Truy đuổi

Chương 20


Bạn đang đọc Truy đuổi – Chương 20

Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn
Chuyển ngữ: Lạc Dương
***
Chương 20: Vợ chồng son
Nhan Hoan nhếch môi đi đằng trước, Tiêu Trạch cũng đuổi theo sau. Trong khu cư xá, sau khi rẽ ngang rẽ dọc, hai người đi tới một dãy quán bán đồ ăn, mua hai chiếc bánh bao hấp thơm lừng vừa ra lò, ba bát cháo, và một ít dưa góp.
“Hai bánh bao 16 tệ, ba bát cháo 6 tệ, dưa góp 5 tệ, tổng cộng 27 tệ.” Bà chủ cúi đầu tính tiền, dặn dò người phụ việc gói đồ ăn cho khách.
Tiêu Trạch móc ví rút một tờ tiền mệnh giá lớn, chưa kịp giơ ra đã bị Nhan Hoan đẩy về.
Nhan Hoan lấy tiền lẻ trả cho bà chủ, người phụ việc đã đóng gói xong đồ ăn, Tiêu Trạch nhận lấy, theo Nhan Hoan đi ra ngoài.
Bà chủ bận bịu xong mới ngẩng đầu lên nhìn một đôi bóng lưng của hai người trẻ tuổi trong nắng sớm, nói với người phụ việc: “Đôi vợ chồng son này mới chuyển đến à?”
Tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai hai người, Nhan Hoan suýt nữa bị vấp ngã ở cửa, cũng may Tiêu Trạch kịp thời đỡ lấy cô.
“Cẩn thận một chút.”
“Ờ.” Nhan Hoan đỏ mặt, mất tự nhiên lên tiếng.
Đi tới siêu thị dưới lầu, Nhan Hoan bảo Tiêu Trạch đứng ở cửa chờ một lát, cô một mình vào trong mua hai bộ đồ vệ sinh cá nhân buổi sáng. Bác gái Trương ở siêu thị trong mắt đầy ý cười, di chuyển thân hình đầy đặn, khoác tay Nhan Hoan, “Này, bác bảo này Tiểu Nhan, bạn trai con đẹp trai lắm.”
Nhan Hoan ngước mắt nhìn bóng người cao lớn ở ngoài cửa, vừa vặn chạm vào ánh mắt Tiêu Trạch.
Khóe miệng Tiêu Trạch hơi nhếch lên, lễ phép gật đầu với bác gái Trương.
Bác gái Trương vui vẻ, “Nhìn xem, cậu bé này thật tốt, mặt mũi khôi ngô, dáng người cao lớn, lại còn lễ phép, Tiểu Nhan, chàng trai tốt như vậy con phải giám sát cho chặt, đừng để người khác cướp đi mất.”
“Bác gái, bác hiểu lầm rồi, chúng con không phải loại quan hệ đó.” Nhan Hoan bị bác gái nhiệt tình nói như vậy, cũng ngại không dám chần chừ, vội vàng chọn mấy món đồ rồi ra tính tiền.
Bác gái Trương lấy tiền lẻ trả lại, mỉm cười nói: “Nhìn xem, còn ngượng ngùng, bác gái là người từng trải, có phải loại quan hệ đó hay không, có cảm giác hay không, bác liếc một cái là nhận ra.”
Nhan Hoan cười đến nỗi mặt cứng đờ, sau khi nhận lại tiền lẻ, tạm biệt bác gái rồi ra khỏi siêu thị.
Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô, Tiêu Trạch tò mò hỏi: “Cô với bác gái nói chuyện gì vậy?”
“Bác ấy muốn kén anh làm con rể.”
“À, nếu như con gái bác cũng xinh đẹp như cô, thì tôi sẽ xem xét.”
Ặc!
Nhan Hoan giương mắt nhìn một bên mặt anh tuấn, cúi đầu nói: “Câu nói đùa này chẳng buồn cười chút nào.”

Nói đùa?
Tiêu Trạch không cho là vậy.
