Truy đuổi

Chương 11


Bạn đang đọc Truy đuổi – Chương 11

Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn
Chuyển ngữ: Lạc Dương
***
Chương 11: Áp đảo
Tiêu Trạch nói vậy khiến Nhan Hoan ngây ra, nhớ đến lúc nhận điện thoại ở quán mì, có khả năng anh đã nghe thấy những gì cô nói với nhân viên phục vụ, thế nên cô chẳng sĩ diện nữa, kéo ghế ngồi xuống, nói thẳng với cô bé đang nhìn trộm Tiêu Trạch: “Bát của tôi cho nhiều cay, thả nhiều rau thơm một chút.”
“Tôi cũng muốn nhiều cay.” Tiêu Trạch nói.
“Hai vị còn cần gì nữa không?”
Nhan Hoan nói: “Hai chai Coca, thêm một đĩa khoai tây thái sợi chua cay.”
“Tổng cộng bốn mươi ba tệ.”
Tiêu Trạch móc ví, xấu hổ khi phát hiện bên trong không còn một tờ tiền mặt nào. Ánh mắt long lanh của cô phục vụ lập tức thu hồi.
Con gái bây giờ thực dụng vậy đấy, đàn ông đẹp trai không phải ở khuôn mặt, mà là ở độ dày của ví tiền.
“Để tôi.” Nhan Hoan móc túi lấy tiền trả, cô gái kia nhận lấy rồi đi luôn.
Tiêu Trạch cất ví, “Lần sau tôi mời.”
“…”
Chỉ một lát sau, phục vụ bưng lên hai bát mì thịt bò, phía trên rắc ớt, rau thơm và hành băm nhìn rất ngon mắt.
Tiêu Trạch cầm đũa gắp hết rau thơm trong bát mình, bỏ vào bát của cô.
Những người có quan hệ rất thân mật mới có những cử chỉ như vậy. Nhan Hoan nhíu mày nhìn anh gắp sạch sẽ rau thơm trong bát, sau đó mới cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.

“Tôi không thích ăn rau thơm.”
“…”
Không ăn thì thôi!
Nhan Hoan không để ý đến anh nữa, dùng đũa gắp mì đưa lên miệng hút, phát ra những tiếng rất nhỏ, lúc nào cay quá lại há miệng hít hà, vặn mở nắp chai Coca, tu ừng ực hết sạch.
Bởi vì quá cay, Tiêu Trạch ăn rất chậm, vừa ăn vừa nhìn cô, một lớp mồ hôi mỏng phủ trên chóp mũi, anh lấy ra chiếc khăn tay màu xanh đậm, lau mồ hôi.
Nhan Hoan hỏi: “Bao giờ trả xe cho tôi?”
“Làm lái xe cho tôi một lần nữa.”
Nhan Hoan không ngờ một lần nữa mà Tiêu Trạch nói lại là tận vài ngày sau.

Gió thu mang theo hơi lạnh thổi qua bãi đỗ xe trống trải phía sau xưởng sửa chữa, Tiểu Thứ và mấy người khác nhàn rỗi ngồi chơi bài trong một góc mát mẻ. Nhan Hoan lười biếng gối đầu lên tay nằm trên mui Aston Martin hưởng thụ ánh mặt trời mùa thu, trong lòng băn khoăn, không biết bao giờ Tiêu Trạch mới tới tìm cô.
Đang thiêm thiếp thì Ken vác thân hình mập mạp đi tới, ánh mắt đảo quanh chiếc Aston Martin màu bạc, gác tay lên mui xe nói: “Hỏi em một vấn đề riêng tư.”
“Vâng!”
“Em với Tiêu Trạch tiến triển đến bước kia rồi hả?”
Híp híp mắt nhìn mặt trời, Nhan Hoan nói: “Em với anh ta không phải kiểu như anh tưởng tượng đâu, bọn em chả có gì.”
“Chả có gì! Chả có gì ai lại hai ngày ba bữa chạy tới đây, chả có gì lại mang chiếc xe thể thao vài trăm vạn cho em đi.” Aken bày ra vẻ mặt ai mà tin được, ngữ điệu khẳng định: “Nó có ý với em.”
Nhan Hoan nghiêng đầu nhìn Aken, “Anh ta có ý với em hay không em không biết, em chỉ biết em chẳng có ý gì với anh ta.”
Aken xoay người tựa vào thành xe, nói: “Một thằng coi xe như vợ mình chắc chắn sẽ đối xử với bạn gái không tồi, trong đám con nhà quyền thế chơi xe chỉ có Tiêu Trạch là có chút bản lĩnh đàn ông, còn nhớ anh từng bảo giới thiệu bạn trai cho em không, chính là nó. Nhan Hoan, anh quen nó lâu như vậy rồi, chưa bao giờ thấy nó để tâm đến cô gái nào như đối với em đâu.”

