Đọc truyện Trường Phượng Khuynh Nhan – Chương 87: Trúng độc
Thanh Nhược vẫn không hề biết giờ phút này mình đang bị người khác nhắc đến. Nàng đang ở trong thư phòng của Cẩm Nhan, đứng trước kệ sách tìm xem có quyển sách nào hợp ý hay không. Bên cạnh, Cẩm Nhan đang tập trung xử lý công việc, đồng thời đem tin tức tình báo mà Tử Lôi mang về nhìn qua một lần, suy tính sự kiện ám sát xảy ra gần đây.
Thanh Nhược tùy ý lấy một quyển Mao thi*, ngồi lên chiếc giường nhỏ bên cửa sổ lật xem. Đối với Mao thi, Thanh Nhược đã thuộc nằm lòng, nhưng trong lòng vẫn vô cùng yêu thích những câu thơ này. Không ngờ, mới lật chưa bao lâu, nàng liền nhìn thấy cạnh Mao thi có vài dòng chú giải viết bằng chữ Khải** rất nhỏ. Tuy nét chữ nhìn rất đẹp, nhưng bút pháp lại mạnh mẽ, đó chính là chữ của Cẩm Nhan. Thanh Nhược theo bản năng ngẩng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn mặt bên của Cẩm Nhan, thấy đối phương đang cúi đầu rũ mắt, ngón tay thon dài cầm bút lông sói đang viết gì đó, thỉnh thoảng dừng lại nghĩ ngợi một chút, rồi lại tiếp tục hạ bút. Vẻ mặt nghiêm túc ấy không khỏi làm trái tim Thanh Nhược đập lỗi một nhịp, nàng đỏ mặt, vội vàng cúi đầu tiếp tục đọc Mao thi trên tay. Chắc chắn khi ấy Cẩm Nhan đã đọc Mao thi rất cẩn thận, những dòng chữ kia được viết vào phần trống trên trang sách. Phần nào nàng cảm thấy hay, cũng sẽ ghi chú lại ở bên cạnh. Thanh Nhược nhìn đến mức vô cùng hào hứng, khóe môi không khỏi treo nụ cười.
[* Mao thi: Kinh Thi vốn bị đốt mất nguyên bản, đến đời được bốn nhà Tề, Lỗ, Hàn, Mao khôi phục lại, thành ra bốn bản Tề thi, Lỗ thi, Hàn thi, Mao thi. Về sau, chỉ có bản Kinh Thi của họ Mao được lưu truyền, vì vậy Kinh Thi còn có tên là Mao thi.
** Chữ Khải: Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay. Chữ Khải là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán. Chữ Khải lưu truyền đến ngày nay, sau chữ Khải không còn thể chữ nào tiến bộ hơn nữa. Chữ Khải kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm. Phần lớn chữ in ngày nay đều thuộc về chữ Khải.]
Khi Thanh Nhược lật đến “Thải Cát”, chữ Khải rất nhỏ kia lại xuất hiện: nhất nhật bất kiến, như tam tuế hề; tam tuế bất kiến, tư chi như cuồng. Tư chi như cuồng, vọng ngã thần thương. (một ngày không gặp, như cách ba năm, ba năm không gặp, nhớ đến điên dại. Nhớ đến điên dại, nhìn ta đau thương)
Thanh Nhược ngẩn người, có chút không hiểu. Nhìn những dòng chữ này, nàng có cảm giác Cẩm Nhan dường như không phải chỉ đơn giản là cảm thán lời thơ mà thôi, mà lại giống như……được phát ra từ cảnh ngộ tương tự của bản thân.
Quả nhiên, sau đó Thanh Nhược lại lật đến một câu được ghi ở bên cạnh bài “Đào Yêu”: chi tử vu quy, duy ngô nguyện hĩ. (nàng ấy lấy chồng, riêng ta nguyện vậy)
Đây lại càng giống như……cảm thán người trong lòng.
Thanh Nhược cảm thấy trong lòng dâng lên niềm chua xót khôn xiết, tràn ngập mũi miệng của mình. Nàng không thể không hít sâu một hơi, kìm nén lại cảm giác kia, hơn nữa tự nói với bản thân chuyện này cũng không có gì. Nhưng nàng lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn về Cẩm Nhan, nhìn đường nét ưu mỹ trên gương mặt kia, tâm thần không khỏi có chút dao động.
Nói không hiếu kỳ là giả. Nói không khó chịu……cũng là giả.
Người đó phải là người như thế nào mới có thể ở trong lòng của một người hoàn mỹ như nàng đây? Có thể khiến cho nàng “tư chi như cuồng, vọng ngã thần thương”, khiến cho nàng cảm thấy “chi tử vu quy, duy ngô nguyện hĩ”. Nghĩ lại, có lẽ phải yêu rất sâu đậm, mới có thể để cho một nữ tử lạnh lùng như nàng bận tâm đến như vậy.
