Đọc truyện Truy Công Tử – Chương 21
Môi khô nứt, Lôi Vô Nhai cố thử thêm lần nữa, rốt cục cũng mở được mắt ra. Ám tiễn lần đó tuy không bắn trúng nơi nguy hiểm, nhưng vẫn khiến hắn mất máu quá nhiều, lâm vào hôn mê.
Khẽ đảo mắt một vòng, chợt đập vào mắt hắn là thân ảnh quen thuộc của nam nhân đang ngồi trước bàn. Hắn khẽ nhíu mày.
“Ân…” Vừa muốn gọi y, lại phát hiện yết hầu khô khốc. Nhưng rốt cuộc cũng đã gây được sự chú ý của Tiêu Nhiễm.
“Muốn uống nước sao?” Tiêu Nhiễm ngẩng đầu, quay về phía hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Ân. ” Lôi Vô Nhai đáp.
Tiêu Nhiễm rót một chén trà đem lại gần giường, khẽ nâng người hắn dậy, cẩn thận cho hắn uống nước.
“Khụ khụ!” Lôi Vô Nhai không may bị sặc, khiến cho vết thương liền bị động, đau đớn vô cùng.
Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng hắn mấy cái.
“Những người khác đâu rồi?” Lôi Vô Nhai nhẹ giọng hỏi.
“Đều đến chỗ Trang Kỳ cả rồi.” Tiêu Nhiễm nói. Trang Kỳ cũng đã an bài được một trang viên ở Hàng Châu để làm nơi nghỉ chân.
“Nga.” Lôi Vô Nhai khẽ đáp.
Sau đó, không khí trầm mặc nhất thời bao phủ lên cả hai người.
Lần đó, người mà Tiêu Nhiễm hẹn gặp trên thuyền hoa chính là thủ lĩnh của “Hồng”, tổ chức sát thủ đứng đầu cả nước. Cũng là một trong những tổ chức sát thủ mà An Vương gia đã mời đến đợt này để lấy mạng Tiêu Nhiễm. Y cùng người nọ có chút giao tình, dùng lợi ích là một năm tình báo miễn phí của Thiên Võng ra làm điều kiện. Đổi lại người đó sẽ quay sang trợ giúp cho y. Trang Kỳ đã sớm cho người đi khắp nơi để thu thập sổ sách nhận hối lộ của An Vương gia. Còn con gái riêng của An Vương gia, có chết hắn cũng không bao giờ ngờ tới, nàng chính là một trong những tinh anh của Thiên Võng. Nàng đã nhanh chóng lên kinh thành gặp mặt An Vương phi, cũng đã thành công lấy được khẩu cung của bà ta. Đại Lý Tự Lưu Trúc Băng đại nhân chỉ là để ngụy trang. Những người thật sự sẽ đứng ra làm nhân chứng, xác nhận lời khai của An Vương gia chính là những quan viên thấp cổ bé họng ở địa phương, nhưng có được tấm lòng chính nghĩa, không sợ cường quyền. Chỉ cần chờ y dẫn dụ được An Vương gia tới nơi, khai nhận tất cả những việc phi pháp mà mình đã làm, bọn họ sẽ lập tức theo Trang Kỳ hồi kinh, thượng tấu lên thánh thượng.
Nhưng việc này không phải là không có nguy hiểm. Tỷ như việc ngoại trừ “Hồng” ra, còn có bọn tâm phúc của An Vương gia và các tổ chức sát thủ khác. Cũng không nghĩ tới sẽ có biến cố bất ngờ, tỷ như việc Lôi Vô Nhai không kịp thời cứu y chẳng hạn.
Song, chuyện xấu này, không làm cho y khiếp sợ bằng “chuyện tốt” mà Lôi Vô Nhai đã làm.
Hắn cư nhiên dám mời hoàng thượng ngự giá thân chinh.
