Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 81: Điềm xấu


Đọc truyện Trường Phượng Khuynh Nhan – Chương 81: Điềm xấu


Sau thời gian một chung trà, trong Đại Hùng bảo điện, người đã dần dần ngồi kín trên bồ đoàn. Một tiểu hòa thượng với gương mặt non nớt xuyên qua dưới tượng Phật màu vàng to lớn đến trước điện thờ, đồng thời niệm một tiếng phật hiệu. Cùng lúc đó, Liễu Không đại sư mặc tăng phục rộng lớn màu trắng, rũ mắt xuống, lông mày bạc phơ, đang chầm chậm điềm tĩnh bước vào.
Liễu Không đại sư là phương trượng tiền nhậm của Hưng Thiện Tự, nhưng ông lại không hứng thú lắm với những chuyện trần tục, nên chỉ đảm nhiệm mấy năm rồi truyền lại chức vụ phương trượng, chỉ một lòng nghiên cứu Phật pháp. Ông đã từng trong suốt năm năm không bước chân ra khỏi tàng kinh các. Thuyết pháp tại pháp hội Vu Lan cũng đã nhiều năm, ông luôn nhận được sự kính ngưỡng của mọi người. Bấy giờ, ông ngồi xếp chân trên bồ đoàn cách trước mặt Cẩm Nhan không xa, niệm một câu A Di Đà Phật, trên tay vẫn nhịp nhàng lần tràng hạt.
Ban đầu trong điện vẫn còn vài tiếng nói chuyện, nhưng sau khi Liễu Không đại sư ngồi xuống, mọi người đã hoàn toàn im lặng.
Sau lưng Liễu Không đại sư, tiểu hòa thượng đứng cạnh tượng Phật vàng vừa rồi cầm nhang thơm đặt lên bàn thờ Phật, mùi hương dần dần lượn vòng rồi bay lên cao, tiểu hòa thượng ngoan ngoãn đứng sau lưng Liễu Không đại sư. Lúc này, giọng nói trầm thấp tang thương của Liễu Không đại sư mới vang lên trong điện.
Đối với Phật pháp, Cẩm Nhan vốn cũng không có gì là tin, hay không tin. Dù sao là người của hoàng gia, nàng đã thấy quá nhiều hiện thực tàn khốc, so với thiên mệnh, nàng càng tin nhân lực hơn. Nhưng đối với những vị đại sư này, dù sao trong lòng vẫn có chút tôn kính. Vì vậy nàng vẫn chuyên tâm nghe Liễu Không đại sư thuyết pháp.
Dù đang thuyết pháp, nhưng mí mắt của Liễu Không đại sư vẫn chưa từng ngước lên, hòa ái ngồi ở nơi đó. Tăng phục màu trắng giặt nhiều đến mức có chút hơi ố vàng, nhưng vẫn rất sạch sẽ. Nếu nhìn một cách đơn giản, thì nó chỉ như một bộ y phục mộc mạc của một ông lão. Giọng nói trầm ấm vững vàng, dường như có tác dụng trấn an lòng người.
Hai canh giờ sau.
Khi một tiếng A di đà phật của Liễu Không đại sư vang lên, pháp hội kết thúc. Ông được tiểu hòa thượng ở sau lưng đở đứng dậy, bước sang một bên.
Lúc này lại có một hòa thượng đến phát nhang thơm, bắt đầu từ hàng đầu tiên gần tượng Phật nhất, lần lượt từng người xếp hàng đến trước bàn thờ Phật dâng hương bái tụng, sau đó sẽ chuyển sang bên hông để ra cửa. Cẩm Nhan cầm nén hương vàng trong tay, như thường lệ sẽ vì hoàng gia cầu phúc. Khi nàng ngẩng đầu nhìn tượng Phật lần nữa, lại cũng vừa lúc Liễu Không đại sư rũ mắt xuống quan sát mọi người, nhìn thấy sắc mặt ông tuy bình tĩnh, nhưng lại tự có một loại cảm giác bi thiên mẫn nhân*, tựa như đang than thở hồng trần nhuyễn trượng*, như sa vào vạn dặm đầm lầy, chỉ mặc cho nó chôn vùi mà không thể nào thoát ra được. Sức lực con người nhỏ bé như giun dế, bàn tay có mở rộng đến thế nào cũng không thể nắm bắt được vận mệnh. Cẩm Nhan thấy vậy không biết sao đáy lòng lại có chút bất an, chỉ liếc mắt một cái liền cúi đầu, cầu phúc xong, rồi theo đội ngũ ra khỏi điện.
