Trường Sinh Bất Tử

Chương 1252: Lục áp mưu đồ


Đọc truyện Trường Sinh Bất Tử – Chương 1252: Lục áp mưu đồ

– Đại Tranh Thánh đình? Ngươi chính là Chung Sơn? Trong mắt Lục Áp lóe sáng nói.

Mọi người dù không nhìn rõ mặt của Lục Áp, nhưng vẫn cảm nhận được lời của Lục Áp không tốt lành gì.

Trước khi thành Thánh, hung danh của Lục Áp đã vang xa, dựa vào Trảm
Tiên Hồ Lô giết không biết bao nhiêu hung thần. Trảm Tiên Hồ Lô nhất
thời cũng thành Pháp bảo thiên hạ tranh nhau mô phỏng, đáng tiếc người
chân chính luyện ra Trảm Tiên Hồ Lô lại cực ít. Nhưng chỉ cần luyện ra
Trảm Tiên Hồ Lô, uy lực đều cực kỳ mạnh mẽ.

Cũng như Thần Nha Đạo Quân mà Chung Sơn gặp ở tiểu thế giới, Trảm Tiên
Hồ Lô của hắn cũng là Khổng Tuyên truyền thụ cho năm xưa, tuy nhiên Trảm Tiên Hồ Lô của Thần Nha Đạo Quân thì kém xa Lục Áp.

Trảm Tiên Hồ Lô của Lục Áp mới là Trảm Tiên Hồ Lô chính tông.

[CHARGE=3]Cười khẽ, Chung Sơn nhàn nhạt nói: – Không sai, Thánh nhân Lục Áp, còn muốn chém ta ư?

Không hề nhẫn nhịn nhường bước, Chung Sơn nhàn nhạt nói còn mang theo một cỗ đối chọi, chiến khí trào ra.

Đối mặt với Trình Hầu Thánh nhân đệ nhất thiên hạ, Chung Sơn cũng không
hề sợ hãi, cần gì phải sợ Lục Áp? Thậm chí nếu không phải tâm tính Chung Sơn trầm ổn, đổi thành tính cách lộ rõ khí thế như Kiếm Ngạo, lúc này
càng muốn đánh một trận với Lục Áp, dùng để mài giũa bản thân.

Đương nhiên, cũng chính là tính cách ngạo khí này mới khiến người có
ngạo khí thừa nhận, nếu như ngươi mềm yếu cầu xin, Lục Áp sẽ không thể
nào để mắt tới ngươi.

Lục Áp híp mắt nhìn Chung Sơn, rõ ràng không thích Chung Sơn.

– Lục Áp đạo nhân, ngươi đi đi, bây giờ ta là thần ở Đại Tranh, hơn nữa Trụ Vương cũng bảo ta gia nhập Đại Tranh. Chỉ cần Thánh Vương không
trục xuất Thân Công Báo, Thân Công Báo vĩnh viễn là người của Đại Tranh! Thân Công Báo lắc đầu nói.

Lục Áp quay đầu nhìn Thân Công Báo, trầm giọng nói: – Ngươi nên biết,
Trụ Vương Đế Tân, hắn là hậu duệ của Thiên Đế, Đại Thương cũng là Yêu
tộc Thiên Đình ngày xưa kéo dài!

– Ha ha ha ha, hậu duệ Đế Tuấn? Đế Tuấn, Thái Nhất còn nhớ tới Đại
Thương hay sao? Chiến dịch Phong Thần, Đại Thương bị bao vây bốn bề,
Thái Nhất có từng ra tay? Lục Áp ngươi lại giúp chúng Thánh đối phó Đại
Thương, ngươi còn nói với ta là hậu duệ Đế Tuấn? Hừ, Trụ Vương đã đoạn
tuyệt quan hệ huyết mạch này, các ngươi làm chúng ta thất vọng. Yêu tộc
Thiên Đình? Thân Công Báo ta không có khả năng gia nhập! Thân Công Báo
mặt lạnh nói.

Lục Áp nhìn Thân Công Báo thật sâu, sắc mặt âm trầm.


