Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 124: Phiên ngoại 3: Lời hứa


Đọc truyện Trường Phượng Khuynh Nhan – Chương 124: Phiên ngoại 3: Lời hứa

Ảnh Chi, đang suy nghĩ gì?

Hoa Dao bỗng nhiên từ ngoài cửa ló đầu vào, cắt đứt mạch suy nghĩ của Ninh Ảnh Chi.

“Không có gì.” Ninh Ảnh Chi lắc đầu.

Hoa Dao nâng cằm của Ninh Ảnh Chi lên, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, sau đó bỗng nhiên đem mặt xích lại gần Ninh Ảnh Chi, mũi của nàng gần như sắp chạm vào mũi của đối phương.

“Thật không có gì?” Hoa Dao hỏi.

Ninh Ảnh Chi dừng một chút, mới bất đắc dĩ thở dài, nhàn nhạt nói: “Ta muốn về Tô Châu một chuyến.”

Thần sắc Hoa Dao khẽ động: “Muốn về thăm nàng?”

Ninh Ảnh Chi trầm mặc gật đầu: “Ngày giỗ của nàng cũng sắp đến, bất luận nói như thế nào, họ đều từng là người thân của ta.”

“Ùm, vậy ta đi cùng ngươi.” Hoa Dao trầm ngâm một lát, quyết định nói.

Ninh Ảnh Chi dừng một chút, thở dài: “Thực ra không cần phiền toái như vậy, ta sẽ đi nhanh về nhanh.”

“Không phiền, không phiền, ta cũng thuận tiện đến thăm Bạch Diệc Hoa luôn.” Hoa Dao lắc đầu vui vẻ nói.

Hai người quả nhiên “đi nhanh” như lời nói, sáu ngày sau đã đến Tô Châu.

“Còn hai ngày nữa mới đến ngày giỗ của nàng, chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi trước thôi.” Ninh Ảnh Chi vào thành xuống ngựa nói.

“Cũng được.” Hoa Dao gật đầu, cũng xuống ngựa.

Trong khách điếm.

Hoa Dao chống cằm, không chớp mắt nhìn mặt bên của Ninh Ảnh Chi. Đối phương dường như đã quá quen với ánh mắt nồng cháy như vậy của Hoa Dao, lạnh nhạt gắp thức ăn đưa vào miệng.

“Ảnh Chi, ta sẽ đến Bạch phủ, ngươi có muốn đi cùng không?” Hoa Dao bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Ninh Ảnh Chi lắc đầu: “Không, ta ở lại khách điếm chờ ngươi.”

“Cũng tốt.” Hoa Dao buông tay xuống, đáp một tiếng.

Ninh Ảnh Chi cũng không ở lại khách điếm.

Sau khi Hoa Dao ra ngoài không bao lâu, nàng cũng ra khỏi phòng.


Nàng không biết rằng Hoa Dao vẫn còn đang ở trong cửa hàng trang sức gần đó, vui vẻ chọn mấy món đồ trang sức tinh mỹ, rồi mới đắc ý rời khỏi cửa hàng.

Vừa ra khỏi cửa, đúng lúc nàng nhìn thấy bóng lưng của Ninh Ảnh Chi.

Trong lòng Hoa Dao khẽ giật mình, theo bản năng liền đi theo.

Thứ mà Hoa Dao không thiếu nhất chính là lòng hiếu kỳ. Tựa như ngoài việc sử dụng độc ra thì khinh công chính là thứ mà nàng lợi hại nhất.

Vì vậy cho dù công lực của nàng kém xa Ninh Ảnh Chi, nhưng vẫn có thể dễ dàng đi theo sau lưng mà không bị phát hiện.

Ninh Ảnh Chi lặng lẽ bước đi, thân thể vẫn gầy yếu như tờ giấy mỏng. Dưới ánh mặt trời, một thân áo đen lại càng lộ ra vẻ u ám gầy yếu hơn, cho dù dưới mặt trời chói chang, màu da tái nhợt kia cũng không bị ửng đỏ.

Hai người một trước một sau, càng đi càng xa, dần dần rời khỏi chốn phồn hoa, đi đến vùng ngoại thành.

