Đọc truyện Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu) – Chương 3: Thế Giới Mới
1000 năm sau.
Trong một bệnh viện phụ sản cao cấp vang lên tiếng khóc oa oa của những đứa trẻ mới chào đời. Đứa trẻ đẹp tựa tinh linh lạc vào chốn nhân gian đang cất tiếng khóc vang như lời tuyên bố sự tồn tại của mình với thế giới mới.
Sâu trong hang động tối tăm tĩnh mịch, nữ tử tuyệt mĩ nằm trên giường băng, xung quanh có những dòng khí lượn lờ như sương càng làm nàng thêm ảo mộng. Đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền suốt ngàn năm qua, mi dài khẽ rung nhè nhẹ như cánh bướm, dần dần hé mở lộ ra đôi mắt sâu thẳm. Đáy mắt nàng ánh lên tia vui mừng cùng ôn nhu nhìn về phía xa xăm, miệng khẽ thì thầm như gọi người yêu: “Tuyết! Tuyết!”.
Thu lại tâm tình, nàng bước xuống giường, mắt đẹp đảo qua hang động: “Có lẽ ở trong này cũng lâu rồi, cũng nên ra ngoài xem một chút.”.
Tiếng nàng vừa dứt, thân ảnh cũng dần dần mờ dần rồi biến mất, thì ra đó chỉ là tàn ảnh của nàng, có thể thấy tốc độ của nàng đáng sợ như thế nào.
Đứng trên ngọn cây cao bên đường, Bích Giao Linh nhìn thế giới xa lạ, khác xa so với trước đây rất nhiều. Nhiều nhà xây cao chọc trời, xa hoa mĩ lệ, con người ăn mặc kì lạ, trên đường đầy rẫy những sinh vật lạ hình hộp đang qua lại di chuyển trên đường.
Thu lại tầm mắt, nàng nhẹ vận khinh công bay theo hướng hơi thở quen thuộc, chẳng mấy chốc đã đứng trên ngọn cây gần bệnh viện phụ sản. Khẽ lắc mình tiến vào bên trong bệnh viện, tốc độ của nàng nhanh đến nỗi những người đi trên hành lang bệnh viện chỉ cảm giác có cơn gió lướt qua rồi biến mất mà thôi. Dễ dàng vượt qua đám người, Bích Giao Linh đến trước một căn phòng, nhìn qua kính có thể thấy bên trong có rất nhiều trẻ sơ sinh đang ngủ ngon lành. Tầm mắt di dời đến khuôn mặt đẹp tựa tinh linh đang ngủ yên, Bích Giao Linh nhẹ nhàng mở cửa đi đến bên cạnh đứa trẻ, bàn tay thon dài ngọc ngà khẽ vuốt ve khuôn mặt đứa bé, ánh mắt đầy ôn nhu , sủng nịnh. Như cảm nhận được sự vuốt ve của nàng, đứa trẻ liền nở nụ cười thỏa mãn. Có lẽ đây là lần đầu tiên bé cười kể từ khi chào đời đến giờ. Nhìn khuôn mặt đáng yêu tươi cười của đứa trẻ, đáy mắt Bích Giao Linh hiện lên tia giảo hoạt. Khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng tiến gần mặt đứa bé, đôi môi không tô mà đỏ nhẹ nhàng in lên đôi môi nhỏ bé đó. Rời khỏi cánh môi bé nhỏ, như cảm thấy chưa đủ, nàng khẽ vươn đầu lưỡi liếm nhẹ cánh môi hồng nhuận, động tác này toát ra ngàn vạn phong tình, nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ bị câu hồn lạc phách (lạy Phật cho con nghỉ tu vài phút 🙁 ). Làn da trắng nõn trên khuôn mặt nàng khẽ ửng đỏ, có lẽ vì ngượng ngùng vì hành động không giống người của mình. Đôi mắt ôn nhu dịu dàng ngắm nhìn khuôn mặt của nhỏ nhắn đáng yêu đó như muốn tìm kiếm bóng hình mà mình đã luôn chờ đợi suốt ngàn năm qua.
Nhận thấy có người đang đến , Bích Giao Linh ghé sáng vào tai đứa nhỏ khẽ thì thầm: “Ta chờ chàng thật lâu đến phát chán rồi, nhớ đến tìm ta sớm đấy!”. Nói xong nàng nhanh chóng xoay người lách ra ngoài, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn câu nói vẫn vang lại sau lưng :”Tuyết! Ta rất nhớ chàng!”.
Nhàm chán ngồi trên cây cao, mắt nàng nhìn về hướng bệnh viện phụ sản như có điều suy nghĩ. Một lúc sau ánh mắt nàng sáng lên một chút giảo hoạt. Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nàng thong thả đi trên đường.