Quay đầu, Lục Áp lại nhìn Chung Sơn, trong mắt tràn đầy lạnh băng.

– Hừ! Lục Áp phẩy tay, không để ý tới mọi người, đạp bước bắn đi vào sâu trong Lôi Âm Cương Vực.

– Phù! Lục Áp thật mạnh! Kim Bằng thở phào nói.

Chung Sơn nhìn Lục Áp rời đi, khẽ nhướng mày.

– Lục Áp bị ngươi dọa chạy, Thánh nhân cũng không có gì cùng lắm. Đế Tiên Tiên cong môi nói.

– Dọa chạy? Hắn không thể bị dọa chạy, ta đang nghĩ cách làm sao đối phó Lục Áp đây! Chung Sơn lắc đầu nói.

– Đối phó? Đế Tiên Tiên không hiểu.

– Lục Áp không thể nào bỏ cuộc, đại hội Vạn Phật Phàn Tông lần này sẽ có nhiều rắc rối! Thân Công Báo trầm giọng nói.

– Sao ngươi biết? Đế Tiên Tiên không hiểu.

– Tính cách của hắn, ta quá quen thuộc! Thân Công Báo giải thích.

Những người khác cũng im lặng, đại hội Vạn Phật Phàn Tông, xem ra sẽ rất to lớn, cường giả cũng ngày càng mạnh hơn.

Thánh nhân cũng đi ra.

– Đi thôi, chúng ta tìm chỗ đặt chân trước đã! Bảo Nhi nói.

– Ừm! Chung Sơn gật đầu.

Mọi người tiếp tục bay vào bên trong.

………………………

Trung Ương Đạo tràng.

Chủ điện, bên trong Trung Ương Điện.

Cửa lớn Trung Ương Điện đóng kín, bên trong, Trung Ương Giáo chủ ngồi
trên chủ tọa, hai bên là hai nữ nhân giống y như nàng, cũng là thể diễn
sinh của Trung Ương Giáo chủ.

– Biến số Cam Bảo Nhi này, thật sự đi Đại Huyền Hoàng Tông? Trong đó một thể diễn sinh hỏi.

Trung Ương Giáo chủ gật đầu nói: – Đúng thế, nàng khác với các ngươi,
ta không thể tìm hiểu được nội tâm của nàng, nhưng dù là biến số, về sau cũng có chỗ ta cần dùng. Dù không cách nào tìm hiểu suy nghĩ của nàng,
nhưng có thể phán đoán phương hướng khái quát, đang ngay ở hướng đi Đại
Huyền Hoàng Tông!


– Nếu đi nơi đó, vậy thì tốt rồi! Một thể diễn sinh khác gật đầu.

Trung Ương Giáo chủ nhìn hai thể diễn sinh nói: – Cam Bảo Nhi ở lại cuối cùng, vậy chỉ có thể ủy khuất các ngươi trước!

– Ha, ta và ngươi vốn là một thể, có gì mà ủy khuất?

– Không sai, năm đó tách rời diễn sinh, không phải vì hôm nay?

– Được, vậy bắt đầu thôi! Trung Ương Giáo chủ gật đầu.

– Ừm!

……………………

Lôi Âm Cương Vực.

Trong dãy núi, ở một đại trận sương mù bao phủ, đại trận to lớn bao trùm ba dãy núi. Trận pháp mạnh mẽ, thường ở bên trong là một cái tông môn
không nhỏ, nhưng làm người ta không ngờ tới, bên trong đại trận chỉ có
một người, chỉ là vì một người được yên tĩnh mà bố trí đại trận xa xỉ
như thế.

Đây là bên trong một sơn cốc, trong sơn cốc có một hồ nhỏ, hồ nước phẳng lặng, mặt hồ có một nam nhân áo bào vàng ngồi giữa hư không. Nam nhân
cao mười thước, ngồi yên trên mặt hồ, như hòa làm một với xung quanh.

Nếu như Nhân Tôn, Quỷ Xa ở đây, nhất định sẽ hành lễ bái Thần Hoàng.

Vị đang ngồi trên mặt hồ, chính là người tối cao Yêu tộc Thiên Đình, Đông Hoàng Thái Nhất!