Đi được nửa đường thì Hoa Dao đã biết được mục đích của Ninh Ảnh Chi. Vẻ mặt vui thích ban đầu liền trở nên có chút ảm đạm.

Không lâu sau, một ngôi mộ xuất hiện trước mặt Ninh Ảnh Chi.

Ninh Ảnh Chi dừng lại, an tĩnh nhìn tấm mộ bia đơn sơ không đề chữ kia.

Ninh Ảnh Chi đưa lưng về phía Hoa Dao, vì vậy Hoa Dao không cách nào nhìn thấy biểu lộ của nàng, chỉ có thể đại khái cảm nhận được vẻ bi thương toát ra từ trên người của đối phương.

Nàng dĩ nhiên biết người nằm trong mộ là ai.

Nàng cũng biết Ninh Ảnh Chi đứng ở nơi này, cũng chỉ vì nữ tử trong đó.

Nữ nhân kia đối với nàng tốt, nhưng cũng đối với nàng không tốt.

Ninh Ảnh Chi đứng một lát, liền dứt khoát ngồi xuống trước mộ.

“Ta tới thăm ngươi.”

Qua nửa canh giờ, Ninh Ảnh Chi mới phát ra một tiếng trầm thấp, sau đó lại im lặng.

Hoa Dao chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Sôi trào ùng ục. Nhìn thấy hình ảnh Ninh Ảnh Chi chán nản ngồi phía trước, khiến cho phòng tuyến của nàng gần như sắp bị phá vỡ.

Nàng thừa nhận, mình ghen.

Ghen với một người đã chết.

Khi Ninh Ảnh Chi trở lại khách điếm, Hoa Dao đang ngồi trong phòng uống rượu.


“Ngươi đi đâu vậy?” Hoa Dao quay đầu nhìn Ninh Ảnh Chi vừa đẩy cửa vào, cười hỏi.

Nụ cười kia yếu ớt đến mức tựa như một giây sau sẽ không giữ được nũa mà tan vỡ.

“Không có gì, chỉ ra ngoài đi dạo một chút.” Ninh Ảnh Chi đi qua, đang chuẩn bị ngồi xuống, thì đột nhiên Hoa Dao đưa tay ra nắm lấy tay của Ninh Ảnh Chi, sau đó nghiêng người đè lên.

Mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập giữa răng môi.

Môi cả hai dán chặt vào nhau. Hoa Dao dường như muốn hút cạn không khí trong miệng Ninh Ảnh Chi, không ngừng hôn nàng.

Ninh Ảnh Chi hơi ngớ ngẩn.

Tay Hoa Dao cũng đã cách lớp vải áo, tìm đến dưới thân Ninh Ảnh Chi.

Ninh Ảnh Chi nhíu mày, nghiêng đầu sang một bên. Môi Hoa Dao lại vẫn tiếp tục theo sát.

“Hoa Dao.” Ninh Ảnh Chi lên tiếng gọi, trong giọng nói mang theo sự quan tâm: “Sao vậy?”

“Không có gì. Ta muốn ngươi.” Giọng nói mập mờ của Hoa Dao truyền đến bên tai Ninh Ảnh Chi.

Ninh Ảnh Chi bỗng nhiên bắt lấy tay Hoa Dao.

“Đừng đùa nữa.”

Nụ hôn của Hoa Dao cũng ngừng lại, sau đó ngẩng đầu, nhìn thần sắc lạnh lùng của Ninh Ảnh Chi. Trong mắt nàng cũng hoàn toàn không còn dục vọng, trong suốt phản chiếu hình ảnh của Ninh Ảnh Chi.

Sau một khắc, Hoa Dao tỉnh táo lui về sau một bước, nhanh chóng rút tay đang bị Ninh Ảnh Chi nắm ra, xoay người trầm mặc rời khỏi phòng.

Bạch phủ.

“Được rồi, đừng uống nữa. Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Bạch Diệc Hoa nhìn ba bình rượu rỗng trên bàn, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

“Ta gặp để giao tiền thưởng.” Hoa Dao nói một câu như vậy, nhưng động tác trên tay vẫn chưa chịu dừng lại.

