Truy đuổi

Chương 15


Bạn đang đọc Truy đuổi – Chương 15

Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn
Chuyển ngữ: Lạc Dương
***
Chương 15: Chiến thần DK
Sáng sớm ngày thu gió hiu hiu dễ chịu, dòng xe cộ vào giờ cao điểm qua lại như nêm, sau một đêm say rượu, Giản Ninh mệt mỏi đứng trên trạm gác giữa giao lộ, chỉ huy giao thông. Nữ cảnh sát xinh đẹp dáng người cao gầy là phong cảnh tươi sáng mỹ lệ nhất trên con đường này của thành phố.
Một chiếc xe màu đỏ phanh “kít” lại bên cạnh trạm gác giao thông, không cần nhìn Giản Ninh cũng biết là xe của ai. Nhờ có món quà từ chủ nhân chiếc Reventon kia, cô đã nhờ được một sư huynh trong đội lọc ra những nhân vật quan trọng không thể đắc tội trong thành phố này.
Lý An Thần đẩy cửa xuống xe, Giản Ninh liếc nhìn anh ta, mạnh mẽ xoay người, cánh tay vung lên, tạo thành một tư thế điều khiển giao thông vô cùng đẹp mắt.
Lý An Thần nghển cổ nói: “Anh bảo này em gái, sao đi mà không chào.”
“…”
Giản Ninh nghiêm mặt, làm tư thế chỉ huy, trong lòng than thở: Thế giới này thật sự quá nhỏ bé, đi về quê một chuyến mà cũng có thể đụng phải anh, nếu không phải nể tình anh đã giúp đỡ tôi thì dù có tha hương đất khách tôi cũng nhất định phải trả mối thù xé hóa đơn phạt.
“Tốt xấu gì anh cũng đã cùng em diễn kịch, sao lại tỏ ra xa cách thế.” Lý An Thần vòng qua trước mặt cô, thu lại bộ dạng cười đùa, trong ánh mắt toát lên vẻ quan tâm, hỏi: “Chuyện kia giải quyết sao rồi? Có cần anh giúp em một tay không?”
Giản Ninh lườm anh ta, oán thầm: Ai cần anh xen vào việc của người khác!
Lý An Thần nói: “Em chỉ cần nhờ anh, anh nhất định sẽ giúp em.”
Nhờ anh? Có nhờ ai thì cũng không bao giờ nhờ anh. Giản Ninh căm hận nghĩ.
“Em gái, có đôi khi, lòng tự trọng không phải là thứ đáng giá nhất.”
Giản Ninh bị nói đến phát bực, hậm hực ném ra một câu: “Tôi đang làm việc, cảm ơn.”
Nhóc con chết tiệt này!
Lý An Thần chẳng còn mặt mũi nào, rướn cổ trừng mắt nói: “Có tin anh khiến em không cần phải đi làm nữa không?”
Giản Ninh mặc kệ anh ta, quay sang chỗ khác.

“Không biết điều.” Lý An Thần cho là mình đã đem mặt nóng dán lên cái mông lạnh của người ta, tự khiến mình mất mặt.
Cho đến khi chiếc Ferrari màu đỏ cao ngạo kia biến mất trong tầm mắt, Giản Ninh mới rũ hai vai xuống. Không hiểu tại sao cô lại bất ngờ có liên quan về tiền bạc với anh ta, khẽ than một tiếng, bỗng nhiên cảm giác cuộc sống của cô mệt mỏi quá, rất muốn tìm một bờ vai để dựa vào.

