Bạn đang đọc Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi: Chương 22: Lời Cảnh Cáo
Ôm cả đống đồ ăn trên người, tay cầm khúc bánh mì ngọt, nó vừa nhai chóp chép vừa đi theo Lâm Xuân Hoa. Nghe tiếng nó ăn ngon lành như thế, bình tĩnh như thế, Lâm Xuân Hoa nổi cáu, ít nhất nó cũng phải có một chút biểu hiện sợ hãi chứ, có đứa nào chuẩn bị bị “xử” mà vui vẻ, bình tĩnh đi theo như nó không?? Hay là nó không biết!! Lâm Xuân Hoa vỡ lẽ
-Này, mày có biết tao dẫn mày đi đâu không??
Nó đang ăn thì dừng lại, khóe miệng còn dính vụn bánh mì, nhíu mày khó hiểu
-Hay nhỉ!!! Chị dẫn tôi đi mà giờ hỏi ngược lại tôi là thế nào?? Này bà chị, tôi không rảnh đâu nha!!
Lâm Xuân Hoa vốn định tốt bụng nói cho nó biết để nó chuẩn bị tâm lí, nhưng nghe nó nói thế, một chút lòng tốt kia trong chớp mắt tiêu tan. Cô ta quay phắt người, tiếp tục dẫn đường
-Hừ, mày không cần biết, đi theo tao là được rồi!!!
-Thế là thế nào?? Nó đứng nhìn Lâm Xuân Hoa thay đổi thất thường, khó hiểu rồi đưa khúc bánh mì lên miệng cắn một miếng thật lớn, tiếp tục đi theo sau, không phải là Trương Mỹ Dung định xin lỗi mình nhưng xấu hổ mới bảo chị ta gọi mình sao, cần gì giả bộ như thế chứ, haizzz!!!
Nếu biết suy nghĩ của nó lúc này, Lâm Xuân Hoa chắc sẽ tức hộc máu.
Sau một thời gian đi vòng vèo cũng tới, nó đã xử xong đống đồ ăn trên tay, Lâm Xuân Hoa dừng trước kho để dụng cụ thể dục thể thao của trường, một nơi có vẻ vắng vẻ ít người chú ý, quay lại nói với nó
-Vào đi!!
Nó nhìn ngó xung quanh, xem xét một hồi rồi phán một câu
-Chà, địa điểm không tồi!!! Nó ngẫm nghĩ, chắc là xấu hổ không muốn cho ai biết đây mà!!! Rồi quay lại vỗ vai Lâm Xuân Hoa
-Tôi nói chị nghe, dù thế nào tôi cũng sẽ tha thứ cho chị ta, thật ra con người tôi như thế chứ rộng lượng lắm, chị yên tâm!!!! Nói xong quay người bước vào
-Hả? Lâm Xuân Hoa không hiểu gì hết, tha thứ??? Tha thứ cái gì??? Không phải là chị Dung bảo mình kêu nó ra đây để tẩn nó một trận sao??? Thấy nó đi vào, cô ta cũng bước theo sau, sau đó khóa cửa lại, chuột nhắt, hôm nay đừng mong có người đến cứu mày, mày chết chắc rồi con ạ!!
Lâm Xuân Hoa cười lạnh trong lòng, nhưng cô ta không biết rằng một khắc cô ta khóa cửa kia, đã nhốt không phải một con chuột mà là một con hổ thực thụ giữa một bầy hổ giấy, cũng đồng thời đã đóng luôn cả đường lui của bọn họ sau này.
Bước qua cánh cửa, đi vào trong , nhìn qua nó đoán cái kho này cũng bằng 2 lớp học gộp lại, ở đây có hết mọi thứ: gậy bóng chày, bóng rổ, bóng chuyền, xà ngang, bâc nhảy ngựa… nói chung là đầy đủ hết mọi thứ cần cho thể dục thể thao, một góc bên phải để những bàn ghế hay đồ dùng đã cũ không dùng nữa. Quét qua hết một lượt, ánh mắt nó dừng lại ở nhóm người đang đứng giữa phòng, cả đám khoảng hơn 25 người đứng ở phía sau, Nguyễn Vũ Trúc ở trước đang ngồi trên ghế, Trương Mỹ Dung đứng ngay cạnh, tay người nào cũng cầm một cây gậy, mặt đầy sát khí nhìn về phía nó.
