Trường Sinh Bất Tử

Chương 1250: Thù hận của thi tiên sinh


Đọc truyện Trường Sinh Bất Tử – Chương 1250: Thù hận của thi tiên sinh

Trung Ương Giáo chủ ra tay, một chiêu, chế trụ Thần thú thứ bảy.

Trong lúc mọi không kinh ngạc vì sức mạnh của Trung Ương Giáo chủ, Chung Sơn lại kinh ngạc vì ánh mắt của Trung Ương Giáo chủ, bởi vì Trung Ương Giáo chủ chỉ trong thời gian ngắn đã nhìn ra sơ hở của Thần thú thứ
bảy.

Bạo? Bây giờ Thần thú thứ bảy không dám tự bạo nữa, toàn thân bị đâm
thành cái lưới, không nói uy lực bùng nổ sẽ yếu đi, sau khi nổ cũng sẽ
không thể chống cự.

Bùm!

Chín người áo bào đen xông lên muốn tới cứu viện.

[CHARGE=3]Ầm….

Một đoàn ánh sáng chém xuống, chín người áo bào đen liền văng trở ra, trong đó có bốn người bị chém làm hai khúc.

Là Kim Bằng ra tay, Phương Thiên Họa Kích xoay chuyển, Kim Bằng đuổi giết năm người áo đen khác.

Còn năm người áo bào đen khác cũng như không sợ chết, tiếp tục xông thẳng tới.

– Trảm! Kim Bằng lại chém xuống một đao, chém giết năm người áo bào đen kia.

Bùm!

Rơi xuống đất, nhưng không có máu tràn ra.

– Là người khôi lỗi? Thân Công Báo nhướng mày.

– Chẳng lẽ là Công Thâu Tử? Kim Bằng khó hiểu.

– Không phải Công Thâu Tử, đây là con rối dẫn thần, khác với Công Thâu Tử! Thi tiên sinh lắc đầu.

– Sơ suất, sơ suất! Thần thú thứ bảy bị đâm toàn thân không ra hình, buồn bực kêu lên.

– Sơ suất? Vậy ngươi trả cái giá sơ suất đi! Trung Ương Giáo chủ lạnh lùng nói.

Trung Ương Giáo chủ vươn tay, chuẩn bị xuống tay lần nữa.

– Trung Ương Giáo chủ, thủ hạ lưu tình… Xa xa, bỗng truyền đến tiếng nói, vô cùng nhanh, phóng từ đằng xa đến đây.

Trung Ương Giáo chủ nhướng mày, nhưng ngón tay vẫn ngừng lại.

Những người khác khó hiểu nhìn sang hướng kia, chỉ có Thi tiên sinh,
trong mắt phát lạnh, thù hận thấu xương phát ra, chợt lóe liền biến mất.

Vù!


Cơn gió mạnh thổi qua, trên bầu trời xuất hiện hai cái bóng.

Hai lão già gầy yếu, một người áo bào đen, một người áo bào vàng, mặc
sắc sáng bóng, vội vàng đến đây, thấy Thần thú thứ bảy bị Trung Ương
Giáo chủ vây khốn, thở phào một hơi.

Trung Ương Giáo chủ, trăm năm không gặp, tu vi ngày càng làm hai người ta kinh ngạc! Lão già áo bào đen cười nói.

– Huyền lão? Hoàng lão? Các ngươi có ý gì? Chẳng lẽ quái vật này là do các ngươi thả ra? Trung Ương Giáo chủ trầm giọng nói.

– Trung Ương Giáo chủ đừng trách, Thần thú thứ bảy này quả thật là của
Đại Huyền Hoàng Tông ta, nhưng không phải chúng ta cố ý thả ra, mà là nó chạy ra, chúng ta đuổi theo đã lâu! Huyền lão áo bào đen nói tiếp.

– Hả? Trung Ương Giáo chủ híp mắt.

Chung Sơn bên dưới trong lòng cười lạnh, trốn ra? Đuổi theo thật lâu? Có trùng hợp như thế, lúc Thần thú thứ bảy chiếm ưu thế, sao các ngươi
không tới, lúc Thần thú thứ bảy gặp tai họa, các ngươi liền chạy ra?

