Đọc truyện Trường Phượng Khuynh Nhan – Chương 59: Lên đường trở về
Trời vào hạ, ngày dài và cũng mau sáng hơn.
Thanh Nhược được Cẩm Nhan đánh thức.
Bởi vì tối qua mệt nhọc đến tận sau nửa đêm, Thanh Nhược vừa nằm xuống liền đã ngủ say.
Sáng sớm Bạch Phong đến gõ cửa. Lúc đầu nàng đến phòng của công chúa, nào ngờ gọi rất lâu cũng không thấy ai trả lời, đành phải thử đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy trong phòng chăn mền xếp ngay ngắn đặt trên giường, không có chút nhân khí nào, hơi làm suy nghĩ nàng liền đến phòng của Thanh Nhược.
Cẩm Nhan bị tiếng gõ cửa của Bạch Phong đánh thức. Sau khi mặc y phục, nàng liền xuống giường mở cửa. Bạch Phong thấy công chúa quả nhiên ở trong phòng Thanh Nhược, trên mặt cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào, chỉ nói rằng đã đến giờ xuất phát. Cẩm Nhan kêu nàng tạm thời trở về, để nàng và những người khác có thời gian thu xếp đồ đạc rồi chờ ở đại sảnh trước, chính là vì muốn cho Thanh Nhược ngủ nhiều thêm một chút.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Hoa Dao lại đến thúc giục, bị Cẩm Nhan ngăn từ ngoài cửa, nói: “ta biết rồi, ta sẽ đánh thức nàng. Ngươi cứ đi trước.”
Ánh mắt Hoa Dao xoay một vòng, khóe môi mang theo ý cười xấu xa: “không lẽ là ngươi làm tiểu Thanh Nhược mệt chết sao.”
Cẩm Nhan nhàn nhạt liếc Hoa Dao một cái nói: “bây giờ nói thì được, đến lúc đó cũng không được ở trước mặt Nhược nhi cười giỡn nàng.”
“tất nhiên tất nhiên.” Hoa Dao nghe Cẩm Nhan ngầm thừa nhận, vẻ mặt càng lúc càng phóng đãng, “nếu ta nói ra, tiểu Thanh Nhược đoán chừng phải xấu hổ chết.”
Cẩm Nhan dường như đang tưởng tượng đến cảnh tượng kia, cũng không nhịn được khẽ cong khóe môi. Đuổi Hoa Dao về, lúc này nàng mới vào cửa, đi qua nhẹ nhàng lay tỉnh Thanh Nhược.
Thanh Nhược hơi mở đôi mắt mệt mỏi, lầm bầm vài câu rồi lại muốn khép lại. Cẩm Nhan cười vỗ vỗ đầu Thanh Nhược nói: “Nhược nhi ngoan, nên thức dậy. Chúng ta sẽ ngủ tiếp trên xe.” nói xong, lấy ra quần áo đã chuẩn bị từ trước trong tủ, kéo Thanh Nhược dậy, muốn giúp nàng thay áo lót.
Chăn bị vén lên, Thanh Nhược cảm thấy trên người mát lạnh, ý thức liền có chút quay về. Nhìn Cẩm Nhan đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm chuyên chú giúp nàng mặc quần áo, bản thân lại cảm thấy xấu hổ trước: “ta, ta tự làm được.”
Trên tay Cẩm Nhan không ngừng, miệng nói: “không sao. Ta biết Nhược nhi rất mệt mỏi, để Cẩm Nhan giúp Nhược nhi mặc thôi.” Nói xong, nàng đã thắt xong dây áo lót cho Thanh Nhược.
Thanh Nhược nhìn bộ dáng nhàn nhạt, mặt không đỏ tim không đập của Cẩm Nhan, gần như không thể đem nàng cùng người áo quần xốc xếch, ánh mắt ngậm tình đêm qua liên hệ cùng nhau, lại cảm thấy là do bản thân chột dạ nên cũng không thể nói ra lời ngăn cản Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan giúp nàng mặc xong áo lót, lại lấy ra tiết khố.
