Đọc truyện Trường Phượng Khuynh Nhan – Chương 115: Mất khống chế
Thanh Nhược tò mò nhìn chằm chằm tay của Cẩm Nhan cho đến khi nàng lấy ra một khối hổ phách.
Khối hổ phách kia sáng bóng trong suốt, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bên trong là một chú bướm nhỏ sặc sỡ. Cánh bướm đen tuyền, phía trên có hoa văn uốn lượn màu trắng xinh xắn, nhìn rất đẹp, mặc dù nằm trong khối hổ phách nhưng lại rất sống động, tựa như chỉ cần chớp mắt một cái, nó liền đập cánh bay đi.
Trong mắt Thanh Nhược phát ra ánh sáng, đưa tay nhận lấy khối hổ phách trên tay Cẩm Nhan, ngắm nhìn một cách thích thú.
“Thích không?” Đáy mắt Cẩm Nhan mang theo ý cười, hỏi.
“Ừ. Con bướm này thật đẹp.” Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan một cái, dừng một chút, có chút ngượng ngùng nói bổ sung: “Khối hổ phách này…cũng rất giống đôi mắt của Cẩm Nhan.”
“Ồ? Vậy nó đẹp hay ta đẹp?”
Thanh Nhược hừ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Ngay cả cái này cũng lấy ra so sánh sao.”
Cẩm Nhan không nhịn được bật cười, cưng chìu vuốt đầu Thanh Nhược: “Nhược nhi thích là tốt rồi. Cất vào trước đi, đừng để rơi mất.”
“Ừ.” Thanh Nhược gật đầu một cái, yêu thích không nỡ buông tay, lại nhìn ngắm một chút, rồi mới cẩn thận đem hổ phách thu vào trong ngực áo.
Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược, trên mặt bỗng chốc xuất hiện vẻ thất thần.
“Sao vậy?” Thanh Nhược ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Cẩm Nhan, nghi ngờ lên tiếng hỏi.
Cẩm Nhan mỉm cười, nói: “Đây chỉ là một trong những lễ vật. Chờ ngươi trở về điện Vân Phượng, ta sẽ cho ngươi xem một vài thứ.”
Thanh Nhược nghe được mỉm cười vui vẻ, trong đôi mắt to tròn tràn đầy ánh nắng ấm áp, gương mặt lộ ra càng lúc càng động lòng người.
Một khắc sau, tân khách rốt cuộc cũng đến đông đủ, Cẩm Viện cũng cùng Thanh Linh tới bàn của gia chủ. Ống tay áo của Cẩm Viện không biết sao lại bị dính mực, Cẩm Nhan phát hiện, thuận miệng hỏi: “Làm gì mà y phục lại bẩn như thế?”
Cẩm Viện cúi đầu nhìn, mới phát hiện ống tay áo của mình có vết mực, không nhịn được khẽ hừ một tiếng, khóe mắt liếc mắt Thanh Linh, nói: “Vừa rồi mài mực nên bị dính.”
“Mài mực?” Cẩm Nhan nghe vậy không khỏi cười nói: “Người khó mời như Viện nhi cũng sẽ thay người khác mài mực sao. Hiếm thấy, hiếm thấy.”
“Hoàng tỷ…” Cẩm Viện làm nũng nói: “Lại chọc ghẹo người ta.”
Thì ra là vừa rồi Cẩm Viện kéo Thanh Linh ra khỏi đám đông. Thanh Linh không thể làm gì nên đành phải đi theo nàng. Nhưng nơi này không phải hoàng cung, không có nhiều chỗ để chơi, nên nàng đòi Thanh Linh phải dẫn nàng đi tham quan gian phòng của nàng.
Xem phòng ngủ chỉ tốn một ít thời gian. Sau đó, cả hai liền đi đến thư phòng của Thanh Linh. Cẩm Viện nhìn trên kệ toàn là sách, nhất thời mở to mắt. Từng chồng từng chồng sách phức tạp dầy cộm nặng nề được phân theo từng loại đặt trên kệ. Mà trên bàn sách đang để một bức họa còn chưa vẽ xong.