Nhan Hoan đưa Giản Ninh đi rồi không tới thẳng xưởng sửa chữa, mà quay về căn nhà trọ nhỏ của cô ở đường Nam Bình, sau khi tắm nước nóng thật dễ chịu, cô vào phòng bếp nấu một gói mì ăn liền.
Tối qua hào sảng đồng ý với Giản Ninh sẽ giải quyết chuyện năm mươi vạn, nhưng bây giờ xem ra khó khăn rồi. Số tiền tích góp được những năm qua của cô phần lớn đã đổ hết vào việc cải tiến chiếc xe, tuy rằng năm mươi vạn đối với cô không phải là lớn, nhưng cũng không phải con số nhỏ, có điều đó chỉ là vấn đề một câu nói. Chỉ cần cô chịu mở miệng, năm mươi vạn lập tức có thể được gửi vào tài khoản của cô, nhưng cô không muốn làm như vậy.
Nhan Hoan cầm điện thoại do dự hồi lâu mới bấm một dãy số, âm báo vang lên một lúc mới có người nhận điện.
“Alô, Hoan Hoan à?” Giọng nói già dặn nhưng du dương của Diêu Bội Bội từ đầu bên kia vọng tới.
Sợi mì sôi lên sùng sục trong nồi nước, hơi nóng bốc lên, hương thơm lan tỏa bốn phía, Nhan Hoan chậm rãi dùng đũa đảo mì, trong đầu sắp xếp các câu chữ, chầm chậm lên tiếng, “Mẹ, con đây.”
“Sống ở thành phố C thế nào? Có quen không?” Diêu Bội Bội hỏi.
“Rất tốt, so với London, ánh nắng chan hòa, nhiệt độ vừa phải, ăn uống quen khẩu vị, chỗ ở cũng tốt, con là kiểu người thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, ở đâu cũng có thể sống được.”
“Nếu vậy thì mẹ cũng yên tâm.” Diêu Bội Bội trầm mặc một lát mới hỏi: “Có gặp người đó lần nào không?”
Nước canh sôi ùng ục bắn lên mu bàn tay nhẵn mịn, Nhan Hoan nhíu mày, trong giọng nói có chút chán chường, “Không.” Nhớ tới mục đích gọi điện thoại ban đầu, cô nói: “Mẹ, con muốn…”
“Chờ một chút.”
Từ vay tiền còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị mẹ cô cắt ngang, đầu bên kia điện thoại vọng tới kiểu phát âm giọng Oxford của quý tộc Toni, một cái họ vô cùng nhạy cảm truyền vào tai, nhìn sợi mì sắp chín đến nát ra trong nồi, Nhan Hoan đưa tay, vặn tắt bếp.
“Hoan Hoan, bây giờ mẹ có việc bận một chút, tối nay gọi lại cho con, tự chăm sóc bản thân cho tốt, thế nhé.” Diêu Bội Bội cúp điện thoại.
Âm thanh “tút tút” báo bận, Nhan Hoan ném điện thoại lên thềm bếp, cầm bát đổ mì ra.
Con gái không biết nấu cơm thật đau khổ.
Mì ăn liền nấu quá lâu, sợi mì bị nát, ít nước canh, mùi vị rất chán, có cho thêm tiền cũng chẳng làm gì được, Nhan Hoan đành rầu rĩ ăn tạm, sau khi uống một ly nước lạnh, cô cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Đã qua giờ cao điểm, lúc này đường cái vắng vẻ hơn nhiều. Tiêu Trạch tìm đồng hồ trên đỉnh Bình Sơn tới tận gần trưa, thất vọng đi về, Reventon màu xám tăng tốc, xa xa trông thấy chiếc GTR màu đen. Tim Tiêu Trạch bỗng khựng lại, bàn tay siết bánh lái đến trắng bệch, đối diện với cô ở phía trước, anh lựa chọn, bỏ qua.
Hai chiếc xe nhanh chóng sượt qua nhau.
Anh ta rõ ràng trông thấy cô, lại coi cô như người xa lạ.
Rất tốt, đây chính là kết quả mà mày mong muốn.
Nhan Hoan tâm tình bực bội nhìn đăm đăm vào giao lộ phía trước, đạp mạnh chân ga, tăng tốc, chiếc xe thoáng cái đã vọt đi rất xa.
Cho đến khi chấm đen nhỏ trong kính chiếu hậu biến mất không còn thấy gì nữa, Tiêu Trạch mới giảm bớt tốc độ, một tay giữ bánh lái, tay kia lấy điện thoại di động, ấn mở video tối hôm qua, để cho tiếng hát du dương vờn quanh.
Vứt bỏ lý tưởng, ai có thể…
Hừ!
Khóe môi Tiêu Trạch nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Người bị kích động sẽ làm ra những chuyện khác thường. Nhan Hoan bực dọc phóng xe như bão tố, gọi điện cho trợ thủ Tiểu Thứ.
“Hi! Chị Hoan.”
“Cậu biết có thể tìm được DK ở đâu không?”
“DK!”
Cái tên đình đám như sấm dội bên tai khiến Tiểu Thứ giật mình, giọng nói bất giác cao lên, hỏi: “Chị tìm hắn làm gì?”
“Nói cho tôi biết ở đâu có thể tìm được hắn.”
“Số 43 ngoại ô thành Bắc, đó là đại bản doanh của hắn, có lẽ ở đó có thể tìm thấy, chị Hoan, rốt cuộc chị tìm hắn để làm gì vậy? Tên đó không dễ chọc vào đâu…”
Không đợi Tiểu Thứ nói hết, Nhan Hoan đã cúp điện thoại, đánh tay lái, GTR quay đầu, lao như tên bắn. GTR phóng điên cuồng, “vụt” một cái bay qua bên cạnh Reventon.

