Bạn đang đọc Trường Ninh Tướng Quân – Chương 97
Thúc Tiển cuối cùng đã tỉnh táo lại sau một màn bị y làm chấn kinh đến như mất hồn kia.
Cậu chỉ biết là Tam Hoàng thúc của cậu có năng lực nâng bút an thiên hạ.
Cậu cũng biết ngài ấy đã diệt trừ Cao vương Thành Vương lưu loát thế nào.
Ấn tượng ngài ấy để lại cho Thúc Tiển là hào hoa sâu sắc.
Song Thúc Tiển không ngờ, hôm nay ở triều hội ngài sẽ dùng phương thức mặc giáp cầm đao, kết thúc tất cả ám toán và âm mưu.
Như trước mắt: dưới ánh sáng rực rỡ, hạt bụi nhỏ không chỗ che thân.
Quả nhiên trước mặt ngài ấy, mình không thể có chút bí mật nào.
Có lẽ đến suy nghĩ âm u sâu kín nhất trong lòng cũng sớm đã bị ngài ấy nhìn hết không sót.
Thúc Tiển cách luồng sáng nhìn thẳng vào cặp mắt đối diện, lòng cậu tuôn ra một cảm giác xấu hổ cực lớn.
Nhưng cũng chính lúc đó, cậu lại bị một cảm xúc khác chiếm lấy.
Hai tay cậu siết chặt mép ghế, bắt đầu từ lúc Thúc Thận Huy ngay trước mặt bá quan và cậu chém chết Cao Chúc.
Chiếc bảo tọa này, mép đúc bằng vàng, song cảm giác ngồi trên ấy cực kỳ không dễ chịu.
Lúc này cả người cậu cứng đờ ngồi, mép ghế dính đầy mồ hôi lạnh rịn từ lòng bàn tay cậu.
Như muốn trơn trượt, nắm không chắc nữa.
Cậu đáp: “Ta thừa nhận, ta đã bày người ngoài điện.
Giờ thì ngài muốn đối phó ta thế nào?”
Cuối cùng đã nói ra được câu này, cậu tự dưng cảm thấy nhẹ bẫng.
Trói buộc trên người như từng chút được mở ra.
Rốt cuộc không cần dối gạt mình.
Bản tướng tất thảy đều là tội lỗi tại người, tự như cục diện hôm nay hoàn toàn không liên can gì mình.
Mình chỉ là bị thúc đẩy sau lưng, bất đắc dĩ mới đi đến hôm nay.
Nhưng giờ đây, cậu đã rõ.
Ban đầu, là Lan Vinh đến trước mặt cậu vu khống hãm hại.
Tiếp đó đêm giao thừa, cậu được biết đến sự tồn tại của bức di chỉ.
Rồi, Tam hoàng thúc mặt đối mặt cùng cậu, hỏi là chuyện thế nào.
Có vô số cơ hội, nếu cậu thật sự giữ lại chút lòng tin vào người trước mặt này, cậu đã sớm nói thật cả cho y.
Nhưng cậu không.
Chiếc ghế dưới người này, có lẽ thật sự có lực dụ hoặc lòng người vô tận.
Nếu cậu chưa từng ngồi qua, như vậy, người trước mặt này, chắc chắn mãi mãi cũng sẽ là người thân còn có địa vị cao hơn cả tiên đế trong lòng cậu.
Song đã ngồi lên, bất hạnh hơn là, cậu đã kiến thức qua non sông bao la hùng vĩ vô biên, biết vinh quang duy ngã độc tôn là thế nào, quyền lực vô thượng của đấng chúa tể tất thảy, thậm chí, nghiệp lập công cái thế, sáng tạo càn khôn, mưu lợi cho triệu triệu con dân, cơ hội thực hiện tất cả khát vọng đó cũng đều thuộc về người kia, vốn thuộc về ngôi vị này.
Đương khi hoàng cung với cậu không còn là lồng giam, cậu lại phát hiện ở bên cạnh mình luôn có một người có thể đuổi mình xuống dễ như trở bàn tay để thay vào, thật sự cậu có thể không chút khúc mắc, không thay đổi tấm lòng ban đầu ư?
Cậu rốt cuộc không làm được.
Có tin tưởng sâu sắc thế nào, đứng trước nỗi sợ mất đi tất thảy, cũng sẽ trở nên yếu ớt hết mực.
Có lẽ lúc đầu, khi Lan Vinh vạch ra trước mặt cậu, dưới vẻ phẫn nộ bên ngoài, trong lòng cậu đã chôn mầm sợ hãi.