[Bi thiên mẫn nhân: cảm thán thời đại bấp bênh, thương xót đời người thống khổ.]
[Hồng trần nhuyễn trượng: nhuyễn là mềm, trượng là chồng hoặc là đơn vị đo chiều dài. Thật ra mình cũng không hiểu ý tác giả là gì nên để lại nguyên trạng. Hoặc biết đâu do tác giả viết sai chính tả J]

Tuệ Giới đã chờ ngoài cửa, thấy nhóm người Cẩm Nhan bước ra, nở nụ cười hiền hòa, nói: “Cô nương vẫn đi tham quan những điện khác giống như năm trước hay sao?”
Cẩm Nhan gật đầu một cái. Trên đường đi, nàng nói: “Ta định lát nữa đến tiếp kiến Liễu Không đại sư, chẳng biết có tiện hay không?”
“Ta cũng không biết. Ta có thể dẫn cô nương đi qua, có điều nếu Liễu Không đại sư không tiếp khách, mong rằng cô nương lượng thứ, không phải do đại sư mạo phạm.” Tuệ Giới suy nghĩ một chút nói.
“Không sao. Tùy duyên là được.” Cẩm Nhan cũng không để ý lắm.
Đang khi nói chuyện, bỗng nhiển có một tiếng “vụt…” nhỏ vang lên, Mặc Vũ đứng sau lưng Cẩm Nhan theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời, một vật màu đen rơi thẳng xuống. Khi Cẩm Nhan còn chưa kịp phản ứng, vật đó đã rơi ngay bên chân nàng.
“A di đà phật, thiện tai thiện tai.” Tuệ Giới thấy vậy vội vàng nhắm hai mắt, tràng hạt trên tay chuyển động, niệm vài câu chú vãng sinh.
Vật rơi trên mặt đất vừa rồi thì là một con quạ đen nhuốm máu, trên người cắm một mũi tên, máu chảy ra theo miệng vết thương, cú rơi quá mạnh làm cho lông của nó rơi rụng khắp nơi.
Mặc Vũ theo bản năng liếc mắt một vòng trên nóc nhà, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào, liền cúi người xuống, phát hiện đầu mũi tên đâm vào trong cơ thể của quạ đen khá sâu, có thể thấy được lực đạo của đối phương rất mạnh, không giống như do thợ săn bình thường gây nên.
Cẩm Nhan cúi đầu nhìn quạ đen bên chân, có một chiếc lông dính máu không cẩn thận bay tới bên cạnh đôi ủng màu đen của nàng. Trên mặt Cẩm Nhan cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ chuyên chú cúi đầu nhìn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Ở một bên, Xích Điện có chút nhìn không nổi, vội vàng nhấc chân đá văng chiếc lông kia. Lúc này, Cẩm Nhan mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tuệ Giới lần nữa.
“A di đà phật.” Tuệ Giới niệm xong chú vãng sinh, có chút áy náy ngẩng đầu lên nói, “Thật xin lỗi, trong chùa lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, ta không trách các ngươi.” Cẩm Nhan ý bảo không sao, tiếp tục bước đi.

Đợi mọi người lần lượt đi hết các đại điện, Tuệ Giới liền theo lời dẫn Cẩm Nhan đến nơi ở của Liễu Không đại sư.
“Vào giờ này, Liễu Không đại sư đều thường ngồi thiền trong thiện phòng của mình.” Tuệ Giới giải thích.
Đến thiện phòng, đứng ngoài cửa lại là tiểu hòa thượng ban nãy. Chỉ thấy y cúi thấp đầu, thân thể dựa vào khung cửa. Đến gần, mọi người mới phát hiện tiểu hòa thượng đang nhắm mắt ngủ gật. Tuệ Giới thấy vậy không khỏi có chút bật cười, nhưng ngại bởi sự có mặt của mấy người Cẩm Nhan, cố gắng kìm nén, giơ tay lên vỗ vai của tiểu hòa thượng, trong miệng gọi: “Ngộ Nhân, Ngộ Nhân.”
Tiểu hòa thượng Ngộ Nhân bị vỗ tỉnh, đầu gục xuống một cái rồi tỉnh lại, mắt lờ đờ nhìn về mấy người trước mặt, khi tầm mắt lướt qua Cẩm Nhan thì dừng lại hơi lâu một chút.
Tuệ Giới hiển nhiên nhìn ra, ông cố nhịn để không phải vỗ đầu Ngộ Nhân, chỉ cố ý trầm mặt xuống.
