Đọc truyện Trường Phượng Khuynh Nhan – Chương 31: Thi Thể
Mặc dù xe ngựa chạy rong ruổi nhưng tới nơi gặp chuyện không may cũng rất nhanh. Lúc này, thi thể đã được quan phủ xử lý hoàn tất, nhưng trên cỏ vẫn còn giữ lại từng vũng máu khô lớn. Xác hai chiếc xe ngựa tối qua cũng vẫn giữ ở tại chỗ, thê lương nhắc nhở Thanh Nhược đến sự thực kia. Hoa Dao tung người nhảy xuống xe, rồi thúc giục Thanh Nhược mang theo hai người bọn họ dọc theo lộ tuyến tối hôm qua đi lại một lần.
Thanh Nhược đứng ở tại chỗ, có chút chần chừ. Tối hôm qua, nàng bị hoảng sợ không nhỏ, vốn là không quá cố ý nhắc nhở mình phải nhớ lộ tuyến. May mắn vẫn còn có những vết máu kia, ba người liền theo những dấu vết này đi vào trong rừng. Một đường đi tới, giống như đang nhắc nhở Thanh Nhược tối hôm qua phát sinh hết thảy, hình ảnh rõ ràng ở trong đầu không ngừng thoáng hiện, để cho sắc mặt của nàng có chút kinh hoảng, chỉ dựa vào sự lo lắng đối với Cẩm Nhan để chống đở. Dù sao còn nhỏ tuổi, lại không trải qua thế sự, mấy canh giờ xuống, trong lòng nàng chưa từng buông lỏng một khắc, cho dù là lúc bị ngất xỉu cũng là vừa bất an vừa vội. Chuyện tối ngày hôm qua ở trong lòng nàng tạo thành ảnh hưởng tựa như một tảng đá lớn bị ném vào giữa hồ, văng lên sóng lớn, trong mắt trong lòng đều là máu tươi cùng thịt tung tóe. Nhưng là bây giờ không phải là thời điểm khiến cho nàng sợ, nàng sợ hơn cũng không phải là những thứ kia.
Ba người đi tới địa phương mà A Cửu cùng Thập Ngũ mang theo các nàng cùng mấy người ám vệ khác tách ra. Tới đây thì phân biệt rõ hơn, sau đó mấy người trên căn bản là một đường bỏ chạy về phía Đông. Cả nhóm Thanh Nhược liền cũng đi về phía Đông. Trong lúc đó, Thanh Nhược hỏi đến ám vệ, Hoa Dao chỉ đại khái nói đã an táng tốt cho họ. Nàng tất nhiên không có nói cho Thanh Nhược những người đó thảm thiết như thế nào, năm người ám vệ, đều là mặt mũi đầy máu, vết thương khắp người, trên người cơ hồ không có một chỗ hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả chết cũng nắm chặc đại đao trong tay. Có một bị chém đứt tay phải, có một bị một thanh đại đao chém vào bên hông, hầu như đứt nửa người, trước khi chết, đao còn cắm ở ngang hông. Có một người bị đâm một đao từ phía sau lưng, lộ ra xương sống. Thấy những chiến huống thảm thiết này, ngay cả nàng cũng có chút không đành lòng.
Lại đi một lát sau, Thanh Nhược liền nhận ra địa phương mà lúc ấy bốn người bị đuổi theo. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì từ xa các nàng liền phát hiện hai cỗ thi thể nằm dưới đất. Bởi vì chung quanh chỗ này chính là buội cây buội rậm, vì vậy đám người Hoa Dao cũng không tìm được, nên cũng không có thu thập tốt thi thể. Sắc mặt Thanh Nhược càng lúc càng trắng mấy phần, vừa muốn đến gần, Hoa Dao chợt giữ nàng lại, trong ánh mắt lộ ra lo lắng. Thanh Nhược chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, phất tay Hoa Dao xuống, đi về phía trước một chút.
Trước mắt một nam tử trẻ tuổi nhắm hai mắt, gò má dán trên đất, ngực cắm một thanh đại đao, hai tay vẫn nắm lưỡi đao, vết máu một mực chảy đến hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) cùng cổ tay, sau đó hội tụ thành một mảng máu khô ở ngực. Vậy mà trên mặt của y vẫn là mang theo một nụ cười ôn nhu.