Cậu im lặng do do dự dự, bỏ mặc cho tiếng chửi bới người này của thế nhân từ vài lời yếu ớt biến thành gió lớn, cậu đẩy hết tội lỗi sang cho người khác.
Là cậu lừa mình dối người thôi.
Như rằng làm vậy có thể làm giảm cảm giác tội lỗi trong lòng.
Thúc Tiển rời ghế đứng dậy, đỏ mắt nhìn người đối diện, nói: “Tam Hoàng thúc, ngài dám nói, ngài chưa từng có nửa phần tư tâm, chưa từng có nửa phần ý nghĩ muốn làm Hoàng đế chứ?”
“Giờ đây! Ngài muốn thế nào?” Cậu lặp lại lời mới rồi một lần.
Cả người mất khống chế, bắt đầu không ngừng phát run.
Cậu miễn cưỡng đứng đấy, nhìn người đối diện bước tới mình.
Khi y xuyên qua luồng sáng ngăn cách hai người, bóng y tựa như kiếm bổ qua nước, y vừa qua, nước lại nhanh chóng lấp đầy.
Y bắt đầu bước lên thềm son.
Theo bước chân y càng gần, áp lực từ người y như cũng càng lớn.
Thúc Tiển càng run rẩy, đăm đăm nhìn vạt áo y.
Trên đấy đã nhuộm máu đen — sau một khắc, Thúc Thận Huy đứng trước mặt cậu, đưa tay đặt trên bờ vai vẫn còn hơi mỏng manh của cậu, nhẹ dằn xuống.
Sức lực cả người của Thúc Tiển như đã rời cậu, bị dằn nhẹ đã ngồi xuống lại.
“Bệ hạ, ngài muốn cầm quyền, làm hoàng đế chân chính.
Tất thảy lo lắng của ngài đều hợp lý.
Lòng người khó lường, Hoàng đế là cô gia quả nhân, những điều này cũng đều là trước nay thần dạy ngài.
Ngài không hề sai.” Y chậm rãi nói.
Thúc Tiển giật mình, gần như không thể tin vào tai mình, ngẩng lên, nghe y nói: “Từ nửa năm nay mọi chuyện cùng ập tới, huống hồ bệ hạ còn gánh di mệnh của tiên đế, dưới áp lực nặng nề thật không hề dễ dàng.
Không chỉ thế, thần rất cảm kích bệ hạ, hôm Đại triều hội nguyên đán, chẳng những bệ hạ không làm theo di mệnh tiên đế mà còn tiếp tục để thần ngồi ngôi nhiếp chính.
Thần đã phạm tội nghịch đạo, chưa từng để bệ hạ lên vị trí đầu tiên để cân nhắc, kiên trì muốn khai chiến.
Nếu ngày ấy chậm trễ chiến sự đôi chút, có thể cũng sẽ không phải dẫn đến ngày hôm nay.”
“Vẫn là câu ấy, bệ hạ không hề sai, sai tại thần.” Y nhìn Thúc Tiển, cuối cùng lặp lại.
“Về chuyện hôm nay — “
Y ngừng đoạn, xoay lại nhìn vũng máu đen lớn đến giật mình trên sàn đại điện, “Chuyện hôm nay, là tội chết không tha mà thần đã phạm.
Thần vừa rồi đã nói với triều thần, chuyện xong, thần sẽ cho bệ hạ một câu trả lời thỏa đáng.
Đây là lời tận đáy lòng thần, nhưng mà, không phải bây giờ.
Xin bệ hạ cho thần một ít thời gian.
Thần có thể thề với trời, đợi khi Trường Ninh đánh xong trận này, thu về U Yến, thần sẽ thay mặt Thánh Võ Hoàng đế hoàn thành nguyện vọng, đến ngày ấy, thần chắc chắn sẽ cho bệ hạ một sự giao phó hài lòng.
“
Ngữ điệu y nhẹ nhàng như thần sắc y đương lúc này, song từng chữ từng câu nói ra, lại vang vọng cả vùng.
Nhịp tim Thúc Tiển bỗng tăng tốc.
“Bệ hạ,” khuôn mặt người kia vẫn bình tĩnh, nói tiếp.
“Lòng trung của Khương gia đối Đại Ngụy, chân thành của Trường Ninh đối với bệ hạ, tất nhiên bệ hạ đã để vào tim.
Còn chuyện thần lập nàng ấy làm Vương phi, tiền căn hậu quả cùng dụng ý trước đây của thần, hẳn bệ hạ rõ hơn bất kì kẻ nào.
Nàng ấy chẳng qua là bị ép khuất phục lấy thần, cùng thần chưa từng có chút tình cảm phu thê gì.