Lúc hai người mở cửa vào nhà, Giản Ninh đầu tóc rối bời đang ngồi trên ghế sô-pha mắt to trừng mắt nhỏ với Lý An Thần cũng có cùng kiểu tóc, nhìn thấy Tiêu Trạch sau lưng Nhan Hoan, Giản Ninh tỏ vẻ kinh ngạc, ngửi thấy tin tức gì đó không tầm thường.
 “Hai người? Hở?”
Một chiếc khăn mặt mới bọc bàn chải đánh răng đập vào mặt Giản Ninh, Lý An Thần cười như điên, ngay sau đó cũng một bộ đồ vệ sinh cá nhân tương tự đập xuống đầu anh, nụ cười cứng đờ, bàn chải đánh răng lăn xuống, khăn mặt ở trên đầu trông muốn bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu, lần này đến phiên Giản Ninh chỉ vào mũi anh cười ha ha.
Nhan Hoan cởi giày vào nhà, cầm lấy chiếc túi trong tay anh, nói với Tiêu Trạch: “Nhà tôi không có dép lê dư thừa.”
Tiêu Trạch cởi giày da, đi theo Nhan Hoan vào phòng bếp, dọc đường ngó vào phòng ngủ của cô. Căn hộ khép kín hơn sáu mươi mét vuông, từ phòng khách đến phòng bếp dọn dẹp vô cùng gọn gàng, không có một thứ đồ dư thừa nào. Không có dép lê kiểu nam, cho thấy rõ ràng chỉ có một người ở, một người rất sạch sẽ, cuộc sống rất ngăn nắp.
Đặt đồ ăn lên mặt bàn, Nhan Hoan rửa tay, lấy bát đũa, Tiêu Trạch đứng ở một bên nhìn cô, từ phòng khách truyền đến tiếng Giản Ninh và Lý An Thần tranh nhau toilet, la hét ầm ĩ, Nhan Hoan nhíu mày có vẻ nhức đầu.
Chiếc túi nhỏ nóng hổi tỏa ra hương thơm hấp dẫn, Nhan Hoan đặt một bát cháo, một đôi đũa và một chiếc thìa trước vị trí của Tiêu Trạch, nói: “Mặc kệ hai người bọn họ, anh ăn trước đi.” Còn cô xoay người lấy một quả táo trong tủ lạnh, đưa lên miệng cắn.
Tiêu Trạch sửng sốt, “Cô không ăn sáng à?”
Nhan Hoan lắc đầu, tiếp tục gặm táo.
“Vẫn luôn như vậy sao?”
Nhan Hoan nhai táo, gật đầu.
Tiêu Trạch quay mặt qua chỗ khác, nghĩ thầm, cô gái này bình thường tự chăm sóc bản thân kiểu gì không biết.
“Đừng ăn nữa, đồ lạnh sẽ làm tổn thương dạ dày.” Anh giật lấy quả táo đã bị cô gặm một nửa, đặt lên bàn, kéo cô ngồi xuống ghế, ra lệnh: “Ăn cháo.”
Nhan Hoan chớp chớp mắt nhìn anh, “Tôi không có thói quen ăn sáng, hơn nữa lúc mua cũng không có phần của tôi.”
Ý cô là, bữa sáng có một phần của anh?
Tiêu Trạch nói: “Tôi đã ăn rồi.”
“Ăn ở đâu?”
“Nhà.”
“Nhà?” Nhan Hoan mỉm cười, “Xe anh tối qua không để vào gara sao?”
“…” Câu hỏi khiến Tiêu Trạch á khẩu không trả lời được, sao có thể không biết xấu hổ nói với cô chuyện tối qua sau khi nhận được tin nhắn của Lý An Thần, anh đã lái xe tới đây.
Nhan Hoan đứng dậy, cầm quả táo bên cạnh: “Ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu.”

“Tôi nói rồi, đừng ăn nó.” Tiêu Trạch lại một lần nữa cướp quả táo, cổ tay giơ lên ném một cú chuẩn xác vào sọt rác.
“Này, đây là nhà của tôi.”
