Trường Trung Học Avalon

Chương 14


Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 14

Chương 13
Việc đó thật chẳng dễ dàng gì, vì không còn nhiều chỗ. Tôi ngồi xuống và thấy mình bị kẹp giữa Marco và Lance, trong khi Jennifer thì ngồi ở một chỗ bất tiện – hay là đáng ghen tị, tuỳ theo cách bạn nhìn nhận – giữa Lance và Will.
Nhưng cũng chả phải nó khiến cô ta khó chịu gì đâu. 
“Thế là sao?” cô ta hỏi.
“Ôi, do Will đấy,” Marco nói bằng giọng chán chường. “Lại thích chơi trò Hiệp Sỹ Trắng đây mà.”
“Sẵn sàng chưa?” Will hỏi, lờ đi lời nhận xét không tử tế của ông anh con mẹ kế. “Cơ hội cuối cùng nếu còn cần thứ gì trên bờ. Chúng ta sẽ rời đất liền khá lâu đấy.”
Khi không ai phản đối gì, Will khỏi động động cơ, và chiếc thuyền máy bắt đầu lao đến chỗ Pride Winn, thuyền buồm của Will, đang thả neo ở trong cảng.
Cho dù có cảnh tượng không hay xảy ra ở Ego Alley, ngay lúc đó tôi biết rằng đến đây là một quyết định đúng đắn. Ôi giời, nói thế chứ cũng chả phải vui vẻ gì khi thấy Will và Jennifer ngồi gần nhau đến nỗi hai vai họ chạm nhau (vai bên kia của cô ta thì chạm vai Lance). Cũng không có gì buồn cười khi thấy Marco làm những cử chỉ thô lỗ với những người ngồi ghế tựa dài bên ngoài hang chắn, nhìn bọn tôi khi cả lũ phóng qua (rõ là chả ai thèm nói với Marco về chuyện giữ gìn Hình ảnh cả).
Thật thích biết bao khi hơi muối biển lùa vào mái tóc tôi, làn gió mát nhẹ mơn man trên mặt. Thật dễ chịu khi cảm thấy bên dưới thuyền nước rẽ ra, khi thấy những con vịt đang bơi theo hàng vội vã tránh đường đi của con thuyền.
rồi, cuối cùng cũng đến được con thuyền của Will, khi thấy nó đang đỗ ở đấy, con thuyền dài, trắng bóng viền gỗ và một cột buồm cao thanh nhã, thậm chí điều đó khiến cho sự việc không vui ở cầu tàu vừa rồi dường như cũng đáng chịu đựng.
Hoá ra, trước khi dong thuyền ra khơi thì cũng có khối việc phải làm. Thế là chúng tôi chạy loăng quăng làm những gì Will, thỉnh thoảng là Lance, bảo chúng tôi làm. Ít ra thì có Jennifer và tôi. Marco dường như chỉ làm những gì hắn thích, cho dù vài việc trong số đó cũng có vẻ liên quan tới việc giúp cho con thuyền Pride Winn sẵn sàng ra khơi.
Tuy thế, đa phần thời gian còn lại thì hắn chỉ nhe răng cười với tôi mỗi lần Jennifer (loăng quăng khắp nơi) chẳng may bị Lance chắn đường và cô ta nói: “Cho em đi nhờ với,” bằng giọng lịch sự mà tôi nghi chắc chả bao giờ cô ta nói khi chỉ có hai người bọn họ với nhau.

