Đọc truyện Trường Sinh Bất Tử – Chương 32: Trảm Thiên Bạt kiếm thuật
Mọi người trở lại Biện thành, hướng về phía thế lực của gia tộc nhà họ Triệu, sau đó Chung Sơn tạm thời nghỉ ngơi tại đây.
Ban ngày, Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi rời khỏi cửa đi dạo, lúc đi ngang qua một ngọc phố, khi Thiên Linh Nhi chọn một số vật phẩm trang sức thì Chung Sơn cũng đễn chỗ chưởng quỹ, cầm lấy một cuốn trục nhỏ.
Khi trở lại chỗ ở, Chung Sơn khẽ mở ra, lấy từ trong đó một miếng vải, trên đó viết một số tin tức cơ mật.
Giờ tý đêm qua ở Huy thành, phát hiện thấy chủ tớ Hạo Tam.
Nhìn những chữ này Chung Sơn liền nhíu mày lại, đôi mắt liền trở nên ngưng trọng, Chủ tớ Hạo Tam sao? Tin tức này được truyền tới từ Dạ Ám đường, tổ chức sát thủ thủ lớn nhất ở lục quốc.
Từ khi Chung Sơn xuất hiện đến giờ, Ám dạ đường đường chủ Ám Hoàng đã nghe ngóng tứ phương, khi nào thấy tin tức là lập tức báo lại.
Giờ tý đêm qua sao?
Chung Sơn hơi suy tư một chút, sau đó hắn đánh hỏa tập đốt tất cả thành tro bụi.
Sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
– Chung Sơn!
Ở bên ngoài truyền tới thanh âm của Triệu Sở Hướng.
– Linh Nhi đâu?
Triệu Sở Hướng phát hiện thấy Thiên Linh Nhi không có ở đây.
– Linh Nhi đang tắm, có chuyện gì vậy?
Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Triệu Sở Hướng.
– Ở Huy thành ngày hôm qua đã xảy ra đại chiến, hơn nữa, theo tin truyền đến thì dường như Hạo Tam đã xuất hiện.
Triệu Sở Hướng lập tức cất tiếng nói.
– Hạo Tam xuất hiện sao? Chờ một chút, sau khi Linh Nhi đi ra, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.
– Ừ.
Triệu Sở Hướng liền gật gật đầu.
Một ngày sau, trên một quan đạo, Chung Sơn và Triệu Sở Hướng đang giục ngựa lao nhanh, còn Thiên Linh Nhi lúc này đang đạp hồng lăng trên trời, bay theo hai người.
Hạo Tam xuất hiện, Thiên Linh Nhi khi nghe được tin tức này thì hưng phấn không thôi, nàng lập tức muốn đi xem sao.
Huy thành cách Biện thành khoảng một nghìn dặm, ngựa mà Chung Sơn và Triệu Sở Hướng cưỡi đều là Thiên Lý Mã, chỉ cần một ngày là đã chạy tới.
Ở ngoài thành có một trạm dịch nhỏ, bên trong có một đội người đang ở đó, còn có một số người nhàn tản đang nghỉ chân.
Triệu Sở Hướng giục ngựa chạy tới thì vừa vặn nhìn thấy đám người kia.
– Tiên sinh, bọn họ đi về vùng núi phía bắc.
Một người mặc áo bào trong họ lập tức nói với Triệu Sở Hướng.
Chung Sơn dừng ngựa lại, nhìn nam tử mặc áo bào màu xám, cảm thấy y phục của hắn thật kỳ lạ, hai mắt sáng ngời. Sau khi người mặc áo bào nói xong, nam tử mặc áo xám cũng hơi gật gật đầu.
Thấy người kia khẳng định, Chung Sơn cũng hơi gật gật đầu.
– Chung Sơn, chúng ta xuống ngựa đi vào trong núi thôi.
Triệu Sở Hướng nói.
– Đi!
Chung Sơn liền xuống ngựa, cũng không tiến vào trong Huy thành mà trực tiếp hướng vào trong núi.