– Mong Trung Ương Giáo chủ có thể nể mặt Đại Huyền Hoàng Tông, mang về
Thần thú thứ bảy, chúng ta nhất định sẽ quản lý nghiêm khắc! Huyền lão
nói.

Hoàng lão bên cạnh không lên tiếng, Hoàng lão như căn bản là khinh
thường những người trước mắt, nhưng lúc này có chuyện cầu người, không
nên nói thì không nói, để cho Huyền lão thỏa hiệp.

– Quái vật này thật sự là của Đại Huyền Hoàng Tông? Trung Ương Giáo chủ cau mày.

– Phải, là tông chủ nuôi dưỡng, không ngờ hung dữ đến thế này, may mà
Trung Ương Giáo chủ chế trụ được nó, tông chủ biết được, nhất định sẽ vô cùng cảm kích! Huyền lão lại nói.

Nhìn chằm chằm hai người, Trung Ương Giáo chủ nhìn một lúc, như đang suy nghĩ, bỗng nhiên cười khẽ nói: – Quái vật này không hề đụng phải ta,
chỉ là đụng trúng vợ chồng Bảo Nhi. Các người nói, làm sao đây?

Trung Ương Giáo chủ nhìn về phía Chung Sơn cùng Bảo Nhi, đồng thời chế trụ Thần thú thứ bảy hạ xuống.

Bảo Nhi nhìn sang Chung Sơn, mọi người cũng nhìn về phía Chung Sơn.

Chung Sơn nhướng mày, Chung Sơn lại không tin Trung Ương Giáo chủ tốt
bụng thế nào, nhưng như vậy là có ý gì? Giao Thần thú thứ bảy cho mình
xử lý? Vậy là muốn gì?

– Vị này là Thánh Vương Chung Sơn Đại Tranh Thánh đình? Huyền lão cũng hạ xuống dưới.

– Đúng vậy! Chung Sơn gật đầu.

Đồng thời Chung Sơn cũng nhìn thấu ánh mắt của Huyền lão cùng Hoàng lão, liếc một cái liền nhìn ra mình, rõ ràng đã sớm biết mình tới Trung
Châu, khi nãy Thần thú thứ bảy mô phỏng bản thân có lẽ cũng là bọn họ

bày kế.

– Thần thú thứ bảy quen thói làm bậy, lúc trước đã mạo phạm, xin Chung Thánh Vương thứ lỗi! Huyền lão lập tức nói.

Chung Sơn im lặng một chút, Trung Ương Giáo chủ quyết đoán như thế cũng
bị Huyền lão Hoàng lão quát ngừng lại, trong này rõ ràng không chỉ là
vấn đề thể diện, giao tình, Đại Huyền Hoàng Tông? Thật là cổ quái.

– Chung Thánh Vương cũng muốn tham dự đại hội Vạn Phật Phàn Tông, hai
người chúng ta vừa lúc có quyền cho mời một người, phần thiếp mời tư
cách Vạn Phật Phàn Tông này sẵn sàng tặng cho Chung Thánh Vương, coi như thứ lỗi Thần thú thứ bảy đã làm phiền! Huyền lão cười nói.

Thiếp tư cách?

– Nếu như vậy, Chung Sơn sẽ không khách khí, về phần Thần thú thứ bảy,
ta không mong muốn lại có hành động tính kế ta nữa! Chung Sơn trầm giọng tiếp nhận thiếp tư cách, một tấm thiệp màu tím.

– Đương nhiên rồi! Huyền lão gật đầu cười nói.

Nói xong Huyền lão nhìn sang Trung Ương Giáo chủ.

Trung Ương Giáo chủ bất ngờ nhìn Chung Sơn, rõ ràng không thấy được xung đột như mong muốn, vung tay lên, gai xương tràn đầy trên người Thần thú thứ bảy đột nhiên biến mất.

– Được rồi, mang quái vật này đi đi! Trung Ương Giáo chủ trầm giọng nói.