Tờ giấy mà y để trên bàn, chính là thư tin Lôi Vô Nhai viết cho Trang Kỳ, trên đó còn có một dấu tín chỉ. Tờ giấy này chính là lần trước Trang Kỳ đã gửi cho Lôi Vô Nhai. Lúc ấy hắn do đang buồn ngủ nên không để ý, cứ nghĩ đó cũng chỉ là tín chỉ bình thường của hoàng gia. Nên không hề phát hiện ra cái sừng trên tín chỉ, đó là Long Đằng chứ không phải là Kỳ Lân.
Trên đời này chỉ có một người duy nhất có thể sử dụng tín chỉ này. Lôi Vô Nhai dù ngốc đến đâu cũng có thể đoán được người ấy là ai.
“Ta nhân tiện viết một phong thư, sơ ý để lộ ra chuyện Tiêu Nhiễm trong lúc điều tra tài ngân bị thất thoát mà bản thân lâm vào hiểm cảnh. Sau đó ta nhờ đại tỷ phu thay ta giao nó đến tận tay hoàng thượng. Vốn chỉ nghĩ người sẽ cho viện binh đến giúp, không ngờ hoàng thượng lại tự mình Nam hạ. Mà ta lúc ấy, nhân tiện cũng đã biết tường tận về thân thế của ngươi.”
Lôi Vô Mộng, đại tỷ của Lôi Vô Nhai vốn chính là ái thê của tể tướng đương triều.
“Nhất cử lưỡng tiện nhỉ.” Tiêu Nhiễm cau mày nói.
Lôi Vô Nhai chỉ mỉm cười, nói: “Ít nhất ngươi cũng không việc gì.”
“Nga, cũng nhân tiện không có gì.” Tiêu Nhiễm đứng dậy, để cái chén không đang cầm trong tay lại trên bàn. “Vậy ám tiến lần này cũng là việc nằm trong dự liệu kia mà.”
“Trong dự liệu, không phải là hắn sẽ bắn về phía ngươi sao? Đột nhiên lại đổi hướng, ngươi có thể trấn tĩnh lại mà dùng thân đỡ tiễn đã là hay lắm rồi. Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, dù kế hoạch có chu toàn thế nào cũng không tránh khỏi có chút sai lầm ngoài ý muốn.” Lôi Vô Nhai nghiêng đầu nói. “Nhưng dù mọi chuyện có thuận theo dự liệu của ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
“Vậy ngươi bị thương thì được sao?” Tiêu Nhiễm đột nhiên xoay người, lớn tiếng hỏi. “Làm người không nên quá ích kỷ như vậy, ngươi cũng phải nghĩ đến cảm nhận của ta chứ! Ba năm trước cũng vậy, lần trước rơi xuống vực cũng vậy. Mà hiện tại ngươi đã biết rõ tâm bệnh của ta, vậy mà vẫn cố tình diễn trò này! Lôi Vô Nhai, ngươi chung quy là đang giả ngu hay là ngốc thật?”
“Vậy tâm bệnh trong lòng ngươi đã khỏi rồi sao?” Lôi Vô Nhai liền tinh quái hỏi ngược lại y.
Tiêu Nhiễm chợt khựng lại một chút, hồi lâu sau mới hỏi: “Có liên quan gì đến ngươi?”
“Ta chính là đang chờ phần thưởng lớn của mình.” Lôi Vô Nhai cười tà.
Ngày đó đã giao hẹn, chỉ cần biết được thân thế của y, sẽ lập tức có được phần thưởng lớn. Lôi Vô Nhai hắn sao có thể quên “đại sự” này cho được.
“Có công hộ giá, Hoàng thượng nhất định sẽ không quên ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.” Tiêu Nhiễm đáp, ngữ khí không giấu được vẫn còn chút tức giận.
“Ta… Tiêu công tử ngươi không định sẽ nuốt lời đó chứ? ” Lôi Vô Nhai nhíu chặt mày nhìn y.
