Bạn đang đọc Trường Ninh Tướng Quân – Chương 80
Vào đêm, trong căn phòng tráng lệ khảm đầy vàng bạc và da gấm, ánh nến rực rỡ soi sáng ngai vàng.
Trên chiếc bàn trước ngai, bày biện rượu ngon món ngọt, người ngồi đó, là một gã thanh niên mặc áo gấm.
Nơi đây chính là một phòng ngủ trong cung Hoàng đình Bắc Địch.
Thanh niên đó, chính là tân hoàng vừa lên ngôi của nước Địch không lâu, Nam Vương Sí Thư.
Mấy mươi năm nay, theo lãnh địa không ngừng xâm lấn phía nam, lối sống Trung Hoa đã ăn sâu vào trong quý tộc và quan lớn người Địch.
Vương đình vốn ở cực Bắc không ngừng dời xuống phía Nam, cuối cùng, mười mấy năm trước, đóng đô nơi đây, đổi tên Đại Hưng.
Tại đây Nam giáp U Yến, có nguồn nước không dứt, địa thế ưu việt, đồng cỏ tốt tươi, còn có số lượng ruộng lớn thích hợp trồng trọt.
Đóng đô xong, cung điện và các ngôi nhà đẹp trong thành noi theo hoàng triều Trung Nguyên lần lượt mọc trong thành, quan lớn quý tộc người Địch tụ tập ở, mấy chục vạn người Địch dời xuống phía Nam.
Ngoài ra, trong thành còn có một số lượng lớn người Hán bị chinh chiến bắt đến, phần lớn là nông dân và thợ thủ công các loại, làm lụng cả ngày cung cấp cho các loại hưởng thụ cuộc sống xa xỉ của hoàng thất và quý tộc.
Đây là Hoàng Đô của Vương đình vạn năm.
Mặc dù cách đây không lâu, trong hoàng cung xảy ra cung biến, chỉ vẻn vẹn một ngày, hơn ba ngàn người bị giết chết, trong ngoài cửa cung máu chảy thành sông.
Song thể loại đoạt quyền và giết chóc với tầng lớp trên cùng của người Địch mà nói, không thấm vào đâu.
Thanh trừ đối thủ, thanh tẩy triệt để thế lực đối phương, đây cũng chỉ là chuyện thường tình.
Là người thắng, Sí Thư vốn nên hào hứng hăm hở vạn trượng.
Nhưng giờ đây, khí sắc trên gương mặt gã lại không chút tốt đẹp.
Gã uống một hớp rượu, cảm thấy vết thương tên xuyên qua ngực kia lại mơ hồ co rút đau đớn.
Nhớ đến y quan người Hán hôm qua khuyến cáo, cơn dư hận thực khó tiêu, năm ngón cầm chén rượu bỗng phát lực, bóp nát chén vàng, hung tợn ném ra ngoài, bầu rượu bị quét theo đổ xuống, rượu vẩy trên mặt thảm đẹp đẽ trên bàn.
Bên cạnh mấy thị nữ xinh đẹp kinh hoảng không thôi, tưởng ngài không hài lòng phục vụ, nơm nớp quỳ thụp xuống phủ phục, cuống quýt dọn dẹp bừa bộn trên đất.
Sí Thư làm như không thấy, ngửa người ra sau, tựa lên ghế, hai luồng ánh mắt âm trầm nhìn lên cánh tay trái mình.
Nơi cuối cánh tay trai y, giờ lại có thêm một cánh tay sắt tối đen.
Là món binh khí đặc thù mà thợ thủ công dựa theo cơ thể chế tạo khi gã trở về từ cõi chết, dùng vòng sắt chụp lên cánh tay, năm ngón như đao, vô cùng sắc bén, lúc cần chỉ cần nhô khỏi tay áo, cắt yết hầu như lục túi.
Cuống họng đầu tiên mà gã dùng món vũ khí sắc bén này cắt là của anh em gã.
Ngày đó bí mật cung biến, gã từ quận Yến quận chạy về Đại Hưng, vừa gặp mặt, thừa dịp đối phương chưa sẵn sàng, đột nhiên vung thiết trảo, một đao cắt yết hầu.
Lúc ấy người các bên kinh ngạc đến ngây người, đến khi kịp phản ứng, người mà gã muốn giết đã đẫm máu đến cùng, tắt thở bỏ mình.
Mất một tay, đổi thành món vũ khí giết người sắc bén hiện giờ, dùng thật tiện tay.
Nhưng mà, vũ khí dù tốt, thì có thể nào so được với đoạn cánh tay bằng xương bằng thịt mà ngày đó y buộc chặt đứt để chạy thoát?
Trước mắt gã, bóng dáng nữ tướng nước Ngụy kia lại hiện ra một lần nữa, ánh mắt càng thêm âm trầm.
