Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

Chương 15: Hòn Đảo Chết!


Đọc truyện Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu) – Chương 15: Hòn Đảo Chết!

Người con gái này, dù phải trả giá đắt như thế nào cũng tuyệt đối phải giết cho bằng được!
Nghĩ như vậy, Lang Ca chỉ tay về phía Bích Giao Linh, lớn tiếng quát : “Tất cả chuẩn bị, ngay khi cô ta đến gần liền bắn chết cho ta!”.
Cả đám nghe vậy đồng loạt giương súng, ngắm về hướng Lang Ca chỉ, điều chỉnh góc nhìn, chỉ cần Bích Giao Linh vào tầm ngắm là có thể bắn bất cứ lúc nào. Còn đám đàn em của Lang Ca đứng ở phía sau đội quân, cầm chắc vũ khí trong tay giơ lên, tư thế sẵn sàng nghênh địch.
Đôi mắt Bích Giao Linh nheo lại đầy nguy hiểm, đáy mắt xẹt qua tia kim quang sắc bén, trong tay dần hiện ra hai thanh kiếm, một thanh như được đúc từ băng, một thanh lại giống như làm từ lửa. Bích Giao Linh bỗng chốc tăng tốc độ, di chuyển không quỹ đạo, khiến cho đám quân đội đang ngắm súng không biết nên chỉnh như nào cho phù hợp.
Bích Giao Linh vừa tiến vào phạm vi 50m, cả đám bất chấp việc ngắm mục tiêu, nã đạn liên tục về phía nàng.
Tiếng súng đinh tai vang khắp trời, nhưng đáng tiếc ngoại trừ người trên đảo , còn lại không ai nghe thấy.
Không biết sau vụ ngày hôm nay, Lang Ca ở một nơi nào đó liệu có hối hận khi đã bỏ ra rất nhiều tiền để đầu tư chọn nơi này làm căn cứ hay không…

Dễ dàng né tránh những viên đạn như mưa trút xuống, Bích Giao Linh chân đạp mặt nước tung người lên cao nhảy vào giữa đám người. Nhìn nàng thân hình mảnh mai, chỉ cần một người cũng có thể dễ dàng bế lên, nhưng khi gần chạm đất, những người xung quanh trong vòng bán kính 5m giống như có một lực vô hình to lớn ép họ không thở nổi, khiến chân họ bị lún sâu xuống đất một khoảng, đặc biệt mấy chục tên gần nàng thì bị ép phải hộc máu, chết ngay tại chỗ.
Còn mặt đất nơi Bích Giao Linh đáp xuống, chỗ đó giống như bị sức nặng ngàn cân ép phải, từ nơi chân nàng, mặt đất bắt đầu nứt ra, lan rộng tạo thành một khe hẹp dài.
Nhân lúc bọn họ còn chưa đứng vững, kiếm khí trong tay Bích Giao Linh mạnh mẽ quét quanh. Lấy Bích Giao Linh làm trung tâm, trong phạm vi gần 4m, toàn bộ đám người đều bị cắt làm đôi, chết không toàn thây.
Đám còn lại vây quanh nàng, không ai dám đến gần, toàn bộ đều cách nàng hơn 5m, giương súng trong tay chuẩn bị bắn.
Đáy mắt Bích Giao Linh lạnh lẽo khinh thường nhìn đám người, không chút sợ hãi. Kiếm khí trong tay nàng dần biến mất, Bích Giao Linh từ từ ngồi xuống, tay phải chạm nhẹ vào mặt đất. Lấy nàng làm trung tâm, mặt đất bắt đầu kết thành một tầng băng mỏng dần lan rộng ra. Đi đến đâu, cây cối đóng băng đến đó.
Cả đám trợn tròn mắt nhìn tầng băng mỏng đang lan gần đến họ. Những tên ở gần nàng nhất sợ hãi nhìn dưới chân, chỉ thấy chân họ dần bị đóng băng, rồi lan dần lên trên đùi, bụng, ngực, tay, cổ… Họ sợ hãi hét lên thảm thiết, nhưng chỉ kịp kêu một tiếng liền im bặt, vì họ đã bị đóng băng hoàn toàn. Chưa dừng tại đó, băng trên cơ thể họ bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt nhỏ, dần dần lan rộng ra, vỡ tan sụp đổ thành những mảnh nhỏ rơi trên mặt đất. Nhìn khối băng chứa huyết nhục mơ hồ, Lang Ca ngồi ở trên cao không kìm được run rẩy, đáy mắt tràn ngập sợ hãi.
Chưa đầy mười phút, gần ngàn người đã bỏ mạng. Bích Giao Linh ngẩng đầu nhìn đám người cố gắng chạy trốn cách xa mình, nàng hừ lạnh đứng dậy. Thấy động tác này của nàng, Lang Ca ngồi ở trên cao giọng nói run rẩy quát lớn: “Lũ ăn hại kia quay lại, tất cả bắn nó, bắn nó cho tao!”.
Nghe thấy tiếng quát, cả đám dừng bước, quay đầu nhìn lại. Trên mặt đất băng đã tan hết lộ ra đống huyết nhục khiến người ta nhìn thấy không khỏi buồn nôn. Ngước lên nhìn Bích Giao Linh chỉ thấy nàng im lặng đứng đó, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đám người. Nhìn vào đôi mắt đó, cả đám không kìm được run rẩy, giương súng lên, ngắm về phía nàng. Mặc dù cố gắng trấn tĩnh để ngắm bắn, nhưng tay họ vẫn không kìm được mà run run, lạnh toát.
Bích Giao Linh nhấc chân phải lên giẫm mạnh xuống mặt đất, những viên đá trong phạm vi gần 30m giống như có một lực vô hình nâng lên, lao nhanh về phía đám người. Tên nào bị viên đá đụng phải, trên người liền tạo thành một cái lỗ, máu theo đó mà phun ra. Tiếng kêu thảm thiết đau đớn liên tục vang lên.
Lúc này Lang Ca ngồi ở trên cao sắc mặt đã trắng bệch như người chết, sững sờ nhìn một màn đang diễn ra trước mắt.
Mười phút nữa trôi qua, số người còn sống trên đảo chỉ còn lại một phần ba.