“Vậy ngươi muốn ta phải làm sao? Ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp à?” Tiêu Nhiễm đảo mắt lại, liếc hắn một cái.
“Không cần.” Lôi Vô Nhai nói. “Ta hy vọng ngươi có thể trở về bên cạnh ta. Nhưng chỉ có một lý do duy nhất, đó là ngươi vẫn còn yêu ta.”
Tiêu Nhiễm không trả lời hắn, chỉ liếc thêm cái nữa, rồi có chút xúc động. Y khẽ vuốt một lọn tóc, chắp tay bước đến bên cửa sổ. Thanh âm của nam nhân phía sau lại truyền đến: “Ta từng ngu ngốc tổn thương ngươi, thật xin lỗi. Nhưng nếu ngươi một lần nữa có thể vì ta mà mở cửa trái tim mình, ta sẽ toàn tâm sưởi ấm nó, bảo vệ nó.”
Y nghe được những lời này khi hắn đang gắng gượng xuống giường. Sau đó, khí tức quen thuộc liền vây hãm lấy toàn thân, Lôi Vô Nhai tuy có chút suy yếu, nhưng vẫn vòng tay qua ôm lấy y: “Ta thề.”
…
Trong hậu viện của phân đà Lôi Gia Bảo, Tiêu Nhiễm cùng Trang Hiển đang ngồi uống trà, đàm đạo. Lôi Vô Nhai thân mang thương tích, nên không thể ra gió, Trang Hiển miễn cho hắn không phải giữ lễ tiết quân thần. Trang Kỳ đang ở trong phòng coi chừng hắn, sẵn để hai vị thúc thúc có chút thời gian tâm sự.
Tiêu Nhiễm cũng biết, có một số việc, không thể nào trốn tránh mãi được.
“Lôi Vô Nhai đã không còn gì nguy hiểm nữa chứ?” Trang Hiển hỏi.
“Đã ổn rồi, chỉ là mất máu hơi nhiều, nên cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.” Tiêu Nhiễm đáp.
“Vậy là tốt rồi, nếu không, Trẫm thật không biết phải ăn nói làm sao với tể tướng.” Trang Hiển khẽ gật đầu.
Tiêu Nhiễm cười cười, một bầu không khí trầm mặc không hiểu từ đâu lại bao trùm lên tất cả.
Một lúc lâu sau, Trang Hiển mới thở dài: “Hai chúng ta là huynh đệ cùng chung huyết thống. Không lẽ lâu ngày gặp mặt nhau lại không có gì để nói sao?”
Tiêu Nhiễm khẽ hé môi, liền đứng dậy, cúi đầu, chắp tay thi lễ: “Tiêu Nhiễm tự biết mình thân mang trọng tội, trong lòng lo sợ, cho nên mới…”
“Ngươi có tội gì?”
“Chuyện thích khách ngày hôm đó đã khiến Hoàng Thượng phải khinh hoảng.” Tiêu Nhiễm cúi đầu đáp. “Kỳ thật tiễn ấy vốn đã an bài trước sẽ bắn về phía thần. Bởi vì thủ lĩnh của “Hồng” đã nhận tiền của An Vương gia nhưng sau đó lại lén cùng thần lập khế ước. Chuyện này vốn không hợp với đạo lý giang hồ. Nên mới tương kế tựu kế an bài ám tiến, để hắn có thể hoàn thành giao ước của mình…”
“Nếu vậy, dựa theo kế hoạch của ngươi, ám tiễn đó tất sẽ hướng về ngươi. Vậy người có tội là tên sát thủ đột nhiên thay đổi mục tiêu kia, không can hệ gì đến ngươi.” Trang Hiển thản nhiên nói.
“Nhưng mọi chuyện đều do Tiêu Nhiễm khởi xướng, thiếu chút nữa hại Hoàng Thượng lâm nguy. Trong lòng Tiêu Nhiễm vô cùng áy náy.” Tiêu Nhiễm vẫn cố chấp nói.
