Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

Chương 24: Đi Cắm Trại


Đọc truyện Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu) – Chương 24: Đi Cắm Trại

Mười lăm năm sau…
Tại phòng học lớp 10A.
“Sắp tới lớp chúng ta sẽ có một buổi đi dã ngoại tại rừng Ngọc Lâm vào hai ngày thứ Bảy và Chủ Nhật để đón chào các em. Mọi người chuẩn bị lên kế hoạch vui chơi đi nhé.”.
Vừa nghe nói được đi chơi, đám học sinh ai nấy cũng đều vui mừng hò reo.
Giờ ra chơi
Xì xào, xì xào…
Một đám nữ sinh túm tụm vào bàn tán.

“Ê, các bạn có biết gì không, tớ nghe nói rừng Ngọc Lâm đó có ma nữ đó. Chỉ cần con trai bước vào sẽ bị ma nữ đó bắt, nhốt lại rồi ăn thịt”.
Vừa nghe thấy bạn nữ đó nói vậy, cả đám con gái hét ầm lên: “Á á á …”.
Đám con trai xung quanh nghe vậy thì cười ồ lên, một tên trêu đùa nói: “Ma nữ chắc còn xinh hơn đám con gái lớp mình. Đây nếu có bị bắt cũng tình nguyện. hahaha”.
Đám con gái nghe vậy khinh bỉ nhìn bọn con trai. Một bạn nữ lên tiếng: “Hừ, ma nữ thì đẹp cái gì, có mà xấu như quỷ. Mà cho dù có đẹp liệu có đẹp bằng bạn Diệp Thanh Lan lớp mình không chứ?”.
Vừa nghe đến cái tên Diệp Thanh Lan, đám con trai im hẳn. Ai chẳng biết, Diệp Thanh Lan là đại mỹ nữ số một của trường chứ. Nghe nói lúc trước chưa thi vào trường đã được bình chọn ngay là hoa hậu học đường rồi. Không những xinh đẹp, nhà lại giàu, học cũng giỏi. Đáng tiếc đã có vị hôn phu từ nhỏ. Nếu hôn phu là người khác còn dám tranh, chứ người kia thì ai dám động vào? Đẹp trai, học giỏi không nói, nhưng với thân phận con trai của tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị – tập đoàn số một số hai, bọn họ lấy cái gì mà đấu chứ?
Đang lúc nghĩ ngợi, ngoài cửa một đôi nam nữ tay trong tay tình tứ bước vào phòng. Nhìn cảnh tượng như vậy, đám người trong lớp ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn hai người bọn họ. Đây chính là đôi kim đồng ngọc nữ Diệp Thanh Lan – Lãnh Phong mà bọn họ vừa mới nhắc tới. Diệp Thanh Lan có đôi mắt to tròn, khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi chúm chím như nụ hoa e ấp, nhìn dễ thương như búp bê vậy. Còn Lãnh Phong khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, giống như được tỉ mỉ tạc thành, không một khuyết điểm. Nhìn thấy ánh mắt say mê của bọn con gái trong lớp dành cho Lãnh Phong, trong lòng Diệp Thanh Lan cảm thấy khó chịu, hận không thể tiến lên móc hết mắt của bọn họ xuống. Nhưng dù sao Lãnh Phong vẫn đang ở bên cạnh, cô đành kìm nén sự khó chịu lại trong người, trên mặt cố treo nụ cười thật dễ thương, giọng nói nhẹ nhàng, thân thiện vang lên: “Hi, chào các bạn!”.
Thấy Diệp Thanh Lan hòa ái, dễ gần, đám con gái không tự chủ được vây quanh, hỏi han, muốn làm bạn.
Con gái thì vây quanh Diệp Thanh Lan, con trai thì vây quanh Lãnh Phong cười đùa nói chuyện, không ai để ý đến một người con trai đầu tóc bù xù, đeo kính to che nửa khuôn mặt, đang ngồi một mình một góc trong lớp.

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến thứ Bảy. Mọi người tập trung tại trước cổng trường, chuẩn bị lên đường tới rừng Ngọc Lâm.

Trên đường đi, mọi người vui vẻ háo hức kể những chuyện trên trời dưới đất. Rất nhanh, xe đã đỗ tại bên ngoài rừng Ngọc Lâm.

Nhìn từ bên ngoài vào chỉ thấy một màu xanh bạt ngàn của cây cối. Bước vào rừng lại khiến người ta cảm thấy âm u, rợn người.
Cả đám theo sát nhau cùng tiến vào, tìm một điểm để cắm trại.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, mọi người cũng đã tìm được chỗ thích hợp dựng lều để nghỉ ngơi.
“Tối rồi nên các em đừng ai đi lung tung kẻo bị lạc nhé.”.
Cả đám đồng thanh hô to: “Vâng ạ!”.
Có lẽ là do lần đầu đi cắm trại trong rừng qua đêm, cả đám thích thú không sao ngủ được, túm tụm lại nằm cùng nhau nói chuyện phiếm.
Đêm dần buông, hầu như mọi người đều đã say giấc ngủ. Từ trong lều, hai cái bóng đen lén lút đi ra, nhẹ nhàng đi qua từng lều. Đi được một đoạn khá xa, một người trong đó lên tiếng nói:
“Thanh Lan, bạn có chắc không đó? Mình thấy sợ quá, đi đêm này không tốt đâu!”.

Người kia trả lời: “Tần Như, bạn phải tin mình. Mình nghe được từ nguồn tin bí mật, ở sâu trong rừng này có một loại cây có thể giúp chúng ta kéo dài được tuổi thanh xuân. Vì bạn thân với mình nhất, nên mình mới muốn cùng bạn đi tìm mà không cho người khác biết đó.”.
Tần Như nghe Diệp Thanh Lan nói đến “bạn thân”, trong lòng cảm thấy lâng lâng. Được làm bạn với một người như Diệp Thanh Lan đã là tốt rồi, vậy mà còn là bạn thân, trong lòng Tần Như không khỏi cảm thấy hư vinh. Trong đầu quên sạch sẽ sự sợ hãi, Tần Như theo sát bước chân Diệp Thanh Lan tiến sâu vào rừng.
Không biết qua bao lâu, hai người đứng trước tại cửa một hang động, Diệp Thanh Lan lên tiếng: “Hình như ở trong này thì phải.”.
Hai người cầm đèn pin từng bước tiến vào trong động. Càng tiến vào sâu bên trong, hai người bọn họ càng cảm thấy lạnh, không ngừng đưa tay xoa xoa cánh tay để làm ấm cơ thể. Đi đến gần cuối hang động, hai người như chết lặng. Dựa vào ánh sáng của đèn pin họ thấy, ở cuối hang động có một chiếc giường băng. Bên trên là một cô gái mặc một bộ quần áo như của người cổ đại, tóc trắng như tuyết, khuôn mặt tuyệt mỹ như được tạc từ băng, nhắm mắt nằm đó như đang ngủ.
Mặc dù sợ hãi, nhưng Tần Như không kìm được thốt lên: “Đẹp quá!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.