Phương hướng mà khuôn mặt của y hướng đến chính là thi thể của một cô gái trẻ tuổi. Thanh Nhược nhận ra đây là A Cửu. Trên người A Cửu tất cả đều là khối máu ngưng kết, một bộ y phục đã bị chém rách mấy lỗ, bên trong lộ ra trung y màu trắng cùng vết thương như ẩn như hiện máu thịt. Nàng nhìn về phía Thập Ngũ, tay phải vẫn khoác lên trên mặt của Thập Ngũ, thần sắc trên mặt cực kỳ phức tạp. Bãi cỏ dưới người tất cả đều bị máu nhuộm thành một mảnh màu nâu đen, thêm vào ở màu xanh lá tươi mới khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nước mắt Thanh Nhược đột nhiên im lặng rơi xuống.
Quả nhiên, vẫn là chết sao……A Cửu. Thanh Nhược siết tay thật chặc, móng tay hầu như đều muốn đâm vào thịt trong lòng bàn tay, lấy cái này áp chế run sợ từ nội tâm xông đến.
Nhìn cảnh tượng như vậy, tại chỗ ba người tựa như có thể thấy được hình ảnh trước khi chết của hai ám vệ. Hoa Dao cùng Bạch Diệc Hoa nhìn tư thế chết của hai người cũng trở nên trầm mặc.
“đi thôi.” Sau một lát, Hoa Dao mở miệng, phá vỡ yên lặng, tới đở Thanh Nhược, sau đó từ từ lôi kéo nàng, tiếp tục đi về phía Đông.
Các nàng còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.
Bạch Diệc Hoa nhẹ nhàng vuốt mắt cho A Cửu, sau đó cùng đi tới.
Càng đến gần chỗ đó, tim Thanh Nhược càng đập nhanh. Nàng không dám tưởng tượng mình thấy được sẽ là cảnh tượng gì. Nàng mặc cho Hoa Dao lôi kéo nàng đi về phía trước, vừa muốn biết kết quả, lại sợ biết kết quả.
Vậy mà còn là càng lúc càng gần.
Thanh Nhược cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn. Tay của nàng ở lòng bàn tay Hoa Dao hơi run rẩy.
Hoa Dao hiển nhiên cũng chú ý tới tâm tình của Thanh Nhược, trong lòng thở dài, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào. Nữ nhân kia! Luôn là quá phiền toái!
Rốt cục, phía xa giống như nhìn thấy có một người nằm trên đất.
Chân của Thanh Nhược rốt cục không cách nào di động nữa. Chợt, đôi chân nàng mềm nhũn trượt trên đất.
Toàn bộ chú ý của Hoa Dao đang ở bóng người phía trước, cũng không để ý, không kịp bắt lại Thanh Nhược, Thanh Nhược đã ngồi trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn về phía trước. Nhất thời, Hoa Dao cảm giác dũng khí của mình cũng bị cạn sạch, chần chừ ngừng lại.
Chỉ có Bạch Diệc Hoa vẫn trấn định, liếc mắt nhìn Thanh Nhược trên đất, sau đó kéo qua Hoa Dao, tiếp tục đi về phía trước.
Hoa Dao hiểu ý tứ của Bạch Diệc Hoa, cũng không dám để cho Thanh Nhược tiếp tục đi về phía trước, loại chuyện khó này không thể làm gì khác hơn là do hai người bọn họ phụ trách.
Càng lúc càng gần, Hoa Dao đã mơ hồ nhìn thấy một bộ áo bào màu trắng nhuốm máu, trong lòng hơi chìm chìm.
Mặt Bạch Diệc Hoa vẫn không thay đổi kéo Hoa Dao, cho đến đứng lại ở trước bóng người màu trắng.
Trước mắt nằm một người mặc một thân bạch y, phía trên loáng thoáng có thể phân biệt ra ám văn khiêm tốn mà hoa lệ, cổ áo viền bạc, bên hông đeo một khối mặc ngọc, trên ngọc có khắc một con Phượng Hoàng bay lượn, nhưng đầu chuyển sang bên kia, không thấy được gương mặt. nhưng thân hình kia vẫn là cực kỳ giống một người.
Sắc mặt Hoa Dao càng lúc càng khó coi.
Bạch Diệc Hoa cũng không để ý, ngồi xổm người xuống, đưa tay ra, nhẹ nhàng xoay mặt người nằm trên đất lại.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt các nàng.
