Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 7
Chương 6
Thực ra, một khi tôi đã len qua được bụi gai chắn đầu tiên thì cũng thấy không đến nỗi nào. Càng vào sâu trong rừng, không khí thậm chí còn lạnh hơn cả chỗ đường chạy.
Và khi đã chui vào giữa những tán cây, hướng về phía chỗ hẻm núi bên dưới rồi thì sẽ chẳng thấy đường chạy nữa, mà cũng không còn nghe được tiếng ôtô trên đường cao tốc. Nó giống như một khu rừng nguyên sinh vậy, cây cối mọc san sát và gần như ánh mặt trời không rọi xuống được dưới đất, khiến ặt đất trong rừng trở nên ẩm thấp, một lớp phủ dày dưới chân.
Nơi này giống như là nơi có thể bắt gặp một con quái vật như Grendel ấy.
Mà cũng có thể gặp một kẻ chuyên đặt bom phá hoại cũng nên.
Khi những tàng cây trở nên thưa thớt dần để có thể nhìn xuống dưới khe núi sâu đó, tôi trông thấy đúng là Will rồi. Nhưng anh ta không hề bất tỉnh. Anh ta đang ngồi trên một trong mấy tảng đá to nhô lên từ bên rìa nhánh sông. Có vẻ anh ta chẳng làm gì cả. Anh ta chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm xuống dòng nước róc rách.
Có lẽ cái người chọn một nơi tránh xa khỏi những ồn ã và khó tới như thế này – tôi bị những bụi gai cào xước cả hai mắt cá chân – hẳn anh ta phải thực sự muốn được ở một mình.
Có lẽ tôi không nên làm phiền mà cứ để anh ta ngồi đấy thì hơn.
Có lẽ tôi nên quay lại và ra về theo lối cũ thì hơn.
Nhưng tôi không làm thế. Vì tôi là đứa khoái nhất cái trò đâm đầu vào rắc rối mà.
Tôi phải cẩn thận men theo những tảng đá nhô lên bên nhánh sông nhỏ để đến được chỗ anh ta đang ngồi. Nước không sâu, nhưng tôi không muốn làm ướt đôi giày chạy. Khi chỉ còn cách anh ta một quãng ngắn mà anh ta hình như vẫn không để ý thấy tôi đến, tôi bèn cất tiếng gọi.
Sau đó tôi mới hiểu tại sao anh ta không biết tôi đến. Anh ta đang đeo headphone. Mãi đến lúc tôi huých vào một chân anh ta đang đung đưa phía trên thì anh ta mới giật mình và liếc xuống sắc lẻm.
Nhưng khi thấy tôi, anh ta mỉm cười và tắt iPod.
“Ô,” anh ta nói. “Chào Elle. Cô chạy thế nào?”
Elle. Anh ta gọi tôi là Elle. Một lần nữa.
Có phải trái tim tôi như rụng luôn thế kia là sai không nhỉ?
Tôi quan sát tảng đá anh ta đang ngồi, thấy anh ta trèo lên đó bằng cách nào, và lên ngồi cùng. Tôi cũng chẳng xin phép trước. Tôi biết nụ cười của anh ta bảo rằng tôi được phép thôi mà.
Nụ cười đang khiến cho tim tôi nhói đau. Nhưng mà theo cách tích cực.
“Tốt cả,” tôi đáp, ngồi xuống cạnh anh ta. Nhưng không ngồi quá gần, vì tôi biết mình hơi có mùi mồ hôi do chạy. Đấy là chưa kể trước khi ra khỏi nhà tôi đã xịt lên người cả đống thuốc DEET, vì bọn muỗi ở cái khu East Coast này có vẻ yêu mến tôi kinh khủng. Mà DEET thì đâu phải nước hoa gì.
Tuy nhiên, Will chẳng có vẻ để ý đến điều đó.
“Nghe này,” anh ta nói, giơ một bàn tay như là ra dấu để tôi đừng nói gì cả.
Tôi lắng nghe. Trong một phút, tôi tưởng anh ta muốn tôi im lặng để có thể nói gì đó. Bạn biết đấy, cái điều như là, anh ta yêu tôi nhiều đến thế nào chẳng hạn. Cho dù mới chỉ gặp tôi được có vài lần. Và ăn tôi cùng tôi được một lần.
Này, những chuyện lạ lùng cũng xảy ra chứ bộ. Điểm chung duy nhất giữa Tommy Meadows và tôi là cả hai đứa đều mê tít truyện tranh Người Nhện.