Triệu Sở Hướng đã đạt tới Tiên thiên tầng thứ chín, mà Chung Sơn cũng có giày truy phong cho nên trong nháy mắt bọn họ đã biến mất trước mặt mọi người, lưu lại đằng sau một mục quang hâm mộ.
Thiên Linh Nhi ở trên không nhìn thấy hai người chạy vào trong núi thì dĩ nhiên cũng bay theo.
Vừa vào trong núi, Thiên Linh Nhi liền bay chậm lại.
– Chung Sơn, chúng ta vào trong núi làm gì đây?
Thiên Linh Nhi lập tức hỏi.
– Truy tìm Hạo Tam phải vào núi, hai ta không thể bay, ngươi ở trên không nếu có người nào đến thì lập tức nói cho hai ta biết.
Chung Sơn nói.
– Ừ.
Thiên Linh Nhi hưng phấn gật đầu, cuối cùng cũng có chuyện để làm cho nên nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nàng bay trên không trung, nhanh chóng dò xét mọi nơi.
Chung Sơn, ở bên kia có đánh nhau!
Thiên Linh Nhi nhìn một hồi rồi hưng phấn kêu lên.
– Chung Sơn, ở chỗ kia kìa, ngươi nhanh lên, ta đi trước nhìn xem.
Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên.
– Không được.
Chung Sơn đột nhiên kêu lên.
Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, Thiên Linh Nhi liền ngừng lại, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
– Chờ ta.
Chung Sơn nói ngắn gọn hai chữ.
Thiên Linh Nhi kỳ thực rất muốn đi, muốn xem bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy yêu cầu của Chung Sơn, nàng liền cảm thấy khó xử, cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Thấy Thiên Linh Nhi nghe lời như vậy, Chung Sơn liền cảm thấy vui mừng, hắn cũng cùng với Triệu Sở Hướng nhanh chóng đi về phía phương hướng mà Thiên Linh Nhi chỉ.
– Nhanh lên, các ngươi nhanh lên nào.
Thiên Linh Nhi đáp ứng giảm tốc độ lại, nhưng nôn nóng không thôi, không ngừng thúc giục hai người đi nhanh lên.
Từ rất xa, Chung Sơn đã nghe thấy những âm thanh ầm ầm, chứng tỏ uy lực rất mạnh, dù khoảng cách rất xa nhưng Chung Sơn cũng phải ngưng trọng lại tinh thần.
– Ngươi không cần chờ ta, có Linh Nhi theo ta sẽ không có chuyện gì, ngươi đi trước đi.
Chung Sơn hướng về phía Triệu Sở Hướng nói.
Tuy Chung Sơn có giày truy phong nhưng tốc độ so với Triệu Sở Hướng vẫn chậm hơn nhiều. Chỉ là Triệu Sở Hướng vẫn luôn chờ Chung Sơn nên cũng không nói gì.
– Được.
Triệu Sở Hướng cũng không từ chối, hắn lập tức nói một tiếng rồi điểm chân, nhanh chóng đi về phía xa xa.
Thiên Linh Nhi thấy Triệu Sở Hướng chạy nhanh về phía trước thì trong lòng cảm thấy non nóng, nàng thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một vẻ hâm mộ.
Nhìn thấy Thiên Linh Nhi như vậy, Chung Sơn chỉ có thể lắc đầu cười cười trong lòng, bàn chân cũng đi nhanh hơn về phía trước.
Ở gần đó đột nhiên vang lên một tiếng lớn, hiển nhiên cuộc chiến ở đó đang diễn ra rất kịch liệt.
– Ầm.
Một tiếng vang lớn, Chung Sơn cảm thấy thanh âm va chạm này thật thật vang vọng.
– Đi.
Một thanh âm vô cùng thảm thiết kêu lên.