Thần không ngại nói thẳng, lòng nàng ấy vốn đã thuộc về người khác.”
“Trước đây thần nhờ Hiền Vương mang theo sính lễ đi Nhạn Môn cầu thân, là thanh đao yêu quý Thánh Võ Hoàng đế trước kia ban thưởng cho thần, hẳn bệ hạ cũng biết.
Nó từng theo Thánh Võ Hoàng đế Nam chinh Bắc chiến, đáng tiếc còn chưa kịp uống máu Hồ, Thánh Võ Hoàng đế đã cưỡi hạc quy tiên.
Thần dùng thanh đao làm sính, cũng là mục đích này, để cha con họ Khương biết rằng, họ đang thay Thánh Võ Hoàng đế hoàn thành di mệnh.
Không chỉ thế, trước khi thần nhờ Hiền Vương xuất phát thay mặt thần cầu thân, cũng đã đặt một lá hưu thê vào trong chuôi đao.”
“Trường Ninh trên danh nghĩa là thê tử của thần, song từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một người bị thần lợi dụng thôi.
Mục đích đạt được, thần và nàng ấy, hay là nàng ấy và thần, đều không liên can nhau.”
Thúc Tiển muôn phần giật mình.
“Bệ hạ, con rết trăm chân, chết cũng không hàng, huống hồ lớn mạnh như Bắc Địch.
Cho dù lần này có thể thu về U Yến, cũng chẳng qua là bước đầu Đại Ngụy ta vững chắc nắm môm hộ phương Bắc.
Mai sau, nàng ấy sẽ vì bệ hạ đuổi đánh quân giặc, Bắc phá vạn dặm.
Qua một thời gian, chắc chắn bệ hạ sẽ thực hiện tâm nguyện, sáng tạo đại nghiệp cái thế, trở thành vị Hoàng đế còn có triển vọng hơn cả Hoàng Tổ phụ của bệ hạ, vì Đại Ngụy ta, khai sáng một vùng thái bình thịnh thế xưa nay chưa từng có, khiến đông tây nam bắc, bốn bên triều bái!”
“Thần tin rằng, bệ hạ nhất định có thể làm được.” Cuối cùng, y nhìn Thúc Tiển, nói.
Đến tận đây Thúc Tiển đã kinh ngạc đến ngây người.
Cậu ngồi yên lặng, mất mọi phản ứng.
Thúc Thận Huy ung dung bước xuống thềm son, cuối cùng, cúi lạy Thiếu đế, trịnh trọng dập đầu, đứng dậy lùi về sau mấy bước rồi quay người cất bước như thường ra khỏi đại điện.
Tại triều hội xảy ra chuyện lớn đổi thay động trời như vậy, bá quan sao rời đi được, hiện giờ phần lớn vẫn còn tụ tập ở quảng trường chờ vào triều ngoài đại điện kia, thấp thỏm chờ đợi, không biết kết cuộc thế nào.
Hiền Vương càng lo lắng muôn phần, đang nhìn quanh thì bỗng thấy một bóng người từ trong điện bước ra, vội vàng sải bước tới, đám còn lại cũng xôn xao đuổi theo.
Thúc Thận Huy dừng bước, đứng trên bậc cấp, nhìn chúng đại thần nín thở nói: “Bổn Vương đã trình chứng cớ phạm tội của Cao Chúc lên bệ hạ.
Được bệ hạ khoan thứ, không tính toán cử chỉ của bổn Vương.
Gian nịnh trong triều đã trừ, bổn Vương tiếp tục dẫn dắt chúng đại thần cùng dốc sức vì bệ hạ, từ nay về sau, trên dưới một lòng.”
“Nơi đây đã không còn chuyện gì, các ngươi về phòng trực làm việc đi.”
Y vừa dứt lời, lòng mọi người đã sáng như tuyết.
Cao Chúc bị y chém đầu, trước đó ai có thể lường trước? Trấn áp của chiếc đầu lăn đầy đất tạo thành, không gì sánh kịp.
Đến lúc này, coi như bức di chỉ của Minh Đế từ miệng Đôn Ý Thái phi kia là thật, thì tính sao.
Không ai có thể chấp hành, nó cũng như một bức thư bỏ đi.
Hiển nhiên, Thiếu đế khi mất đi trợ lực lớn nhất đã bị Nhiếp Chính Vương nắm chắc.
Hôm nay sẽ là bước chuyển hướng.
Từ nay về sau, trên triều đình, sẽ không còn tạp âm.
Đám người lén nhìn vào cổng cung sau lưng y.