Đến lúc căng buồm lên thì tôi phát ốm với những nụ cười bí mật của Marco với mình rồi. Tôi cứ hi vọng có được vài phút nói riêng với Lance vài lời trước khi ra khơi – để báo với anh ta về việc thầy Morton, và rồi tự nhiên để lộ sự thật rằng tôi đã biết chuyện giữa anh ta và Jennifer… còn tệ hơn thế nữa là cả Marco cũng biết. Và tôi cũng hỏi xem anh ta có định làm gì không. Thú nhận với Will chẳng hạn.
Nhưng ngay cả trên một con thuyền khá rộng như Pride Winn thì cũng chẳng dễ dàng gì để kiếm một chỗ nói chuyện riêng, và không bao giờ có lúc nào tôi nói chuyện được với Lance mà không sợ bị người khác nghe trộm.
Rồi sau đó, cánh buồm bất ngờ thổi tung, và chúng tôi lao đi, lướt trên mặt nước, thậm chí còn không cảm thấy ánh mặt trời nóng rực vì đã có những cơn gió biển mát mẻ, thật dễ dàng cho qua những chuyện đã xảy ra trên bờ. Mọi người dường như đều cảm thấy rất vui sướng, thậm chí cả tên Marco khinh người, cái kẻ bắt gặp ánh mắt của tôi bèn nhe răng cười và nói: “Thế này mới là sống chứ, đúng không?”
“Phải,” tôi nói, thực sự tôi nghĩ thế, và có lẽ tôi đã nhìn nhầm anh ta. Có thể anh ta cũng chẳng đến mức quá xấu xa. “Anh may mắn thật.”
“May mắn?” anh ta nhìn tôi tò mò. “Sao lại thế?”
“Vì anh có một con thuyền,” tôi nói. “Nhà tôi thì chỉ có mỗi một chiếc xe station wagon thôi.”
Anh ta mỉm cười với tôi, nụ cười thực sự có vẻ chân thật, và nói: “Tôi đâu phải người may mắn. Người đó là Will cơ. Thuyền này là của cậu ta đấy. Trước khi mẹ tôi cưới bố cậu ta… Nói theo cách của cô thì nhà tôi còn chẳng có nổi chiếc station wagon nữa cơ.”
Sau đó, khoảnh khắc thân tình giữa chúng tôi tan biến khi Marco bất ngờ nhìn Will một cái mà tôi chỉ có thể nói là… ừm… cái nhìn không tử tế. Không, không hề tử tế chút nào.
Nhưng rồi Will, chẳng hề nhận thấy cái nhìn đó, bèn hỏi: “Em thấy sao, Elle? Bọn anh khiến em nổi máu thuỷ thủ chưa?”
Và thế là tôi quên sạch những điều Marco đã nói, vì Will đứng chỗ bánh lái kia, làn gió thổi hất mái tóc ra sau, trông Will đẹp trai vô cùng, đang gọi tôi là Elle.
“Chắc chắn rồi,” tôi nói nghiêm chỉnh. Tôi sẽ phải thuyết phục bố mẹ mua một chiếc thuyền mới được. Việc này sẽ khó đây, vì vốn hiểu biết của họ về biển cũng chỉ ngang ngửa với hiểu biết về cái bể bơi mà thôi. Nhưng đi thế này quá là thích. Thậm chí còn hơn hẳn cái chuyện nổi trong bể ấy chứ. Vì khi đang nổi, bạn sẽ không thể ăn trưa được. Ừ thì có, nhưng mà thế thì sẽ lộn xộn lắm.

Bà mẹ của Marco đã chuẩn bị tất cả đồ ăn ngon ở trong giỏ mây này, gồm có bánh vòng và salad khoai tây tự làm thậm chí còn ngon hơn cả của quán Red Hot and Blue. Khi tứ phía quanh bạn là làn nước trong xanh thì bạn sẽ thấy đói meo. Trong khi ăn, mọi người nói về bữa tiệc tối hôm trước, về chuyện ai cặp kè với ai (tôi để ý thấy chuyện này Jennifer nói nhiều nhất – có lẽ cô ta cố gắng gạt đi bất kỳ lời bàn tán nào về việc cô ta đã biến đi đâu trong phần lớn thời gian ở bữa tiệc chăng?) và ai mặc cái gì.
Tôi phải nhớ về kể cho Liz biết rằng những kẻ trong hội Đình Đám – bọn con gái thôi – sau khi tiệc tùng xong thì làm thế này đây… nói xấu sau lưng tất cả những ai tham dự bữa tiệc đó.
Chỉ đến lúc ăn trưa xong thì tôi mới có cơ hội hỏi Will cái điều khiến tôi băn khoăn mãi. Đó là về tên của con thuyền.
Nghe thấy câu hỏi đó, Marco phá lên cười ầm ỹ. 
“Ờ, phải đấy,” anh ta nói với Will. “Nói cho cô ấy biết Pride Winn nghĩa là gì đi.”
Will giả vờ lườm cho Marco một cái, rồi nói, có vẻ ngượng: “Thật ra chẳng có nghĩa gì đâu. Chỉ là cái tên bất thình lình xuất hiện trong đầu anh khi lần đầu tiên anh và bố nói đến chuyện mua một chiếc thuyền thôi mà. Nó gần như gắn chặt với anh rồi.”
“Nghe cứ như tên cửa hàng rau quả ấy,” Lance nói, miệng đầy những bánh vòng. 
Jennifer đá đùa vào chân anh ta. “Là Winn- Dixie chứ,” cô ta nói.
“Tên đó với một con thuyền vẫn tệ,” Lance nói.
Chẳng cần đến lúc cuộc nói chuyện cuối cùng cũng chuyển từ học sinh trường Avalon sang giáo viên thì tôi mới nhớ ra ông thầy Morton, từ bỏ tất cả hi vọng được nói riêng chuyện này – và những chuyện khác nữa – với Lance, tôi bèn nói: “Ô, Lance này, suýt nữa tôi quên mất. Lúc ở trận đấu, thầy Morton gọi tôi lại và bảo ông ấy muốn gặp hai chúng ta ở lớp vào sáng mai đấy.”
Lance ngẩng lên khỏi cái túi khoai tây nướng đang xử lý nhanh gọn. 