Thanh Nhược nhìn thấy động tác này của Cẩm Nhan, nhất thời cả người rút vào trong chăn, lúng túng nói: “cái này, cái này để ta tự làm thôi.”
Cẩm Nhan thấy vậy không nhịn được cười, nói: “Nhược nhi vẫn còn thẹn thùng sao?”
Thanh Nhược thầm nghĩ việc này làm sao có thể không thẹn thùng, đưa tay đoạt lấy tiết khố trong tay Cẩm Nhan, sau đó nói với Cẩm Nhan: “ngươi, ngươi xoay qua chỗ khác trước.”
Cẩm Nhan cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn thuận theo Thanh Nhược xoay qua chỗ khác.
Trong chăn, Thanh Nhược lấy hết sức bình sinh dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong tiết khố, lúc này mới vén chăn lên. Chờ khi nhìn đến trên giường lộn xộn ngổn ngang, nàng không nhịn được nghiêng đầu qua, vội vàng mặc áo khoác xuống giường.
Cẩm Nhan nghe được động tĩnh, trong giọng nói mang theo ý cười: “vậy hiện giờ có thể xoay lại được chưa đây?”
Thanh Nhược nghe ra Cẩm Nhan đang cố ý trêu nàng, xấu hổ vỗ vào vai của Cẩm Nhan.
Lúc này Cẩm Nhan mới xoay người lại, trên dưới quan sát Thanh Nhược một lần, tiến lên hơi sửa lại cổ áo cho Thanh Nhược, vuốt thẳng y phục, rồi nói: “Được rồi, rửa mặt xong chúng ta liền đến đại sảnh thôi. Mọi người đang chờ.”
Sau nửa nén hương, mọi người đều đã ngồi trong xe ngựa, lên đường hồi kinh.
Lái xe vẫn là ám vệ được Hoàng thượng phái đến sau này, kỹ thuật rất tốt, trong xe trải nệm gấm, ngồi rất thoải mái.
Ngồi trong xe ngựa hơi lắc lư, Cẩm Nhan nhìn thấy Thanh Nhược nổi lên buồn ngủ, ánh mắt đã khép lại một nửa, thân thể lại lảo đảo đong đưa, liền đưa tay ấn nhẹ đầu Thanh Nhược vào trong ngực mình, nói: “đừng cố chịu nữa, ngủ trên đùi ta một hồi đi.”
Thanh Nhược vốn rất buồn ngủ, bên tai nghe được giọng nói êm ái của Cẩm Nhan vang lên, đầu lại dựa vào “nệm mềm”, mùi thơm vờn quanh nơi cánh mũi, bất tri bất giác liền vào mộng.
Cẩm Nhan vuốt vuốt sợi tóc của Thanh Nhược, lẳng lặng nhìn người trên đùi.
Dù đã qua hơn mười năm, vẫn có thể từ dung mạo hiện tại này tìm được vài nét quen thuộc. Lông mày tinh tế cong cong kia, đôi mắt hắc bạch rõ ràng, khi nhìn vào đôi mắt đó luôn có thể cảm nhận được sự chân thành cùng thiện ý. Thân thể cũng vẫn mềm mại ấm áp như trẻ con. Những năm này, tuy Cẩm Nhan ở trong cung không thấy được Thanh Nhược, nhưng vẫn luôn an bài nhân thủ ở bên cạnh bảo vệ nàng. Những người này trừ đúng giờ hồi báo động tĩnh của Thanh Nhược cho nàng, cũng sẽ hàng năm vì nàng trình lên bức họa chân dung của Thanh Nhược. Mỗi lúc nhớ đến Thanh Nhược, Cẩm Nhan luôn tự giam mình trong thư phòng, an tĩnh nhìn từng bức họa của Thanh Nhược, dường như nếu làm như thế thì có thể thấy được hình ảnh trưởng thành của bé gái đó.