Trong mắt Thiên Linh Nhi liền lộ ra vẻ tò mò, nàng nôn nóng muốn tăng tốc độ đi tới, nhưng Chung Sơn vẫn không cho cho nên Thiên Linh Nhi chỉ có thể nôn nóng mà thôi.
– Đại sư huynh, đại sư huynh.
Trên khuôn mặt Thiên Linh Nhi liền hiện lên một sự vui vẻ, nàng cũng không chào hỏi Chung Sơn mà nhanh chóng bay đi.
Nhìn thấy Thiên Linh Nhi đột nhiên bay đi, Chung Sơn liền nhíu mày, hắn cũng nhanh chóng nhìn về phía thanh âm nổ vang kia.
Sau đó rất nhanh, Chung Sơn đã thấy một số cảnh tượng.
Chung Sơn chứng kiến ở trong một sơn cốc có một lượng lớn đá vụn văn ra, lúc này có một người đang đứng đó, chính là đại sư huynh đời thứ hai, Thiên Sát.
Những tu chân giả cùng với Thiên Sát đứng cùng một chỗ, bọn họ đối mặt với một lão giả gầy gò.
Xung quanh người lão giả gầy gò này xuất hiện một đại lượng hắc khí, ở dưới chân lão đạp một thanh phi kiếm, ở đằng sau lưng lão chính là một toà núi cao.
Trên tay lão giả này cầm một cây phất trần, khuôn mặt tràn ngập sát khí nhìn về phía mọi người. Ở dưới đất lúc này, có bảy tám cường giả đã ngã xuống, hiển nhiên là bị lão giả này gây thương tích.
Thiên Sát đang đối diện với lão già, mà Thiên Linh Nhi lại ở cách đó không xa.
– Lui ra!
Thiên Sát trầm giọng nói.
– Ha ha, muốn đuổi giết thiếu chủ ư? Thiếu chủ bây giờ đã chạy thoát, các ngươi chuẩn bị chết đi.
Lão giả gầy gò cười to nói.
– Hừ.
Thiên Sát hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sát khí vô tận.
Nghe thấy tiếng hừ lạnh này, lão giả như cảm thấy nguy hiểm, cây phát trần liền hướng về phía Thiên Sát vung tới.
Thiên Sát lúc này liền cầm lấy kiếm bên hông, dùng một tư thế kỳ lạ rút ra.
– Ông ông…
Thanh kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên một thanh âm. Chung Sơn lúc này cũng vừa đi tới, hắn chỉ cảm thấy trời đất đột nhiên xuất hiện một đạo tia chớp vô cùng lớn, khiến cho hai mắt của hắn bị chói chang, chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một màn trắng xóa.
Trong một sát na trước mắt.
– Ông ông…
Là tiếng va quệt của trường kiếm vào vỏ.
Sau đó, đôi mắt Chung Sơn liền khôi phục lại, nhưng trong nháy mắt, Thiên Sát đã thu kiếm lại, lão giả ở trước mặt hắn từ vết chém có một đạo máu ứa ra, rồi bửa thành hai nửa.
Cây phất trần đứt thành hai đoạn, nhẹ nhàng rơi xuống đất, phi kiếm cũng rơi cách đó không xa, sau đó, lão giả cũng ngã xuống đất mà chết.
Chúng tu chân giả nhìn thấy lão giả chết, lại nhìn sang Thiên Sát, trong mắt hiện lên một vẻ vô cùng kinh hãi.
Thiên Sát quá mạnh!
– Khai Dương tông, Trảm Thiên Bạt Kiếm thuật?
Chung Sơn đi tới bên cạnh, câu nói vừa rồi là thanh âm cảm thán của Triệu Sở Hướng.
– Đại sư huynh, huynh thật là lợi hại.
Thiên Linh Nhi lập tức rời khỏi hồng lăng, hưng phấn kêu lên.
Dù sao, một chiêu vừa rồi của Thiên Sát cũng quá ư là mạnh mẽ, Trảm Thiên Bạt Kiếm thuật vừa mới dùng ra, tất cả mọi người đều biến sắc.