Tiết cuối xuân Trường An, ánh nắng đã chuyển sang rực rỡ.
Song từ đây nhìn lại, bên trong tĩnh mịch một vùng, chẳng thấy gì.
Không ai nói thêm câu nào, kinh sợ rối rít vâng dạ rồi lập tức đi phần mình.
Lúc này, Trần Luân cũng từ ngoài cung vội đuổi vào.
Thúc Thận Huy khẽ gật đầu với anh ta ra hiệu chờ một lát, nhìn Hiền Vương.
Nỗi lòng Hiền Vương vẫn vô cùng hỗn loạn, cứ cảm thấy chuyện không đơn giản như lời y vừa nói.
Ông liếc nhìn hướng đại điện, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, là thật sự không có chuyện gì ư?”
Thúc Thận Huy cười nói: “Sẽ có chuyện gì chứ? Hoàng bá phụ không cần quá lo.
Trước đây là tiểu nhân gian nịnh ly gián thôi.
Bây giờ kẻ ác đã trừ, hiểu lầm giữa ta và bệ hạ đã hết, đồng tâm như lúc ban đầu.
Nhưng chuyện sáng hôm nay đã chấn kinh đến Hoàng bá phụ, là ta không phải.
Xin Hoàng bá phụ yên tâm, yên lòng chờ tiệp báo phương Bắc là được.”
Y nói cười rực rỡ, đã không còn vẻ sát khí, khôi phục lại dáng vẻ xưa nay.
Hiền Vương cũng biết, có một số việc, chưa chắc y sẽ báo hết cho mình.
Đành nén lo lắng thầm trong lòng, bất đắc dĩ rời đi.
Hôm sau, triều đình hạ chỉ, xác nhận tội danh Cao Chúc, chém đầu cả nhà.
Thông qua kiểm chứng của quan lại trong đêm, đồng đảng gần mười người, theo luật hoặc luận xử cùng tội, hoặc bãi chức quan, không nhân nhượng, lập tức chấp hành.
Còn những tên phụ thuộc bình thường vẫn đi theo thì cho cơ hội sửa đổi, miễn truy cứu.
Đám này có mặt trong triều hội hôm đó, sớm đã bị dọa mất hồn mất vía, vốn tưởng lần này Cao Chúc chết thảm, Lý Thái phi té xỉu, Thiếu đế vẫn còn có Lan Vinh là chỗ dựa, song chỉ là một bàn tay không vỗ nên tiếng, từ đây Nhiếp Chính Vương chân chính một tay che trời.
Đám người đã về sai đội như mình, lần này nhất định khó thoát độc thủ, mỗi tên âu sầu thiểu não, không ngờ cứ thế chuyện qua đi, đều thầm hô may mắn, từ đây thành thành thật thật, đừng nói là nói ra, chỉ thầm kín thôi, cũng không dám tiếp tục bàn nửa câu không tốt.
Không chỉ thế, cùng ngày, một lệnh ủy nhiệm đã dùng cách thức tám trăm dặm khẩn cấp đưa đi Nhạn Môn.
Lúc Khương Hàm Nguyên từ Tây Quan chạy về Nhạn Môn, Khương Tổ Vọng cố giữ hơi cuối, đang chờ cô về.
Ông nằm trên chiếc giường giản đơn trong đại trướng, hai mắt khép hờ như đã thiếp đi.
Đương khi Khương Hàm Nguyên từ bên ngoài xông vào, thấy ông mở mắt, nhìn mình.
Nếu không phải sắc mặt ông quá tái nhợt, Khương Hàm Nguyên cảm thấy ông chỉ là cực kỳ mệt mỏi, tinh lực có chút không ổn thôi.
Cùng con gái bốn mắt nhìn nhau, trên mặt ông hiện tia cười, thấp giọng nói: “Hủy Hủy, đã chờ được con về.”
Khương Hàm Nguyên nhào quỳ đến trước giường, bắt lấy phụ thân tay.
Trong trướng mọi người vốn đứng cả đấy đã lặng lẽ bước ra ngoài.
Khương Tổ Vọng chăm chú nhìn con.
“Cha biết đã qua nhiều năm, nhưng con vẫn luôn trách cha, cha không có mặt mũi nào xin con thông cảm.
Còn mẹ con nữa, e là nàng cũng sẽ không tha thứ, không muốn gặp lại mặt cha…”
“Cha nhất định phải chờ được con về, là hy vọng con có thể nhận lời ta, ngày sau chôn cha ở chỗ gần nàng một chút, thế thì cha có thể xa xa theo nàng.