Ngộ Nhân cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc của sư thúc, không khỏi đỏ mặt, trong miệng lẩm bẩm nói: “Sắc tức là không, không tức là sắc, A di đà phật. A di đà phật.” Sau đó y cúi đầu, tỏ vẻ sám hối.
Tuệ Giới thấy Ngộ Nhân như vậy, không khỏi có chút lúng túng nhìn về Cẩm Nhan, thấy công chúa cũng không tức giận, lúc này mới quay đầu nói với Ngộ Nhân: “Vị thí chủ này đến từ hoàng cung, muốn đến gặp mặt Liễu Không sư phụ một lần. Con vào hỏi một chút, xem Liễu Không sư phụ có thể gặp mặt hay không.”
Ngộ Nhân vội vàng gật đầu, đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên bị Cẩm Nhan gọi lại.
“Không cần nói thân phận của ta, chỉ nói có vị nữ thí chủ muốn bái phỏng là được.”
Tuy Ngộ Nhân ngẩn ra, nhưng cũng không hỏi nhiều, đẩy cửa bước vào phòng.

Chỉ chốc lát sau, Ngộ Nhân đã ra đến, cười nói: “Sư phụ mời nữ thí chủ vào.”
Cẩm Nhan gật đầu cám ơn, dặn dò Mặc Vũ và Xích Điện chờ ở bên ngoài, một mình vào phòng.
Thiện phòng nhỏ hơn một chút so với trong tưởng tượng của nàng. Bên trong chỉ có một chiếc giường thấp, bên cạnh đặt một chén trà, trong phòng ngay cả bàn ghế cũng không có. Trên tường phía trên giường thấp treo một chữ “thiện”, bút phong mượt mà chậm rãi, khi viết cũng rất tự nhiên, nét móc cũng không hề sắc nhọn. Còn Liễu Không thì ngồi trên chiếc giường thấp đó, vẫn rũ mắt xuống, chuỗi phật châu trong tay chậm rãi chuyển động, đôi môi mấp máy, im lặng niệm kinh.
Cẩm Nhan cũng không cắt ngang. Nàng thả lỏng hai tay, đứng thẳng trước giường thấp, ngẩng đầu thưởng thức chữ “thiện” kia. Nhìn lâu, tâm thần liền có chút trở nên khoáng đạt. Tựa như bị nét bút kia cảm hóa, nhìn càng lâu, cảm giác này lại càng mãnh liệt, thật giống như đứng trên đỉnh núi cao, đưa mắt nhìn quanh nhưng không có một bóng người, chỉ có trời và đất, mây và núi.
Đến khi lấy lại tinh thần, Cẩm Nhan mới phát hiện Liễu Không đại sư không biết từ lúc nào đã mở mắt, nhìn nàng đang chuyên chú xem chữ. Hình ảnh ông lão chất phác thuyết pháp trong điện vừa rồi chẳng mấy chốc đã hoàn toàn trút đi, vẻ hòa ái cũng biến mất. Ánh mắt kia nhìn Cẩm Nhan không hề lay động, thâm thúy cơ trí, tựa như thoát khỏi hồng trần, rồi lại như tượng Phật kia, mang theo vẻ bi thiên mẫn nhân.
“Đại sư.” Tuy trong lòng Cẩm Nhan có chút rung động, nhưng trên mặt vẫn mang theo sự tôn kính, chấp tay nói.
“Ừm.” Liễu Không gật đầu một cái, giọng nói ôn hòa, “Thiện phòng không có ghế, chỉ có thể ủy khuất thí chủ đứng chốc lát vậy. Không biết thí chủ tìm lão nạp có chuyện gì?”
“Chỉ là kính ngưỡng phong thái của đại sư mà thôi, nên cố tình đến đây bái phỏng.” Cẩm Nhan nói.
Liễu Không đưa mắt nhìn Cẩm Nhan hồi lâu, bỗng nhiên thở dài: “Trên người thí chủ sát khí quá nặng, tuy không đến mức trở thành lệ khí, nhưng xung quanh người chết luôn có oán khí, đối với thân thể hay tinh thần đều bất lợi.”
Cẩm Nhan nghiêm túc nhìn lại Liễu Không, đáp: “Thân tại kỳ vị, tất mưu kỳ sự*, quả thật cũng rất khó xử.”