Hận rằng quá mức khinh địch, xem thường đối phương mà suýt mất mạng.
Không chỉ thế, sau khi gã trốn về, hoàng đế bệnh nặng, đối mặt với cuộc tranh giành Hoàng vị ngày càng sắc bén, gã vì tranh công, nén cơn đau cả người, ngựa không dừng vó phát động cuộc chiến tám bộ.
Vốn gã đã mưu đồ thoả đáng, tỷ số thắng cực lớn.
Tuyệt đối không ngờ đã bị hủy trên tay cô ả kia, bị cô ta dẫn đầu khinh kỵ xuyên vào trong đất mình, kết quả là chẳng những thất bại trong gang tấc, mà sau khi tin về đến hoàng đình, gã bị gặng hỏi vô số, gọi là tai hoạ ngập đầu cũng không hề quá đáng.
Gã đã hoàn toàn đánh mất tư cách kế thừa.
Trong đường cùng, gã không thể không bí quá hoá liều, cùng Tả Xương Vương chú mình mục đáp nhất đạo*, bí mật gây cung biến tạm thời, cuối cùng đi bước cờ hiểm, toại nguyện leo lên ngôi cao.
Công phá Nhạn Môn, cướp đoạt Trường An và toàn bộ vùng đất Trung Nguyên là tâm nguyện từ trước đến giờ của gã.
Mà hiện giờ, lại thêm một mục, chính là bắt lấy ả nữ tướng quân nước Ngụy kia, nhục nhã cho thật đủ.
Gã muốn bẻ sạch nanh vuốt sắc bén của cô, để cô quỳ trước mặt mình, hoàn toàn thuần phục.
Nếu chừng đó, tâm tình tốt, gã cũng không ngại thu người vào hậu cung.
Trước mắt Sí Thư hiện ra cảnh bãi săn ngày đó ở ngoại thành Trường An, mình theo đuôi rình ả một mình đi săn.
Dù sao, cô gái như thế trên đời, cũng hiếm thấy.
Đợi chiếm lấy xong, cho ả một danh Phi, để người nước Ngụy nhìn, cũng là cho gã Nhiếp Chính Vương chồng ả nhìn.
Ấy mới thật sự nhục nhã to lớn bực nào, còn hơn xa một đao giết người.
Đáy mắt Sí Thư lấp lóe.
Gã sờ vết sẹo tên bắn trên ngực, cơn tức giận vừa rồi vì đau đớn đem lại, cuối cùng cũng vì ý nghĩ này mà hóa giải chút.
Có điều, gã đương nhiên hiểu, thời cơ phát động tấn công xuôi Nam toàn diện, chưa đến.
Không giống các chiến công bình thường mà gã gặt hái để leo thang, hiện giờ đã vật đổi sao dời.
Gã vừa đoạt vị, cần có thời gian củng cố ngôi Vương.
Nếu giờ gã phát động cuộc chiến có quy mô với nước Ngụy, sau lưng gã sẽ là chuyện gì, đã rõ.
Một khi chiến trường không thuận, kết cục chờ lấy gã tuyệt đối không tốt hơn mấy anh em từng chết trong tay gã.
Tiến độ chiến sự buộc phải chậm lại.
Nhưng, cũng không có nghĩa hiện giờ gã không hề làm gì.
Mà ngược lại, gã rất có nhiều việc phải làm.
Lần hành động lẻn vào Trường An kia, dù khiến gã suýt thì mất mạng, song không phải là không thu hoạch được gì.
Bắc có Tiêu Quan, Tây có Hàm Cốc, nếu ngoại lai cường công, có thể nói Trường An là tường đồng vách sắt.
Nhưng ở nội bộ thành Trường An dường như không phải thế.
So với hoàng cung hùng vĩ bễ nghễ thiên hạ kia, tòa Đại Hưng Hoàng cung hiện giờ của gã đúng là không đáng nhắc tới, song chủ nhân của nó, lại là một tay thiếu niên bị Nhiếp Chính Vương điều khiển như một con rối thôi.
Sí Thư tin tưởng, nội thành Trường An muốn lấy người thay vào không phải không có.
Thành hào kiên cố, huých tường mà phá.
Gã cũng đọc qua sách người Hán, đạo lý này, tất nhiên gã hiểu.
Sứ giả của gã đã lên đường, thử đến bí mật tiếp xúc người gã tìm kiếm.
Nếu thành, không còn gì bằng.
Mà không thành, với gã cũng không tổn thất.
Lúc này, một thị nữ bước vào, mắt không dám nhìn phía trước, cúi rạp người, báo rằng hai Hán thần gã cần gặp đang chờ bên ngoài.
Hai người này, một là Lục Khang, người kia là Lý Nhân Ngọc.