Lâm Xuân Hoa bước đến, mắt thấy Nguyễn Vũ Trúc thì thoáng ngạc nhiên, trước giờ không phải toàn chị Dung ra mặt thay cô ta sao, sao bây giờ cô ta lại ở đây?? Nghĩ thì thế nhưng Xuân Hoa vẫn cuối người xuống, lễ phép báo cáo với Nguyễn Vũ Trúc- một đứa con gái học lớp dưới mình, ai bảo cô ta là thủ lĩnh làm gì.
-Em dẫn nó đến rồi!!
-Được rồi, lui ra sau đi!! Người lên tiếng là Trương Mỹ Dung.
Lâm Xuân Hoa lùi ra sau hòa vào đám người, trong lòng bỗng thương hại nó, Trương Mỹ Dung coi vậy chứ trước giờ làm mấy chuyện này cũng rất có chừng mực, biết dừng đúng lúc, nhưng….Nhìn qua Nguyễn Vũ Trúc, cô ta thấy rùng mình, có ai biết được bên trong cái vẻ ngoài thiên thần này là một con ác quỷ, lần trước cài bẫy Hoàng Y Nhã uống thuốc ngủ xém hại chết người ta mà vẫn bình thường cười nói vui vẻ như thế…, nhớ lại lúc cô ta xử những đứa con gái đến gần Lăng Hạo Thiên, Lâm Xuân Hoa không dám nghĩ nữa, im lặng quan sát tình hình.
-Chậc, nhìn ai cũng sát khí đầy mình thế này chắc cũng không phải là xin lỗi thôi đúng không??? Nó nhìn về phía Trương Mỹ Dung nói.
-Mày nói xin lỗi cái gì?? Trương Mỹ Dung nhìn nó thắc mắc.
-Thì chị kêu chị ta- Hất đầu về phía Lâm Xuân Hoa- gọi tôi tới đây không phải để xin lỗi vụ ở căn tin à?? Nó nói tỉnh bơ.
Cả đám người giờ mới hiểu ra, Trương Mỹ Dung nghiến răng, trán nổi gân xanh gào lên với cái mặt tỉnh như ruồi của nó, đúng là trong trường hợp nào nó cũng chọc điên cô ta lên được mà
-Mắc mớ gì tao phải xin lỗi mày, dẫn mày đến đây là để ày một trận đó con khốn!!
-À!! Ra là bàn luận võ thuật!! Nó như ngộ ra à một tiếng.
-Thì ra lời đồn nói mày thay đổi là thật, lá gan mày lớn hơn một chút rồi đấy, xem ra một lọ thuốc ngủ cũng không làm ày tỉnh được bao nhiêu!!! Lên tiếng chính là người im lặng nãy giờ -Nguyễn Vũ Trúc.
Nó đứng đối diện bây giờ mới để ý tới Nguyễn Vũ Trúc, mắt nhìn qua đánh giá cô ta. Mắt to tròn, mũi cao, mày lá liễu, nhìn sơ qua cũng biết là một mỹ nhân nhưng nụ cười trên môi cô ta kia thật quá mức âm trầm nếu không muốn nói là làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Thì ra đây là người trực tiếp làm cho Hoàng Y Nhã thăng thiên – cô bạn thanh mai trúc mã quý giá của tên trời đánh kia, nhớ tới hắn nó lại sôi máu, thằng cha này chỉnh nó không đủ hay sao mà giờ đến cả thanh mai trúc mã của hắn cũng không chịu để yên cho nó. Cô ta tên gì ấy nhỉ, à…à…Nguyễn Vũ Trúc. Nhìn khuôn mặt âm trầm của cô ta, muốn tẩn nó sao, nhầm đối tượng rồi cô em, nó là ai chứ?? Mấy cái kiểu “bàn luận võ thuật” này đối với nó không phải nhão như cháo rồi sao?? Một đứa con gái mà lên làm thủ lĩnh của cả một băng nhóm thì thực lực nó cũng không phải dạng tầm thường. Nhưng thật sự nó cũng rất thắc mắc vì nguyên nhân gì cô ta lại hận Hoàng Y Nhã đến vậy.
