Đọc truyện Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu) – Chương 27: Trở Lại
Đi qua một đoạn tối tăm, ánh sáng bất ngờ chiếu vào mắt, Tần Như vẫn vô thức bước tiếp. Trên vách hang động, cứ cách 1m lại khảm viên dạ minh châu khiến hang động sáng rõ như ban ngày. Đi đến cuối hang động là một ôn tuyền hơi nước bốc lên mờ mịt. Cảnh tượng kì dị này vẫn không đả động được đến Tần Như, đôi mắt cô vẫn vô hồn, trống rỗng. Bên tai vẫn là tiếng nói câu dẫn lặp đi lặp lại khiến cô không tự chủ được nghe theo.
Bên cạnh ôn tuyền, một cô gái thân hình yểu điệu, tóc dài đen nhánh xõa tung, trên người mặc bộ màu đỏ như máu, da thịt nơi tay, chân nõn nà ẩn hiện sau lớp áo khiến cả người nàng toát ra vẻ ma mị.
Tần Như bước dần về phía cô gái đó, lúc đến gần, người con gái kia mới quay lại. Khi nhìn lên khuôn mặt của nàng, chắc chắn ai cũng sẽ bị dọa sợ. Một khuôn mặt già nua, nhăn nheo méo mó đến đáng sợ, giống như một bà cụ gần đất xa trời. Nàng nhìn về phía Tần Như, thanh âm kiều mị không hợp với vẻ già nua của khuôn mặt nhẹ nhàng vang lên, khiến người nghe không tự chủ được làm theo: “Qua đây!”.
Đôi chân Tần Như vô thức đi đến trước mặt người con gái đó, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt già nua kia, trong mắt không một chút sợ hãi, chỉ có trống rỗng vô hồn.
Bàn tay thon dài, trắng nõn đưa lên vuốt ve khuôn mặt Tần Như, lời nói như câu dẫn hồn người nhẹ nhàng vang lên: “Khuôn mặt cũng dễ thương lắm, hãy coi như đây là đặc ân ta ban cho cô!”.
Tay ngọc khẽ nâng cằm Tần Như lên, khuôn mặt già nua tiến dần lại đến khi đôi môi nứt nẻ chạm vào đôi môi hồng nhuận của Tần Như. Qua kẽ hở nhỏ của hai khóe môi có thể nhìn thấy từng dòng khí màu trắng không ngừng từ bên trong Tần Như truyền sang người con gái áo đỏ kia. Theo đó, các nếp nhăn nheo trên khuôn mặt già nua từng chút, từng chút một trở nên căng mịn. Đôi mắt trống rỗng vô hồn của Tần Như càng lúc càng mất dần đi sinh khí, đôi mắt dần khép lại, không còn chút sức lực ngã vào lòng cô gái kia.
Tay ngọc nâng lên vuốt ve khuôn mặt của mình, đôi mày nàng nhíu lại không hài lòng, khẽ lẩm bẩm: “Vẫn chưa đủ”.
Đẩy người con gái trong lòng mình ra, để mặc cô ngã xuống đất, cô gái áo đỏ khẽ vận khinh công bay ra khỏi hang động, rất nhanh biến mất sau những tán cây.
…
Tại căn cứ bang Hỏa Liên
Từ xa, một cô gái mặc bộ quần áo như người cổ đại, từng bước từng bước tiến vào bên trong căn cứ bang Hỏa Liên. Tên thuộc hạ canh gác nhìn thấy ngây người, sau đó vội vàng ấn chuông báo động.
Rất nhanh, một đám người xuất hiện ngăn chặn trước mặt cô gái lạ này. Khi nhìn rõ dung nhan của cô gái, cả đám không kìm được ngây người. Một khuôn mặt tuyệt mĩ, kết hợp với bộ đồ màu trắng như của người cổ đại, tóc dài thả tự do theo gió mà tung bay, đẹp như một tiên tử. Không đợi cả đám có phản ứng gì, cô gái tuyệt mĩ ánh mắt lạnh lùng, trong đáy mắt ẩn hiện sát khí, giọng nói không chút cảm xúc vang lên:
“Long Ca đang ở đâu?”
Nghe câu hỏi của cô gái, một tên trong đám giật mình hồi phục lại tinh thần. Đôi mắt thất thần hiện lên tức giận, quát lớn:
“Cô là ai mà dám gọi Long phó bang chủ như vậy?”
Không thèm để ý đến đám người, Bích Giao Linh đưa mắt nhìn một lượt khu nhà, môi khẽ mấp máy, giống như đang thì thầm, nhưng âm thoát ra lại khiến người ta không chịu được nhức tai: “Long Ca!”
Tiếng gọi giống như Tu La từ dưới địa ngục vọng lên, vang khắp ngõ ngách trong căn cứ.
Rất nhanh, một đám người lại xuất hiện. Người dẫn đầu không phải Long Ca, mà là Dương Thiên Hạo. Khuôn mặt trẻ con giờ đã trở nên cương nghị một chút, nhưng nụ cười thường trực nơi khóe môi vẫn chưa hề thay đổi. Hắn nhìn cô gái xinh đẹp, lạ mặt một lúc, nụ cười nơi khóe môi nhạt dần, đôi mắt dần mở to như không thể tin, lắp bắp nói:
“Cô… cô là… đại tỷ?”
Mặc dù lúc trước chưa lần nào hắn được nhìn thấy khuôn mặt thật của Bích Giao Linh nhưng khí chất bí ẩn mà lạnh lẽo toát ra từ người nàng, hình dáng quen thuộc này hắn vừa nhìn có thể nhận ra được. Chỉ không ngờ, người con gái đó lại có khuôn mặt tuyệt mĩ đến vậy.
Đưa mắt nhìn về phía Dương Thiên Hạo, Bích Giao Linh lạnh lùng hỏi:
“Long Ca hắn đang ở đâu?”
“Đại tỷ?”
Vừa lúc đó, lại một đám người kéo đến, dẫn đầu là Long Ca. Vừa nhìn thấy Long Ca, đáy mắt Bích Giao Linh bùng lên ngọn lửa tức giận, trước sự ngơ ngác của đám người, nàng vận khinh công, đưa tay tóm lấy Long Ca đi về phía phòng họp căn cứ, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt đám người.
Cả đám ngây người nhìn theo, ánh mắt hiện lên không thể tin nổi. Không biết là ai lên tiếng tự hỏi:
“Đó là đại tỷ trong truyền thuyết của chúng ta đó sao?”
“Người đó là đại tỷ mà mười lăm năm trước một mình thống nhất giới xã hội đen sao?”
…
Mặc kệ đám người xung quanh ồn ào nghị luận, Dương Thiên Hạo vẫn đứng đó nhìn về hướng Bích Giao Linh biến mất, trong đôi mắt hiện lên chút ôn nhu, vui vẻ, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Cô ấy cuối cùng cũng trở lại rồi”