Nhìn chằm chằm vào phương hướng mà cô biến mất, Tiêu Trạch ngồi trên ghế lái khẽ híp mắt lại.

Số 43 ngoại ô thành Bắc, đại bản doanh của Chiến thần đường núi DK, cũng là một xưởng cải tiến xe, có điều, các xe ở đây đều để cho chính DK sử dụng.
DK tên thật là Dạ Sâm, mười tám tuổi đã có tiếng tăm trên đường đua Los Angeles, lăn lộn vài năm ở bên đó rồi mới về nước, đã nán lại ở thành phố C này tám năm. Từ khi xuất đạo đến năm ba mươi hai tuổi hiện nay, hắn chưa từng nếm mùi thất bại, danh hiệu vua đường núi cũng có nguồn gốc của nó. Năm năm trước Dạ Sâm tự bỏ tiền túi ra cải tạo đường núi Bình Sơn, lắp đặt camera ở các khúc cua, giới đua xe sùng bái hắn như thần thánh, trong thành phố này gần như không ai không biết tới sự hiện hữu của hắn.
Thanh danh của DK rất lớn, lúc ở Anh Quốc Nhan Hoan cũng đã từng nghe nói tới người này, cô vừa ngưỡng mộ lại vừa tò mò về nhân vật truyền kỳ trong giới đua xe này. Cô chọn đặt chân tới thành phố C, có một nửa nguyên nhân là vì Diêu Bội Bội, còn một nửa nguyên nhân là bởi vì hắn.
Với sự đam mê đua xe cực độ, cô vô cùng muốn biết xem Chiến thần đường núi DK tiếng tăm lẫy lừng rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
GTR lao nhanh rồi phanh gấp trước một tòa nhà hai tầng, Nhan Hoan xuống xe, quan sát ngôi nhà. Hai cánh cổng sắt mở rộng, trên các bức tường ở bên ngoài đầy ắp các hình vẽ nguệch ngoạc chói mắt, âm nhạc tiết tấu siêu high vọng ra từ bên trong, có thể nhìn rõ các cô gái ăn mặc hở hang, đùi lúc hở lúc kín, một gã trông có vẻ trẻ tuổi mặc đồ phong cách hip-hop đang vừa nhún nhảy theo nhạc vừa ra sức lau sạch một con jeep ChargerSRT8.
Nhan Hoan đi vào, bên trong có người tiến lên ngăn cô lại. “Người đẹp, tìm ai?”
“DK có ở đây không?”
Người đó vốn đang dò xét chiếc GTR màu đen sau lưng cô, sau đó ánh mắt quét qua cô từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Tìm anh Dạ có việc gì?”
“Đào Tử, đó là người nhị gia đưa tới, để cô ấy lên.” Xa xa có một người đàn ông trung niên đi tới ngăn lại câu hỏi của Đào Tử.
Nhan Hoan nhướng mày, rõ ràng người nọ đã nhầm cô thành người khác, nhưng không sao, có thể gặp được DK thì việc gì phải quan tâm xem họ nhầm cô thành ai!
Đào Tử nghiêng người để Nhan Hoan đi qua, sờ sờ cằm lẩm bẩm: “Sao phụ nữ nhị gia đưa tới càng ngày càng bảo thủ, chẳng lộ chút da thịt nào thì làm sao khơi dậy hứng thú của anh Dạ được chứ.”
Nhan Hoan đi cầu thang lên tầng hai, giữa những tiếng trầm trồ tán thưởng của đám đàn ông, cô đi đến trước cửa một gian phòng trông có vẻ là phòng giải trí, dừng bước.
Mấy người đàn ông thân hình cao to chặn tầm mắt cô, “Xin hỏi vị nào là DK?”
Thấy cô lên tiếng, mấy người đàn ông đứng ở cửa lùi lại nhường đường. Tầm mắt lập tức được mở rộng, Nhan Hoan trông thấy một người đàn ông tóc dài dáng người cao lớn đứng trước bàn bi-a.
Người đàn ông tay cầm cây cơ cúi người, chỉnh lại tư thế, ánh mắt nhắm vào bi cái, đôi mắt híp lại, lập tức giữa hai đầu lông mày xuất hiện một loại khí thế mạnh mẽ, ác liệt, khuỷu tay hắn phát lực, “cạch” một tiếng, cây cơ va chạm, một quả bóng màu bị một lực mạnh bắn tới, vững vàng rơi vào lỗ.
Khí thế áp bức, nói cho cô biết chính xác ai là lão đại ở đây.
Dạ Sâm đứng thẳng dậy, nhìn quả bóng màu còn lại trên bàn, bước chân dịch chuyển về phía Nhan Hoan.
Nhan Hoan tiến lên, Dạ Sâm không để ý tới sự hiện hữu của cô, đi vòng qua người cô, thậm chí không buồn liếc mắt, sang phía bên kia, một tay đẩy gậy, lại một quả bóng lăn xuống.
“Người đẹp, lúc anh Dạ chơi bóng không thích bị người khác quấy rầy.” Đường Kiệt cầm cây cơ túm cánh tay Nhan Hoan kéo sang một bên.