“Nếu là nhà tôi, cô đã sớm bị cột vào ghế.” Tiêu Trạch không ngần ngại mở tủ bát lấy một bộ đồ ăn, chia bát cháo thành hai, kéo Nhan Hoan ngồi xuống. “Giờ thì ăn đi.”
“Anh thật là ngang ngược.” Nhan Hoan cầm thìa xúc một thìa cháo đưa lên miệng, lồng ngực được lấp đầy bởi cảm giác ấm áp.
Lý An Thần và Giản Ninh bước vào, mới vừa rồi vẫn còn ầm ĩ giờ lại rất ăn ý cùng im lặng, hai cặp mắt giản xảo đánh giá hai người, không khí của bữa sáng này cảm giác rất lạ.
Ăn xong, sau khi Giản Ninh dọn dẹp liền bị Lý An Thần cưỡng ép kéo ra ngoài, Nhan Hoan nhìn một đôi oan gia này, nói: “Mang hết đồ dùng của hai người đi.”
“Cái gì?” Lý An Thần hỏi.
“Khăn mặt, bàn chải đánh răng.”
“Ờ.” Lý An Thần làm như bừng tỉnh, “Nói vậy, ghế sô-pha tôi cũng phải chuyển đi rồi.”
Giản Ninh tiếp lời: “Giường tối qua tớ ngủ cũng phải mang đi đúng không?”
“Hai người, biến mất khỏi mắt tôi trong vòng năm giây, một, hai, ba…”
Hai kẻ oan gia đã cất bước, Nhan Hoan vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm. Giữa tủ quần áo toàn những áo phông và quần jeans, chiếc áo len màu xanh nước biển trở nên bắt mắt lạ thường. Nói thật, sau khi mua chiếc áo này về, Nhan Hoan đã thấy hối hận, hơn chín nghìn tệ, gần một tháng tiền lương, lúc đã hết cơn giận chỉ muốn tự vả vào miệng mình.
Sợ Tiêu Trạch nhìn thấy vết thương trên cổ tay, Nhan Hoan cầm áo lên lại thả xuống, lấy một chiếc áo phông mặc vào. Thấy cô đi ra, Tiêu Trạch đứng dậy từ ghế sô-pha, nói: “Tôi đưa cô đi làm.”
“Không cần phiền như vậy, ở đây bắt xe rất tiện.” GTR tối qua đã bị A Hạ lái về xưởng. Nhan Hoan không muốn ngồi Reventon còn có nguyên nhân khác, cô nghe nói, chiếc xe này không chở những phụ nữ bình thường.
“Tôi đưa cô đi.”
“Không cần phiền.”
“Tôi đã nói tôi đưa cô đi.”
Tiêu Trạch kiên trì khiến Nhan Hoan đành phải thỏa hiệp, dù sao ngồi xe của anh cũng không mất miếng thịt nào.
Khóa cửa, vào thang máy, ra thang máy, một đường trầm mặc.
Tiêu Trạch lịch sự mở cửa xe, Nhan Hoan cúi người ngồi vào, anh lại vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, xe rời khỏi khu cư xá, chạy nhanh trên những con phố sầm uất. Nhan Hoan ngẩn người nhìn chằm chằm vào nhãn hiệu xe được may thủ công tinh xảo, đến lúc tỉnh lại nhìn ra ngoài cửa sổ mới giật mình phát hiện xe không chạy về hướng xưởng sửa chữa.
“Đi đâu?”
Tiêu Trạch quét mắt qua cổ tay cô giấu dưới ống tay áo màu đen, ánh mắt đó khiến Nhan Hoan vô ý thức kéo nhẹ tay áo.

“Đi bệnh viện.”
“…”
Nhan Hoan nghiêng đầu sang chỗ khác, âm thầm phỏng đoán liệu có phải anh biết chuyện cổ tay cô bị thương không. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị cô phủ nhận, tự đánh trống lảng: Nhan Hoan mày suy nghĩ nhiều quá, làm như mày quan trọng lắm không bằng. Người ta đi bệnh viện không phải là để thăm bệnh nhân hay sao, lần trước nữ thư ký kia xuống xe ngay dưới bệnh viện, nhất định chính là như vậy.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
Cực kỳ ghét mùi thuốc khử trùng, Nhan Hoan nói: “Tôi ở đây chờ anh.”