“Ngươi cũng vì triều đình, vì giang sơn của Trẫm mà lao tâm khổ tứ, tự mình dấn thân vào nguy hiểm, công kể không hết, lấy đâu ra tội?” Trang Hiển chỉ cười, thản nhiên nói.
“Người hy sinh chính là Lôi Vô Nhai, nói về luận công ban thưởng, vốn không phải của Tiêu Nhiễm.” Tiêu Nhiễm khẽ nhướn mày.
“Lôi Vô Nhai đương nhiên là phải trọng thưởng. Nhưng ngươi cũng không thể không có.” Trang Hiển khẽ cười. “Không cần phải tự hạ thấp bản thân mình như vậy, không lẽ ngươi vẫn muốn đoạn tuyệt quan hệ với hoàng thất sao?”
Tiêu Nhiễm chỉ cúi đầu, im lặng không đáp.
“Cái chết của Tiêu Phi vốn có liên quan đến mẫu hậu ta. Nhưng ân oán tình cừu của đời trước, không lẽ lại tiếp tục truyền đến đời của huynh đệ ta sao?” Trang Hiển thở dài: “Làm hoàng đế không thể không có tâm phòng người. Ta đề phòng ngươi nhưng quả thật vẫn rất yêu thương ngươi.”
“Sự tình của thân mẫu, kể cả chuyện của thần, cho đến giờ, thần vốn không hề oán hận bất cứ ai. Sinh ra trong hoàn cảnh đó, vốn chỉ có mạnh được yếu thua. Thần lúc đầu cũng từng thống hận, nhưng sau đó, đã thông hiểu tình lý, nên từ lâu đã không còn để tâm. Huống hồ, mẫu thân cũng đã thác lâu rồi, thần tin người dưới cửu tuyền cũng không mong thần luôn mang oán hận mà sống. Thần cũng chưa từng nghĩ sẽ dụng tâm đối phó ngài. Chỉ là giống như ngài đã nói, không thể không có tâm phòng người. Ân oán của tiền nhân, khó tránh sẽ tiếp tục truyền tới đời sau. Không muốn nhắc đến quan hệ với hoàng thất, chỉ đơn giản vì thần không muốn những tháng ngày bi thống đó tiếp tục vậy hãm trái tim mình, cản trở cuộc sống hiện tại.” Tiêu Nhiễm thành khẩn nói. “Tiên hoàng từng nói với thần, sinh ra trong gia đình hoàng thất, trị quốc an bang chính là trách nhiệm trời sinh, không thể trốn tránh. Cho nên thần đã âm thầm phụ trách việc bồi dưỡng mạng lưới tình báo của cả nước. Thứ cho thần to gan nói bừa, thần tự thấy thế này đã là đủ rồi.”
“Cũng được.” Trang Hiển lại thở dài một hơi. “Ngươi đã nói vậy thì… Nhưng người làm đại ca như ta vẫn luôn muốn vì ngươi làm cái gì đó. Ngươi từ nhỏ đến lớn, đã phải chịu không ít đau khổ rồi.”
“Mỗi người sống trên đời này đều phải chịu ít nhiều gian nan, Hoàng thượng ngài cũng đâu dễ dàng gì.” Tiêu Nhiễm thản nhiên nói. “Tiêu Nhiễm không thể giúp ngài phân ưu, tự thấy xấu hổ vô cùng.”
“Ha hả, vậy lần này ngươi đã lập công lớn, nên tính thế nào đây?” Trang Hiển cười nói.
“Chỉ là ngẫu nhiên, nhờ may mắn cả thôi.” Đây là lời nói thật, nếu không phải y vì muốn giúp Trang Kỳ điều tra số tài ngân, cũng sẽ không dính đến chuyện mưu tài đoạt lợi của An Vương gia. Khiến cho bây giờ phải đối mặt đàm đạo với người mà mình không hề muốn gặp. Lại còn bị Lôi Vô Nhai quấn lấy không tha, dây dưa không dứt, tâm tình cứ loạn cả lên.
