Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 67: Tứ thị


Đọc truyện Trường Phượng Khuynh Nhan – Chương 67: Tứ thị


Cẩm Nhan vừa về tới hoàng cung, liền đích thân đến gặp hoàng thượng. Thanh Nhược ở điện Vân Phượng đang không có việc gì để làm, thì cửa bị đẩy ra, một tiểu cô nương lạ mặt bước vào.
Tiểu cô nương mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, hình dáng so với nàng còn nhỏ hơn mấy tuổi, xinh đẹp khả ái, tò mò quan sát Thanh Nhược một vòng từ trên xuống dưới, chớp chớp đôi mắt to, nhìn rất dễ thương. Do thời tiết nóng bức, trên gương mặt bầu bĩnh kia có hơi ửng đỏ. Thanh Nhược bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, đang không biết làm sao, thì đối phương đã mở miệng trước, giọng nói cũng rất dịu ngọt: “Ngươi chính là Thanh cô nương mà Bạch Phong tỷ tỷ nói sao? Ta là Xích Điện hầu hạ công chúa, ngươi có thể gọi ta là tiểu Xích.”
Lúc này Thanh Nhược mới phản ứng kịp đối phương là một trong hai vị thị nữ khác mà lần trước nàng chưa nhìn thấy, chỉ là không ngờ đối phương còn nhỏ tuổi mà còn khả ái như vậy.
“Ừm, ngươi hảo, tiểu Xích.”
Xích Điện dường như đối với Thanh Nhược rất tò mò, hỏi: “Ngươi là được chính công chúa triệu vào cung phải không?”
Thanh Nhược nghe vậy ngẩn người, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, trầm ngâm một lúc mới nói: “Ta cũng không biết, thánh chỉ lệnh ta vào cung làm bạn công chúa.”
“Tử Lôi nói công chúa rất thích ngươi, là thật sao?” Xích Điện nghiêm túc hỏi. Nếu Tử Lôi có ở đây, chắc chắn sẽ đen mặt. Rõ ràng nàng chỉ là trần thuật chuyện công chúa mang theo Thanh cô nương người mà vừa được triệu vào cung để làm bạn cùng đi Tô Châu làm việc mà thôi, lại bị xuyên tạc thành như vậy, làm cho nàng giống như kẻ nhiều chuyện vậy.
Thân thể Thanh Nhược lập tức cứng đờ, không ngờ đối phương lại hỏi thẳng như thế, nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô bé trước mặt, lại khiến người ta không thể ghét được, đành phải đỏ mặt lẩm bẩm nói: “Ta…ta cũng không biết.” Nói tới đó, giọng nói dần dần nhỏ lại.
“Hả, ngươi cũng không biết sao……” Trên mặt đối phương xuất hiện vẻ thất vọng, rồi bỗng nhiên lại chuyển thành mong đợi, “Vậy ngươi không được cướp công chúa với ta nha.”
Trên mặt Thanh Nhược xuất hiện vẻ kinh ngạc. Nhìn trên gương mặt non nớt của đối phương xuất hiện thâm tình không hợp với tuổi tác, thấy thế nào cũng cảm thấy có chút buồn cười.
“Ngươi mau đáp ứng tiểu Xích a!” Nhìn đối phương không có phản ứng, Xích Điện có chút không hiểu, vội vàng thúc giục.