“Ta mà cần chút tiền thưởng này sao?” Bạch Diệc Hoa nhức đầu đỡ trán, “Ngươi hiếm khi đến chỗ của ta, lần này đến là để mượn rượu giải sầu hay sao?

Ánh mắt Hoa Dao mang theo một chút men say, bởi vì ửng đỏ nên sắc mặt u ám ban đầu cũng đã dịu đi không ít. Nàng im lặng lại, cũng không để ý tới lời hỏi thăm của Bạch Diệc Hoa.

“Thật là…uống cho chết luôn đi.” Bạch Diệc Hoa bất đắc dĩ nói lầm bầm.


Một lát sau. Trên bàn lại thêm một bình rượu rỗng.

Ánh mắt Hoa Dao càng mơ màng, thì trong miệng cũng bắt đầu phát ra mấy lời oán trách.

“Vì sao nàng luôn là như vậy. Cái gì cũng không nói. Không muốn để ta đi chung, thì cứ nói là được. Nói cho ta biết nguyên nhân, ta cũng không phải là không thể tiếp nhận được. Còn lén lút đi một mình, quá đáng!”

“Nữ nhân kia có gì tốt, đáng giá để nàng như vậy sao!”

“Sau khi trở về lại còn ngậm miệng không chịu nói, đây gọi là cái gì!”

……

Bạch Diệc Hoa không nói gì, nhìn người kia cứ lầm bầm lầu bầu, cảm thấy càng nhức đầu thêm. Nàng nghĩ không biết có nên len lén trộn nước vào trong rượu hay không?

Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, một hạ nhân vội vàng hấp tấp chạy vào.

“Đại tiểu thư, không xong, có người xông vào phủ!”

“Ai?” Bạch Diệc Hoa kinh ngạc quay đầu nhìn về người kia. Trong lúc còn đang nghi hoặc, một bóng người đã xuất hiện ngay ngoài cửa, đồng thời xuất hiện, còn có tiếng đánh nhau.

Bạch Diệc Hoa dĩ nhiên nhận ra đây là nữ nhân duy nhất may mắn còn sống sót của Ninh gia, cũng biết nàng và Hoa Dao có quan hệ không ít, lập tức đứng lên, nhanh chóng đi ra cửa, đồng thời lớn tiếng nói: “Dừng tay cho ta!”

Trong nháy mắt bên tai yên tĩnh lại.

Bạch Diệc Hoa đứng ngay cửa, quan sát nữ tử mặc áo đen trước mặt, cánh tay người kia bị rạch một đường, rướm máu. Hạ nhân của mình thì nằm la liệt dưới đất, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng biết là do đối phương nương tay.

“Ta tìm Hoa Dao.” Đối phương nhìn thấy Bạch Diệc Hoa, liền nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu bình tĩnh.

Bạch Diệc Hoa vừa nghĩ liền có chút hiểu được, suy nghĩ hôm nay Hoa Dao như vậy chắc chắn là có liên quan đến người trước mắt này, thấy đối phương tìm tới cửa, nàng cũng vui mừng vì sắp được yên tĩnh, vung tay lên, nói: “Hoa Dao đang ở bên trong, mau mau đưa nàng về đi.”

Ninh Ảnh Chi trầm mặc khẽ gật đầu, sau đó liền bước vào cửa.

Hoa Dao uống đến có chút mơ hồ, vò rượu trong tay bỗng nhiên bị đoạt mất, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Ảnh Chi, chớp chớp mắt, mới hậu tri hậu giác nhận ra người đến là ai, lập tức trừng mắt: “Ngươi đến làm gì!”

“Đến đưa ngươi về.” Ninh Ảnh Chi chậm rãi nói.

“Ta không muốn trở về cùng ngươi!” Hoa Dao trả lời cực nhanh, nếu không phải ánh mắt kia có chút tan rã, thì sẽ không nhận ra nàng đã từng uống rượu.

Ninh Ảnh Chi hơi cúi người, dừng một chút, hỏi: “Ngươi không vui sao?”

“Phải! Ta rất không vui!” Lúc Hoa Dao nói xong chữ cuối cùng, xém chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.