Nhưng hoá ra Will muốn tôi im lặng không phải là để anh ta tỏ tình. Thực sự anh ta muốn tôi lắng nghe cơ.
Thế là tôi nghe. Ngoài tiếng nước róc rách, tôi chỉ nghe thấy có mỗi tiếng chim chóc ríu rít và tiếng ve kêu giữa những tàng cây. Không có tiếng ôtô. Không có tiếng máy bay. Thậm chí không cả tiếng kêu gào cổ vũ của các ông bố bà mẹ có những đứa nhóc chơi trò lacrosse và bóng T. Như thể chúng tôi đang ở trong một thế giới khác, một ốc đảo xa xôi không ánh mặt trời. Cho dù thực sự là chúng tôi chỉ cách quán Dairy Queen bên đường có hai, ba trăm mét chứ mấy.
Sau khoảng một phút, tôi thấy mình ngu ngốc hết sức, và hỏi: “Uh, Will ơi? Tôi chẳng nghe thấy gì cả.”
Anh ta liếc về phía tôi, mỉm cười chút xíu xiu.
“Tôi biết,” anh ta đáp. “Thế này chẳng phải tuyệt vời lắm sao? Đây là một trong số ít những nơi ở đây mà con người ta không đặt chân đến. Cô biết đấy, không có dây điện chằng chịt. Không cửa hàng Gap. Không Starbucks.”
Tôi để ý thấy anh ta có đôi mắt xanh biếc như nước bể bơi nhà tôi, khi tôi điều chỉnh được clo và độ pH cân bằng chính xác. Chỉ có điều cái bể nhà tôi sâu nhất cũng chỉ hai mét rưỡi, còn đôi mắt Will dường như sâu đến vô tận… như thể nếu tôi mà chìm vào trong đôi mắt đó thì chẳng bao giờ chạm được đến đáy vậy.
“Thật là đẹp,” tôi nói, ám chỉ chỗ hẻm núi, quay đi khỏi anh ta. Bởi vì thật chẳng phải là ý hay khi nghĩ đến đôi mắt của một anh chàng xanh biếc đến thế nào, mà anh ta thì lại có người khác rồi, như Will ấy.
“Cô nghĩ vậy à?” Will nói, nhìn quanh. Rõ ràng từ trước đến giờ anh ta chưa từng nghĩ như vậy. Nơi này thật là đẹp ấy mà. “Có lẽ thế. Cái chính là vì… nó thật tĩnh lặng.”
Chỉ có điều… anh ta không hề ngồi đây để tận hưởng sự tĩnh lặng đó.
“Anh đang nghe gì thế?” tôi hỏi, nhấc cái iPod mà anh ta đã tắt đi, để qua một bên khi tôi đến ngồi cùng trên tảng đá.
“Uh,” anh ta nói, trông hơi lo lắng khi tôi bật nó lên. “Không có gì đâu mà.”
“Thôi nào,” tôi châm chọc. “Trong máy của tôi có Eminem. Của anh không thể tệ bằng đâu – “
Nhưng đúng là thế đấy. Vì hoá ra đó là một hợp tuyển các bài tình ca ballad. Từ thời trung cổ.
“Ôi Chúa ơi,” tôi không thể ghìm nổi buột miệng trong kinh hoàng khi trố mắt đọc những từ đang chạy trên màn hình.
Rồi ngay lập tức tôi ước gì mình chết béng đi cho xong.
Nhưng thay vì thấy tự ái, Will chỉ bật cười. Cười thật ấy. Như thể ngửa đầu ra và phá lên cười vậy.
“Xin lỗi,” tôi nói mà xấu hổ. “Tôi không có ý – Không sao đâu mà. Ý tôi là, có rất nhiều người thích những thứ… cổ điển.”
Nhưng khi cười xong xuôi, thay vì bảo tôi đi chỗ khác chơi vì tôi đã tỏ ra kinh hoàng trước sở thích âm nhạc của mình thì anh ta lại lắc lắc đầu và nói: “Ôi trời. Nếu cô mà trông thấy được mặt mình nhỉ. Tôi dám cá là mặt cô trông y như lúc cô mở cái túi lọc và tìm thấy con rắn đó vậy…”
Hơi cảm thấy bực mình tí chút – cái chính là vì tiếng cười của anh ta khiến tôi nhớ đến lời dặn của Nancy về chuyện cười đùa với bọn con trai – tôi nói: “Xin lỗi. Tôi thấy anh không có vẻ là người thích ngồi một mình trong rừng và nghe” – tôi cúi xuống màn hình iPod – “nhạc triều đình, vua chúa, người hát rong.”
