Bạn đang đọc Trường Ninh Tướng Quân – Chương 60
Dương Hổ nói Đại tướng quân sang đại doanh chuẩn bị thăng trướng.
Khương Hàm Nguyên đi thẳng một mạch vào.
Trong đại doanh Nhạn Môn cô có doanh trại riêng mình.
Bằng tốc độ nhanh nhất cô thay y giáp, ngay sau đó đi vào đại trướng trong quân, thấy Khương Tổ Vọng cha mình đã ngồi đó, trong đại doanh hơn mười quan tướng cấp từ tứ phẩm trở lên cũng đều vào chỗ.
Nửa năm không gặp.
Đám người thấy cô bèn rối rít đứng dậy, bao gồm cả cha cô Khương Tổ Vọng.
Thoạt đầu Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình, rồi kịp hiểu ra, ngay lúc Khương Tổ Vọng dẫn người hành lễ với cô, bèn vội bước nhanh đưa tay đỡ ông.
“Đại tướng quân! Các vị chú bác, các vị tướng quân! Trong quân không có Nhiếp Chính Vương phi, chỉ có Trường Ninh! Không cần nghi thức xã giao.”
Khương Tổ Vọng không nghe theo, thần sắc trang nghiêm: “Nhiếp Chính Vương phi mới tới, theo lý phải nhận bái.”
Nói xong, ông làm lễ trong quân với con mình.
Quan tướng chung quanh cũng hành lễ cùng.
Khương Hàm Nguyên hiểu.
Cô không cản nữa, đứng nhận lễ xong đợi cha ngồi lại, mới tiến lên hành lễ như xưa: “Hôm nay Trường Ninh về doanh, xin Đại tướng quân sai dùng!”
Khương Tổ Vọng nhìn con, khẽ gật, ra hiệu cô ngồi vào chỗ.
Khương Hàm Nguyên lại vấn an mấy vị lão tướng quân cao tuổi trước.
Đám người bận bịu trả lễ, mặt tươi cười lộ vẻ rất mừng rỡ.
Xong xuôi Khương Hàm Nguyên mới vào chỗ.
Người đến đông đủ, tham quân đại doanh giới thiệu qua tình huống một lần.
Tháng tư, thừa dịp Đại Hách Vương đi Trường An, Bạch Thủy Bộ Vương khi dễ Vương tử Tiêu Lễ Tiên tuổi còn nhỏ, bèn liên hợp với Phục Nhân Bộ từng là thông gia thân gia trước đây mưu đồ bí mật phản loạn.
Nào ngờ Tiêu Lễ Tiên dù trẻ tuổi nhưng vô cùng có năng lực, đoán trước tình hình kịp thời trấn áp.
Hai bộ không những không chiếm được chỗ tốt, trái lại còn hao tổn binh tướng, hốt hoảng chạy trốn.
Ngay tháng trước, hai bộ này ngo ngoe ngóc đầu lại.
Lần này không chỉ là thế lực còn sót lại của hai bộ làm loạn, mà còn có Nam Vương phủ chiếm được Bắc Địch ủng hộ.
Nam Vương phủ xuất binh, tạo thành liên quân tổng cộng gần ba vạn đánh tới.
Cục diện lập tức phát sinh đại biến.
Trong sáu bộ còn lại, Vũ Cường Bộ và Cao Cung Bộ hai thế lực yếu nhất nhanh chóng mất vào tay giặc, hai Bộ Trung Khâu, Tử Sơn vì sợ hãi vũ lực của Bắc Địch, do dự không chịu dốc toàn lực tác chiến, chỉ còn lại hai thế lực của Đại Hách Vương và Lộc Sơn đang ra sức chống cự.
Đại Hách Vương một mặt cật lực đối phó, một mặt phái người đi hai đầu Trường An và Nhạn Môn phát tin cầu cứu.
Giữa Ngụy Địch chắc chắn sẽ sắp có một trận đại chiến.
Vào thời điểm này, mục đích Bắc Địch gây chuyện trong tám bộ đã rõ ràng.