Mi tựa như núi xa, mạo như thanh liên. Môi mỏng như trăng non, lúc này đã trút hết huyết sắc, gương mặt kia như một bức tranh thủy mặc bị phai màu, đều là tái nhợt, lại có vết máu từ bên mép chảy xuống, nhiễm đỏ nửa bên cổ thon dài, kết thành vảy màu đỏ sậm, rơi vào mỗi một chỗ trên bạch y, nở ra từng đóa hoa lớn yêu dã, lại ở chỗ ngực trái tràn ra bông hoa đỏ như máu, một đường dọc tới xương sườn, chảy tới trên đất, tụ thành một vũng máu khô nhỏ. Dung nhan kia tĩnh như nước, mật như khói, khóe môi lại có độ cong rất nhỏ, hoa lệ mà nở rộ trong vũng máu, giống như như ánh bình minh ở trong màn đêm tối tăm đột nhiên tràn ra lửa khói, trong nháy mắt phá vỡ bầu trời đen to lớn, rực rỡ không gì tả nổi, rồi lại đẹp đến khiến người ta vỡ tim.
Thân thể Hoa Dao lắc lư, được Bạch Diệc Hoa vịn lại.
Hai người cũng không có chú ý đến sau lưng, Thanh Nhược theo kịp, đến khi nhìn thấy diện mạo của người nọ, bước chân đột nhiên lui về sau một bước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra thần sắc cổ quái vặn vẹo, kinh ngạc nhìn người nằm trên đất.
Thời gian tựa như trải qua ngàn vạn năm, sau đó giống như từ cả vùng đất khô khốc đột nhiên nứt ra khe hở, từ trong xông ra bi thương cực lớn.
Nhưng không có nước mắt.
Thanh Nhược chẳng qua là gắt gao nhìn người nằm trên đất, ánh mắt cũng không nháy một cái.
Có lẽ là cảm nhận được hơi thở sau lưng không đúng, Bạch Diệc Hoa quay đầu lại, khi nhìn đến Thanh Nhược, nàng kinh hãi thoáng qua, trong mắt lóe lên tâm tình phức tạp, sau đó kéo kéo Hoa Dao.
Hoa Dao không kịp ngăn cản Thanh Nhược, để cho nàng chính mắt nhìn thấy tình huống trước mắt, trong lòng áo não không ngớt, vội vàng lui đến bên người Thanh Nhược, đưa tay kéo nàng, ngừng một chút nói: “chúng ta đi về trước thôi.”
Thanh Nhược lại tựa như không nghe, vẫn nhìn Cẩm Nhan, không nói lời nào, cũng không có động tác.
“nàng đã chết.” Chợt, Bạch Diệc Hoa mở miệng.
Trong nháy mắt, thân thể Thanh Nhược run lên, sau đó tiến lên một bước, thoát khỏi tay của Hoa Dao, từ từ ngồi xổm xuống. Sau đó chầm chậm, đưa tay phải ra đặt ở dưới mũi Cẩm Nhan.
Không còn thở.
Bạch Diệc Hoa cũng không có ngăn cản nàng. Hoa Dao càng là quay đầu, không đành lòng nhìn lại.
Bất quá mới ở chung với nhau thời gian ngắn ngủi không phải sao? Có phải nên nói là mị lực của Cẩm Nhan quá lớn, quá thành công? Nhưng là bi kịch hôm nay, thật sự là Cẩm Nhan hy vọng thấy sao? Khóe môi Hoa Dao xẹt qua một nụ cười khổ. Ban đầu, nàng đã nhìn thấu tâm tư của Cẩm Nhan, cho nên cố ý cùng Cẩm Nhan thân cận nhìn phản ứng của tiểu Thanh Nhược. Hôm nay tình huống này, thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Tay phải Thanh Nhược thuận thế dán lên trên mặt Cẩm Nhan.
Chạm vào tay lạnh như băng, cứng ngắc như sắt.
Hôm qua mới vừa hứa hẹn, nhanh như vậy liền nuốt lời sao. Thế nào…… có thể.
Trong cái khe kia xông ra bi thương càng nhiều hơn, tràn vào miệng mũi Thanh Nhược, che mất nàng.
Mi mắt quen thuộc kia đã từng ôn nhu cười với mình, thậm chí còn từng vô tình đụng chạm môi mình. Thanh Nhược chậm rãi lấy ngón tay ôn nhu vuốt ve mi, mắt, mũi, cuối cùng rơi xuống trên môi.
Tay run rẩy dữ dội.
Bất quá chỉ mới một ngày, vì sao hết thảy tấtcả đều thay đổi đây?