Năm đó nước Ngụy đánh Tấn, thái tử Hoàng Phủ Hùng dẫn theo một nhóm người tử trung chạy trốn đến Bắc Địch, hai người này trong số đó cũng là người nổi bật của cựu thần nước Tấn.
Sau khi triều đình nước Địch bắt chước chế độ người Hán, Lục Khang vì là học phú năm xa, được phong làm học sĩ Thừa chế, Lý Nhân Ngọc thì là Gia Nghị đại phu cho các quan.
Tên tuổi Sí Thư hung tàn giết người như ngóe Lục Khang Lý Nhân Ngọc tất nhiên biết rõ.
Là người đầu hàng không có gốc rễ, lúc nào cũng luôn dè dặt phụ thuộc, huống chi hiện giờ triều đình nước Địch xảy ra cung biến, hai tên sợ tai bay vạ gió, đóng cửa không ra, ai ngờ đêm nay lại bị Sí Thư gọi tới, không khỏi cảm thấy sợ hãi sâu sắc, bái kiến xong, nín thở chờ đợi.
Sí Thư lạnh lùng quét mắt qua hai quan viên thời Tiền Tấn như chó nuôi kia.
Ngay hôm nay, có người mật báo với gã rằng, đám người này vẫn đang tìm kiếm hỏi thăm hậu nhân Tấn thất, tùy thời ủng hộ, từ đó phục quốc.
Gã không thể nào hiểu được lòng trung thành với chủ cũ của đám người Hán này.
Gã thấy, lòng trung thành như vậy thật không thể tưởng tượng.
Gã cơ bản không tin họ có thể khuấy lên gợn sóng gì.
Song hành vi ấy không thể dễ tha thứ.
Gã vốn định lôi người ra chém, lấy đó cảnh cáo đám quan người Hán còn lại trong ngoài không đồng nhất.
Nhưng rồi gã lại đổi chủ ý.
Người Hán vùng U Yến đến nay không hoàn toàn thuận lòng, mới cách đây không lâu còn có chuyện một đám lưu dân người Hán giết một quý tộc nước Địch.
Hiện hai người này rất có tiếng tăm, là hình mẫu để hoàng đình nuôi dùng để dung nạp người.
Sau này chiếm được Trung Nguyên, những tên quan người Hán càng không thể thiếu.
Chi bằng mượn cơ hội này, biểu hiện lòng tha thứ.
“Ta nghe nói, mấy năm nay các ngươi vẫn luôn tìm một Tiểu Vương tử của Tấn thất.
Đã tìm được chưa?” Gã mở miệng đã hỏi.
Hai người nhìn nhau, quá sợ hãi.
Đám bọ hắn năm đó theo Thái Tử Hoàng Phủ Hùng trốn đến Bắc Địch, vốn trông cậy một ngày có thể phục quốc.
Ai ngờ Thái tử chết bệnh, cũng không khai chi tán diệp để lại nửa cậu con trai.
Ban đầu, đám thần lão còn sót lại cũng không cam lòng nhịn đi, chờ ngọn gió Đại Ngụy diệt hết thế lực còn sót lại quét qua xong, từ từ liên hệ với ngời xưa, bắt đầu hỏi thăm Tiểu Vương Tử Hoàng Phủ Dung rất có thể đã mang theo quốc tỷ chạy trốn.
Sau này, thấm thoắt mười mấy năm, những người còn lại lần lượt bỏ đi suy nghĩ, chỉ muốn yên lòng làm một viên quan Bắc Địch sống đến chết già.
Nhưng Lục Khang khác Lý Nhân Ngọc.
Lục Khang là cậu ruột của Hoàng Phủ Dung, Lý Nhân Ngọc thì từng nhận đại ân của Tấn thất.
Hai người luôn nhớ mãi không quên, hy vọng một ngày, Bắc Địch và nước Ngụy tranh chấp, đánh đến lưỡng bại câu thương, đến chừng đó, nói không chừng Tấn thất lại có thể khôi phục.
Cứ thế, mấy năm qua, hai người lợi dụng toàn bộ năng lượng của mình, không ngừng điều tra nghe ngóng.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ bị Sí Thư biết chuyện.
Nhìn cặp mắt như mắt sói mang theo vài phần men say chằm chằm quét tới, mồ hôi rơi như mưa, xụi lơ ra đất, luôn mồm xin tha.
Làm hai người bất ngờ là, Sí Thư không phẫn nộ, mà trái lại dịu sắc mặt, bảo.
“Không cần sợ.
Nếu Tiểu Vương tử có thể trở về, ta chắc chắn sẽ tiếp hắn như khách quý, phong lấy Vương hào, có khi còn phân đất trị dân cho hắn.
“
Sí Thư nhìn hai người, mặt tươi cười, nói vậy..