Nếu tám bộ bị chiếm, một khi đại chiến tới, dù cho Đại Ngụy đã đả thông tuyến phòng ngự Thanh Mộc Nguyên nhưng cũng bị đáp trả lại bằng lỗ hổng khi tám bộ bị phá vỡ.
Đến chừng đó việc phòng thủ phân tán cực kỳ bất lợi cho Đại Ngụy.
Không chỉ thế, nếu lần này để người Địch đạt thành kế hoạch, còn là mối áp đảo đối với lòng quân Đại Ngụy.
Nhất định phải xuất binh, đồng thời phải thủ thắng.
Mang danh là trợ giúp Đại Hách, thực ra cũng như là một trận chiến diễn tập trước cuộc đại chiến Ngụy Địch, về điểm này, giờ đây trong lòng mỗi một người ở trong đại trướng đều vô cùng rõ ràng.
Khương Tổ Vọng đảo mắt xuống cấp dưới, nói: “Hôm nay đã là mười hai ngày nhận thư Đại Hách Vương.
Đại Hách Vương có thể huy động người ngựa tổng cộng hơn một vạn, mà phản quân có sự trợ giúp lại gấp ba số đó.
Nếu ta tính không sai, Đại Hách Vương vì bảo toàn lực lượng sẽ rút lui đến thành Phong Diệp mà ông ta nắm giữ nhiều năm dễ thủ khó công, nhưng cũng đồng nghĩa là chèo chống không được bao lâu, xuất binh cứu viện, lửa sém lông mày.”
“Cũng may hai tháng trước, triều đình đặc biệt điều lệnh, hứa hẹn ta toàn quyền tự điều động binh tướng, để đối phó với đột phát.
Thiên ý và cả binh phù, cũng đã được cùng đưa đến.
Việc duy nhất cần quyết định, chính là làm sao nhanh chóng đến cứu viện.
Chư vị có ý mời nói.”
Nghe xong, chúng tướng vốn nét mặt có phần khẩn trương đua nhau thở phào.
Phải biết, tình huống như này không giống với xung đột tác chiến biên giới thường ngày.
Nếu không có lệnh triều đình, cho dù là Đại tướng quân Khương Tổ Vọng cũng không thể tiếm quyền tự tiện xuất binh.
Bây giờ tình huống khẩn cấp, lại là đột phát.
Chiếu lệ phải chờ mệnh lệnh triều đình đưa xuống, dù có là tin khẩn cấp tám trăm dặm nhanh nhất thì vừa đi vừa về e rằng cũng phải mất nửa tháng.
Mà chờ nửa tháng sau xuất binh, cộng thêm thời gian đi đường, đợi binh mã đến e phía Đại Hách Vương đã sớm thành phá người vong.
Không ngờ phía Đại tướng quân đã được đặc cách toàn quyền từ triều đình.
Mức độ tin tưởng của triều đình với Đại tướng quân có thể thấy lốm đốm.
Cả đám vui mừng, hết lo lắng, tranh nhau mở miệng.
Gần như không có gì tranh luận, ngay sau đó, tất cả nhất trí, bao gồm cả Khương Tổ Vọng, xác định một tuyến đường xuất binh.
Từ Linh Khâu xuất phát, đi về phía Đông Quân, dọc theo biên giới U Châu bị Bắc Địch chiếm đoạt với Đại Ngụy đi thành Phong Diệp.
Duy nhất, cũng là vấn đề lớn nhất, người Địch chắc chắn sẽ đề phòng Đại Ngụy xuất binh viện trợ.
Chắc chắn sẽ có ngăn cản dọc đường.
Tuyến xuôi nam dọc U Châu dài dằng dặc này, quyền chủ động trong tay người Địch, khắp nơi đều có cứ điểm có thể lợi dụng.
Khoanh vùng mấy địa điểm có khả năng gặp cản trở nhất xong, vấn đề còn lại chính là làm sao tan rã, xuyên qua bằng tốc độ nhanh nhất.
Đây không phải là chuyện dễ dàng.
Đây là một cục xương cứng cực lớn.