“Để tâm?” Nhan Hoan xì một tiếng coi thường, “Để tâm trêu chọc em thì có!”
“Đàn ông trêu chọc một cô gái càng chứng tỏ anh ta thích cô gái đó, thích đấy, hiểu không! Anh mà là em thì đã sớm bắt nó lại dùng toàn lực sai bảo hết việc này đến việc khác như tù nhân rồi.” Aken quay đầu liếc cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc lư thân mình màu mỡ đi vào trong nhà.
Nhan Hoan ngồi dậy, bất mãn la hét với bóng lưng kia: “Anh thật sự coi em là đàn ông đấy à.”
Tiểu Thứ Mã Khải ở trong góc vừa chơi bài vừa tán nhảm, những từ ngữ dung tục lọt vào tai cô. Phụ nữ mà lăn lộn giữa đám đàn ông thì cũng chính là nửa đàn ông.
Nhan Hoan lại hậm hực nằm xuống, tay che ánh nắng mặt trời rực rỡ, trong đầu quanh quẩn một từ “thích” kia.
Làm sao có thể.
Nhan Hoan có thể sửa xe, có thể uống rượu, có thể đánh nhau, có thể rất nhiều, đồng thời không thể cũng rất nhiều, một trong số đó chính là tự mình đa tình.
Bầu trời thuộc về mình thì phải nắm trong lòng bàn tay, đặt giữa hai đầu lông mày, mà những người và việc không thuộc về mình thì không cần phải gắng gượng bắt lấy.
Giống như Tiêu Trạch, cô và anh ta nhất định là người của hai thế giới.
Điện thoại trong túi quần rung bần bật, cô móc ra lật người đưa lên tai, uể oải bắt máy: “Alô?”
Giọng nói trầm thấp từ tính đã biến mất vài ngày kèm theo những tiếng hô ồn ào truyền vào màng nhĩ, “Tôi ở kiếm đạo quán dưới chân Bình Sơn, cô tới đây.”

Nhan Hoan cảm thấy loại vận động như kiếm đạo này có sức quyến rũ là nhờ Tiêu Trạch.
Trong kiếm đạo quán, Tiêu Trạch mặc trang phục kiếm đạo màu xanh đậm, đầu đội mũ bảo hộ, tay cầm kiếm trúc, đi chân trần, đang một chọi ba chiến đấu say sưa. Âm thanh của kiếm trúc va chạm vào nhau hòa cùng những tiếng hò hét hùng hồn vang vọng kiếm đạo quán, khí thế mạnh mẽ, oai phong lẫm liệt đến kinh hoàng đó khiến người ta rung động. Nhan Hoan ở ngoài xem mê mẩn, ánh mắt từ đầu đến cuối chuyên chú vào người đàn ông chói lóa trên sàn đấu.
Nhìn anh vung kiếm tấn công sẽ không kiềm chế được trở nên hưng phấn, nhìn anh bị kiếm của địch bao vây hai phía cũng sẽ không tự chủ được căng thẳng theo. Cuộc chiến gay cấn khiến người xem sôi sục bừng bừng, đột nhiên có một loại xúc động muốn đi lên thi đấu.