“Cô không xuống xe, kiểm tra thế nào được.” Tiêu Trạch tháo dây an toàn, “Muốn tôi mời bác sĩ xuống lầu sao?”
Chuyện gì vậy, chẳng lẽ anh thực sự đưa cô đến đây khám cổ tay. Nhan Hoan vẫn còn đang lờ mờ thì Tiêu Trạch đã mở cửa xe bên ghế lái phụ, cúi người tháo dây an toàn của cô.
Nhan Hoan bị tư thế mờ ám này làm cho nóng bừng mặt.
Tiêu Trạch kéo cô ra ngoài, nói: “Cổ tay không phải bị trầy da sao?”
Ặc!
Đúng là vì cô.
Nhan Hoan rất cảm động, nhưng nhìn những bác sĩ y tá mặc đồ trắng ra ra vào vào, cô bất giác rụt rụt cổ: “Đúng là chỉ bị trầy một ít da thôi, không cần phải chuyện bé xé ra to như vậy.”
Tiêu Trạch cầm cánh tay trái của cô, kéo tay áo lên, nói: “Đây gọi là không sao?”
Máu thấm ra ngoài băng gạc sớm đã chuyển thành màu nâu đậm, vừa chói mắt, vừa nhói lòng.
“Khi nào về bảo Tiểu Thứ thoa thuốc giúp tôi là được.”
“Chỗ Ken quả đều là những người toàn năng, biết sửa xe lại còn có thể làm thầy thuốc.”
Nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh, Nhan Hoan trề môi hất cằm: “Dù sao tôi cũng không vào.”
“…” Cặp mắt sáng ngời sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.
Nhan Hoan nói: “Tôi ghét mùi thuốc khử trùng.” Càng sợ kim tiêm đâm vào người.
“Không tạo thành lý do.” Tiêu Trạch không muốn tiếp tục lề mề, nắm tay cô đi vào bên trong.
Cổ tay bị trầy một ít da, lại vào ghi số khám ở chuyên khoa ngoại, người khác mà biết được không cười rụng răng mới là lạ. Nhan Hoan cảm thấy Tiêu Trạch thật đúng là chuyện bé xé ra to.
Băng gạc bị vén lên, một chút da mới lên da non cũng bị kéo bật, máu lập tức lại rỉ ra, Nhan Hoan đau quá kêu lên. Vết thương này không đơn giản là rách da, còn có một vết cắt sâu hai xăng-ti-mét, da bên ngoài bị tróc, máu chảy ra, Tiêu Trạch thấy vậy liền cau mày, giống như vết thương đó là ở trên cổ tay anh, vô cùng đau đớn. Nhớ lại tối qua anh còn ra sức nắm chặt cái cổ tay này, anh thầm mắng mình là vô lại.
Trong tin nhắn Lý An Thần nói cổ tay cô bị thương trước khi diễn ra trận đấu, anh đoán nhất định là vì tìm đồng hồ cho anh nên mới bị thương. Vùng núi hiểm trở đó anh đã từng đến, rất nguy hiểm, anh rõ hơn ai hết, thà rằng vết thương đó nằm trên cổ tay anh chứ không phải cổ tay cô.
Tiêu Trạch theo thói quen sờ chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, chiếc đồng hồ vốn đã có ý nghĩa không tầm thường, giờ đây đối với anh nó càng trở nên quý giá.
Xử lý xong vết thương, bôi thuốc, lúc hai người ra khỏi bệnh viện đã là buổi trưa, Aken gọi điện tới, nói DK phái người mang chi phiếu năm mươi vạn tới xưởng sửa chữa, còn nói buổi tối mọi người muốn tổ chức tiệc ăn mừng cho Nhan Hoan, bảo cô chiều nay không cần đi làm, cứ ngủ một giấc ngon lành để buổi tối còn đập phá.
Nhan Hoan vui vẻ nhận lời, sau khi cúp điện thoại, gọi bảo Giản Ninh đến chỗ Ken lấy chi phiếu, Giản Ninh nói tối nay sẽ về quê luôn.
