Đọc truyện Trường Phượng Khuynh Nhan – Chương 1: Cuộc sống trong cung
Trường Phượng công chúa đối với đế quốc mà nói, không thể không gọi là một truyền kỳ.
Lúc tiên đế còn sống, Hoa phi hạ sinh một nữ nhi, bầu trời xuất hiện điềm lành, có một áng mây hình con phượng treo ở đỉnh cung điện, vì thế nàng được sắc phong danh hiệu Trường Phượng, đồng thời được ban cho một tòa cung điện, mệnh danh Vân Phượng cung. Tám tuổi thì một lời bình họa loạn, mười tuổi đã có thể thu phục sứ giả. Làm việc quyết đoán tỉ mỉ, xuất sắc hơn cả nam tử. Thời điểm tiên đế băng hà, nàng chỉ mới mười bốn tuổi, vậy mà một tay liên hợp với Thanh Vũ đứng đầu võ thần trấn áp phản loạn, thuyết phục được Liễu Dịch Niên đứng đầu văn thần toàn lực phò trợ thái tử Cẩm Lân khi đó mới mười tuổi lên ngôi. Lại chém phản tặc Tứ hoàng tử cùng Thất hoàng tử ở trước điện. Sau đó trong cảnh hỗn loạn dùng phương pháp cực kì quyết liệt để ổn định thế cục rối ren, tiến hành rửa sạch thế lực trong triều. Sau đó Thanh Thành và Thanh Liệt được cất nhắc mà lên. Một năm sau Thanh Vũ lui xuống, phân phó hai người con trai phò tá ấu đế. Trường Phượng công chúa cũng lui về phía sau màn. Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ quyền lực của nàng trong triều đình. Vị hoàng đế trẻ tuổi lại càng thân cận với người tỷ tỷ xử sự trầm ổn này, một số chuyện gần như chỉ cần muốn là được, gặp phải đại sự cũng bàn bạc với nàng. Vì thế không một ai hoài nghi địa vị của Trường Phượng công chúa. Có thể nói, không có Trường Phượng công chúa, thì không có đế quốc ngày hôm nay.
Mà trong lòng Thanh Nhược có chút bồn chồn, chẳng qua cũng vì muốn gặp người được ca tụng là truyền kỳ kia. Quả thực, so với mình thì hoàn toàn là người của hai thế giới.
Khi ấy, Thanh Nhược mười bốn, Trường Phượng công chúa mười sáu.
Mấy ngày sau, Thanh Nhược được người của nội cung đón vào hoàng cung. Ngay sau đó, nàng được dẫn đến Long Tường điện, là nơi hoàng thượng xử lý chính sự mỗi ngày. Năm nay Hoàng thượng tròn mười ba tuổi, đã trút bỏ vẻ ngây thơ thưở nhỏ, mang phong thái vua một nước thể hiện ra ngoài. Có lẽ vì sống cùng Trường Phượng công chúa đã lâu, lại được nàng phụ trợ, nên phong cách hành sự có phần giống Trường Phượng công chúa. Các thần tử đối với điểm này rất vui mừng, cũng tin tưởng tương lai không xa đế quốc có thể trông cậy Thiên Hòa đế chống đỡ.
“Thanh cô nương, mời đi bên này.” Thái giám Vĩnh Hỉ theo hầu bên cạnh hoàng thượng mang trên mặt nụ cười ấm áp, dẫn Thanh Nhược đi vào cửa điện Long Tường.
“Dân nữ Thanh Nhược bái kiến Hoàng thượng.” Thoáng thấy hoàng thượng đang cúi đầu cầm bút ngồi ở phía trên, quý khí bức người, Thanh Nhược liền cúi đầu theo lễ nghi.
Nghe vậy, Cẩm Lân hơi ngẩng đầu lên, đặt bút xuống, trên mặt nở một nụ cười thân thiện, nói: “Thanh Nhược không cần đa lễ. À, có lẽ Hoàng tỷ cũng rất muốn thấy ngươi, ngày hôm qua đã đến dặn dò trẫm, không được giữ ngươi quá lâu. Cũng làm cho trẫm mất cơ hội ở cùng Thanh Nhược ngươi.”
Thanh Nhược chỉ hạ thấp hàng mi, đáp lời: “Thanh Nhược không dám.”
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Cẩm Lân chợt có chút gian xảo: “Thanh Nhược, ngươi cũng biết, người trẫm tôn kính bội phục nhất chính là Hoàng tỷ. Từ nhỏ Hoàng tỷ đã không thích thân cận với người khác. Hiện tại trẫm càng lúc càng bận rộn, mong rằng ngươi có thể bầu bạn với nàng nhiều hơn. Có điều, dáng vẻ nhu thuận này của ngươi, khụ khụ, chắc chắn là rất rộng lượng. Vậy hãy khoan dung Hoàng tỷ nhiều một chút.
Mí mắt Thanh Nhược đột nhiên giật giật, nhưng vẫn mở miệng đáp: “Đây là việc Thanh Nhược phải làm.”
“Ừm. Thời gian không còn sớm, vậy ngươi đi đi, vừa lúc có thể đến gọi Hoàng tỷ rời giường. Cứ nói trẫm tìm nàng có chuyện.”
Cẩm Lân quan sát sắc trời, trong mắt lại thầm ánh lên một tia sáng, nhưng được giấu đi rất nhanh, chỉ nói “Vĩnh Hỉ, ngươi mang Thanh Nhược lui xuống gặp Hoàng tỷ đi.” Nói xong lại tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương. Từ sau sinh nhật năm ngoái, Hoàng tỷ không còn quản lý những tấu chương này nữa. Dù sao theo lễ nghi, nàng không thể tham gia vào chính sự, bằng không mấy vị đại thần cổ hủ kia sẽ lại có ý kiến. Hừ, làm cho mình bây giờ bận rộn như vậy! Thật là không thú vị, không thú vị chút nào.
Thanh Nhược thấy vậy, liền đứng dậy cáo lui, theo Vĩnh Hỉ rời khỏi Long Tường điện.
Cũngkhông biết, cuộc sống như thế này sẽ kéo dài bao lâu. Trong lòng Thanh Nhược lặnglẽ thầm nghĩ.