“Ừ,” Will nói, đột nhiên trở nên nghiêm trang lại và vươn tay ra, nhẹ nhàng giật chiếc iPod từ trong tay tôi, “Tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ là mình lại thích nghe.”
Khi anh ta nói điều đó, tôi lại thấy cái bóng hôm nọ ở bể bơi lướt qua nét mặt anh ta. Và tôi biết mình đã lỡ lời thật rồi.
Nhưng vì không biết đúng ra thì phải nói gì – trừ điều tôi khá chắc chắn là anh ta sẽ không thích bài giảng của tôi về chuyện con người thời Trung Cổ đầy những là chấy rận và răng thì xấu ra sao – nên tôi đành ngồi trơ ra đó.
Hơn nữa, tôi biết dù có nói gì về chuyện Will ngồi trong rừng nghe nhạc trung cổ thì Lance và Jennifer cũng đã nói hết rồi, cái hôm mà tôi thấy họ trong rừng với anh ta ấy.
Thế nhưng, tôi lại có cảm giác rằng nét mặt u ám của Will chẳng mấy liên quan gì đến chuyện bị trêu vì nghe nhạc thảm não. Ý tôi là, thỉnh thoảng lúc nào cảm thấy trống rỗng và vô nghĩa nhất, tôi cũng lôi đĩa hợp tuyển Bee Gees của bố ra nghe. Nhưng không một câu chế giễu châm chọc nào của ông anh Geoff lại khiến tôi trông… ừm… trông chán nản như Will thế kia cả.
Điều đó khiến tôi hiểu ra: Will trở nên khép mình lại thế kia chẳng phải là do bị tôi bắt gặp đang nghe nhạc não nề. Đó phải là chuyện gì tệ hơn thế rất, rất nhiều.
Tôi tự hỏi chẳng biết đó có thể là chuyện gì được – hi vọng không phải là điều có thể dẫn đến hậu quả khiến cho anh ta khó mở lời để mời tôi đến dự dạ hội nếu như anh ta và Jennifer có chia tay – tôi hít một hơi dài và cất lời. “Này. Đây có lẽ không phải là việc của tôi, nhưng anh không sao đấy chứ?” tôi hỏi.
Lúc này, bóng đen trên gương mặt anh ta biến mất. Anh ta có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi đó.
“Ừ,” anh ta đáp. “Sao thế?”
“Uh. Để xem nào.” Tôi bật ngón tay. “Chủ tịch học sinh năm cuối này. Tiền vệ đội bóng của trường này. Đại biểu học sinh đọc diễn văn tốt nghiệp nữa chăng?”
“Có thể lắm.” Anh ta cười toe. Tim tôi lại chao đi một lần nữa.
“Vậy là đại biểu học sinh đọc diễn văn tốt nghiệp nữa này,” tôi thêm vào. “Hẹn hò với cô gái xinh nhất, nổi nhất trường này. Lại thích ngồi một mình trong rừng nghe tình ca ballad từ thời trung cổ. Anh đã hiểu cái chuyện một- trong- số- những- điều- đó- không- giống- với- những- phần- còn- lại chưa?”
Nụ cười của anh ta nở rộng thêm.
“Cô không hay vòng vo tam quốc đấy chứ?” anh ta hỏi, đôi mắt xanh lấp lánh khiến tôi không khỏi cảm thấy nó ảnh hưởng rất xấu đến tình trạng sức khoẻ của tôi. “Đó là đặc tính của người Minnesota, hay chỉ của Elle Harrison thôi?”
Tôi không biết phải đáp thế nào. Tôi biết tôi phải nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì. Mà có gì quan trọng đâu chứ? Anh ta lại gọi thế nữa rồi. Elle. Elle.
Tôi cảm thấy an tâm khi nghe lời đáp vui vẻ của anh ta cho câu hỏi của tôi. Không, không hẳn là anh ta đã trả lời đâu. Nhưng nếu anh ta biết đùa, vậy nghĩa là anh ta rõ ràng không hề nghĩ đến chuyện kết thúc ở đây. Có thể nét mặt lúc trước chẳng có nghĩa lý gì cả. Có thể anh ta chỉ là người thích ngồi một mình, nghe nhạc trung cổ. Có thể nhà anh ta chẳng có bể bơi, thế nên anh ta cần làm thế để được thả nổi… bạn biết đấy, thả nổi tâm trí ấy.