Thân hình Thần thú thứ bảy vặn vẹo, chuyển mắt hóa thành một thứ hình
như bánh bao, chỉ có hai con mắt một cái miệng, rơi xuống đầu vai Huyền
lão.

– Như vậy, hôm nay đã quấy rầy, ngày sau gặp lại ở Đại Huyền Hoàng Tông! Huyền lão nói.

– Ừm! Trung Ương Giáo chủ gật đầu.

Bên cạnh, Hoàng lão cổ quái nhìn về phía Thi tiên sinh, hai người nhìn
nhau, Hoàng lão nhướng mày, cuối cùng lắc đầu đi theo Huyền lão rời đi,
bay không lâu lại quay đầu nhìn lại, sắc mặt đầy vẻ khó hiểu.

Thẳng đến hai hai người Huyền, Hoàng biến mất, Trung Ương Giáo chủ mới thu hồi ánh mắt.

Trung Ương Giáo chủ nhìn sang Chung Sơn, cuối cùng nhìn về phía Bảo Nhi
nói: – Trung Ương Đạo tràng, ngươi cũng là chủ nhân, đoàn người Chung
Sơn để ngươi tiếp đón!

– Ừm! Bảo Nhi gật đầu.

Nói rồi, Trung Ương Giáo chủ nhấc bước đi trước.


Một thể diễn sinh của Trung Ương Giáo chủ lại nhìn sang Kim Bằng: – Trước kia là ngươi lén lút ẩn nấp vào Trung Ương Đạo tràng!

– Ớ? Chẳng lẽ lúc đó là ngươi? Kim Bằng giật mình hô lên.

– Nếu đã thế, vậy thôi đi. Thể diễn sinh này cũng nhấc bước đi vào trong.

– Là chuyện gì? Bảo Nhi tò mò hỏi.

– Cái này… Bẩm hoàng hậu, trước kia hạ thần đã đến Trung Ương Đạo
tràng, chuẩn bị cướp lấy “Kim châu”, đáng tiếc không địch lại Trung Ương Giáo chủ, bị đánh thành trọng thương. Thẳng đến vừa rồi hạ thần mới
hiểu được, năm đó đả thương ta không phải Trung Ương Giáo chủ, mà là vị
vừa nãy! Kim Bằng toát mồ hôi nói.

Trung Ương Giáo chủ quá kinh khủng, một cái thể diễn sinh năm đó đã đánh mình thành trọng thương? May mà không gặp phải bản thân Trung Ương Giáo chủ, bằng không thảm rồi!

– À! Bảo Nhi gật đầu.

– Đi thôi, tới chỗ nàng trước, đến lúc đó từ từ nói! Chung Sơn nói.

– Ừm! Bảo Nhi gật đầu.

Bảo Nhi dẫn theo mọi người vào bên trong.

Vô số cường giả bên ngoài ngừng thở, đồng thời trong mắt đầy ánh sáng,
trong lòng mỗi người đều cảm thán chuyến này không tệ. Không ngờ con
quái thú kia là của Đại Huyền Hoàng Tông, còn gặp được Huyền lão cùng
Hoàng lão?

Thẳng đến đoàn người Chung Sơn tiến vào trong đại trận, các cường giả
vây xem đều lưu luyến không thôi, ở thêm một lúc mới cảm thấy mỹ mãn
giải tán.

Bảo Nhi, Trung Ương Giáo chủ, thể diễn sinh vừa rồi, đều là một người,
cho nên Trung Ương Đạo tràng không có đệ tử nào dám cản trở.

Bên trong đại trận, núi non trùng điệp, vô số đình đài lầu các, an bài
xong mọi người, lúc này Bảo Nhi mới ở riêng được với Chung Sơn.

Vợ chồng đã lâu không gặp, tự nhiên khô hạn gặp mưa rào, phải triền miên một trận.

Suốt 10 ngày, Chung Sơn mới gọi mọi người tới, cùng đến Cam Bảo Nhi Điện.