Ninh Ảnh Chi im lặng một lát, chần chờ hỏi: “Ngươi biết lúc xế chiều ta đi thăm nàng sao?”

“Đúng! Ta đều nhìn thấy!” Nói xong, nàng cũng không quên biểu hiện sự bất mãn của mình, nặng nề hừ một tiếng.

“Xin lỗi. Ta không muốn để ngươi không vui.” Ninh Ảnh Chi nghiêm túc giải thích với Hoa Dao, “Ta chỉ là…Dù sao cũng là ta mắc nợ nàng, ta muốn một mình đến thăm nàng một chút. Là ta không tốt, ta nên nói cho ngươi biết.”

“Thế nhưng ngươi cuối cùng vẫn không nói với ta!” Lúc này, Hoa Dao rốt cuộc cũng thành công cắn trúng đầu lưỡi của mình, đau đến mức a một tiếng, cảm giác say rượu lập tức rút đi mấy phần.


“Thế nào?” Ninh Ảnh Chi liền vội vàng hỏi.

“Đều tại ngươi!” Hoa Dao lại hừ một tiếng. Dừng một chút, thần sắc bỗng nhiên trở nên ảm đạm, thanh âm cũng nhỏ lại, “Ta tưởng rằng…ngươi đã đủ vui vẻ.”

Ninh Ảnh Chi nghiêm túc nhìn Hoa Dao, chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi đã khiến cho ta rất vui vẻ, Hoa Dao. Cùng với ngươi, ta rất vui vẻ.”

Hoa Dao tưởng như mình nghe lầm, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Ta vẫn nhớ ngươi đã nói.” Trong màn đêm, thần sắc của Ninh Ảnh Chi hiện ra vẻ ôn nhu, “Ngươi nói, ngươi muốn cho ta vui vẻ. Ngươi làm được rất tốt, thật.”

“Thật?” Giọng nói của Hoa Dao có chút run rẩy.

“Ừ, thật.” Ninh Ảnh Chi gật đầu khẳng định, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Hoa Dao, “Được rồi, sau này sẽ không để cho ngươi không vui nữa, cùng ta trở về thôi?”

“Ta đi không nổi nữa rồi.”

“Ta cõng ngươi.”

Ninh Ảnh Chi đưa lưng về phía Hoa Dao, ngồi xổm xuống.

Hoa Dao kinh ngạc nhìn tấm lưng gầy yếu trước mắt, sau đó chậm rãi nằm lên, đem mặt áp vào chiếc lưng ấm áp ấy.

Bạch Diệc Hoa nhìn hai người rời đi, đáy mắt vui vẻ hiện lên sự an tâm. Sau đó nàng quay người vào cửa, nhìn mấy vò rượu tán loạn trước mắt, bất đắc dĩ thở dài.

Đêm hè lại càng đặc biệt ấm áp.

Hoa Dao lẳng lặng ghé vào trên lưng Ninh Ảnh Chi, men say dâng lên, hô hấp dần dần trở nên bình thản.

Trước khi chuẩn bị nhập mộng, nàng vẫn không quên xác nhận lại vấn đề đã hỏi đến lần thứ năm trong suốt cả đoạn đường.

“Ảnh Chi, ngươi có rất thích rất thích rất thích ta hay không?”

Ninh Ảnh Chi vẫn không biết chán, lặp lại lần thứ năm: “Ừ, rất thích rất thích rất thích.”

Ánh trăng đem cái bóng của hai người kéo dài thật dài, dần dần hòa lại làm một.

Thời gian tĩnh lặng đến mức tựa như quay trở lại lời hứa hẹn năm xưa.

Nàng nói với nàng, ta mong muốn ngươi vui vẻ đến dường nào.

Có một chuyện mà nàng vẫn chưa nói với nàng. Đó là sau mỗi khi mở mắt vào sáng sớm, sau mỗi lần hoan du lúc ban đêm, và sau mỗi nụ cười ấm áp trong ánh mặt trời, đáy lòng của nàng như mặt hồ gợn sóng tràn đầy xúc động và vui vẻ.

Cùng câu nói.

“Cảm ơn.”

[HOÀN]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.