Đọc truyện Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu) – Chương 5: Ta Muốn Bang Ngọa Hổ Của Ngươi
“Ngươi, tới dẫn đường đi.”.
Tên đại ca sắc mặt trắng bệch : “Ta…”.
Nhận thấy ánh mắt không kiên nhẫn của nàng, lại nhớ đến quả đau lúc nãy, hắn cắn răng cam chịu, quay đầu sai một tên đi lấy xe đến.
Bích Giao Linh nhìn chằm chằm chiếc xe, ánh mắt tò mò nghiên cứu. Thấy bộ dạng này của nàng, tên đại ca nhất thời buột miệng nói: “Đại tỷ à, đừng nói người ngay đến cả xe hơi cũng không biết chứ?”.
Bích Giao Linh giương mắt nhìn tên đại ca, ánh mắt như muốn nói: “ta đúng là không biết, có sao không?”.
Tên đại ca ngượng ngùng gãi gãi mũi, cười khan một tiếng, quên mọi đau đớn rất thức thời tiến lên mở cửa xe, cúi đầu cung kính nói: “Đại tỷ! Mời lên xe!”.
Bích Giao Linh nhìn vào bên trong xe suy nghĩ một chút liền bước vào. Tên đại ca hai tay cung kính đóng cửa xe lại, xong rồi bước nhanh sang cửa bên kia mở ra ngồi vào vị trí lái, khởi động xe rồi chạy như bay trên đường.
Bích Giao Linh ngồi trên xe nhìn ra cảnh vật bên ngoài, thấy hai bên đường cảnh vật lướt qua như bay, đáy mắt như có như không một tia thích thú. Rất nhanh xe đỗ trước một tòa nhà to lớn, tường lớn vây quanh có vẻ rất kiên cố vững chắc.
“Đại tỷ, đến rồi! Đây là nơi ở của Hổ Ca bang Ngọa Hổ.”.
Ngồi trong xe nhàn nhạt nhìn tòa nhà to lớn sừng sững trước mặt, nàng khẽ gật đầu. Tay ngọc chỉ chỉ về phía cửa xe, tên đại ca hiểu ý của nàng, không dám chậm trễ nhanh chóng xuống mở cửa xe cho nàng, bộ dạng nhất mực cung kính.
Nhẹ nhàng bước xuống xe hít thở không khí mát lành của đêm tối, Bích Giao Linh cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể đi rồi!”.
Như được đại xá, tên đại ca vội vàng nói: “Cám ơn đại tỷ! Đại tỷ bảo trọng!” rồi chạy như bay đến mở cửa xe chui vào, xe lao nhanh trên đường rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Bước tới trước cổng, Bích Giao Linh ngước lên nhìn cánh cổng lớn dày vững chắc, chân chạm nhẹ đất, tung người bay lên đỉnh cánh cổng, chân vừa chạm vào cánh cổng , thanh âm đinh tai nhức óc vang lên khắp khu nhà rộng lớn. Rất nhanh một đám người mặc áo đen chạy ra. Nhìn thấy cô gái ăn mặc kì lạ như người cổ đại, hơn nửa mặt được che bởi chiếc mặt nạ màu bạc, tóc dài thả tự nhiên theo gió mà tung bay, đẹp như một vị tiên tử, cả đám ngẩn người. Một tên trong đám có vẻ là người có địa vị bước ra quát: “Cô là ai? Ai phái cô tới?”.
Bích Giao Linh cũng không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta muốn gặp bang chủ của các ngươi!”.
“Gặp đại ca của bọn ta? Hahaha, trước cô cũng có mấy đám như vậy tới đây nói muốn gặp đại ca của bọn ta, nhưng tất cả đều không có kết cục gì tốt đẹp! Cô cũng gan dạ lắm, dám một mình tới đây!”.
“Có khi nào là cô gái qua đêm với đại ca muốn đến đây khóc nháo không!?” Một tên trong đám lớn giọng nói, cả đám liền cười ồ lên.
Nhẹ lắc đầu, nàng bình thản nói: “Nếu đã vậy, ta đành phải tự mình đi tìm hắn vậy.”.
Nói xong nàng liền bay xuống mặt đất, chậm rãi bước từng bước tiến lên giống như là đang đi dạo. Đám người đang cười thấy hành động này của nàng liền ngừng cười, ánh mắt lạnh lùng đồng loạt giơ vũ khí lên, tên đại ca trong đám quát lớn: “Tất cả lên.”.
Cả đám nhất tề hô to một tiếng rồi xông về phía Bích Giao Linh. Nhìn cả đám như trẻ con khua chân múa tay loạn xạ, trong tay Bích Giao Linh không biết từ đâu xuất hiện một thanh kiếm, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra, kiếm này là do khí tạo thành. Không tốn nhiều thời gian liền giải quyết xong đám lâu la này. Nàng vẫn thản nhiên bước về phía trước, lại một đám nữa xông ra, kết cục cũng giống đám trước.
Nửa tiếng trôi qua, hết đám này đến đám khác đều bị nàng nhanh chóng giải quyết. Những người đó nàng đều không giết, chỉ chém gãy vũ khí của họ rồi đánh bất tỉnh. Bước đến trước cửa một ngôi nhà sang trọng, nàng khẽ đưa tay đẩy cửa, nhìn qua chỉ giống như nàng mở cửa bình thường, nhưng cánh cửa chắc chắn đã đổ rầm xuống đất.
Bên trong có một đám người to lớn, nét mặt lạnh lùng đứng, ở giữa có một người đàn ông khoảng 30 tuổi ngồi, dáng vẻ ung dung giống như những việc xảy ra ở bên ngoài cùng ông ta không quan hệ.
Nhìn thấy Bích Giao Linh tiến vào, thấy nàng ăn mặc kì lạ, trên mặt đeo mặt nạ, ánh mắt ông ta chỉ xẹt qua một tia ngạc nhiên, rất nhanh lại khôi phục lạnh lùng như trước. Lạnh lùng nhìn cô gái, ánh mắt Hổ ca hiện lên chút tán thưởng, giọng nói trầm trầm uy nghiêm vang lên: “Cô cũng có bản lãnh đấy. Nói đi, cô muốn gì?”.
“Ta muốn bang Ngọa Hổ của ngươi!”.