Cẩm Viện nhanh trí, đột nhiên nổi lên ý niệm để Thanh Linh vẽ tranh cho nàng. Thanh Linh nghe được yêu cầu tất nhiên không đồng ý. Chỉ là, bây giờ Cẩm Viện rất quấn người, Thanh Linh không đáp ứng, nàng liền bắt đầu làm nũng, ôm cánh tay của Thanh Linh lắc tới lắc lui. Thanh Linh muốn tránh thoát, khí lực lại không lớn, cuối cùng vẫn phải đáp ứng, có điều nàng cố ý yêu cầu Cẩm Viện mài mực.
Bức vẽ kia nhanh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Cẩm Viện, Thanh Linh rất ít ngẩng đầu, những đường nét trên khuôn mặt được phác họa rất nhanh dưới ngòi bút của nàng, dường như chúng đã sớm được chủ nhân ghi nhớ, chỉ mấy đường lên xuống liền có thể tinh tế miêu hội ra.
Có điều, bức họa chưa được vẽ xong thì bên ngoài đã có người hầu đến gõ cửa mời Thanh Linh ra ngoài, vì yến tiệc đã sắp bắt đầu. Cẩm Viện có chút không vui, Thanh Linh đành phải hứa sẽ mau chóng hoàn thành, lúc đó sẽ vào cung đưa cho nàng.
Tất nhiên những chuyện này Cẩm Viện sẽ không nói cho ai biết, cho dù đó là hoàng tỷ.
Thanh Thành vào bàn ngồi trước, ngồi bên cạnh Thanh Linh, hướng nhóm người Cẩm Nhan chào hỏi. Không lâu lắm, Thanh Vũ cùng Thẩm Vân và một thê thiếp khác đi qua, chia ra ngồi bên cạnh Cẩm Nhan. Như vậy, bàn của gia chủ có tám người.
Thanh Vũ đứng lên, cao giọng đối với tân khách nói: “Cám ơn các vị đại giá quang lâm đến dự sinh nhật mười lăm tuổi của tiểu nữ, nhất là còn có sự hiện diện của Trường Phượng công chúa và Minh Châu công chúa, ta càng quá đỗi cảm kích.” Nói đến đây, ông hướng Cẩm Nhan mỉm cười gật đầu một cái, mới tiếp tục nói: “Nữ nhi ta đã trường thành, Thanh Vũ rất vui mừng. Ta cũng không nói nhiều nữa, mọi người cứ tận hứng là được, uống chén rượu này, xem như là lời chúc phúc của mọi người đến tiểu nữ.” Nói xong, ông nâng chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn.”
Tân khách cũng cười hướng Thanh Vũ nâng chén rượu, sau đó cùng uống cạn chén rượu này.
Thanh Vũ cười ngồi xuống.
Một bữa tiệc diễn ra thật ấm áp. Mọi người ăn uống náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng cạn ly. Nhiều bằng hữu thân thích thường này bận rộn công việc đã lâu không được gặp mặt, nhân cơ hội này cùng tụ hợp với nhau.
Thanh Nhược cúi đầu không nói lời nào, mặt lại ửng hồng.
“Nhược nhi, con rất nóng sao?” Thẩm Vân gắp món ăn cho Thanh Nhược, nhìn nàng nghi ngờ hỏi.
Thanh Nhược cúi đầu lắc lắc.
Dưới bàn. Chân Cẩm Nhan đang đẩy Thanh Nhược. Thanh Nhược lui về phía sau một tấc, chân kia lại tiến đến một tấc, cứ luôn dán chặt mình. Chất liệu vải trơn bóng cách y phục truyền tới, hơi ma sát làm tỏa ra nhiệt khí.
“Vậy sao mặt con lại đỏ như vậy?” Thẩm Vân còn chưa hiểu nên tiếp tục hỏi.
Thanh Nhược có chút hốt hoảng cúi đầu thấp hơn một chút. Khóe mắt liếc về phía Cẩm Nhan, chỉ thấy nàng vẫn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt tự nhiên .
Thẩm Vân đối với Cẩm Nhan nở nụ cười, nói: “Công chúa thứ lỗi. Từ nhỏ Nhược nhi hay ngượng ngùng.” Nói xong, bà không quên đối với Thanh Nhược nói: “Nhược nhi, giúp công chúa gắp chút thức ăn đi. Cũng may ở trong cung được công chúa chăm sóc.”