-Tôi muốn biết nguyên nhân!! Nó hướng Nguyễn Vũ Trúc hỏi
-Hahaha, nguyên nhân sao?? Nguyễn Vũ Trúc cười phá lên, cái đồ phế vật này hôm nay cũng biết mà hỏi nguyên nhân sao?
-Nếu như lúc trước mày biết điều mà tránh xa Thiên ra có lẽ tao sẽ ày một con đường sống, nhưng mà giờ tao không còn đủ kiên nhẫn nữa!! Nguyễn Vũ Trúc tay nắm thành quyền, tức giận nói, cô là người lớn lên cùng với Lăng Hạo Thiên, cô yêu hắn từ lúc tình cờ thấy hắn 10 năm trước, chỉ có cô mới có quyền làm bạn gái hắn, vậy mà từ lúc vô tình nghe được hôn ước của hắn với Hoàng Y Nhã, cô hận Hoàng Y Nhã…không ai cướp đi được Thiên của cô.
[Chú thích một chút là LHT từ nhỏ sống ở tp N với mẹ vì mẹ bỏ đi do cha dẫn người vợ thứ 2 về nhà, đến năm 10 tuổi mới chuyển về sống ở đây, năm 7t có về nhà chính một lần]
Nó (“▔□▔). Ai mà thèm dính vào hắn chứ, có cho vàng tôi cũng chẳng ham!!
-Tụi mày còn đứng đó làm gì nữa, lên cho tao!!! Cô ta vừa nói xong hơn 25 người phía sau xông lên.
Nhìn một đám người đằng đằng sát khí đang tiến về phía nó, nó vặn mình, chậc, lâu rồi mình cũng không động tay động chân, lần này khởi động chút cho dãn gân cốt vậy, sẵn tiện xã stress luôn. Nó bẻ bẻ tay kêu răng rắc, miệng nở nụ cười chào đón hơn 25 người kia nhập cuộc.
Đám người xông vào đánh nó, nhìn cứ như nó đang ở thế bị động vậy, nhưng nếu quan sát kĩ một chút sẽ thấy nó đang cười, ra đòn nào đòn nấy đều trúng chỗ hiểm, một đòn kết thúc một người, trong kho dụng cụ bây giờ không nghe âm thanh nào khác ngoài tiếng binh bốp, có người thức thời định chạy ra khỏi cửa nhưng cửa đã bị khóa chặt từ bao giờ, mặt nó lúc này đang nở nụ cười nhưng sao nhìn vào lại làm cho người khác lạnh gáy. Chưa đầy 10p sau, một đám người nằm sõng soài trên mặt đất, nó đứng ở giữa nở nụ cười với khuôn mặt tái mét của Nguyễn Vũ Trúc đang nồi trên ghế kia, tiến từng bước một về phía cô ta, rồi cuối người xuống mặt kề sát mặt cô ta, ánh mắt tối sầm, người tỏa ra hàn khí, nói giọng lạnh tanh
-Tôi cảnh cáo cô, từ nay mà còn giở mấy trò này với tôi thì không có may mắn mà nhẹ nhàng như ngày hôm nay đâu, biết điều thì tránh xa tôi ra một chút!!! Nói xong quanh người tới bên cạnh Lâm Xuân Hoa đang nằm lấy chìa khóa, không quên để lại tiền thừa lúc nãy mua đồ còn dư (t/g: cái nào ra cái đó, phải sòng phẳng!!) rồi mở cửa bước ra. Haizz, tức giận tích tụ mấy hôm nay cuối cũng cũng xả ra được, thật thoải mái!!!
Nguyễn Vũ Trúc nhìn bóng nó đi xa, mặt tái mét không thể tin được việc vừa xảy ra, nhưng nhìn sự thật hơn 25 người nằm trước mặt cô ta rốt cuộc cũng tỉnh. Từ bao giờ mà nó lợi hại như thế, từ bao giờ mà một Hoàng Y Nhã ngu ngốc lúc trước dễ bị bắt nạt nay lại đánh ngã hơn 25 người còn cảnh cáo cô ta??? Nguyễn Vũ Trúc lấy lại bình tĩnh, ánh mắt oán độc nhìn về phía nó vừa đi.
____________________________________________
t/g: Gà không giỏi mô tả mấy cái cảnh này mn ợ!! Nếu thấy không hay thì cũng thông cảm cho!!! Tks =))