“Nếu đã vậy, Trẫm có thể nhờ ngươi thêm một việc nữa được không?” Trang Hiển lại hỏi.
“Tiêu Nhiễm nếu có thể làm được, nguyện xin dốc hết sức mình.” Tiêu Nhiễm đáp.
…
“Lôi Bảo Chủ cảm thấy thế nào rồi?” Trang Kỳ cười nói, hắn đang ngồi suy tư bên cạnh bàn, đột nhiên quay sang bắt chuyện với Lôi Vô Nhai. “Ta đã mang theo mấy loại bổ dược đến, vừa giao cho hạ nhân rồi.”
“Đa tạ quan tâm.” Lôi Vô Nhai ngồi dựa vào đầu giường, nói: “Tại hạ đã không còn gì đáng ngại. Còn nữa, mọi người đều đã quen thân, sao không xưng thẳng tên ta, Trang huynh?”
“Hảo, ta rất thích tính thẳng thắn này của ngươi.” Trang Kỳ cười. “Không giống như một số người, vĩnh viễn cũng không bao giờ biết được là đang nói thật hay nói dối.”
Lôi Vô Nhai mỉm cười: “Kỳ thật không phải các người đều hiểu rõ về y mà. Lý nào lại không nhìn ra bản chất của y vốn là một lãnh đạo tài tình.”
“Không phải vậy, y là một lãnh đạo tài tình, chuyện này ai mà không biết.” Trang Kỳ lắc đầu: “Đấy cũng chính là điểm đáng sợ nhất của Tiêu công tử. Thường ngày dùng chiếc mặt nạ kiêu ngạo để diễn trò, cho dù y có nhập tâm đến đâu, y vẫn biết rõ bản thân đang diễn trò gì. Y chính là loại người dù đang hôn mê bất tỉnh, vẫn biết rõ mình cần hôn mê bao lâu.”
Lôi Vô Nhai chớp mắt mấy cái. “Đã thụ giáo qua. Vậy mà ngươi còn dám nói bản thân mình không hiểu y?”
“Ha ha, ta đã nhận thức y từ lâu. Tuy nói là bằng hữu không nên thương tổn lẫn nhau nhưng ta vẫn luôn có chút phòng bị.” Trang Kỳ nói. “Huống hồ gì ngay từ đầu, ta và y là địch hay là bạn, căn bản cả hai đều không thể phân rõ. Cho nên chỉ có thể tri kỷ tri bỉ.”
“… Nếu ta có thể gặp y sớm hơn thì tốt biết mấy.” Lôi Vô Nhai khẽ thở dài.
“Dù ngươi có gặp y sớm đến đâu thì kết quả cũng vẫn luôn là như thế này.” Trang Kỳ không khách khí mà cười nhạo. “Một người không biết trái tim mình đang ở nơi nào. Một người đến chết vẫn không chịu thay đổi chỉ luôn bị động chờ đợi. Hai nam nhân, kiêu ngạo, tự phụ, từng bước truy đuổi nhau đến tận hôm nay không phải chỉ là ngẫu nhiên. Đương nhiên, từ góc độ của ngươi mà nói, hai người quả thật rất may mắn, có thể cùng nhau dây dưa đến tận bây giờ.”
“Ta cũng biết bản thân rất may mắn.” Lôi Vô Nhai cũng không tức giận, ngược lại còn lãnh đạm cười. “Bảo vật trân quý nhất trên thế gian đã mất đi nay lại có thể tìm về được, vốn là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này.”
“Cho nên mới nói, mọi chuyện với ngươi cũng không dễ dàng gì.” Trang Kỳ nói, nhưng trong ngữ khí lại không giấu được vẻ hả hê. “Dường như không có ai buồn đứng ra ủng hộ ngươi cả.”