“A. Tiểu Xích thích công chúa sao?” Thanh Nhược hỏi.
“Công chúa là người đẹp nhất thiên hạ, tiểu Xích dĩ nhiên thích rồi.” Hình như Xích Điện cảm thấy Thanh Nhược hỏi vấn đề này rất ấu trĩ, trên mặt hiện đầy vẻ xem thường, “Chẳng lẽ ngươi không thích?”
“Ách……” Thanh Nhược bị á khẩu, quả thật là khó có thể mở miệng nói không thích được, nhưng lại ngượng ngùng nói thích, đành phải đổi đề tài, “Các ngươi phụ trách sinh hoạt hàng ngày của công chúa sao?”
Xích Điện mặc dù nhỏ tuổi, nhưng hiển nhiên người bên cạnh công chúa không thể nào giống đứa trẻ bình thường dễ gạt gẫm như vậy. Nàng liếc Thanh Nhược một cái, nói: “Ta biết ngươi xấu hổ, nhưng kỹ xảo chuyển đề tài cũng quá kém đi.” Xích Điện dừng một chút, cũng không cùng nàng chấp nhất, tiếp tục nói, “Bốn người chúng ta may mắn được công chúa chọn lựa mới đến điện Vân Phượng này hầu hạ công chúa, ở bên công chúa từ nhỏ đến lớn. Bạch Phong tỷ tỷ thiện giải nhân ý, làm việc thỏa đáng, kiến thức uyên bác, còn biết chút y thuật; Mặc Vũ tỷ tỷ đã từng được huấn luyện trong ám vệ doanh, võ công xuất chúng, phụ trách an toàn của công chúa; Tử Lôi tỷ tỷ phụ trách công việc tình báo về các phương diện; còn ta…” Nói đến đây, Xích Điện kiêu ngạo ngẩng cao đầu, “Ta phụ trách giúp công chúa giải buồn.”
Ban đầu Thanh Nhược còn nghe rất chăm chú, đến câu cuối cùng, nàng không nhịn được bật cười.
“Ngươi cười cái gì!” Đối phương dường như cảm thấy bản thân bị làm nhục, đỏ mặt ra sức nhìn chằm chằm Thanh Nhược.
“Ta…ta không phải cố ý, thật xin lỗi.” Thanh Nhược liền vội vã giải thích, “Ta chỉ cảm thấy công chúa có bốn người các ngươi bên cạnh, không những trung thành mà còn có năng lực bảo vệ, quả thật rất tốt.”
“Cái này cũng rất bình thường.” Xích Điện nghe được Thanh Nhược nói xin lỗi sắc mặt mới chuyển tốt, nói bổ sung, “Công chúa cũng thích tiểu Xích nhất.”
“Ừm.” Thanh Nhược phụ họa nói. Nàng cũng thật không thể nào đả kích tiểu cô nương khả ái trước mắt này.
Xích Điện thấy Thanh Nhược gật đầu, nhất thời cảm thấy người trước mặt trở nên thân cận không ít: “Để ta nói cho ngươi biết, công chúa có rất nhiều điều cấm kỵ, nếu sau này ngươi cũng phải ở chung với chúng ta, nhất định phải nhớ kỹ sở thích của công chúa! Không thể khiến công chúa không thích!”
Thanh Nhược hơi suy nghĩ, nói: “Công chúa có yêu thích gì sao?”

Xích Điện thấy đối phương hỏi trúng vấn đề mà mình muốn nói, lập tức lên tinh thần, nói như thuộc trong lòng bàn tay: “Công chúa thích món ăn thanh đạm, nhưng ghét ăn cá; thích y phục màu trắng, công chúa mặc bạch y rất xinh đẹp, nhưng ghét bị bẩn, vì vậy y phục của công chúa phải sạch sẽ mới được; công chúa ngủ không thích bị đánh thức, y phục đều được dùng đàn hương để xông, nhưng không thể quá nồng, thỉnh thoảng trong ngày lễ trọng đại hoặc khánh điển mới dùng Long Diên hương* để xông…… còn có điểm quan trọng nhất! Công chúa vô cùng trân ái một diện nhân*, không cho phép bất kỳ ai chạm vào, ngươi nhất định phải nhớ kỹ!” Xích Điện đột nhiên nhớ tới điểm quan trọng nhất, vội vàng dặn dò.
(*) Long Diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong của . Trước đây, Long Diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất , nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.
(*) Diện nhân: theo mình nghĩ nó giống như là tò he của nước mình. Bạn nào không nhớ có thể xem lại chương phiên ngoại của Cẩm Nhan có nhắc đến diện nhân này.
“Diện nhân?” Thanh Nhược có chút nghi hoặc.
“Ừm. Diện nhân đó được nặn thành hình một búp bê, mặc áo bông màu đỏ, hình dáng vui vẻ. Khi ấy, công chúa vừa mới lấy diện nhân ra ngắm nhìn, thì hoàng thượng cho người đến gọi công chúa, công chúa cẩn thận đặt nó trong hộp bạch ngọc. Ta thật không hiểu, vì sao lại đem một diện nhân không đáng bao nhiêu tiền để trong hộp bạch ngọc giá trị ngàn vàng. Thấy công chúa ra ngoài, ta liền len lén liếc nhìn. Diện nhân kia chỉ là một hài đồng có hình dáng bình thường, ta nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra được cái gì, liền lặng lẽ để lại. Không nghĩ tới công chúa trở về, chỉ nhìn một cái liền phát hiện ra vấn đề, trầm mặt suốt ba ngày không để ý tới ta. Ta hối hận đến mức hận không thể cắn đầu lưỡi của mình.” Vẻ mặt Xích Điện có chút áo não nói.
Thanh Nhược nghe cũng có chút nghi hoặc, đang định hỏi kỹ hơn, cửa lại bị gõ vang.
“Xin hỏi Thanh cô nương có ở đây không? Nha hoàn trong phủ Ninh phi đến đây tìm ngươi, nói là Ninh phi đã lâu không gặp cô nương, muốn tìm ngươi qua điện Thải Hòa nói chuyện.”
Xích Điện vừa nghe đến giọng nói bên ngoài, hoảng sợ đến mức lập tức nhảy lên: “Tử Lôi tỷ tỷ!” Cùng lúc đó, xoạt một tiếng nàng chui vào sau tấm bình phong, ra sức nháy mắt với Thanh Nhược, ý bảo đừng nói đã gặp nàng.
Tuy Thanh Nhược thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bước đến mở cửa.
Ngoài cửa đứng một nữ tử, chính là Tử Lôi mà Xích Điện vừa nhắc đến. Chỉ thấy đối phương không có chút nào cảm giác “Tử Lôi”, ngược lại, dung mạo của đối phương là xuất chúng nhất trong bốn người mà Thanh Nhược đã gặp, khí chất trên người cũng nhu hòa dịu dàng, lúc này thấy Thanh Nhược mở cửa, cười dịu dàng, khiến cho người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp.
“Cô nương hảo, tại hạ là Tử Lôi, vậy là Thanh cô nương đã nghe thấy.”