Trong tay Bích Giao Linh một lần nữa xuất hiện kiếm khí, chỉ thấy nàng di chuyển nhanh như chớp lao về phía đám người. Tiếng kêu thảm thiết vang dậy khắp trời, nàng giống như sói trong bầy cừu, mặc sức mà chém giết. Đi đến đâu người chết đến đấy. Những tên thấy không còn cách chạy trốn, thấy nàng đuổi đến liền quay lại định phản kháng nhưng đáng tiếc, ở trước mặt nàng, họ chỉ giống như con kiến, mặc sức cho nàng giẫm đạp.
Từ đầu đến giờ chỉ trong vòng ba mươi phút, hơn năm ngàn người bị giết toàn bộ, chỉ còn chừa lại Lang Ca sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, sợ hãi chứng kiến những xác chết nằm la liệt trên mặt đất. Lang Ca trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ác quỷ! Cô ta là ác quỷ!”… Hiện giờ hắn đã vô cùng hối hận vì đã đắc tội với một người như vậy, nhưng sự hối hận của hắn…là quá muộn màng!
Bích Giao Linh tay cầm kiếm khí, tóc dài theo gió mà tung bay, áo trên người đã sớm nhuốm máu đỏ tươi, máu theo vạt áo từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Đôi mắt nàng vẫn lạnh lẽo như vậy, mặt nạ màu bạc dưới ánh mặt trời phản quang chói mắt.
Nhìn Bích Giao Linh từng bước từng bước tiến về phía mình giống như Tu La địa ngục, chẳng mấy chốc đã đứng ở trước mặt hắn, Lang Ca run rẩy sụp xuống, quỳ trên mặt đất, run giọng nói: “Đại tỷ…xin…xin hãy tha…tha cho ta!”.
Bích Giao Linh nhẹ lắc đầu, giọng nói không chút cảm xúc vang lên nhẹ nhàng nhưng lại khiến lòng người chết lặng: “Đáng tiếc! Đã quá muộn rồi!”.
Nhìn kiếm khí trong tay nàng giơ lên, đôi mắt Lang Ca đỏ ngầu, hằn đầy tia máu, mặt hắn tràn đầy dữ tợn hét lớn: “Tại sao? Tại sao chứ? Chẳng phải cô đã tha cho bọn Hổ Ca sao, tại sao lại không thể tha cho ta?”.
Kiếm khí vô tình chém xuống, mang theo giọng nói rét lạnh của Bích Giao Linh : “Bởi chính sự ngu ngốc của ngươi!”.

Lang Ca đôi mắt trừng to nhìn kiếm khí đến gần, hét lên dữ tợn: “Khôngggg! Cô không thể giết tôi….Lâm Ca nhất định sẽ–“. Lời nói chưa hết liền im bặt, Lang Ca đã bị kiếm khí chém làm hai.
Thật sự, đến lúc chết Lang Ca vẫn không hiểu, rốt cuộc hắn đã sai ở chỗ nào? Phải chăng vì hắn muốn giết Bích Giao Linh nên mới vậy? Nhưng như vậy cũng chưa đủ để hắn phải chết, vì hai đoạn video hắn xem kia, Bích Giao Linh đều ra tay rất nhẹ đối với đám Ngọa Hổ cùng Tàng Long, và chỉ cần biết chấp nhận làm đàn em của cô gái này sẽ được tha mạng! Nhưng cho dù hắn cầu xin, Bích Giao Linh cũng không hề tha thứ, vẫn ra tay dứt khoát với hắn như vậy. Rốt cuộc hắn đã sai ở đâu?
Hắn không hề biết, có chết hắn cũng không thể biết được, ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi, chính việc hắn nhờ đám quân lính đó đã đưa hắn vào chỗ chết, đã khiến toàn bộ Lang Bang của hắn bị tiêu diệt.
Hắn đến chết cũng không thể ngờ được rằng, binh lính chính là điểm cấm kị nhất của Bích Giao Linh.
(p.s: Xin lỗi bạn đọc chỗ này mình xin phép chỉ nói vậy thôi, còn lí do vì sao là điều cấm kị, sau này (chắc chỉ khoảng mấy chương nữa thôi) đến chương ngoại truyện 1 mọi người sẽ rõ).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.