người…”
Tên đeo dây chuyền vàng bước lên hất điện thoại của Mã Khải, “Còn muốn gọi cứu viện, muốn ăn đòn phải không?” Nắm đấm vung lên bị Mã Khải đỡ được, mấy tên đàn em thấy vậy liền xông tới.
“Dừng tay.” Nhan Hoan từ trong gara đi ra, biết rõ đám người này nhắm vào mình, cô không muốn làm liên lụy đến Mã Khải. Mã Khải cắn răng, giận dữ âm thầm mắng Nhan Hoan không biết xem tình hình.
“Cô chính là Nhan Hoan.” Tên đeo dây chuyền vàng hung hãn trừng mắt, không nói hai lời lập tức vung tay lên. Nhan Hoan nghiêng đầu tránh được. Cái tát bị trượt, hắn không nén được nhục, đưa mắt liếc một cái, hai tên thuộc hạ liền bẻ ngoặt cánh tay Nhan Hoan.
Mã Khải cũng là đàn ông, gặp tình cảnh này sao có thể để người nhà bị bắt nạt, anh ta đẩy hai tên côn đồ, che chắn cho Nhan Hoan, nói: “Đi mau.”
“Gắng chịu.” Nhan Hoan vỗ vỗ vai Mã Khải, quay người chạy về phía bãi đỗ xe, hai tên lưu manh lập tức đuổi theo, những tên khác lao vào ẩu đả với Mã Khải.
Nhan Hoan chạy tới cửa sau, túm lấy cây côn ở cửa vung mạnh vào một tên côn đồ, tên còn lại thấy trong tay cô có vũ khí, không dám tùy tiện xông lên, chỉ đứng tại chỗ giương nanh múa vuốt, khoa chân múa tay. Cây côn nện trúng đầu tên lưu manh kia, hắn lắc lắc đầu, mắt trợn trừng rồi từ từ ngã xuống.
Không ngờ học mấy chiêu với Tiêu Trạch vậy mà bây giờ lại phát huy tác dụng.
Nhan Hoan cầm vũ khí đuổi ngược trở lại, Mã Khải đang bị bọn chúng dồn vào một góc. Tên đeo dây chuyền vàng hung hãn đạp vào người Mã Khải, hắn không kịp chuẩn bị thì đã bị cây côn sắt đập mạnh vào lưng, bụp một nhát ngã sấp xuống, đau đớn kêu to.
Mã Khải nhìn Nhan Hoan cầm vũ khí trở về, nở nụ cười, cố gắng đứng dậy đấu đá với lũ lưu manh không mời mà đến. Một mình không thể địch nổi nhiều người, hai người đối phó vô cùng vất vả. Nhưng Nhan Hoan chung quy cũng chỉ là nữ giới, thể lực không thể bằng đàn ông, động tác điều khiển vũ khí ngày càng chậm dần, một giây không chú ý đã bị một tên đạp trúng, cô chật vật ngã trên mặt đất, kéo theo Mã Khải ở bên cạnh cũng nặng nề ngã xuống.
Tên đeo dây chuyền vàng xoa phần eo bị sưng tấy, nhe răng trợn mắt nhặt cây côn rơi trên đất, hùng hổ xông tới chỗ Nhan Hoan, cây gậy giơ lên nhắm thẳng đầu cô mà giáng xuống…
Vũ khí vung lên một nửa bất chợt dừng lại, đằng sau truyền đến tiếng bánh xe ma sát bén nhọn, tên đeo dây chuyền vàng không thể không dừng động tác, quay đầu xem xét, ngay tức khắc chân hắn liền mềm nhũn ra.
Một cỗ Corvette Z06 phiên bản 10 khoa trương lao thẳng vào trong xưởng. Trên vị trí lái, gương mặt người đàn ông vô cùng khó coi, dáng vẻ hung ác như thể không gây tai nạn chết người không bỏ qua, Nhan Hoan nhìn đến hãi hùng khiếp sợ.
Chiếc xe lao nhanh như tên bắn rồi đột ngột phanh lại chỉ cách Nhan Hoan nửa mét, bánh xe hất lên đầy khói bụi khiến cô bị sặc, sau khi Lãnh Ngự Thần nhìn cô đầy thâm trầm, chiếc xe lùi lại quay đầu phóng về phía tên đeo dây chuyền vàng.
Tên đeo dây chuyền vàng sợ quá hét toáng lên, chạy đông chạy tây, bị Corvette dồn vào trong góc, hắn run rẩy kinh hoàng kêu lên: “Đừng tới đây, đừng tới đây.” Cây côn sắt trong tay hắn tuột ra, nện xuống kính xe bằng thủy tinh, thủy tinh nứt ra một mảng lớn.
Lãnh Ngự Thần không hề có ý định dừng lại, đầu xe thúc vào chân hắn, tên đeo dây chuyền vàng sợ hãi loạng choạng, cả người ngã gập trước đầu xe. Lãnh Ngự Thần sắc mặt thâm trầm lùi xe, hắn nặng nề ngã ra đất. Bánh xe ma sát với mặt sàn phát ra những tiếng nhói lòng, tên đeo dây chuyền vàng gắng gượng đứng dậy nhưng lại bị xe chèn tới vách tường, sau nhiều lần tra tấn, hắn sợ tới mức thoi thóp chỉ còn thiếu nước đái ra quần.
Thủ đoạn của Lãnh Ngự Thần vô cùng tàn nhẫn, Mã Khải vừa xem vừa tặc lưỡi, kéo tay Nhan Hoan trêu ghẹo: “Em gái, dạo này đường tình nở rộ nhỉ! Đến cả đại thiếu của Lãnh gia cũng có liên hệ.”
“Nói linh tinh gì đó.” Nhan Hoan véo anh ta một cái, Mã Khải đau quá “á” lên một tiếng.
“Không sao chứ?” Nhan Hoan giật mình nhìn anh ta.
Mã Khải xoa eo, “Không sao, nhưng mà em dâu hai ngày nay có vẻ hưởng thụ cuộc sống về mặt ấy ấy quá độ rồi đấy.”
“Anh bớt lắm mồm đi.” Nhan Hoan ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng căng thẳng.
Bởi vì anh đã đến…
Hết chương 25