Mà hôm nay, nữ tử này lại nằm trên chân mình, an tĩnh ngủ. Mình có thể nhìn thấy dung nhan nàng, chạm đến cơ thể nàng. Tất cả những chuyện này nói rõ một điều, nữ tử mà mình quyến luyến theo thời gian cuối cùng cũng trở thành nữ nhân của mình.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Cẩm Nhan mới cảm thấy tất cả chờ đợi đều có ý nghĩa. Cho dù là mấy tháng tăm tối chịu hết đau khổ không nhìn thấy ánh mặt trời kia, cũng dường như chỉ vì gặp một người như thế mà tồn tại.
Không khí trong buồng xe của Lăng Kỳ Hâm cùng Mặc Vũ lại có chút trầm mặc.
Bạch Phong giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhìn ra bên ngoài. Trong tất cả mọi người, có lẽ nàng là người ngoài cuộc sáng suốt nhất. Sống trong cung từ nhỏ, đối với một số việc nàng đã sớm không còn thấy lạ lẫm. Trong hậu cung, thứ không thiếu nhất chính là chuyện nữ nhân.
Ghen tỵ. Tranh đấu. Kết minh. Ghen. Giao hảo. Trở mặt. Oán hận. Yêu nhau. Nữ nhân càng nhiều, sự tình sẽ mãi mãi không thể ngừng nghỉ.
Huống chi là hai người sắp đến giờ ly biệt mà còn chưa rõ tâm ý lẫn nhau.
Ngay cả không khí giữa hai người dường như cũng có chút phiền muộn.
Nghĩ đến người trong hai buồng xe còn lại, Bạch Phong không nhịn được thầm thở dài. Sao chỉ có mình cô đơn.
Lăng Kỳ Hâm vuốt lông A Phì đang nằm trên đầu gối, hiếm thấy ngẩn người, không còn hoạt bát như thường ngày, hình như không còn bất kỳ hứng thú nào.
Cuối cùng, vẫn là Mặc Vũ lên tiếng phá vỡ trầm mặc: “sau khi trở về nhớ ngoan một chút, không nên chọc Lăng lão gia tức giận.”
“Ừm.” Lăng Kỳ Hâm gật đầu một cái.
Sau khi nói xong, nhất thời Mặc Vũ cũng không biết nên nói thêm những gì, đành phải dừng lại câu chuyện.
Buồng xe lại rơi vào trầm mặc.
Lần đầu tiên Lăng Kỳ Hâm hy vọng thời gian đừng trôi nhanh như vậy. Hy vọng con đường này có thể dài chút, dài thêm một chút.
Khác với hai buồng xe kia. Một buồng xe khác lại rất ồn ào.
Nếu lúc này có người vén rèm xe lên, chắc chắn sẽ không nhịn được mà phun máu mũi.
Trong buồng xe trải vải gấm có hoa văn màu xanh nhạt, Hoa Dao ngồi trên đùi Ninh Ảnh Chi, một tay chống buồng xe, một tay ôm eo đối phương, cả người đè Ninh Ảnh Chi thật chặt trên buồng xe —— cưỡng hôn.
Môi lưỡi quấn quít, gần như muốn mang tất cả sức lực khảm vào thân thể. Cơ thể cả hai dính chặt đến mức như muốn lấp đầy tất cả khe hở.
Hoa Dao ngang ngược cạy ra hàm răng của Ninh Ảnh Chi, lưỡi mềm bắt được chiếc lưỡi đang né tránh của nàng, tận tình hút lấy vị ngọt giữa răng môi của Ninh Ảnh Chi. Cùng lúc đó, hàm răng khẽ cắn xé môi dưới của Ninh Ảnh Chi, để lại dấu răng nhàn nhạt.