Thanh Nhược gật đầu một cái.
“Nha hoàn ở điện Thải Hòa đã chờ ở tiền thính, Thanh cô nương có muốn đi một chuyến không?”
Thanh Nhược cũng đã nhiều năm chưa gặp biểu tỷ Thanh Thải Ninh, kể từ sau khi vào cung làm phi, nàng trở về phủ cũng không nhiều lắm. Hiện tại khó được vào cung một chuyến, vốn định tự mình đi bái phỏng, bây giờ lại để cho người ta đến mời, thực sự có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: “Vậy xin phiền Tử Lôi cô nương dẫn đường.”
Mà giờ khắc này, trong thư phòng của hoàng thượng, Cẩm Nhan đang ngồi ở trước mặt Cẩm Lân trò chuyện.
“Hoàng tỷ có khỏe không? Hôm đó nhận được tin của hoàng tỷ, suýt chút nữa dọa sợ hoàng đệ.” Cẩm Lân chau mày, gương mặt lo âu, “Đều do Trẫm không điều tra kỹ lưỡng, không nghĩ Tô Châu lại nguy hiểm đến như vậy! May là hoàng tỷ bình an trở về.”
“Tô Châu cách xa Trường An, tình báo không được rõ ràng, cũng không thể trách. Ninh phủ không phải là người bình thường, làm sao dễ dàng lộ chân tướng.” Cẩm Nhan bình tĩnh nói.
“Nghe nói Ninh gia đã bị xóa sổ, quả nhiên chỉ có hoàng tỷ ra tay Trẫm mới yên tâm. Không biết chuyến đi này hoàng tỷ có thu hoạch được gì khác không?”
Cẩm Nhan trầm ngâm một lúc, mới nói: “Lấy tính cách của lão hồ ly Ninh Uy này, không giống sẽ chủ động thu mua lòng người cùng triều đình đối kháng. Ta từ con trai hắn biết được, trước khi chuyện xảy ra, Ninh Uy từng đi ra ngoài, nhưng ta không tra được hành tung hôm đó của hắn, chắc chắn là cố ý che giấu. Mà theo điều tra, trước khi hắn thu mua lòng người từng gặp mặt một người bí ẩn, nhưng cũng tra không ra tin tức cụ thể nào. Nếu ta đoán không lầm, hắn là người trong hoàng thành. Chỉ là còn chưa có manh mối, hiển nhiên đối phương làm việc rất tốt.”
“Như vậy…… chuyện này có hơi khó giải quyết.”
“Bây giờ con cờ Ninh phủ đã bị hủy, đối phương sẽ im hơi lặng tiếng một thời gian, chúng ta chỉ có âm thầm đợi đối phương có động tĩnh, mới có thể tiếp tục lần theo dấu vết.” Cẩm Nhan nói, “Mấy ngày nay tình huống trong cung như thế nào?”
Cẩm Lân nhức đầu nhíu lại mi: “Không tốt chút nào. Mấy ngày trước, các đại thần rất ồn ào. Sắp đến mùa thu hoạch, người Hồ có chút rục rịch, còn muốn hướng về phía bắc chặn tiểu đội vận lương thảo của ta. Trẫm buộc phải điều Thanh Liệt tướng quân đích thân áp tải lương thảo. Hôm nay trên triều tranh cãi ầm ĩ liên quan tới vấn đề làm sao áp chế đám người Hồ phách lối kia. Đánh trận đâu phải chuyện đùa, há lại có thể nói thắng là có thể đánh? Phụ Hoàng khi còn sống trị thế phồn thịnh như thế cũng không có cách nào đối phó người Hồ, hôm nay quốc khố không mấy dồi dào, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, há lại có thể gây chiến vào thời điểm này? Đám nho sĩ cổ hủ kia chỉ biết tức giận nhất thời, la hét nào là đại quốc ta rộng lớn như thế lẽ nào để cho một đám người Hồ còn chưa khai hóa xâm lược, thật là ngu không ai bằng! Chuyện này cũng coi như xong đi, Hộ bộ Nguyên đại nhân lại bắt đầu thượng tấu muốn Trẫm phong phú hậu cung, sớm ngày đông đúc huyết mạch hoàng thất, trấn an vạn dân, Trẫm thật không thể chịu nổi. Thiên hạ này vẫn đang bất ổn, nào có rỗi rãnh làm cái gì tuyển tú.”
Sau khi Cẩm Nhan nghe xong, hờ hững nói: “Năm nào vào mùa thu, người Hồ cũng làm chút chuyện quấy nhiễu, cũng không thật sự có ý xâm phạm, tạm thời dựa vào quân đội phía Bắc coi giữ, không cần để ý tới. Nhưng chuyện tuyển tú, ta cảm thấy rất tốt. Đề nghị của Nguyên đại nhân, hoàng thượng có thể cân nhắc.”
Cẩm Lân bất đắc dĩ nhìn Cẩm Nhan: “Hoàng tỷ sao lại cũng theo đại thần gây rối như vậy. Trẫm làm hoàng đế chỉ mới ba năm, thời điểm hiện tại chính là chuyên cần chính sự, học tập như thế nào để làm một vị hoàng đế tốt, làm sao có thể chuyên tâm vào trên người nữ nhân.”