Nhan Hoan vung tay, “Tôi tìm anh ta có việc.”
“Bất kỳ phụ nữ nào tới đây tìm anh ấy cũng đều có việc.” Lúc Đường Kiệt nói chuyện, đồng thời đôi mắt hoa đào đánh giá Nhan Hoan.
Đàn ông ở đây có một sở thích chung, thích dùng ánh mắt giống như tia X quét một vòng trên người phụ nữ, Nhan Hoan nghiêm mặt, cứng rắn nói: “Việc nghiêm chỉnh.”
“Việc nghiêm chỉnh! Còn không phải việc trên giường sao.” Lời của Đường Kiệt vừa ra khỏi miệng đã khiến cả đám đàn ông cười ha ha.
“Bẩn thỉu.” Nhan Hoan lườm hắn ta một cái.
“Cạch” một tiếng nữa, quả bóng màu đâm vào cạnh bàn, Dạ Sâm nhíu mày, đám người lập tức im bặt. Hắn lướt qua, đi tới sô-pha ngồi xuống, lập tức có cô gái ăn mặc hở hang ưỡn ẹo ngả vào lòng hắn, đưa chén rượu tới bên môi.
Đường Kiệt khua gậy nhe răng với Nhan Hoan, đi tới bên bàn, nhìn trái nhìn phải, tìm một điểm phát lực tốt nhất, chỉnh tư thế cả buổi mới đặt một quả bóng, lại đi quanh bàn một vòng, chọn bóng.
Nhan Hoan nhìn về phía Dạ Sâm, ánh mắt Dạ Sâm chỉ chuyên chú vào diễn biến trên bàn bóng mà ngay cả cô gái trong lòng cũng không thể khơi dậy được một chút hào hứng nào từ hắn.
Có người nói: “Người đẹp, đừng sốt ruột, có việc nghiêm chỉnh cũng phải đợi anh Dạ đánh bóng xong rồi nói.”
Sự nhẫn nại của Nhan Hoan đã bị sự chậm chạp của Đường Kiệt làm cho tiêu tan hết sạch, một phút đồng hồ trôi qua mà hắn vẫn chưa chọn được vị trí tốt nhất.
“Đang thêu thùa đấy à?” Không muốn ở lại đây lâu thêm dù chỉ một giây, Nhan Hoan rốt cuộc không nhịn được nữa, đi đến giật phắt lấy cây cơ trong tay Đường Kiệt. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô cúi xuống, chống tay, ngắm cơ, phát lực, ung dung đẩy quả bóng màu vào trong lỗ.
Dạ Sâm nhìn cô gái tóc dài tay cầm cây cơ đứng đối diện mình, nhấp một ngụm rượu, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng.
Nhan Hoan không chậm trễ, lập tức đi vòng qua bên kia bàn, mắt nhìn theo tay, ngắm cây cơ chính giữa ngón cái và ngón trỏ, từ từ kéo về, khuỷu tay dùng sức đẩy một cái, một quả bóng va đập phát ra âm thanh sắc bén, nhẹ nhàng xuống lỗ.
Dạ Sâm híp nửa đôi mắt, đổ một giọt rượu cuối cùng trong ly vào miệng.
Hắn, bắt đầu có hứng thú với cô.
Nhìn cô liên tiếp hạ gục bốn trái bóng, Dạ Sâm lau lớp phấn dính trên trán, sau khi nhắm chuẩn điểm phát bóng, hắn nghiêng người, một tay nắm cán cơ, trong mắt tràn ngập khí thế kinh người, cánh tay phát lực, đánh ra một đường bóng tuyệt đẹp, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Nhan Hoan.
Hai người càng đánh càng hăng, luân phiên lên sàn, kỹ thuật dẫn bóng đều cao siêu khiến người khác bái phục, nhất là Đường Kiệt, khâm phục Nhan Hoan sát đất, phải biết rằng nữ giới chơi bi-a giỏi là cực ít. Đáng tiếc cuối cùng cô vẫn thua Dạ Sâm bởi một bóng.
“Tôi muốn đua xe với anh.” Một câu này của Nhan Hoan khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến há hốc miệng.
Hết chương 15
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.