Ninh Ảnh Chi bị buộc đè trên vách buồng xe, một trận tối tăm trời đất, ngực bị ép đến có chút khó chịu, hít thở càng khó hơn. Người kia lại hiển nhiên không có một chút tự giác nào, cứ vô tư mà xông ngang đánh thẳng trong miệng mình, chẳng thẻm quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cứ như cường đạo lục soát tất cả nước bọt của nàng, đầu lưỡi bị mút đến có chút hơi đau, nhưng trong đau đớn lại có cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân. Tay nàng bị đè trên nệm, mạch môn bị Hoa Dao ấn lại, không cách nào nhúc nhích.
Trên mặt vốn là tái nhợt lại nổi lên đỏ ửng, lông mi run dữ dội, mà nơi ngực, lại càng trở nên phập phồng rõ hơn.
Nàng cảm giác môi mình hình như cũng muốn sưng lên. Rất nóng. Hôn thời gian lâu, liền cảm thấy hơi đau, cảm giác da cũng muốn bị mài mòn. Trong miệng khô khốc lại còn bị ép nuốt xuống nước bọt hòa lẫn mùi hoa quen thuộc mà người khác đưa đến.
Trong buồng xe, chỉ có răng môi quấn quýt cùng tiếng nuốt vang vọng, thỉnh thoảng còn có tiếng rên từ giữa môi Hoa Dao phát ra. Ngay cả Ninh Ảnh Chi trước giờ không quan tâm bất kỳ thứ gì, nghe được cũng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Nàng chưa từng thấy ai lại không biết xấu hổ như vậy.
Hoàn cảnh an tĩnh như vậy. Giọng nói mập mờ như thế. Mà bên ngoài còn có ám vệ đang lái xe. Hoa Dao lại xem như không thấy, vẫn quên mình thực hiện lần đại nghiệp này.
Phút chốc, không khí trong khoang miệng của Ninh Ảnh Chi dường như bị hút cạn, nhịn một chút, vẫn là không chịu được, cắn cái lưỡi không chút kiêng kỵ kia.
Mùi máu tanh từ giữa răng môi hai người tràn ra .
Ninh Ảnh Chi thành công nếm được mùi máu của Hoa Dao. Nhưng cũng thất bại vì đối phương không có bất kỳ ý định dừng lại.
Ninh Ảnh Chi cũng không dám tiếp tục cắn nữa. Đành cam chịu mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Vậy mà rất nhanh, nàng liền biết mình sai rồi.
Đối phương là Hoa Dao. Làm việc không hề có chừng mực.
Tay Hoa Dao vốn đang chống buồng xe lại đột nhiên thả lỏng, sau đó, cách áo quần nắm lấy ngực trái của Ninh Ảnh Chi, hơn nữa không chút lưu tình nhéo một cái.
Khi Ninh Ảnh Chi đoán được chuyện này, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Hoa Dao cũng mặc kệ Ninh Ảnh Chi muốn làm gì. Nàng biết nữ nhân lãnh đạm này cái gì cũng không quan tâm. Nàng cũng muốn nhìn một chút, nàng có thể không quan tâm đến trình độ nào.
Nghĩ đến điều này, khí lực trên tay Hoa Dao càng lúc càng mạnh, dùng sức xoa chỗ kia, cảm nhận được viên thù du kia cách áo mỏng cứng lại.
Thân thể là thành thật nhất.
Ninh Ảnh Chi vẫn không nhúc nhích.
Hoa Dao càng lúc càng tùy ý, mở ra đai lưng của Ninh Ảnh Chi, tay lôi kéo, nửa đầu vai của Ninh Ảnh Chi liền lộ ra ngoài. Tiếp theo kéo ra áo lót, hai lớp y phục đều bị Hoa Dao dùng tay kéo ra một bên.
Thân thể tái nhợt thon gầy bộc lộ trong ánh nắng mùa hè, nơi tròn trịa nho nhỏ mà xinh xắn kia, tựa như thiếu nữ vừa mới trổ mã, một bàn tay là có thể nắm trọn.