Thanh Nhược đành phải ngẩng đầu lên, quét một vòng trên bàn, mắt chớp chớp, đưa đũa đến món cá hấp, gắp một miếng cá, sau đó mỉm cười với Cẩm Nhan: “Công chúa, mời dùng.” Nói xong, nàng cười càng thêm giảo hoạt.
Cẩm Nhan nhìn lướt qua miếng cá lớn trong chén, sắc mặt trầm tĩnh, sau đó nhẹ nhàng gắp khối thịt cá tuyết trắng này lên, đưa vào chén của Cẩm Viện đang ngồi bên cạnh, chiếc đũa vừa buông lỏng, thịt cá liền chính xác rơi vào trong chén.
“Viện nhi, ta biết muội thích ăn cá, phải ăn nhiều một chút.”
Gương mặt Cẩm Viện nhất thời đen lại.
Hai tỷ muội nàng không thích nhất chính là cá. Cẩm Viện luôn tin chắc rằng cá xấu xí vô cùng, bên ngoài lại trắng mịn làm cho người khác buồn nôn, hai con mắt còn là màu trắng gắn vào trên đầu, vì vậy nàng gần như là không ăn cá. Vừa rồi thấy Thanh Nhược tỷ tỷ cố ý gắp cá cho hoàng tỷ, nàng còn hơi có chút hả hê, kết quả lần này lại bị tai bay vạ gió, họa ở đâu rơi xuống đầu mình. Nhìn vẻ mặt của hoàng tỷ, Cẩm Viện không khỏi thầm rùng mình, không thể làm gì khác hơn là cứng đờ cười ha ha hai tiếng, nuốt ngụm nước bọt, miễn cưỡng gật đầu một cái.
Ừm, đợi lát nữa thừa dịp không có ai chú ý, âm thầm vứt đi là được.
Trong lúc Cẩm Viện đang nghĩ như vậy, một giọng nói kinh hãi vang lên bên tai.
“Viện nhi, sao lại không ăn?”
Cẩm Viện liền chết tâm. Nàng vờ như bình tĩnh gắp lên khối thịt cá kia, cố gắng không để cho trên mặt lộ ra thần sắc chán ghét, sau đó trơ mắt nhìn mình đem miếng thịt cá đó đưa vào miệng, cố gắng để cho bản thân không nghĩ đến dáng vẻ của con cá nữa, nhắm mắt nhai hai cái, sau đó miễn cưỡng nuốt xuống.
Cẩm Nhan tán thưởng nhìn Cẩm Viện một cái, sau đó nhìn về Thanh Nhược, khẽ mỉm cười.
Thanh Nhược tất nhiên thấy ánh mắt buồn bã của Cẩm Viện hướng đến mình, nên nàng cũng không dám làm tiếp chuyện như vậy tránh cho liên lụy đến người khác.
Bữa tiệc trôi qua hơn phân nửa.
Không biết sao, Cẩm Nhan cảm thấy mặt trời có chút chói mắt, làm cho nàng cũng có chút hơi choáng váng. Nàng dừng đũa, chịu đựng sự khó chịu trong thân thể, đối với Thanh Vũ và Thẩm Vân nói: “Chẳng biết có thể mượn Thanh phủ nghỉ ngơi một lát hay không?”
Thẩm Vân nhìn về Cẩm Nhan, phát hiện sắc mặt công chúa cũng có chút đỏ ửng bất thường, trên trán lại thấm vài giọt mồ hôi, nhất thời biết rằng thân thể nàng khó chịu, vội vàng nói: “Tất nhiên có thể. Ta đây liền dẫn ngươi qua sương phòng nghỉ ngơi.”
“Không cần. Thanh phu nhân còn phải tiếp đãi tân khách, ta thấy Nhược nhi hình như ăn xong rồi, nếu thuận tiện, thì để Nhược nhi đở ta đi qua một chuyến là được.”
“Như vậy cũng tốt.” Thẩm Vân gật đầu một cái, kêu Thanh Nhược: “Nhược nhi, con đở công chúa qua đông sương phòng đi.”
Thanh Nhược nghe được Cẩm Nhan mở miệng cũng có chút giật mình lo lắng, vội vàng đồng ý.
Trên đường, cơ thể Cẩm Nhan dựa vào trên người Thanh Nhược, bước chân quả thật có chút xiêu vẹo.
