Truy Đuổi - Yến Hòa

Chương 18


Đọc truyện Truy Đuổi – Yến Hòa – Chương 18

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Mấy tuần kế tiếp với Hạ Kiệt mà nói chính là dằn vặt đáng sợ.

Đã nghỉ hè, nên ngay cả nhóc út nhà họ Quý cũng từ trường chạy về nhà. Bốn anh em ở cùng một nhà, căn nhà chỉ có hơn 80m2 lại càng thêm nhỏ hẹp, lý do đến nhà họ Quý ăn chùa càng không có. Bình thường, Hạ Kiệt lúc tan học tới đón con cũng sẵn tiện chở Quý Thụ Thành về nhà, chí ít còn có thể dùng cớ bù phí xăng dầu mà da mặt dày ở lại nhà người ta ăn. Tuy rằng A Hiếu với cái cảnh hai người họ giả bộ đứng ở cửa một người muốn đi, một người muốn giữ lại chỉ có cười nhạt.

Trong ba đứa em của Quý Thụ Thành. Đứa út Quý Thụ Hành là đứa dễ ở chung nhất, không hổ danh là đứa nhỏ đi ra từ trường trung học phụ thuộc học viện âm nhạc. Người tao nhã, nói năng ôn hòa, cười rộ lên thì gương mặt sáng bừng, hai má lúm đồng tiền cực kỳ dễ thương. Nhìn qua cứ như là Quý Thụ Thành khi còn trẻ, hoặc chính là Tiểu Diệp sau này khi lớn lên. Khó lấy lòng nhất đương nhiên không ai khác ngoài thằng tư. Mỗi lần gặp đều dùng ánh mắt nhìn ‘kẻ thù ta sống ngươi chết’ mà nhìn y. Thế nhưng dù như vậy, vẫn khiến người ta sợ hãi nhất chính là chú ba. Cái tên bác sĩ mặt đen siêu cấp biến thái. Mỗi lần Hạ Kiệt ở lại ăn tối, cậu luôn dùng nụ cười chẳng chút ý tốt nhìn y, ăn cũng ngồi kế bên y mà ăn, âm thầm dưới bàn động thủ động cước.

Ủy khuất như vậy nhưng Hạ Kiệt cũng nhịn. Nhưng hiện tại, ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có. Y khẽ cắn môi, cầm tấm vé vào vườn bách thú đắn đo thật lâu, bước tới cửa nhà họ Quý hẹn người.

Mới vừa tới dưới chân lầu nhà họ, thì thấy Quý Thụ Lễ đang cùng một người đàn ông đứng ngay bãi giữ xe lầu 1 nói chuyện.

Sẽ không hỏng tới mức này chứ, tim Hạ Kiệt nhất thời lạnh đi. Thế nhưng nếu đã tới tận đây, không thể trốn được, phải ra dáng đàn ông, lên luôn!

“Sao anh còn chưa chịu để tôi yên hả, sao lại dính người chẳng khác gì phân cá vàng vậy hả?” Quý Thụ Lễ quăng tàn thuốc, một cước đè nát như đang trút giận.

“Anh chỉ muốn biết gần đây em bận gì thôi, tối cũng không thấy em tăng ca, lại tìm không thấy em, anh rất lo lắng.” Người đàn ông kia nhìn qua khá thành thật, ngữ khí cũng rất thành khẩn.

“Anh là ai hả, tôi với ai lên giường liên quan gì tới anh hả?”

“Đương nhiên là có chứ, chúng ta … chúng ta …” Đối phương thoạt nhìn đã đỏ mắt, bộ dáng như sắp phát điên.

Hạ Kiệt thấy hai người họ cãi nhau náo nhiệt, dự định len lén từ bên hông xe chạy qua mặt họ, ai ngờ lại bị tên Quý Thụ Lễ mắt sắc ngăn cản lại.

“A a, bác sĩ Quý, thật trùng hợp ha!” Hạ Kiệt cố miễn cưỡng đứng lại chào hỏi. “Tôi là tới …”


“Y là ai vậy?” Người kia trợn tròn con mắt chất vấn.

Tròng mắt Quý Thụ Lễ liền chuyển, một tay ôm lấy cái cổ Hạ Kiệt, thân thiết đầu kề sát đầu.

“Anh nói y còn có thể là ai. Mấy ngày nay tôi chính là ở cùng y đó.”

Má ơi, quả nhiên là con phải gánh trách nhiệm rồi. Hạ Kiệt phủ nhận cũng không được, thừa nhận cũng không được, chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh. Quý Thụ Lễ sợ đối phương vẫn chưa chịu từ bỏ, liền kề sát vào người y, mạnh mẽ dùng môi mở rộng miệng y, tự mình dâng lên một nụ hôn nóng bỏng như bọn đầu gấu cưỡng hôn gái lành.