Nhưng mà, nàng vẫn không dám hỏi.
Cẩm Nhan bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, đối diện tầm mắt của Thanh Nhược.
Trong nháy mắt, Thanh Nhược chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng, muốn tránh cũng tránh không kịp, giống như có tật giật mình mà đóng lại quyển Mao thi đang cầm trong tay.
“Cẩm Nhan, ngươi muốn ăn chút gì không? Để ta đến nhà bếp mang tới.” Vì để tránh đi sự bối rối, Thanh Nhược vội vàng nói khi đối mặt với Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan im lặng giây lát, ngay lúc Thanh Nhược định lên tiếng lần nữa, nàng mới mở miệng: “Lần trước Nhược nhi làm canh hạt sen ăn rất ngon.”
Thanh Nhược nghe vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, từ trên giường nhỏ đứng lên: “Vậy ta lập tức đi làm. Ngươi chờ ta một lát.”
Cẩm Nhan gật đầu một cái, lại tiếp tục rũ mắt xuống làm việc.
Thanh Nhược cầm quyển Mao thi như cầm củ khoai lang nóng để lại chỗ cũ, thấy Cẩm Nhan vẫn đang chăm chú viết chữ, thầm cảm thấy may mắn, vừa để xuống xong liền ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Cẩm Nhan mới ngừng bút. Nàng hơi giương mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia, dường như muốn nhìn xuyên qua nó. Sau đó, tầm mắt của nàng rơi vào trên kệ sách.
Quyển Mao thi kia vẫn lặng yên nằm ở chỗ cũ, phản chiếu trong con ngươi màu hổ phách của Cẩm Nhan.
Thanh Nhược đứng trước nồi canh, tâm tư lại không ngừng bay đến quyển Mao thi kia. Từng hàng chữ Khải cực nhỏ kia thỉnh thoảng hiện ra trong đầu, vừa thâm tình, lại vừa ôn nhu.
Khi hồi thần lại, Thanh Nhược không thể không nhỏ giọng “A…” một tiếng.
Nồi canh đã sôi ùng ục. Nước gần như đã cạn một nửa, mùi thơm của hạt sen rất nồng cùng nước canh sền sệt trộn vào nhau, dính trên thành nồi.
Thanh Nhược chán nản đến mức nhắm hai mắt, sau đó đổ đi canh hạt sen bị hỏng kia, chuẩn bị nấu lại lần nữa.
Một ngự trù hơi mập bước vào, nhìn thấy Thanh Nhược đang đổ canh, hơi ngẩn ra, không nhịn được nói: “Cô nương…hay là để tiểu nhân nấu cho?”
Thanh Nhược nghe có người lên tiếng, ngẩng đầu thấy đối phương, biết đối phương có ý tốt, nở nụ cười từ chối khéo: “Không sao, không cần. Vừa rồi, ta hơi lo ra, không canh đúng thời gian. Sư phụ cứ làm việc của mình là được.”
Ngự trù kia dường như có chút mất tự nhiên, cười ha ha, xoa tay nói: “Vậy nếu cô nương cần giúp đỡ, cứ kêu chúng ta.”
“Được rồi. Cám ơn sư phụ.” Thanh Nhược khéo léo nói cảm ơn, thấy đối phương ra cửa, mới tiếp tục chuyên tâm nấu canh.
Giờ đây không thể nào lại mất tập trung nữa, Thanh Nhược lắc đầu một cái, gạt đi những phiền não trong đầu.
Như vậy, phải tốn nhiều thời gian hơn so với thường ngày, canh hạt sen mới hoàn thành. Nghĩ đến thời tiết nóng bức, nên khi gần nấu xong Thanh Nhược thêm vào hai khối đá nhỏ, lúc này mới nở nụ cưới hài lòng.
Lúc Thanh Nhược đang bưng chén lên, một nha hoàn đi đến. Đối phương tựa như không quen biết Thanh Nhược, nhìn thấy trong tay nàng đang bưng canh hạt sen, mùi thơm ngát xông vào mũi, không nhịn được nói: “Thơm quá. Muội muội, đây là do ngươi nấu sao?”
“Ừm.” Tuy Thanh Nhược một lòng muốn đưa canh qua, nhưng theo lễ phép vẫn là ngừng lại đáp lời.
Mặt nha hoàn kia tiến lại gần, giống như ngửi một cái, vừa đúng che lại tầm mắt của Thanh Nhược, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng rất nhanh rụt đầu về.
“Màu sắc, mùi vị cũng rất tốt nha, muội muội là người của cung nào vậy? Lần sau, ta muốn nhờ muội muội chỉ giáo một lần.”