“Sao vậy?” Thanh Nhược nhíu mày một cái, ân cần nói.
“Không biết. Có lẽ là…tối qua ngủ quá muộn thôi.” Cẩm Nhan hơi nhắm mắt, mặc cho Thanh Nhược đở mình chậm rãi bước đi.
“Làm gì ngủ trễ như vậy?” Thanh Nhược có chút oán giận nói: “Không biết chăm sóc bản thân gì hết.”
“Nghĩ đến hôm nay có thể gặp ngươi, nên có chút vui mừng.”
Giọng nói nhàn nhạt, lại khiến Thanh Nhược đỏ mặt tía tai.
Thanh Nhược đẩy ra một gian phòng tốt nhất trong đông sương phòng, đở Cẩm Nhan đi vào.
Một mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi tỏa ra trong không khí.
“Đây là mùi thơm gì?” Cẩm Nhan ngửi một cái, thuận miệng hỏi.
“Hử? Mùi thơm nào?” Thanh Nhược gần sát Cẩm Nhan, trong mũi đều là hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ trên người nàng, vì vậy cũng không chú ý tới Cẩm Nhan nói đến mùi thơm nào.
“Thôi. Không có gì. Ngươi dìu ta lên giường thôi.” Cẩm Nhan lắc đầu một cái, cố gắng hất ra những suy nghĩ càng ngày càng rối loạn, nhẹ giọng nói.
Thanh Nhược tiện tay đóng cửa lại, ngoan ngoãn đở Cẩm Nhan đi đến mép giường.
Thân thể Cẩm Nhan càng lúc càng nặng, gần như đem tất cả sức nặng đè lên người Thanh Nhược. Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn gò má của Cẩm Nhan, thấy vành tai lại ửng đỏ, mà khí tức lạnh lùng trước đây đã sớm không còn, dựa sát vào người của mình khiến nàng cũng có chút nóng. Thanh Nhược lo lắng đưa tay đặt lên trán Cẩm Nhan, sau đó kinh ngạc lùi tay về: “Sao lại nóng như vậy?”
Cẩm Nhan nhắm mắt lắc đầu một cái, khi nàng mở mắt ra làn nữa, trong mắt đã hơi khôi phục chút tỉnh táo, các giác quan đều được kích hoạt. Trong thân thể không ngừng tỏa ra nhiệt khí, tựa như một cây đuốc, cảm giác hết sức kỳ quái.
Thanh Nhược cố gắng đặt Cẩm Nhan lên giường, không ngờ lại trượt chân, liền kéo theo Cẩm Nhan ngã xuống giường.
Cú ngã này làm cho đầu Thanh Nhược vừa đúng vùi vào ngực Cẩm Nhan, xúc cảm mềm mại ngay trước mặt của nàng, hương thơm xông vào mũi, trong nháy mắt thiêu đốt cả người Thanh Nhược.
Thanh Nhược đang định chống người lên, tay của Cẩm Nhan bỗng nhiên duỗi ra, ôm cổ của Thanh Nhược.
Thanh Nhược ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt có chút mơ màng của Cẩm Nhan.
Một giây kế tiếp, môi của nàng bị đôi môi nóng như lửa của người kia dán lên.
Ngọn lửa phừng lên từ hai thân thể kề sát nhau, cảm giác khó nhịn khiến cho thân thể cả hai không tự chủ liền theo thói quen quấn chặt lấy nhau.
Cẩm Nhan bị Thanh Nhược đè ép, nhưng cũng không làm trở ngại môi của nàng, một đường hôn dọc xuống làm rối loạn y phục của Thanh Nhược, in trên xương quai xanh của nàng, mút vào.
Thanh Nhược khẽ cắn răng, sắc mặt đỏ đến đáng sợ, trong đầu còn giữ lại một chút tỉnh táo, yếu ớt nói: “Cẩm Nhan…bây giờ…không thể.”
Cẩm Nhan lại tựa như không nghe thấy, đôi tay thuần thục từ dưới váy của Thanh Nhược tiến vào, cực nhanh đi đến tiết khố. Mà hô hấp lại càng lúc càng nặng nề.
Thanh Nhược khẽ hừ một tiếng, thân thể nóng rực khó nhịn dường như hơi được xoa dịu, mất đi một chút tỉnh táo còn sót lại.