“Thấy chưa hả, anh mau cút đi.”

Người đàn ông đó tức giận đến cả người run rẩy, dẫm chân mạnh, nhanh chóng lái xe chạy đi.

Quý Thụ Lễ thở dài, xoa xoa cái mặt hóa đá của Hạ Kiệt: “Thật đáng yêu, yên tâm, tôi sẽ không nói cho anh tôi nghe đâu.” Hạ Kiệt bị dọa tới mức thối lui ba bước.

Quý Thụ Lễ xì cười một tiếng: “Đi hẹn anh hai tôi phải không, coi cậu cũng tới cực hạn rồi ha, thẳng thắn kêu ảnh đón nhận cậu cũng không phải không được, thế nhưng anh hai của tôi sẽ không đơn giản đồng ý đâu, cố gắng lên nha.” Nói xong, cậu phẩy phẩy tay rời khỏi đó.

Tên đại ôn thần đó đi làm hay đi chơi, cũng chẳng liên quan y, miễn sao cậu đi là được. Hạ Kiệt hồi phục tâm tình lại, nhanh chóng chạy lên lầu. Sáng sớm cuối tuần, Quý Thụ Thành thường cũng dậy rất sớm, đi giặt toàn bộ quần áo bẩn mà mấy thằng em mình tích lũy trong nhà suốt 1 tuần qua.

Thật lâu rồi không được đơn độc ở chung, Quý Thụ Thành nhìn qua cũng đang khá thoải mái, do dự một chút cũng đồng ý ra cửa hẹn họ cùng y.

Vườn bách thú khá lớn, cũng không phải ngày lễ lớn, nên người không nhiều, đều chỉ là các cặp vợ chồng dẫn con cái ra ngoài chơi đùa. Vừa thấy mảng cỏ xanh, Hạ Đống cùng Tiểu Diệp lập tức như con chim nhỏ vừa thoát khỏi lồng vui vẻ nhảy nhót chạy loạn chung quanh. Hạ Kiệt nắm lấy tay Quý Thụ Thành, thoái mái đi cùng bên nhau, loại cảm giác thân mật này chính là thứ mà y thường thường mơ ước, chính là cảm giác thân mật như người 1 nhà, thật tốt.

Hươu cao cổ trong mùa xuân năm nay chính là cảnh quan chính trong vườn bách thú này. Hươu cao cổ cao to kia tuyệt không dọa người, lông tơ vàng lóng lánh, đôi mắt to hiền lương, khiến cho mấy bạn nhỏ không ngừng vây quanh đứng xem. Tiểu Diệp thấy mấy bạn nhỏ chung quanh đều mua lá xanh đút cho hươu cao cổ, liền chạy tới chỗ cha mình xin tiền.

Hạ Kiệt cho bé chọn một cành cây nhiều lá xanh lớn. Tiểu Diệp hưng phấn chạy đến bên lan can, nâng cao cánh cây trong tay mình, hươu cao cổ cơ linh lập tức chuyển cổ qua, cúi đầu cắn lấy cành cây đó rồi quay đầu đi, khiến cho cành cây đó lập tức bị cướp mất. Tiểu Diệp mang bộ mặt khóc tang chu chu miệng chạy về.

“Ai kêu con không chịu cầm chắc, dù sao hươu cao cổ cũng ăn xong rồi, đi thôi, chúng ta đi xem đại tinh tinh.” Quý Thụ Thành cầm tay bé thoải mái. Nói chưa dứt câu, thì càng nói bé càng thêm đau lòng, mắt cũng đỏ lên bắt đầu khóc.


Hạ Kiệt lại cầm tới một cành cây nữa, cõng bé lên trên cổ, tay thì cầm tay bé nắm chắc cành cây, sau đó tới chỗ hươu cao cổ. Hươu cao cổ cũng vươn cổ tới, hai người họ cầm chắc cành cây trong tay, hươu cao cổ cố sức cắn đi một mảng lớn lá cây, nhiều lần nhấm nuốt, sau đó lại cắn thêm một ngụm, Hạ Kiệt kéo tay Tiểu Diệp sờ sờ cái cổ hươu cao cổ, lông tơ tinh tế chạm vào rất là thích thú, khiến cho bé vui cực kỳ.