Nhan Hoan hỏi: “Hay là tớ về cùng cậu.”

“Không cần, tớ đi một mình được rồi, yên tâm đi. Đúng rồi, tiền tớ sẽ nhanh chóng trả lại cho cậu.”
“Đừng nhắc đến tiền nong, chính cậu phải cẩn thận, bọn cho vay nặng lãi rất khó đối phó.”
“Tớ biết rồi.”
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Nhan Hoan tựa vào lưng ghế, mặt mày ủ rũ.
Tiêu Trạch nắm tay lái nhìn lướt qua vẻ mặt buồn bực không vui, hỏi: “Quê Giản Ninh ở đâu?”
“Thành phố T.”
“Tập đoàn Thịnh Thế ở thành phố T là công ty của Lý An Thần, ngày mai cậu ta qua đó họp, tôi sẽ nhờ cậu ta để ý.”
Nhan Hoan thoáng cái đã lên tinh thần, ngồi thẳng người, hỏi: “Có thể chứ?”
Tiêu Trạch nhướng mày, “Đương nhiên có thể.”
“Vậy thì cảm ơn anh.” Nhan Hoan cong cong khóe môi, mỉm cười vui vẻ.
Người xưa dùng “nhất tiếu khuynh thành” để hình dung nụ cười của người con gái, hiện giờ Tiêu Trạch chỉ biết nụ cười ngọt ngào tươi đẹp của cô gái trước mắt như được khảm sâu vào lòng anh, khiến cả trái tim anh đắm chìm vào đó, không thể thoát ra được.
“Đèn đỏ, coi chừng.”
Nhan Hoan giật mình hô lên, Tiêu Trạch chợt bừng tỉnh, sau khi tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe dừng lại trước vạch kẻ đường chỉ vài milimet.
“Anh đang nghĩ cái gì vậy?” Quán tính khiến cả người Nhan Hoan nghiêng về phía trước rồi lại ngã ra phía sau.
“Cô đoán xem.” Bên khóe môi Tiêu Trạch là nụ cười đầy ẩn ý, đèn tín hiệu đếm ngược còn mấy giây, khởi động xe lại đến quán mì thịt bò lần trước.
Hai bát mì thịt bò, hai lon coca, vài món đồ ăn kèm, lần này anh thanh toán. Sau khi ăn xong, anh đưa cô về nhà, xe từ từ lăn bánh trên những con phố ồn ào náo nhiệt, tiết tấu chậm chạp khiến người ta buồn ngủ, Nhan Hoan dựa vào cửa sổ xe thiếp đi.
Xe chạy tới khu nhà, Tiêu Trạch tháo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn cô hồi lâu. Không nỡ đánh thức cô dậy, lại lo cô ngủ như thế sẽ khó chịu, anh cởi áo khoác, nghiêng người đắp lên cho cô.
Khi ngủ cô không có vẻ xa cách ngàn dặm, không dễ thân cận như thường ngày, cô ngủ giống như một chú cún con với bộ lông nhung mềm mại đáng yêu, thực ra ngoài lúc ngủ, lúc gặm táo cô cũng giống như cún con, mà tên cũng giống như tên của cún.
Hoan Hoan.
Hoan Hoan!
Anh cũng muốn được giống như Lý An Thần và Giản Ninh, thân mật gọi cô là Hoan Hoan, nhưng anh không dám, cũng như anh không dám dùng tay vò rối mái tóc cô khi từng sợi từng sợi vẫn đang gọn gàng, ngay ngắn.
Quá đường đột.
Nhìn chăm chú vào cánh môi mê người, đôi mắt sâu thẳm mơ màng, hôn lên đôi môi xinh xắn đầy đặn đó sẽ có cảm giác như thế nào?
Chỉ cần nghiêng người về phía trước thêm một chút nữa là có thể nếm thử, dù chỉ một cái thật nhẹ thôi cũng tốt.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đó, Nhan Hoan bỗng mở mắt, nghiêng đầu, môi chạm phải một thứ gì đó mềm mại và hơi lành lạnh…
Hết chương 20
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.