Nhiều người đi đường thấy nàng không khỏi ngoái đầu lại nhìn, có người còn đứng hắn lại để nhìn cho kĩ. Ánh mắt mọi người hoài nghi có, tò mò có, si mê có, ghen ghét đố kị cũng có… Mọi người nhìn nàng vừa chỉ trỏ vừa thì thầm gì đó với người bên cạnh.
Tuy lời nói rất nhỏ nhưng cũng không thể thoát khỏi đôi tai nhạy bén của nàng.
“Hình như đang đóng phim thì phải, chắc là ngôi sao mới, thật xinh đẹp”.
“Chắc không phải đóng phim đâu, đâu thấy ai quay đâu”.
Một giọng nam không nhỏ vang lên: “Oa, một đại mỹ nhân siêu cấp, thật đẹp!”. Liền có một giọng nữ chua ngoa, đầy ghen tị vang lên: “Hừ, nhìn thì cũng tạm được, nhưng nhìn kiểu ăn mặc này chắc mới từ trại tâm thần nào đó trốn ra. Đẹp mà điên thì có ích gì!?”.
Người xung quanh nghe lời này cũng gật gù: “oh, chắc đầu óc có vấn đề thật..”.
“Người đẹp như vậy bị điên thì sao, ta đây cũng không ngại. Mĩ nhân theo anh đi, anh sẽ hết lòng yêu thương em.”.
Lời vừa nói ra liền nhận được ánh mắt khinh bỉ của người xung quanh, một cô gái khẽ nói: “dâm tặc”. Chàng trai kia nghe thấy liền nhảy dựng lên: “cái gì? Cô nói lại xem..”.
…
Những lời nói như gió thoảng qua tai, không hề làm ảnh hưởng đến nàng, giống như nàng đang đi dạo một mình trên con đường không có ai vậy.
Đi qua một tiệm tạp hóa, nhìn những chiếc mặt nạ đủ các loại được treo trên giá bày bán trước cửa, nàng dừng lại một chút nhìn rồi tiến đến, tùy tiện chọn một chiếc che nửa khuôn mặt đem đến chỗ chủ quán tính tiền.
Thấy nàng ăn mặc kì lạ, ánh mắt chủ quán lộ ra chút hoài nghi,khó hiểu, nhưng khi nhìn lên khuôn mặt của nàng, vẻ mặt ông chủ lập tức dại ra, ánh mắt đầy si mê nhìn nàng. Bích Giao Linh thấy chủ quán chỉ nhìn mình chằm chằm mà không nói, nàng nhẹ giọng gọi: “ông chủ, ông chủ…”.
Chủ quán ngây ngốc nói: “hả!?”.
Đem chiếc mặt nạ đến trước mặt chủ quán, Bích Giao Linh hỏi: “cái này bao nhiêu?”.
Đôi mắt chủ quán từ khuôn mặt nàng chuyển đến cánh tay thon dài mảnh khảnh, rồi chuyển sang da thịt nõn nà trên bàn tay, cuối cùng mới không tình nguyện di dời ánh mắt sang chiếc mặt nạ trên tay nàng, lúc này mới giật mình tỉnh lại. Nhớ ra hành động thất thố của mình lúc nãy, khuôn mặt ông chủ khẽ ửng đỏ, ngượng ngùng đáp: “Hai mươi kim”.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng khẽ lộ ra chút khó xử, lông mày hơi nhíu lại, lát sau nàng nhẹ giọng nói: “Xin lỗi ông chủ, ta không có loại tiền giống như của các ngươi, ta dùng bạc trả được không?”. Nói xong nàng đưa chút bạc vụn ra.
“Được được! Không sao cả!”, ông chủ bộ dáng hào phóng, sảng khoái đáp.
“Ông chủ, xin hỏi ở khu vực này có chỗ nào hay tụ tập bọn côn đồ không?”.
“Côn đồ? Ý cô là bọn đầu gấu à? Ừm có, ở phía trước cách đây không xa, trong con hẻm nhỏ bọn chúng hay tụ tập trong đó lắm. Cô gái, cô tốt nhất tránh chỗ đó càng xa càng tốt, bọn chúng hung dữ lắm, đặc biệt lại còn nổi tiếng là đám háo sắc. Cô gái xinh đẹp như vậy, càng phải cẩn thận hơn–“.
“Đã biết. Đa tạ ông chủ.”. Nàng nhẹ cười đáp, tuy chỉ là nụ cười rất nhẹ chưa kịp lan hết khóe môi đã biến mất, nhưng như vậy cũng khiến ông chủ nhìn đến ngây người, đến lúc lấy lại tinh thần thì đã không còn thấy bóng dáng cô gái xinh đẹp đó đâu nữa.