Quý Thụ Thành thấy Hạ Đống mặt ú xụ, liền đi mua cho nhóc 1 cành cây. Bản thân không phải là một người thích mùi động vật ăn cỏ, tự mình đứng ở lan can chờ, bên tai đều là tiếng cười vui vẻ của Tiểu Diệp. Là một người cha, mặc dù Hạ Kiệt khá trẻ tuổi, nhưng y lại biết cách nắm bắt tâm lý trẻ nhỏ, nếu quả thực ở cùng Hạ Kiệt, chắc Tiểu Diệp sẽ không phản đối đâu nhỉ.

Nhìn giữa đám trẻ nhỏ, thân hình cao to của Hạ Kiệt đặc biệt gây chú ý. Một người đàn ông lại có khả năng khiến trẻ nhỏ yêu thích, chắc là có khá nhiều cô gái yêu thích, ngược lại với mình, một người làm thầy giáo dạy tiểu học vừa không thú vị lại không có tiền đồ, lại lớn hơn y tròn 7 tuổi, hơn nữa còn là đàn ông. Loại quan hệ này, loại quan hệ này sẽ kéo dài lâu sao. Nếu như y thích một người con gái nào đó, hoặc là … một người con trai khác thì sao? Chuyện tương lai không ai nói trước được gì cả, đến lúc đó, bản thân mình sẽ làm sao đây?

“Sao thế, sao tự dưng lại không vui thế này?” Hạ Kiệt ôm Tiểu Diệp trở về, một lớn một nhỏ mặt đều vui tới đỏ bừng. “Có phải khó chịu ở đâu hay không?”

Né tránh bàn tay định chạm vào trán mình, Quý Thụ Thành hắng giọng nói: “Đi thôi, còn cả một vòng lớn chưa tham quan kìa.”

Hạ Kiệt dường như thấy được sự khác thường của hắn, mặc kệ bọn nhỏ chạy ở phía trước, bản thân đưa tay quàng vai Quý Thụ Thành chậm rãi đi bộ. Loại tiếp xúc thân mật này quá mức lộ liễu, các du khách đi ngang qua hai người họ đều đưa ánh mắt dị dạng nhìn. Quý Thụ Thành có chút không được tự nhiên, muốn rời khỏi y, nhưng Hạ Kiệt lại không đồng ý, mạnh mẽ ép lấy bờ vai hắn.

“Nếu anh còn dám chạy, em ngay tại đây hôn anh.”

Quý Thụ Thành quả nhiên không dám giãy dụa, chỉ có thể nhỏ giọng xin khoan dung: “Người ta đang nhìn kìa.”

“Sợ gì chứ, cứ để cho họ nhìn, chúng ta tình cảm tốt, khiến cho bọn họ ganh tỵ tới chết.” Hạ Kiệt không hề để ý nói.

Đi hơn phân nửa công viện, nhìn biểu diễn tạp kỹ dã thú, một buổi sáng bất tri bất giác liền trôi qua. Bốn người họ tới trung tâm phục vụ ăn cơm trưa Hạ Kiệt bỗng nhiên chú ý thấy quầy hàng “Lớp huấn luyện tiếng Anh GOGO” ngay cửa một tòa nhà lớn. Cô gái tiếp thị nhiệt tình giới thiệu với các bậc phụ huynh, nghe qua thì hình như hôm nay ngay lúc có lớp đang giảng bài, ánh mắt Hạ Kiệt chợt sáng, vội hỏi lớp học kéo dài bao lâu?

Woa, woa, có 2 tiếng lận nha!

Y ngay lập tức đóng tiền học phí tiết học đơn (1 buổi học) cho hai đứa nhỏ. Ngay lúc cô gái đó dẫn hai đứa nhỏ vào trong phòng học, y liền nhanh chóng kéo tay Quý Thụ Thành rời khỏi đó.

Thời gian quý giá nha!


Quý Thụ Thành có chút không rõ bị kéo lên xe, chờ tới khi xe chạy tới trước cửa một cái Motel, nhất thời hiểu được ý đồ của Hạ Kiệt, vẻ mặt đỏ bừng ồn ào đòi xuống xe.

Hạ Kiệt sao mà dễ thả hắn đi như vậy, liền khóa chốt xe, mặt dày mày dạn kéo quần áo của hắn không buông.

“Em chạy trở về ngay, mấy đứa nhỏ còn đang trong vườn bách thú, sao chúng ta lại có thể …”

Hạ Kiệt một hơi đem toàn bộ những lời chưa nói của hắn nuốt vào trong miệng, nhào tới trên người hắn, động tình hôn hắn. Trong không gian xe nhỏ hẹp dần dần vang vọng tiếng thở gấp gáp của hai người họ ngày càng rõ, Hạ Kiệt đưa tay chạm tới đũng quần của hắn, chậm rãi xoa nắn, cảm giác được nơi đó dần dần cứng rắn.