Thanh Nhược nghĩ thầm có lẽ đối phương tưởng mình là thị nữ, nhưng nàng cũng không vặn lại, chỉ thuận miệng đáp: “Ở điện Vân Phượng.”
“Thì ra là người của Trường Phượng công chúa. Vậy tỷ tỷ không quấy rầy muội muội đưa canh nữa.” Đối phương gật đầu một cái với Thanh Nhược, rồi xoay người đi về phía ngự trù. Có tiếng nói loáng thoáng truyền tới: “Lệ phi nương nương muốn ăn chút bánh ngọt, các ngươi nhớ cho người đưa qua.”
Thanh Nhược thấy đối phương rời đi, mới bưng canh hạt sen quay người đi về điện Vân Phượng.
Đang vào dịp tết Trung thu, tuy là người hoàng gia nhưng cũng rất chú trọng sự đoàn viên. Cẩm Lân đặc biệt tổ chức yến tiệc ở điện Long Tường, lúc này ngay cả Bình An hầu cũng dẫn phu nhân và hài tử tới.
Lần đầu tiên, Thanh Nhược gặp mặt Bình An hầu, thấy hắn và Cẩm Lân cũng có mấy phần tương tự, có điều nhìn chín chắn hơn một chút, đường nét trên khuôn mặt cũng rõ ràng hơn. Nghĩ lại, chắc là hai người đều có mấy phần giống tiên hoàng. Ngược lại Cẩm Nhan, chính nàng cũng thừa nhận bản thân giống mẫu phi hơn, nhất là đôi mắt kia. Phu nhân của Bình An hầu đang mang thai, bụng hơi nhô lên, thần sắc cũng toát lên vẻ rạng rỡ của người sắp làm mẹ, thoạt nhìn rất ôn hòa. Mà Bình An hầu cũng đã có một đôi trai gái. Con trai lớn Cẩm Quân đã ba tuổi, là do chính thất sinh ra; còn nữ nhi là con của Trắc phi, vừa tròn hai tuổi, tên là Cẩm Đồng.
Trên bàn cơm, bởi vì có thêm hai đứa trẻ, nên không khí nhất thời náo nhiệt hơn rất nhiều. Tiếng cười nói không dứt. Cẩm Quân có vẻ trưởng thành, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Bình An hầu; còn Cẩm Đồng thì nhìn ngang nhìn dọc, dáng vẻ ngồi không yên.
Lần này, Thanh Nhược cũng không dám uống nhiều, có người đến mời rượu, nàng cũng chỉ nhấp môi một chút mà thôi. Chuyện hôm đó khiến cho nàng cảm thấy hết sức tai hại, thề kiên quyết không thể tái phạm.
Nhưng chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi ấy, Bình An hầu đang trêu ghẹo Cẩm Lân mau mau tăng cường hậu cung để sớm có long tử long nữ chạy nhảy. Còn Hoa Dao thì nhỏ giọng nói gì đó với Thanh Nhược, làm cho Thanh Nhược đỏ mặt. Cẩm Viện cùng Cẩm Đồng vì cùng tranh giành một miếng thịt mà mắt to trừng mắt nhỏ. Chỉ có Cẩm Quân vẫn ngồi an tĩnh, nên nhìn thấy hoàng di đang ngồi đối diện thân thể bỗng nhiên lảo đảo.
Lảo đảo, rồi bất thình lình nghiêng qua môt bên.
Thanh Nhược đang bị Hoa Dao làm cho xấu hổ không dứt, bên cạnh lại đột nhiên phải chịu trọng lượng cơ thể của Cẩm Nhan, nàng theo bản năng đưa tay đở, tưởng rằng đối phương uống quá nhiều rượu, liền cười nhỏ giọng gọi công chúa. Nhưng Cẩm Nhan dường như không có cảm giác gì, vẫn dựa vào lòng Thanh Nhược. Lúc này, Thanh Nhược mới phát giác có chuyện không ổn, nhìn kỹ lại, Cẩm Nhan nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt dưới ánh đèn lại hơi chuyển sang màu xanh. Làn da trắng nõn tựa như bị dát lên một lớp đồng xanh, đường nét nhu hòa trên gương mặt cũng trở nên lạnh lẽo căng cứng. Mà lúc này, đôi môi màu hồng nhạt lại càng ảm đạm hơn mấy phần.
Cẩm Lân thấy hoàng tỷ ngã, trong lòng kinh ngạc, ban đầu cũng tưởng là nàng say, nhưng sau đó hắn lập tức phủ định. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy hoàng tỷ buông lỏng bản thân mà uống đến say. Huống chi tiệc rượu chỉ mới qua một nửa.