Thế mà tôi lại lò dò đến đây, hoàn toàn phá quấy ở cái nơi mà chẳng ai cần tôi. Hay muốn tôi.
Thấy mình đúng là đứa ngốc, tôi cố rút lui khỏi tình cảnh này càng nhanh càng tốt.
“Thôi,” tôi nói, bắt đầu đứng dậy. “Gặp lại anh sau nhé.”
Nhưng những ngón tay mạnh mẽ tóm lấy cổ tay tôi, ngăn tôi lại.
“Chờ đã,” Will ngẩng lên nhìn tôi tò mò. “Cô định đi đâu vậy?”
“Um,” tôi nói, cố gắng tỏ ra bình thường về chuyện anh ta đang chạm vào tôi. Anh ta đang chạm vào tôi đấy. Từ trước đến giờ chẳng có tên con trai nào – trừ có anh tôi và tên Tommy Meadows, kẻ đã mời tôi cùng trượt đôi cái hồi cả lớp đi chơi ở Western Skateland – lại chạm vào tôi cả. “Về nhà.”
“Sao phải vội thế?” anh ta hỏi.
“Uh,” tôi nói. Có lẽ tôi nghe nhầm chăng. Anh ta thực sự muốn tôi ngồi cùng sao? “Không phải tôi vội. Mà tôi chỉ thấy là chắc anh thích ngồi một mình thôi. Bố tôi cũng đang đợi tôi gọi điện. Để đến đón tôi về ấy mà.”
“Tôi sẽ đưa cô về,” Will nói, đứng dậy và kéo tôi lên cùng… bất ngờ đến nỗi tôi gần như mất thăng bằng, hơi loạng choạng trên mỏm đá…
Cho đến khi Will đưa tay kia ra, đỡ lấy eo tôi để tôi đứng vững.
Chúng tôi cứ đứng thế trong khoảng một, hai tích tắc, tay anh ta đỡ eo tôi, tay kia nắm lấy cổ tay, gương mặt hai đứa chỉ cách nhau có vài centimet.
Nếu có người nào đó trông thấy chúng tôi thì chắc họ sẽ nghĩ chúng tôi đang khiêu vũ cũng nên. Hai đứa thanh niên bị dở hơi, khiêu vũ trên một tảng đá to.
Tôi tự hỏi liệu họ có nghi rằng một trong hai đứa đó – là tôi đây này – muốn được đứng như thế mãi mãi, để nhớ từng đường nét trên gương mặt đang gần sát với mặt tôi, vươn tay ra vuốt mái tóc nâu sẫm mềm mại, hôn lên đôi môi đang chỉ cách phía trên môi tôi có vài centimet. Liệu Will có nghĩ như tôi không? Tôi chẳng biết, và tôi đang nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thăm thẳm ấy. Tôi nghĩ mình cảm thấy gì đó – một điều chẳng thể diễn tả bằng lời – truyền qua giữa hai đứa.
Nhưng chắc chắn là tôi đã nhầm, vì chỉ một giây sau, Will nói: “Giờ cô ổn rồi chứ?” và buông tay ra khỏi tôi.
“Vâng,” tôi đáp, bật cười lo lắng. “Xin lỗi.”
Nhưng tôi chả thấy có lỗi gì hết. Nhất là khi chỗ anh ta chạm vào tôi đang nhói lên, như thể bị cháy da vậy… nhưng đó là một cảm giác thật dễ chịu.
Chúng tôi bắt đầu trèo khỏi khe núi, Will dẫn đường, lịch sự giữ những bụi cây gai cho tôi đi và đưa tay cho tôi cầm ở những chỗ đường dốc mà tôi đi giày chạy thì khó trèo. Nếu anh ta có nhận ra rằng mỗi lần ngón tay anh ta chạm vào tay tôi thì tôi như bị điện giật, anh ta cũng chẳng nói gì. Thay vào đó, anh ta nói về bố mẹ tôi.
Phải. Bố mẹ của tôi đấy.
“Ba người nhà cô hay thật,” Will nói.
“Thế ư?”