“Cô nói thật chứ?” anh ta hỏi, nét mặt đau đớn. “Để làm gì vậy?”
“Ừm,” tôi nói, bất ngờ nhận ra rằng tất cả mọi người đều đang nghe chúng tôi, cảm thấy ngượng. “Chắc có liên quan tới bản đề cương cho đề tài nghiên cứu của chúng ta.”
“Cô chưa nộp à?” Lance nói, trông có vẻ chán chường.
“Tất nhiên là nộp rồi,” tôi nói. “Chỉ là… Tôi cũng chẳng biết nữa. Bằng cách nào đó ông ấy có vẻ biết được là anh không tham gia viết cùng.”
“Bởi vì bài đó không đầy những lỗi ngữ pháp và câu cú thiếu vế giống như tất cả các bài khác mà Lance nộp chứ gì?” Will chế giễu.
“Cậu biết mình không giỏi mấy cái của đó rồi mà,” Lance nói, rên lên một tiếng. “Giời ạ. Thật chán như con gián.”
“Xin lỗi,” tôi nói. “Ông ấy rất nóng gáy về cái chuyện làm- cùng- với- bạn- trong- cặp.”
“Tại sao nhỉ,” Marco nói, vì một lý do nào đó, giọng nói của anh ta gợi ý ngầm rằng anh ta hoàn toàn hiểu rõ lý do.
Nhưng khi tôi nhìn về phía anh ta định hỏi anh ta nói thế là ý gì – cũng không hẳn là tôi muốn biết đâu – thì thấy Marco không thèm để ý nữa. Thay vào đó, anh ta hướng ra phía mặt biển, nhìn một chiếc thuyền máy cũ kỹ, bé tẹo đang chậm chạp chạy qua. Sau một hay hai giây, tôi cũng nhận ra cái thuyền đó. Nó là của bọn con trai mà bọn tôi thấy ở chỗ cầu tàu – mấy đứa với cái săm xe ấy mà. Chiếc thuyền đông người đến nỗi hai trong số mấy đứa lùn mập mạp hơn – mà thật ra thì còn lâu mới được mức “mập mạp” không thôi – đang ngồi tít tận cuối thuyền, bọn họ bị nước bắn lên ướt cả lưng.
“Ô, này,” Marco nói khi vui thích quan sát cảnh đó. “Nhìn mấy tảng mỡ di động kìa.”
Không một ai cười. Will nói giọng mệt mỏi chán chường như thể phải nói đi nói lại câu đó nhiều lần lắm rồi: “Marco. Thôi đi.”
Nhưng Marco lờ đi. 
“Xem đây,” anh ta nói.

Và anh ta với lấy chiếc bánh lái mà Will buông ra để đi ăn trưa. 
“Marco,” Will nói khi Marco bắt đầu xoay con thuyền. “Để họ yên.”
Nhưng Marco chỉ phá lên cười và khiến Pride Winn như thể – tôi thấy thế – sắp va vào chiếc thuyền bé tẹo kia.
“Cái thuyền đó chẳng đáng được đi trên biển đâu Will,” Marco nói. “Tôi chỉ muốn bọn chúng nhận ra sai lầm của chúng thôi mà.”
Nhưng tôi thấy có vẻ anh ta không chỉ định làm có thế thôi… nhất là khi người lái chiếc thuyền máy nhận ra rằng Marco không hề có ý định quay tàu để tránh, anh ta bèn quay phắt bánh lái sang bên phải, khiến cho chiếc thuyền đột ngột nghiêng hẳn về một bên…
… và một trong mấy anh bạn ngồi cuối – anh chàng mập mạp nhất – ngã xuống biển. 
“Có thấy cảnh đó không?” Marco kêu lên, cười ầm. “Ối giời ơi, vui hết chỗ nói!”
“Vui lắm, Marco,” Will nói khi bọn tôi thấy anh kia quẫy đạp chỗ nước sủi bọt trắng. 
“Này,” Jennifer nói. “Anh ta không mặc áo phao.”
Và thế là khi những người khác trên thuyền máy kéo lại bên mạn thuyền, cố gắng kéo anh chàng mập mạp kia lên, chúng tôi trông thấy mái tóc cắt lỉa chỉa của anh ta nổi lên một… rồi hai lần… cuối cùng biến mất hẳn dưới những con sóng.
“Hay lắm,” Will tức giận nói, tháo đôi giày ra. “Cảm ơn nhiều nhé, Marco.”
Và rồi, trước khi có ai kịp nói gì, Will nhảy xuống từ bên mạn thuyền Pride Winn, thân hình cao lớn, mảnh khảnh biến mất dưới làn nước tối sẫm.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.