“Là ta đáng bị như thế, hơn nữa đều là ta cam tâm tình nguyện.” Lôi Vô Nhai thản nhiên đáp.
“…” Trang Kỳ nghiêng đầu. “Vậy ngươi có muốn biết, trên đời này người tốt nhiều như vậy, tại sao Tiêu công tử lại chỉ coi trọng một mình ngươi không?”
“Không phải đều vì ta vừa cố chấp, lại vừa có thể làm y cảm động sao?” Lôi Vô Nhai khẽ cười.
“Ngươi biết?” Trang Kỳ kinh ngạc.
“Nếu suy nghĩ thấu đáo một chút thì sẽ phát hiện chỉ có duy nhất nguyên nhân này mà thôi. Tiêu Nhiễm y thông minh như vậy, người nào chân tình, người nào giả ý, không phải y đều rõ cả sao.” Nói tới đây, trong lòng Lôi Vô Nhai bất giác có chút cay đắng. “Giả ý hiển nhiên là không nên. Nhưng dù y thật tình thích một người, nhưng lại cẩn cẩn dực dực sợ làm tổn thương đối phương, lại vừa sợ tổn thương chính mình. Cẩn thận đến nỗi, phải nhẫn nhịn chịu đựng suốt ba năm.”
“…” Trang Kỳ im lặng một lúc lâu, rồi nói. “Tiểu Ngôn nói ngươi vừa ngu lại vừa ngốc, nhưng ta lại không nghĩ vậy.”
“Không, hắn đã đúng.” Lôi Vô Nhai thở dài, thuận tay có được, rồi vụt mất đi, cuối cùng có thể truy về lần nữa. Hắn rốt cục cũng đã hiểu bản thân mình ngu ngốc đến dường nào, hắn thật hận sao mình lại có thể đần đến như vậy…
“Nếu đã vậy, Lôi huynh, cố gắng lên!” Trang Kỳ tỏ vẻ trịnh trọng nói.
“Ngô, phải là cùng nhau cố gắng mới đúng chứ.” Lôi Vô Nhai cũng ra vẻ trịnh trọng đáp.
“Ách?” Trang Kỳ khẽ nhíu mày.
“Nhan tiểu công tử, không phải cũng là một đối tượng rất đáng để theo đuổi sao?” Lôi Vô Nhai cười hỏi.
“…” Trang Kỳ sao lại quên béng đi ái nhân của hắn chính là thủ lĩnh tình báo kia chứ.
…
Mấy ngày sau, vết thương của Lôi Vô Nhai đã khép miệng, đã có thể ra khỏi phòng hít thở không khí trong lành. Kỳ thật hắn từ nhỏ đến lớn đã không ít lần bị thương. Chỉ là lần này Tiêu Nhiễm kiên trì muốn hắn ở yên trong phòng tĩnh dưỡng. Thấy y vì mình mà lo lắng thái quá, Lôi Vô Nhai cũng không thấy phiền, mà ngược lại, mọi chuyện đều nhất nhất nghe theo y.
Nhan Ngôn cũng đã tới. Kỳ thật hắn đã sớm muốn Nam hạ để thăm Tiêu Nhiễm. Nhưng vì phải giúp ca ca xử lý một vài chuyện quan trọng, nên đã đến chậm vài ngày. Bỏ qua mất tiết mục vô cùng đặc sắc, đúng là hối hận cả đời mà.
Chỉ nghe Trang Kỳ thuật lại thôi mà hắn cũng đã hận đến mức đấm ngực giậm chân rồi: Tiêu Nhiễm cư nhiên khóc! Khóc! Là khóc đó! Tiêu Nhiễm gia! Tiêu Nhiễm gia mà hắn luôn xem như thần tiên sống, lại cư nhiên vì tên đầu gỗ Lôi Vô Nhai mà khóc!