Điều này mới đây. Ý tôi là, tôi biết bố tôi đeo cái Dork Strap thì trông buồn cười thật. Nhưng lúc Will đến chơi thì bố không đeo thứ đó. Mà mẹ tôi cũng có vẻ hài hước gì lắm đâu. Thực ra trông mẹ còn khá hấp dẫn nữa cơ. Cho đến lúc mẹ mở miệng nói mấy câu vầng trán rộng gì gì đó.
“Ừ,” Will nói. “Cái cách họ trêu cô vì cứ thích cọ thật sạch mấy bộ phận lọc nước. Và cô thì giễu lại họ chuyện rắn rết. Buồn cười thật. Tôi chẳng bao giờ dám đùa với bố tôi như thế. Tất cả những gì ông muốn nói với tôi chỉ là chuyện năm sau tôi sẽ vào học ở đâu.”
“Ồ,” tôi nói, nhẹ cả người khi không còn nhắc đến chủ đề bố mẹ tôi nữa. “Phải rồi. Mùa xuân này anh sẽ tốt nghiệp mà.”
“Ừ. Bố tôi muốn tôi vào học ở Học Viện.”
Đó là từ nói tắt của Học Viện Hải Quân. Chỉ có điều ở vùng này, chẳng có ai gọi tên đầy đủ như thế cả. Chỉ có “Học Viện” không mà thôi.
Tôi tự hỏi không biết có một ông bố từng trong quân đội, tính tình nghiêm ngặt thì sẽ thế nào nhỉ. Dám cá là bố của Will chưa bao giờ gói cho anh ta một túi đồ ăn trưa có salad khoai tây cả.
Nhưng mặt khác, bố của Will sẽ chẳng bao giờ làm lơ cái lời cảnh báo in trên mấy cái phao không cháy về chuyện dùng bơm nào để bơm phao.
“Ừm,” tôi nói, tự hỏi không hiểu Will trông sẽ thế nào khi mặc bộ đồng phục trắng tinh mà tôi thấy các anh ‘hải’ hay mặc đi loanh quanh khắp thị trấn. Chắc là cũng đẹp. Phải nói là rất đẹp ấy chứ. “Đó là một ngôi trường rất tốt. Một trong những trường khó vào nhất trên cả nước.”
nước.” “Tôi biết,” Will nói, nhún vai khi giữ lại một cành cây đầy gai cho tôi qua. “Điểm số của tôi cũng khá. Nhưng tôi không dám chắc chắn là mình có muốn vào quân đội hay không, cô biết đấy. Đến những nơi mới. Gặp những con người mới. Và kết liễu cuộc đời họ.”
“Ừm,” tôi lại nói. “Phải. Tôi có thể hiểu việc đó tệ thế nào. Anh đã… ừm… nói đến điều đó chưa? Nói với bố anh ấy mà?”
“Ô, có chứ.”
“Rồi sao?” tôi hỏi khi Will không nói thêm điều gì nữa. “Ông ấy phản ứng thế nào?”
Will nhún vai thêm lần nữa. “Ông khá là choáng.”
“Ồ,” tôi nói. Tôi nghĩ về bố của mình. Bố và mẹ lúc nào cũng thuyết phục Geoff và tôi trở thành giáo sư, vì giáo sư thì được nghỉ hè và chỉ phải dạy có một, hai môn một học kỳ mà thôi.
Nhưng tôi thà đi ăn thuỷ tinh còn hơn là suốt ngày phải viết lách sách vở như bố mẹ. Mà tôi cũng hay nói với họ điều đó lắm.
Nhưng tôi nói thì họ chả hề choáng gì cả.
“Ừm,” tôi lên tiếng. “Vậy anh muốn làm gì?”
“Tôi chẳng biết,” Will đáp. “Bố tôi bảo những người đàn ông trong họ Wagner toàn gia nhập quân đội” – anh ta giơ hai bàn tay lên, làm thành hai dấu ngoặc kép trong không trung khi anh ta nói tiếp một cách mỉa mai – “để làm được một điều gì đó khác biệt trên thế giới này.” Sau đó anh ta hạ tay xuống. “Tôi cũng muốn làm một điều gì đó khác biệt trên thế giới này. Thực sự thế. Nhưng tôi không muốn làm điều đó bằng cách đi bắn giết người ta.”
Tôi nghĩ đến cảnh tượng nho nhỏ mà lúc ở trường tôi đã chứng kiến, và cái cách Will đã yêu cầu Rick. Đối với tôi, có vẻ như anh ta đã làm được một điều khác biệt trên thế giới này rồi.
“Tôi có thể hiểu điều đó,” tôi nói.