Quý Thụ Thành hoảng hốt liền kêu to: “Em dừng! Đừng như vậy!”

“Em nhớ anh muốn chết, chỉ một tiếng thôi, xin anh mà.” Mẹ nó, từ lần đầu tiên tới giờ đã qua một tháng rồi. Hạ Kiệt tiếp tục kích động chạm hắn, nhất định phải khiến cho hắn đồng ý mới thôi.

Quý Thụ Thành nghẹn đỏ mặt, cuối cùng cũng không giận dỗi nữa, cầu xin y trước tiên đi đặt phòng trước đã, tiếng nhỏ như muỗi kêu. Hạ Kiệt đã sớm chờ không được, lập tức khóa xe đi thuê phòng. Ngay lúc vừa đóng lại cánh cửa phòng, Hạ Kiệt liền mạnh mẽ ôm lấy hắn, hầu như muốn đè hắn đụng vào tường, đồng thời dùng miệng ngăn chặn miệng của hắn, liều mạng hôn hắn. Quý Thụ Thành cũng dần kích động, cũng cố sức ôm lấy y, hôn y ….

Hạ Kiệt đưa tay vói vào trong quần áo hắn, cảm giác được phần ngực rộng không che giấu được tiếng tim đập kịch liệt trong lòng ngực, toàn thân lại run không ngớt. Y thô lỗ đẩy ngã hắn lên giường, bắt đầu xé quần áo hắn, từ giây phút mấy nút áo kia bị bung ra, cơ thể cam chịu của hắn khiến cho y không cách nào kiềm chế được nữa. Y nhanh chóng cởi bỏ quần đùi của hắn, mặc kệ cả việc dây lưng cùng khóa kéo khiến hắn đau.

Trong căn phòng của motel âm u kia cái gì cũng không có, rèm cửa sổ bằng vải bố xuyên thấu qua dưới ánh mặt trời mông lung. Ngực cứng ngắc của Quý Thụ Thành càng thêm đẹp, cơ thể của một người đàn ông 30 tuổi đã trưởng thành thậm chí có chút già yếu, ngực cùng lưng thẳng tắp, lại tinh tế ẩn một tầng mồ hôi. Một cơ thể gầy như thế lại có thể khiến cho người ta phải xung động.

Hạ Kiệt cũng chẳng thèm để ý tới vẻ mặt của hắn, chỉ có cúi đầu cởi hết toàn bộ quần áo trên người hắn, xoay cơ thể hắn lại, một lần muốn chiếm giữ lấy hắn. Người đàn ông không tính là tuấn mỹ nhưng lại dùng sự thiện lương mà đả động toàn bộ tâm can của y — Hắn là của mình!

Sau một đợt cao trào, sự khôn ngoan của Hạ Kiệt cũng tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn người nằm dưới mình. Tay của hắn đang che đi đôi mắt cùng vẻ mặt khắc chế áp lực, đau tới mức không có lực động, liền đẩy ra tay của hắn hôn lên gương mặt hắn hai cái, tựa như một con chó nhỏ vừa gây chuyện giờ đang lấy lòng chủ nhân. Quý Thụ Thành mở mắt, hết cách với y, đành nở nụ cười một chút, trong ánh mắt hoàn toàn là sự dịu dàng.

Hạ Kiệt lại động tâm, cúi người xuống dùng môi hôn lấy khuôn mặt hắn. Lúc này động tác rất nhẹ, một tay vuốt ve hạ thể của hắn để lấy lòng, một tay xoa bóp ngực hắn, chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn rồi đưa đẩy. Y cố ý ở trong cơ thể hắn đè áp vào chỗ mẫn cảm kia, nghe thấy tiếng hít thở đè nén của hắn.

Cảm giác cùng một người mà biết rõ trên đời chỉ có người đó kết hợp cùng một chỗ, cùng trầm mình trong mồ hôi đau đớn khoái cảm cấm kỵ, hưởng lấy sự thân mật. Loại cảm giác này khiến cho trong lòng con người dần ấm áp.

Sau tình sự kịch liệt, hai người đều thoát lực ngã vào trên giường. Hạ Kiệt vẫn đè lên người Quý Thụ Thành, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập của hắn một chút. Quý Thụ Thành để tay lên lưng y, có tiết tấu mà vuốt ve lên xuống.

Hạ Kiệt ngửi ngửi cổ của hắn, thở phào 1 hơi nói: “Dọn tới nhà em ở đi, được không?”