Sau một hồi đọ sức dữ dội, Tiêu Trạch toàn thắng. Anh tháo dụng cụ bảo hộ xuống bằng một tư thế rất phong độ, cởi khăn trùm đầu, hất mái tóc ngắn, mồ hôi óng ánh văng ra theo từng động tác, dưới ánh nắng tạo thành hình ảnh đẹp đến ngây người.
Đó là một mặt đẹp trai nhất của anh mà Nhan Hoan từng thấy.
Mấy người bị thua trò chuyện với anh vài câu rồi mới đi, sàn đấu vừa rồi còn rất ầm ĩ, bây giờ trở nên yên tĩnh, Tiêu Trạch nhìn về phía cô, đôi chân trần từ từ đi tới, cúi người tìm chai nước khoáng, vặn mở nắp, ngẩng đầu uống ừng ực mấy ngụm, yết hầu trượt lên trượt xuống nhìn vô cùng gợi cảm.
Tiêu Trạch đặt cái chai xuống đất, cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán, nhìn trong con ngươi sáng ngời của Nhan Hoan lộ ra sự chộn rộn ao ước, anh nói: “Muốn thử không?”
“Có thể chứ?” Nhan Hoan động lòng.
“Đương nhiên có thể.” Tiêu Trạch vươn tay về phía cô tỏ ý mời.
Nhan Hoan không từ chối, bàn tay mảnh khảnh đặt lên bàn tay chắc chắn của anh, đối lập rõ ràng giữa mềm mại và cứng rắn.
Tiêu Trạch hạ tầm mắt nhìn thẳng vào đôi chân đang đi giày, Nhan Hoan ý thức được hành vi không đúng lễ nghi của mình, vội nói: “Xin lỗi.” Cúi người một tay chậm rãi cởi giày và tất.
Chân của cô rất đẹp, trơn láng nhỏ nhắn như chân trẻ con, các đường nét mảnh khảnh, móng chân sơn màu da cam ngọt ngào đáng yêu.
Dưới cái nhìn chăm chú của người nào đó, Nhan Hoan mất tự nhiên co ngón chân lại, nhắc nhở: “Có thể bắt đầu được chưa?”
Tiêu Trạch buông tay cô đi lấy kiếm trúc, nhìn bả vai hơi rung rung, Nhan Hoan khẳng định trăm phần trăm anh ta đang cười, cười nhạo móng chân của cô. Mười đầu ngón chân lại bất an rụt rụt.
Tiêu Trạch tìm giúp cô một thanh kiếm vừa tay, nghiêm túc cúi chào, dáng vẻ nghiêm trang đó khiến Nhan Hoan cũng bắt đầu chăm chú, học theo anh đáp lễ.
Thấy cô hành lễ rất ra dáng, Tiêu Trạch tay nắm tay dạy từ động tác cơ bản nhất, không tránh được tiếp xúc thân thể. Vòm ngực rộng lớn dễ dàng ôm trọn cô, bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ, hướng dẫn cô vung kiếm.
Mặt anh gần như dán sát vào mặt cô, làm da mặt cô nóng bừng như bị bỏng. Đây là lần thứ hai Nhan Hoan tiếp xúc gần gũi với anh, không như lần trước nồng nặc mùi rượu, lần này ở anh tỏa ra hương vị đàn ông mạnh mẽ, không phải mùi mồ hôi khó chịu, mà là một mùi hương sâu lắng lúc nặng lúc nhẹ khiến người ta say đắm.
Không biết từ lúc nào, bầu không khí trở nên ám muội.
Tiêu Trạch nói: “Khi vung kiếm tấn công, tốc độ và độ mạnh yếu đều rất quan trọng, tốc độ đều đều chỉ có thể rèn luyện nặng về cơ bắp, trong chiến đấu phải lấy sức bật tức thời làm chủ.”
“…” Nhan Hoan chớp chớp mắt, nắm chặt kiếm trúc vung qua vung lại.
Tiêu Trạch cũng không lấy việc tiếp xúc thân thể để chiếm tiện nghi của cô, phát hiện ra cô lúng túng lùi lại phía sau mà không ra dấu, anh chỉ bảo: “Hò hét cũng là một yếu tố trong kiếm đạo.”
Anh vừa vung kiếm vừa hô to, vẻ mặt nghiêm túc cùng với tiếng hét đanh thép hùng hồn khiến cả người anh vô cùng có khí thế.

“Hây!” Nhan Hoan bắt chước theo, vung kiếm rồi hét.
“Hơi chỉ có thế thôi à, chưa ăn cơm sao?” Anh nói.
“Hây!”
“Làm lại!”
Ngay từ đầu Nhan Hoan đã không định buông tay, sau đó hò hét lại càng có khí thế, chỉ kiếm vào Tiêu Trạch nói: “Xe của tôi phải trả lại cho tôi.”
Mới học được hai chiêu đã biết lợi dụng, Tiêu Trạch né đường kiếm đánh lén của cô, nói: “Cô đánh thắng tôi sẽ trả lại cho cô.”
“Đánh thắng anh?” Nhan Hoan vẫy kiếm nói: “Đợi mười năm nữa tôi cũng không phải đối thủ của anh.”
“Vậy thì làm lái xe cho tôi mười năm.”
“Mười năm! Anh nằm mơ à!” Nhan Hoan vung kiếm.
Tiêu Trạch dùng kiếm trúc trong tay cản cô: “Vừa mới học được một chút đã muốn khiêu chiến sư phụ sao?”
“Vậy anh có hối hận đã dạy tôi không?”
Nhan Hoan đến dàn trận còn chưa học cho thấu đáo đã coi kiếm trúc như gậy gộc, đánh anh loạn xạ một hồi. Tiêu Trạch tránh trái tránh phải, cô lao mình về phía anh, hai người đồng thời ngã nhào trên đất, kiếm trúc đè vào cổ anh, nữ trên nam dưới, tư thế mờ ám, có điều thở còn chưa kịp thở đã bị Tiêu Trạch xoay người áp đảo.
Thân hình đàn ông cao một mét tám ép xuống khiến Nhan Hoan tức thở kêu lên một tiếng, mũi đối mũi, mắt đối mắt, hơi thở nóng rực hòa quyện, nhìn thấy trong mắt đối phương một là cô gái hoảng hốt nhưng lại cố giả bộ bình tĩnh, một là chàng trai bình tĩnh nhưng cảm xúc đang cuộn trào.
“Thình thịch”, tiếng tim đập cùng tiếng thở dốc hổn hển bị khuếch đại trong không gian yên tĩnh, ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Trạch lướt từ khuôn mặt tươi sáng hài hòa đến cái mũi cao thẳng rồi chậm rãi chuyển sang đôi môi hình trái tim đầy đặn.
Cánh môi mê người nhất hơi nhếch lên.
Từ cái miệng nhỏ nhắn của cô tỏa ra hơi thở tràn ngập hương táo ngọt ngào hấp dẫn.
Vào thời điểm như thế này, Tiêu Trạch chẳng muốn làm quân tử trước mặt cô nữa, nhắm ngay nơi mê người kia mà ép xuống thăm dò…
Hết chương 11
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.