Lúc này, Bảo Nhi vẻ mặt hồng hào, bị mọi người nhìn cũng không có vẻ
thẹn thùng, ngược lại tràn đầy hạnh phúc, ngẫu nhiên còn liếc Chung Sơn.

– Kim Bằng! Chung Sơn gọi.

– Có thần!

– Kim châu rất trọng yếu với ngươi? Chung Sơn hỏi.

– Đúng thế, trăm vạn năm mới sinh ra một viên, hơn nữa thuộc tính phù
hợp với thần, nếu thần lấy được Kim châu, tu vi nhất định tăng mạnh! Kim Bằng gật đầu nghiêm túc nói.


– Ừm, vậy Kim châu này, ta thay mặt Bảo Nhi ban cho ngươi! Chung Sơn gật đầu, đồng thời đưa ra một cái hộp nhỏ màu vàng.

– A? Kim Bằng ngây người.

Năm đó, chịu thương không biết bao nhiêu, cửu tử nhất sinh cướp lấy mà
không thành, bây giờ lại ở ngay trước mắt, chênh lệch này quá lớn đi
chứ.

– Sao hả? Không cần? Chung Sơn cười nói.

– Cần, cần, tạ ơn Thánh Vương, tạ ơn hoàng hậu! Kim Bằng lập tức hồi thần lại.

Không cần nhìn, Kim Bằng khẳng định là thật, Thánh Vương không thể nào dùng hàng giả ban thưởng cho hắn.

– Cố gắng tu luyện! Chung Sơn nói.

– Rõ! Kim Bằng hưng phấn thưa.

Cảnh này cũng để cho mọi người thấy được, Kim châu? Trọng bảo thein6 há
Nhưng chỉ cần trung thành với Đại Tranh, Thánh Vương vĩnh viễn sẽ không
keo kiệt.

– Thi tiên sinh! Chung Sơn lại nhìn sang Thi tiên sinh.

– Có thần! Thi tiên sinh cung kính thưa.

– Mười ngày trước, trẫm nhìn thấy thần sắc của ngài khác thường, một cỗ thù hận khó kiềm chế suýt nữa không nén xuống được, chuyện gì? Ngài
quen biết Huyền lão cùng Hoàng lão? Chung Sơn trầm giọng hỏi.

Thi tiên sinh: “….”

Mọi người đều nhìn Thi tiên sinh, cũng rất hiếu kỳ muốn biết.

Im lặng một lúc, Thi tiên sinh nhíu chặt mày, hít sâu nói: – Phải, thần quen biết bọn họ, Đại Huyền Hoàng Tông, đứng đầu Huyền mạch và Hoàng
mạch!

– Hả?

– Thánh Vương, không phải thần đã nói từ bé chính là sinh sống ở Trung
Châu hay sao? Khi thần còn nhỏ đã sống ở gần Đại Huyền Hoàng Tông, Táng
tông Táng gia ta mai danh ẩn tích, chính là bị Đại Huyền Hoàng Tông huỷ
diệt. Những người thân của thần chính là chết dưới Đại Huyền Hoàng Tông
phản loạn! Thi tiên sinh đầy thù hận nói.

– Đại Huyền Hoàng Tông phản loạn? Chung Sơn cau mày hỏi.

– Phải, Đại Huyền Hoàng Tông, nói tới vốn là do Táng tông ta bồi dưỡng
lên, tông chủ Đại Huyền Hoàng Tông, Huyền lão, Hoàng lão, vốn chỉ là
người hầu Táng gia ta mà thôi. Gia chủ Táng gia gặp phải trời phạt, mấy
trưởng lão bị kẻ địch giết chết, Táng gia ngày càng điêu linh, lúc này
dám lòng lang dạ thú Đại Huyền Hoàng Tông liền phản loạn, muốn Táng gia
diệt tộc. Cuối cùng, Táng gia ta chỉ trốn ra được mỗi mình thần! Thi
tiên sinh vẻ mặt vặn vẹo.

– Thù giữa thần và Đại Huyền Hoàng Tông, không đội trời chung! Thi tiên sinh cắn răng nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.