Hoa Dao không khỏi thầm cảm thán, quả nhiên ngay cả thân thể cũng là cấm dục. Nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn không hề bị ngăn trở mà còn bùng cháy hơn. Ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng nắm được đỉnh viên thù du kia, kéo ra, rồi lại bắn trở về.
Hoa Dao vẫn đùa giỡn ngực trái, cố tình không để mắt đến bên kia. Toàn thân Ninh Ảnh Chi tựa như rơi vào một nửa hỏa diễm, một nửa đại dương, nhưng cũng chỉ nhắm chặt hai mắt, mặc cho Hoa Dao giở trò.
Hoa Dao đột nhiên dừng lại. Môi cũng rời khỏi Ninh Ảnh Chi, kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài.
Ninh Ảnh Chi chậm rãi mở mắt.
Trong phút chốc, tầm mắt mất đi tiêu điểm, sau đó rất nhanh lại thanh tĩnh như thường.
Hoa Dao lẳng lặng nhìn chăm chằm vào Ninh Ảnh Chi.
Ninh Ảnh Chi cũng nhìn lại Hoa Dao, đột nhiên cảm giác được giờ phút này nàng có chút nhìn không thấu tâm tình trong đôi mắt kia.
Hoa Dao đưa tay nhẹ nhàng giúp Ninh Ảnh Chi khép lại quần áo, sau đó tỉ mỉ thắt lại đai lưng, trong cả quá trình vẫn luôn cúi đầu không hề nhìn Ninh Ảnh Chi nữa.
Buồng xe nhất thời an tĩnh đến dường như mất hết tất cả âm thanh.
Ninh Ảnh Chi suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng, giọng nói bởi vì khô khốc mà trở nên khàn khàn.
“ta cho rằng ngươi sẽ vui vẻ chút.”
Tay Hoa Dao hơi dừng lại: “vậy ngươi vui vẻ sao?”
Ninh Ảnh Chi không biết nên trả lời thế nào.
“Được rồi.” Hoa Dao giúp Ninh Ảnh Chi kéo vạt áo lên, lấy tay đem vạt áo đã bị mình ép đến nhăn của nàng vuốt lại cho thẳng một chút, mới ngừng tay.
“đau không?” Ninh Ảnh Chi đột nhiên hỏi.
Hoa Dao ngẩng đầu lên nhìn về Ninh Ảnh Chi, cười cười, nói: “ngươi muốn hỏi cái nào? Đầu lưỡi? Hay là tâm?”
Trái tim Ninh Ảnh Chi như bị ghim một cây kim nhỏ, truyền đến cảm giác đau nhói. Nhưng thần sắc trên mặt lại không có bất kỳ biến hóa nào, giọng nói cũng vẫn bình tĩnh như thường: “tất nhiên là đầu lưỡi.”
“đau a. Cũng chảy máu luôn.” Hoa Dao thành thật nói. Dừng một chút, lại bổ sung, “khi ngươi cắn ta, ta vẫn là vui vẻ. Ta cho rằng ngươi không có cảm giác.”
Không hiểu sao, Ninh Ảnh Chi cảm giác được trên người Hoa Dao lộ ra tịch mịch hiếm thấy. Vậy mà nàng rõ ràng là đang cười.
“thật xin lỗi.” Ninh Ảnh Chi bỗng nhiên nói.
“ngươi không cần nói xin lỗi.” Hoa Dao nhìn Ninh Ảnh Chi, khẽ cười nói, “không thích ta, cũng không phải lỗi của ngươi.”
Nghe vậy, tay Ninh Ảnh Chi khẽ run lên nhưng khó mà nhận ra.
Trong buồng xe vẫn sáng rõ như trước.
Nhưng lần đầu tiên ánh mắt Hoa Dao trở nên ảm đạm.