Đông Hoàng Thái Nhất lòng như nước lặng, mặt hồ cực tĩnh.

Bõm!

Tựa như một giọt nước nhỏ lên mặt hồ lặng, mặt hồ bỗng nổi lên những gợn sóng nhỏ.

Gợn sóng này như cảnh báo, bởi vì trong nháy mắt, một bóng người áo bào vàng từ xa bắn vào trong đại trận.

Vù!

Bóng người áo bào vàng nháy mắt đến bên hồ, trên lưng đeo một cái hồ lô
lớn, khuôn mặt mơ hồ, chính là Lục Áp, Thánh nhân vừa nói chuyện với
Chung Sơn1

Lục Áp đáp xuống cạnh hồ, còn Thái Nhất bởi vì thân hình to lớn, nên dù ngồi ở đó, cũng vẫn cao hơn Lục Áp rất nhiều.


Vụt! Thái Nhất bỗng nhiên mở mắt, một đạo khí tức hung bạo phát ra.

Thái Nhất, Lục Áp đều là kẻ hung ác, nếu như lúc này Chung Sơn nhìn kỹ sẽ phát hiện, hai người có ba phần giống nhau.

– Phụ thân! Lục Áp cung kính thưa.

Thái Nhất lại là phụ thân của Lục Áp1

– Có chuyện gì? Thái Nhất nhàn nhạt hỏi.

– Vừa rồi con gặp được một số người! Lục Áp trầm giọng nói.

– Hả?

Thái Nhất hiểu rõ Lục Áp, Lục Áp cũng giống như hắn, không phải người rất trọng yếu sẽ tuyệt đối không nghiêm túc nói ra.

– Thân Công Báo, Đại Tranh Chung Sơn! Lục Áp trịnh trọng nói.

– Bắc Châu Chung Sơn? Thân Công Báo? Thái Nhất nhướng mày.

– Phải! Lục Áp gật đầu.

Tiếp đó, kể rõ đầu đuôi chuyện gặp được trên biển, không hề che giấu nói cho Đông Hoàng Thái Nhất.

– Phụ thân, chuyện này phải xử lý thế nào? Nghe Mặc Tử nói, hắn ở Bắc
Châu diệt Huyền Thiên Tông Huyền Vũ tộc, Chung Sơn từ Bắc Châu đến, có
nên loại trừ tai họa ngầm này. Lục Áp trịnh trọng nói.

Chung Sơn hùng mạnh, Lục Áp tự nhiên cũng có nghe qua, nhưng Lục Áp càng tự tin vào thực lực của chính mình, cũng tự tin thực lực của phụ thân,
cha con liên thủ, nhất định có thể làm Chung Sơn nằm lại.

Thái Nhất suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu.

– Chung Sơn này, không cần chúng ta ra tay! Thái Nhất trầm giọng nói.

– Hả? Lục Áp thắc mắc.

– Con không nên coi thường Chung Sơn, tuy rằng tuổi của Chung Sơn không lớn, chưa đến 2000 tuổi, nhưng hắn dính dáng không ít thế lức. Doanh
Đông Châu, Cơ Cung Niết Tây Châu, Thiên Đạo Tử Thiên Châu, Đế Huyền Sát
Địa Châu, Trung Ương Giáo chủ Trung Châu, Huyền Vũ tộc Bắc Châu, thậm
chí Hoang Cổ gia tộc, đều có liên quan quỷ dị với Chung Sơn, đụng đến sẽ dẫn động thiên hạ. Thái Nhất ngưng trọng nói.

Nghe Thái Nhất nói, Lục Áp cũng nhíu chặt mày, quả đúng, Chung Sơn dường như dính dáng toàn bộ, bao nhiêu cường giả thiên hạ đều dính tới hắn.

Đụng đến sẽ dẫn động thiên hạ, Chung Sơn này quả thật đã có năng lực ảnh hưởng thiên hạ.

– Còn có đám người Tiếp Dẫn đã chết, thậm chí lần ở Đông Châu, ngay cả
Hồng Quân cũng có dính dáng tới hắn, cho nên, chúng ta không tiện ra
tay! Thái Nhất lắc đầu nói.