[Thân tại kỳ vị, tât mưu kỳ sự: ý nói ở vị trí nào thì phải tận tâm với công việc ở vị trí đấy]
Liễu Không nghe vậy dừng một chút, nhìn kỹ Cẩm Nhan, nói: “Nhìn gương mặt của thí chủ là người cực kỳ giàu sang, tự có số mệnh của mình. Đáng tiếc hồng nhan bạc phận, sợ là mệnh đồ khó tránh khỏi thăng trầm, trải qua nhiều trắc trở đau khổ. Nếu sống một cuộc sống bình thản như những nữ tử bình thường thì chẳng còn gì để nói; nhưng giữa lông mày của thí chủ lại không gập không cong, cương nghị không thua gì nam nhi, chỉ sợ thế nào cũng sẽ chống lại vận mệnh.”
Cẩm Nhan chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, làm như chẳng hề quan tâm: “Những lời đại sư nói, tiểu nữ tử sẽ nhớ kỹ. Chỉ cần nghe theo trái tim mách bảo, cứ nỗ lực hết mình là được. Trôi theo dòng nước không phải ý nguyện của ta.”

“A di đà phật. Vạn vật vốn không có thật, Phật che chở thế nhân, nhưng bản thân chúng ta cũng phải tự cứu vớt lấy mình. Chuyện hồng trần, người người đều phải trải qua. Vừa rồi thấy thí chủ xem chữ rất lâu, liền biết thí chủ huệ chất lan tâm*, phật tâm thông suốt, nghĩ đến chắc là không cần lão nạp nhiều lời.” Nói xong, Liễu Không lại rũ mắt xuống lần nữa.
[Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết].
Cẩm Nhan thấy Liễu Không đại sư như vậy, cũng biết đã đến lúc rời đi. Nhưng trước khi xoay người, nàng vẫn hỏi lên vấn đề đã chuẩn bị từ trước: “Bản thân tiểu nữ tử không đáng nhắc đến, lần này đến đây, chỉ mong nghe được một câu của đại sư, ta có thể bảo vệ người bên cạnh bình an hay không?”
“Con đường chông gai phía trước, không thể tránh khỏi y phục nát bươm, tóc tai xốc xếch, rách da chảy máu. Người mở đường tất nhiên sẽ xông lên phía trước, bị thương là điều không thể tránh được, nhưng lại không được ai che chắn. Chỉ là xem, người hy sinh đó là ai mà thôi. A di đà phật, thế sự đều có nhân quả. Tiền thế gieo nhân, hậu thế gặt quả. Tuy lão nạp nhìn ra thí chủ ngông cuồng không tuân theo số mệnh, nhưng cũng không dám làm điều gì trái ý trời. Tất cả vận mệnh đều đã được sắp đặt, nhân quả tuần hoàn, người ngoài cuộc đều không thể xen vào, càng không thể làm rối loạn. Lão nạp chỉ mong thí chủ có thể giữ lại một chút tâm.” Liễu Không cũng không ngẩng đầu lên nữa, động tác lần tràng hạt trong tay lại hơi nhanh chút. Nói xong, vẻ trang nghiêm ban đầu hơi dịu đi, khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã mang theo sự hòa ái của một ông lão bình thường, đưa tay về phía Cẩm Nhan, trong tay là chuỗi hạt châu đen nhánh đã bị mòn đến mức hơi trơn bóng, “Kết thiện nhân, nhận thiện quả. Nếu cô nương không chê, thì hãy cầm lấy đi. Hạt châu này theo lão nạp đã hơn mười năm, thời gian của lão nạp cũng chẳng còn nhiều, đã đến lúc nên đưa nó cho người hữu duyên rồi.”
Cẩm Nhan không ngờ lại xảy ra tình huống như thế, nhưng chỉ hơi ngẩn ra, sau đó vẫn thuận theo mà nhận lấy: “Đa tạ Liễu Không đại sư.”
Liễu Không cũng không lên tiếng nữa, chỉ gật đầu một cái, tiếp tục rũ mắt yên lặng niệm kinh.
“Tiểu nữ tử không quấy rầy nữa.”
Cẩm Nhan thấy vậy, liền xoay người lui ra ngoài.
“A di đà phật. Hồng trần hiểm trở, thế nhân khổ vọng.” Lúc nàng sắp cửa mở, sau lưng lại truyền đến tiếng thở dài từ phía xa.
Vẻ mặt Cẩm Nhan đã khôi phục sự yên lặng như thường ngày, đáy mắt lại có vẻ quyết tuyệt. Cúi đầu nhìn chuỗi niệm châu ấm áp trong tay. Trên mỗi viên trơn bóng đen nhánh kia đều được tỉ mỉ khắc lên vài dòng kinh.
Nếu khắp nơi là chông gai, thì cứ để ta làm người mở đường.
Dù hồng trần có hiểm trở, ta cũng nhất định hộ ngươi bình yên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.