Nhỡ hôm nào nàng quạnh quẽ, muốn nói chuyện với cha, cũng có thể thuận tiện hơn— “
Khương Hàm Nguyên không kìm được nữa, nước mắt rơi lã chã, siết chặt tay cha, lắc đầu thật mạnh: “Cha sẽ ổn mà, ngài phải sống lâu trăm tuổi!”
Khương Tổ Vọng mỉm cười bên môi: “Con bé ngốc, sống lâu thế làm gì, cha nhất định phải đi trước con rồi.
Đã nhiều năm, cha cũng rất mệt mỏi, giờ rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi, còn có cơ hội đi gặp mẹ con, trái lại cha rất cao hứng…”
“Tiếc nuối duy nhất của cha, chính là không thể tận mắt thấy được thắng lợi trận này.” Ông thở dốc một lát, “Nhưng mà, cha không lo lắng.
Ở đây đã có con, có ba mươi vạn chiến sĩ Hán gia, trên triều đình, còn có Nhiếp Chính Vương thủ vững…”
Phụ thân hẳn đã quá mệt mỏi, nói xong, chậm rãi nhắm mắt, hơi thở dốc cũng chậm rãi lắng xuống.
Khương Hàm Nguyên vẫn luôn nắm chặt tay cha không muốn buông, ngay lúc cô cho rằng cha đã ngủ đi, chợt nghe ông thì thào: “Hủy Hủy, cậu trai trẻ ấy… tuy là người Hoàng gia, song cực kỳ không tệ… Cha rất thích nó… Cha thấy nó đối với con, cũng rất có lòng… Cha đi tìm mẹ con trước, nói với nàng ấy, thế này nàng cũng yên lòng đi…”
Trên mặt phụ thân thoảng mang theo một ý cười, nhắm mắt mà đi.
Nước mắt Khương Hàm Nguyên im ắng tuôn rơi, lặng lẽ ngồi quỳ chân cạnh giường, đêm khuya, phóng ngựa ra doanh, lại đi đến Thiết Kiếm nhai.
Cô cao cao đứng trên đỉnh núi, gió thốc phần phật làm khô đi nước mắt trên mặt.
Cho đến bình minh, nghe một tiếng động từ phía sau lưng truyền vào trong tai.
Cô quay lại, nhìn thấy Dương Hổ hai tay giơ cao một quyển trục: “Tướng quân! Triều đình gửi giấy uỷ nhiệm đến! Lệnh tướng quân tiếp nhận soái kỳ Đại tướng quân, chỉ huy Bắc thượng!”
Khương Hàm Nguyên mở ra, dưới ánh rạng đông chưa rõ, ngay lập tức nhận ra bút tích trên chiếu thư.
Là nét chữ cô vô cùng quen thuộc.
Cô từng nhất bút nhất họa, theo của chàng, nghiêm túc chép theo.
Bị gió thổi một đêm, hốc mắt cuối cùng đã khô, bỗng lại nóng lên.
Trước mắt cô, như dậy lên hình ảnh chàng đang ngồi ngay ngắn sau bàn, nâng bút tự tay soạn bức chiếu thư phong cô làm soái.
Tựa như cha từng nói, chàng là chiến hữu thân cận mà cô tin cậy nhất.
Chàng vững chãi đứng ở sau cô, để cô không còn nỗi lo phía sau.
Việc cô chỉ cần làm, là quyết chí tiến lên, phá hủy quân địch!
Khương Hàm Nguyên khép mắt, giấu hình ảnh người đàn ông này thật sâu, ép nước mắt vừa vọt lên trong mắt xuống, nén tất cả nỗi bi thương và hận thù tràn ngập xuống, từ tốn cuốn lại bức chiếu lệnh, nắm chắc trong tay, xoay người, sải bước xuống Thiết Kiếm nhai.
Cả tòa đại doanh trắng xóa một mảng, tướng sĩ đều cùng chung mối thù, cầm giáo bày trận, chờ xuất phát.
Khương Hàm Nguyên một thân chiến y, áo khoác tay mỏng, lông trắng như sao trời, siết căng bên hông.
Cô thúc ngựa, phi nhanh như gió, xuyên qua trước trận hàng vạn giáp sĩ, đột nhiên rút kiếm, đón gió, cao giọng quát: “Nhận lệnh triều đình, ngay hôm nay Bắc thượng!”
Lệnh cô phát ra, ngay lập tức được từng lớp từng lớp truyền xuống.
Mặc cho phía trước binh kiên mã kiêu thế nào, ở bầu trời Tử Tắc nơi đây, thiên binh chiếu tuyết, vân hổ phong long, không chiến không thôi!.