Mà ngồi một bên, Hoa Dao thấy sắc mặt của Cẩm Nhan, mí mắt giật giật, vội vàng kéo tay trái của Cẩm Nhan qua, ấn xuống cổ tay của nàng. Chỉ trong phút chốc, mặt Hoa Dao lập tức biến sắc, cũng không buồn quan tâm đến lời hỏi thăm của những người xung quanh, nàng lấy ra ba cây ngân châm mà lúc nào cũng mang theo bên người, động tác cực nhanh lần lượt đâm vào ngực trái và đỉnh đầu của Cẩm Nhan.
Thanh Nhược thấy vẻ mặt Hoa Dao thận trọng nhu vậy, tâm thần liền rối loạn, chờ đối phương xuống châm xong, mới mở miệng hỏi thăm, giọng nói run run: “Cẩm Nhan……thế nào rồi?”
Thậm chí nàng quên mất không thể gọi thẳng kỳ danh mà phải gọi công chúa ở trước mặt người ngoài.
Cẩm Lân cũng có chút hốt hoảng, vì vậy cũng không chú ý tới lời nói của Thanh Nhược có điều gì bất thường, chỉ lo hỏi chuyện Hoa Dao. Mà Bình An hầu hiển nhiên tỉ mỉ hơn rất nhiều, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhìn Thanh Nhược khẩn trương đến mức sắp khóc, rồi mới dời tầm mắt lên người Cẩm Nhan.
Vẻ mặt Hoa Dao nghiêm túc, ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua một vòng, sau đó gằn từng chữ: “Cẩm Nhan bị trúng độc.”
“Cái gì! Trúng độc!” Cẩm Lân kinh hãi đứng lên, đổ cả chén rượu trên bàn cũng không để ý, không tin nói, “Làm sao có thể!”
Lại trúng độc trong tiệc rượu của mình? Cẩm Lân hoàn toàn không tưởng tượng nổi, vội vàng hướng Vĩnh Hỉ đứng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Vĩnh Hỉ! Ngươi mang người phụ trách tiệc rượu lần này tới đây cho ta!”
Vĩnh Hỉ chưa kịp trả lời, giọng nói của Hoa Dao đã lạnh lùng cắt đứt lời hắn: “Gấp cái gì, còn chưa đủ loạn sao. Chuyện còn chưa rõ ràng, chi bằng gọi ngự y trước.”
Nói xong, nàng cũng không để ý tới mọi người, lại lấy châm, cẩn thận thử một lượt thức ăn và rượu trên bàn.
Cẩm Lân cũng không tức giận vì lời nói không khách khí của Hoa Dao, ngược lại mặt xấu hổ: “Ta quên mất, thật quá hồ đồ! Vĩnh Hỉ, mau truyền ngự y!”
“Vậy ngự thiện phòng kia……” Vĩnh Hỉ cúi đầu dò hỏi.
Cẩm Lân liếc mắt nhìn Hoa Dao, vẫn lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Ngự thiện phòng kia cũng không chạy được, sau này lại nói.”
Lúc này, Vĩnh Hỉ mới lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Mà bên kia, ngân châm trên tay Hoa Dao vẫn óng ánh, không có gì bất thường. Hoa Dao cúi đầu nhìn sắc mặt của Cẩm Nhan, ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên rời khỏi chỗ ngồi, đi vòng vòng trong điện Long Tường, tay không ngừng lục lọi đồ vật trong điện.
“Hoa Dao, ngươi muốn tìm cái gì?” Cẩm Lân nhìn ra ý đồ của Hoa Dao, vội vàng hỏi.
“Tìm độc vật.” Hoa Dao trả lời nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, tầm mắt vẫn không bỏ sót bất kỳ một ngóc ngách nào.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn của mọi người, Hoa Dao lấy ra một đoạn trầm hương đã cháy hết chỉ còn lại đoạn cuối từ góc phải dưới kệ sách.
“Đây là gì?” Bình An hầu nhìn đuôi trầm hương trong tay Hoa Dao, mở miệng hỏi.
Hoa Dao để dưới mũi ngửi một cái, nhíu mày nói: “Đây là hương Vô Nhân. Vô sắc vô vị, một khi cháy hết, tro cũng không giữ lại, trực tiếp tan vào không khí. Nếu không phải giờ đây tìm được, ta cũng không biết thì ra là loại hương này.”
Chân mày Cẩm Lân cũng nhíu lại: “Nhưng vì sao chỉ có hoàng tỷ trúng độc?”
“Vì loại hương này bìnhthường ngửi sẽ không sao, nhưng nếu trong cùng một ngày mà thêm tác dụng của nướcVô Quả nữa, thì mới có thể dẫn phát độc tố.” Tầm mắt Hoa Dao rơi vào trên ngườiThanh Nhược, “Nước Vô Quả này cũng vô sắc vô vị, về phần khi nào đưa vào người CẩmNhan, ta cũng không biết, chỉ có thể hỏi người của điện Vân Phượng.”