“Nếu ngươi gặp phải chuyện như vậy, ta cũng sẽ khóc.” Đương sự nãy giờ bị hai người lơ qua một bên, Tiêu Nhiễm chớp chớp mắt, thản nhiên nói.
“Ta, ngươi chỉ biết mắng ta đến chết thì có!” Nhan Ngôn không cho là đúng.
“Ngô, đúng vậy. Ta cũng bị y mắng đến lùng bùng cả tai đây này.” Lôi Vô Nhai gật đầu nói.
“Đó là do ngươi đáng bị vậy!” Nhan Ngôn cũng không khách khí châm chọc.
“Ngay từ đầu biết sẽ bị mắng, sao còn ngoan cố làm theo ý mình?” Tiêu Nhiễm hừ lạnh một tiếng.
“Cho dù ngay từ đầu biết mình sẽ chết, hắn cũng sẽ bất chấp tính mạng lao đến đúng không?” Nhan Ngôn nói.
Tiêu Nhiễm không thèm nói nữa. Lôi Vô Nhai đem ngón trỏ tay phải đặt nhẹ lên môi, không nên nói “cái chữ kia”. “Hơn nữa, ta làm sao nỡ để y lại một mình kia chứ.”
“Ngô, ngô…” Nhan Ngôn gật đầu. “Đúng đúng, nếu đem tâm so tâm, Tiêu Nhiễm ngươi cũng làm sao có thể bỏ lại chúng ta được, đúng không?”
“…” Lần này đúng là ngây ngẩn cả người. Tiêu Nhiễm kinh ngạc, trân trối nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía Lôi Vô Nhai. Người kia đang nhìn y bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Oa! Nhan Ngôn liền nắm lấy tay áo của Trang Kỳ: “Thất thần rồi! Thất thần rồi!”
Trang Kỳ vỗ vỗ đầu hắn: “Ngô, bảo bối à, giờ chắc ngươi cũng đã tưởng tượng được lúc đó ta đã kinh ngạc đến mức nào rồi chứ hả?”
Nhan Ngôn đột nhiên liếc mắt một cái, liền phát hiện việc hai người bọn họ đứng đây là vô cùng không thích hợp, chẳng khác nào kỳ đã cản mũi…
Lương tâm trỗi dậy, mặc dù rất không cam tâm, nhưng hắn vẫn phải kéo tay Trang Kỳ, tỏ ý muốn nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trang Kỳ cũng rất ăn ý, hai người vờ có chuyện, mạn phép xin cáo từ.
Trên đường, Nhan Ngôn nhịn không được, cảm thán: “Tiêu Nhiễm toàn là sơ hở như thế, ta thấy có gì đó không nên…”
Lời vừa rồi, thật không biết mình đang muốn nói cái gì. Bởi vì lúc nãy chính mình đã chủ động kéo tay hắn đi, khi nhớ ra liền giật mình buông tay. Nhưng chưa kịp kéo tay về, đã bị Trang Kỳ nắm trở lại.
Khóe miệng Trang Kỳ đã vẽ một nụ cười mê hồn: “Như vậy có gì là không tốt? Có sơ hở, mới có thể cảm thấy đau vì bị tổn thương. Sau đó mới biết cách mà né tránh. Nếu nói như vậy, việc Tiêu Nhiễm kiên quyết rời khỏi Lôi Gia Bảo, cũng chỉ là tiềm thức muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi.”
“… Ân.” Thiếu niên chỉ biết cúi đầu nhìn mặt đất, nhẹ nhàng đáp lại. Bất giác đã theo tiếng bước chân của Trang Kỳ mà bước theo.
…
“Nói vậy, ngươi bỏ được sao?” Lôi Vô Nhai chằm chằm nhìn Tiêu Nhiễm. Hắn không hề có ý ép cung, thuần túy chỉ là muốn nói tiếp vấn đề mà Nhan Ngôn đã gợi ra.
“… Ta cũng không biết.” Tiêu Nhiễm giống như thì thào.