– Không tiện ra tay? Vậy cứ mặc kệ? Con luôn cảm thấy, tương lai Chung
Sơn này sẽ là trở ngại lớn tới Yêu tộc Thiên Đình ta. Hơn nữa 1000 năm

đã có thể làm như thế, sau này sẽ càng thêm khó đoán trước. Tuy rằng Bắc Châu Nam Châu cách nhau rất xa, nhưng con tin tưởng sớm muộn gì hai
châu sẽ va chạm. HIện tại không giải quyết uy hiếp này, chẳng lẽ phải
nuôi lớn? Nuôi mạnh nó? Lục Áp cau mày nói.

– Chúng ta không ra tay, không có nghĩa là không thể để người khác ra tay! Thái Nhất cười nhạt nói.

Lục Áp không phải người ngốc, đầu óc xoay chuyển, lập tức nghĩ ra: – Phụ thân, ngài nói là Như Lai cùng Mặc Tử?

– Bọn họ sẽ ra tay ư? Thái Nhất cười nhạt nói.

– Mặc Tử thì không xác định, nhưng Như Lai thì có, hắn bị Hoang Cổ gia
tộc trục xuất môn tường, Chung Sơn ở Bắc Châu phá hủy kế hoạch của Hoang Cổ gia tộc, Như Lai lúc nào cũng muốn trở về môn tường Hoang Cổ gia
tộc, trước mắt có lẽ là cơ hội tốt nhất của hắn. Kế nữa, Tiếp Dẫn không
phải bạn tốt với Chung Sơn hay sao? Có lẽ Tiếp Dẫn sẽ để lại một ít chí
bảo Phật đạo, Như Lai nào không muốn. Chỉ cần Như Lai động tâm, Như Lai
sẽ ra sức thuyết phục Mặc Tử. Lục Áp cười nói.

– Ừm, nhưng mà, con lại quên một người! Thái Nhất trịnh trọng nói.

– Phụ thân, ngài nói là Thiên Chú Tử? Ánh mắt Lục Áp co rút.

– Không sai, lúc này Thiên Chú Tử đã ở Lôi Âm Cương Vực, vì sao không
thể cổ động hắn? Thiên Chú Tử cũng không hữu hảo gì với Đại Tranh! Thái
Nhất cười nhạt nói.

– Phụ thân anh minh, hai Thánh nhân cộng thêm Như Lai, đoàn người Chung Sơn làm sao trốn được? Lục Áp chắc chắn.

– Đúng thế, Chung Sơn phải chết, nhưng không thể chết ở trong tay chúng ta, cứ để bọn chúng cắn nhau đi. Chúng Thánh loạn đấu, thiên hạ đại
loạn, các châu phân tranh, quả nhiên tuyệt diệu! Trong mắt Thái Nhất lóe lên hung lệ cười nói.

– Quả thật! Lục Áp gật đầu.

– Đại hội Vạn Phật Phàn Tông còn chưa bắt đầu, vi phụ phải chuẩn bị
đánh đại hội Vạn Phật Phàn Tông, tạm thời không nên lộ diện, con đi Đại
Lôi Âm Tự đi. Thái Nhất nói.

– Phụ thân yên tâm, con chắc chắn làm ổn thỏa! Lục Áp gật đầu.

………………….

Lôi Âm Cương Vực, Đại Lôi Âm Tự.

Bên trong Đại Lôi Âm Tự, các Phật Đà Bồ Tát đều bị cho lui, trong đại
điện chỉ có hai người, Như Lai Phật Tổ trang nghiêm, còn mn là Mặc Tử
mặc áo gai.

– Mặc Tử, đại hội Vạn Phật Phàn Tông lần này, làm phiền! Như Lai trịnh trọng nói.

– Ta sẽ dốc hết sức! Mặc Tử gật đầu.

Bỗng nhiên, Mặc Tử quay đầu nhìn ngoài điện, sắc mặt Như Lai cũng nghiêm lại.

– Lục Áp? Mặc Tử trầm giọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.