“Có gì không thể? Hôm nay hậu cung chỉ có Ninh phi cùng Lan phi, còn hai phi vẫn đang trống chỗ. Mà quyền lực của hoàng thượng cần củng cố. Có phương pháp thuận lợi vì sao không cần?”
Cẩm Lân nghe vậy ánh mắt sáng lên: “Ý của hoàng tỷ là…?”
“Nam Cung Hiểu.” Cẩm Nhan chậm rãi nói ra một cái tên.
Cẩm Lân như có điều suy nghĩ: “Hoàng tỷ muốn thông qua tuyển tú để tranh giành thế lực? Nam Cung Minh có hai nữ nhi, đại nữ nhi đã gả vào Tam ca Bình An Hầu phủ, còn lại nhị nữ nhi tuy lớn hơn Trẫm một tuổi, nhưng cũng xem như thích hợp. Nam Cung gia là gia tộc mới phất lên, Nam Cung Minh cũng đảm nhiệm chức vụ Tả thừa tướng không lâu, tuy không có bối cảnh thâm hậu bằng Hữu thừa tướng Phùng gia, nhưng lại dễ khống chế, không đến mức quyền thế quá lớn khiến cho hậu cung hỗn loạn. Thêm nữa có thể đề bạt để kìm lại Phùng gia, cân bằng thế lực tả hữu, mà Tam ca từ trước đến giờ vẫn cùng Trẫm giao hảo. Ý hoàng tỷ là như vậy sao?”
“Ừm.” Cẩm Nhan gật đầu một cái, nói bổ sung: “Còn có một điều nữa, Nam Cung Minh là Tả thừa tướng, là văn; mà Phùng Lâm Đường là Hữu thừa tướng, có giao hảo với tiền nhiệm Hữu thừa tướng Thanh Vũ. Hậu cung không thể đồng thời xuất hiện hai võ tướng.”
Cẩm Lân nghe vậy gật đầu một cái: “Hoàng tỷ nói rất đúng, nếu đã như thế, ngày mai đợi Hộ bộ Nguyên đại nhân thượng tấu nữa, Trẫm sẽ đáp ứng.”
Cẩm Nhan đứng lên: “Vậy thì từ hoàng thượng quyết định thôi. Nếu không còn chuyện gì, ta trở về trước.”
Cẩm Lân cũng đứng lên theo, ánh mắt chân thành: “Đa tạ hoàng tỷ chỉ điểm.”
Cẩm Nhan cũng không có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ gật đầu một cái, liền xoay người rời khỏi.
Không biết tiểu tử kia có buồn chán hay không.
Cẩm Nhan thầm nghĩ.

Editor: chúc mấy bạn năm mới vui vẻ ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.