“Không sao. Lần sau, mà tốt nhất là không nên có lần sau. Nhưng ta cùng không dám hy vọng xa vời. Ngươi hãy thử đổi vị trí với ta đi, thử tưởng tượng xem nếu ta tự mình dấn thân vào nguy hiểm, sau đó ngày cả một khát vọng sống cũng không có, ngươi sẽ có những phản ứng gì?” Lôi Vô Nhai thản nhiên nói.
Còn cần phải tưởng tượng sao? Chuyện lần này cũng đã đủ để cho Tiêu công tử y mất hết mặt mũi rồi. Chỉ duy nhất một kẻ không biết mình là ai như Lôi Vô Nhai là vẫn chưa hay biết gì mà thôi. Cũng không thể làm gì hơn, Tiêu Nhiễm đành thở dài: “Ta biết rồi?”
“Ân?”
“Ta sẽ hảo hảo trân trọng tính mạng của mình.” Tiêu Nhiễm thản nhiên nói. Ánh mắt chợt khôi phục lại vẻ thư thái. “Chỉ cần ngươi không chết trước ta là được rồi.”
“Đây là lời thề ‘đồng sinh cộng tử’ sao?” Lôi Vô Nhai cười hỏi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá đó.” Tiêu Nhiễm không thèm để ý tới. “Chỉ là khúc mắc trong lòng bao lâu này không thể giải khai trong một sớm một chiều được.”
“Ta sẽ một mực bám dính lấy ngươi.” Lôi Vô Nhai nói, suy nghĩ một chút, rồi liền bổ sung. “Ngươi có đuổi ta cũng không đi.”
Tiêu Nhiễm chỉ thản nhiên cười, không đáp.
Tim của Lôi Vô Nhai chợt nhộn nhạo hết cả lên, không nhịn được liền đoạt lấy hai phiến môi hồng nhuận của Tiêu Nhiễm.
Tiêu Nhiễm cũng rất phối hợp, khẽ hé môi, vươn đầu lưỡi cùng hắn dây dưa trao đổi tân dịch. Cùng nam nhân này tiếp hôn chính là chuyện vô cùng mỹ diệu. Dù cho Lôi Vô Nhai cũng không rõ nếu mình cùng y lại ở cùng nhau, đến tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng chuyện đó, một ngày nào đó hắn sẽ được biết. Chỉ cần y tuân theo lời đã nói, cho hắn được quấn quýt bên mình là được rồi.
Nhận thấy Tiêu Nhiễm dường như không được chuyên tâm. Lôi Vô Nhai có chút bất mãn, liền giơ cánh tay không bị thương của mình lên, ghì chặt lấy gáy của Tiêu Nhiễm, hung hăng làm cho nụ hôn càng thêm phần nồng nhiệt, say mê.
Gắn bó như môi với răng, đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, dốc hết khả năng để khơi dậy dục tính của đối phương.
Rốt cục cũng buông ra, Lôi Vô Nhai lại hôn nhẹ lên trán của Tiêu Nhiễm: “Tha thứ cho ta?”
Tiêu Nhiễm hồi phục lại khí tức, cũng khôi phục lại tâm tình. Y vươn tay đùa nghịch mái tóc của Lôi Vô Nhai, từ gốc cho tới ngọn, thuận tay lấy ra một lọn, hết xoắn rồi lại buông, hết buông rồi lại xoắn, ra vẻ miễn cưỡng nói: “Nếu ngươi có thể không đỏ mặt mà mở rộng hai chân, nói với ta ‘cầu ngươi, mau tiến vào’, ta có thể sẽ suy nghĩ lại một chút.”
…
Gió cuốn một mảng lá cây tung bay, không chỉ có mình Lôi Bảo Chủ vẫn còn ngu ngơ chưa biết gì, mà còn có thêm hai vị Lôi Gia trưởng lão vừa mới về đến nhà.