Quý Thụ Thành không có mở miệng, thế nhưng biểu tình giật mình trên mặt đã nói rõ tất cả. Hạ Kiệt tức giận nhưng cũng đành nhận mệnh thở dài nói: “Em cũng chỉ là nói vậy thôi.” Sau đó nghiêng mình đưa lưng về phía hắn.


Hai người đàn ông vô duyên ở cùng một chỗ, bị người khác nói ra nói vào, một người đơn giản như Quý Thụ Thành sao có thể giải quyết được, huống chi còn bị em trai của hắn phản đối nữa.

Bỗng nhiên người phía sau đẩy đẩy, một đôi tay đưa qua ôm lấy mặt của y kéo lại hướng mình, 4 mắt nhìn nhau, chỉ nghe hắn nói rõ: “Cho anh chút thời gian, anh.. anh nói chuyện với người nhà.”

Hạ Kiệt liền sáng bừng cả khuôn mặt, liền ôm lấy hắn không ngừng loạn hôn. Quý Thụ Thành bị hơi thở của y khiến cho cả người ngứa, nhẹ giọng nở nụ cười. Mới vừa rồi vừa nhìn thấy khuôn mặt thất vọng tới cực điểm rồi không tự nhiên xoay người đi của y, nhất thời liền nhẹ dạ, xung động nói như vậy, chính hắn cũng không thể ngờ được.

Thấy vẻ mặt hưng phấn của y lại không cách nào bào chữa lại, chỉ đành đem nghi ngờ này giấu tận sâu trong lòng thôi.

Dù sao hiện tại chúng ta cũng đang rất vui vẻ.

Ngay khi hai người cha cuối cùng cũng nhớ tới hai đứa con trai bị vứt bỏ kia, vội vã chạy tới vườn bách thú thì lớp tiếng Anh kia đã sớm kết thúc. Trong phòng học chỉ còn lại Hạ Đống cùng Tiểu Diệp. Hai đứa nhỏ đại nhân đại lượng tha thứ cho sai lầm của cha mình, chỉ đổi lại một bữa tối thịnh soạn là được.

Lúc ăn, Quý Thụ Thành hỏi tình hình lớp học hồi nãy, tụi nhỏ với chương trình giảng dạy không chút hứng thú, nhưng lại cực kỳ hiếu kỳ với cuốn sách mà cô giáo phát sau khi kết thúc buổi học.

“Anh Hạ Đống, cái này đọc sao vậy?” Tiểu Diệp lấy ra một tấm ảnh nhỏ hiếu kỳ hỏi.

Thằng nhỏ này, không hỏi cha của nó mà lại đi hỏi học sinh của cha nó, Quý Thụ Thành có chút ghen tỵ.

“Thiên Nhai Hải Giác, chính là tảng đá lớn nhất ở đảo Hải Nam.” (1)

“Aa, chính là cái hôm nay thầy có nói tới, chỉ cần đi tới Thiên Nhai Hải Giác, nguyện vọng có thể trở thành hiện thực, đúng không?”

Hạ Kiệt bật cười một cái, sờ sờ đầu Tiểu Diệp: “Ngốc à, đó là thầy lừa tụi con đó, đó chỉ là một câu chuyện xưa, chỉ làm tăng hiệu ứng tuyên truyền cho việc du lịch mà thôi.”

Mặt đang hưng phấn của Tiểu Diệp thoáng cái cứng lại rồi, Hạ Đống tức giận kêu to: “A Kiệt là một con quỷ đáng ghét nha!” Nói xong, nhóc liền kéo Tiểu Diệp chạy đến khu chơi trò chơi.

“Cần gì phải nói thẳng ra như vậy, tụi nó chỉ là trẻ con ngây thơ.” Quý Thụ Thành cười đưa lon coca cho người cha trẻ tuổi đang bị tổn thương.

Có đôi khi thật sự rất ước ao giống đám trẻ nhỏ này, ước ao sự đơn thuần ngây thơ của bọn chúng. Nếu bọn người lớn như họ có được phân nửa sự giản đơn như vậy thôi, thì hạnh phúc sẽ không như bọt biển xa tầm với như thế.HẾT CHƯƠNG 18

(1) Thiên Nhai Hải Giác (chữ Hán:天涯海角, bính âm:Tiānyá Hǎijiǎo), có nghĩa là “Chân trời, góc biển”, là một khu du lịch nghỉ mát nổi tiếng ở phía nam của đảo Hải Nam tại thành phố Tam Á, tỉnh Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Cặp tảng đá Thiên Nhai và Hải Giác nằm đối diện nhau, tạo thành cái cổng tự nhiên mở ra hướng bờ biển


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.