“Xuất binh ba vạn, chậm nhất cũng phải trong vòng một tháng, trước giữa tháng tám đại đội đến được thành Phong Diệp! Nếu không, có đến cũng sợ là không còn gì để giúp đỡ.”
Đến khi Khương Tổ Vọng thốt ra câu kia, thảo luận kịch liệt trong đại trướng tự dưng yên tĩnh lại.
Cả đám ngó nhau.
Cơ hội lập công tuyệt vời thế này ai mà không muốn tranh.
Nhưng tranh giành qua lại xong, nếu đến cuối cùng đại đội bị chặn nửa đường, thất bại mà về, vinh nhục không nói, còn phải chịu trách nhiệm ảnh hưởng trái chiều đến đại cục, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện dám can đảm gánh chịu.
Sau một thoáng im lặng, bỗng có một giọng lớn tiếng: “Mạt tướng nguyện lãnh binh xuất chiến!”
Người lên tiếng là một đại tướng tuổi chừng bốn mươi, mày rậm mũi to, trên mặt có vết sẹo.
Người này là Tuyên Uy tướng quân Chu Khánh.
Ông là một lão tướng trải qua trăm trận chiến đấu nơi sa trường, cũng là một trong các tướng lĩnh dưới trướng được Khương Tổ Vọng coi trọng nhất, tác chiến hung dũng, giàu kinh nghiệm, rất có uy vọng trong quân.
Người được Khương Tổ Vọng chọn lĩnh quân trong lòng vốn cũng là Chu Khánh.
Nhưng Chu Khánh cũng có một chỗ chưa đủ.
Đó chính là liều lĩnh dễ dàng khinh địch.
Mà lần này, chẳng những nhiệm vụ gian khổ, mà chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Khương Tổ Vọng suy nghĩ một chút, đưa mắt sang một người khác ngồi bên dưới: “Chu Khánh làm chủ tướng, cậu làm phó tướng hành quân.
Hai người phải chân thành hợp tác.
Nhớ, một tháng, là kỳ hạn dài nhất ta có thể cho các cậu, cần phải tiến quân đến thành Phong Diệp!”
Phó tướng ông chọn là Trương Mật, tâm tư kín đáo, ngày thường cũng giao hoà với Chu Khánh, từng có mấy lần phối hợp dẫn quân.
Hai người lấy thừa bù thiếu, vấn đề trở nên không lớn, chỉ còn tính xem đi đường phải tốn bao nhiêu ngày.
Hai người đứng dậy nhận lệnh.
Khương Tổ Vọng gật đầu, lệnh cho điểm chọn người ngựa, sáng mai lập tức xuất phát.
Chuyện đã định xong, hai người Chu Khánh Trương Mật nhận trách nhiệm xong vẻ mặt nghiêm túc, không dám chậm trễ thêm, lập tức đi chuẩn bị.
“Hàm Nguyên, con ở lại.” Khương Tổ Vọng gọi lại.
Cha con Đại tướng quân quan hệ lạnh nhạt trong quân trên dưới đều biết, nhưng lần trở lại này, nữ tướng quân lấy chồng Trường An xa xôi, đi nửa năm hôm nay mới về, dĩ nhiên cha con hẳn có lời muốn nói.
Trong đại trướng người còn chờ lại cũng rối rít cáo lui, ngay sau đó chỉ còn lại hai cha con.
Khương Tổ Vọng ngắm con rất lâu, hỏi: “Trên đường có thuận lợi không?”
“Thuận lợi ạ.”
Khương Tổ Vọng gật đầu, chần chừ một lúc, như lặng lẽ dòm sắc mắt con gái, rồi hỏi: “Nhiếp Chính Vương mọi việc ổn cả chứ?”
“Rất ổn ạ.
Hiện giờ đang nam tuần.”
Khương Tổ Vọng lại trầm tư một lát, mặt lộ ý cười: “Phàn Kính bảo con lên đường quay về rất gấp, con cũng đã mệt, đi nghỉ sớm đi.”
Khương Hàm Nguyên vâng lời.
Đứng dậy, thi lễ với Khương Tổ Vọng xong quay ra ngoài trướng.
Khương Tổ Vọng dõi theo bóng lưng cô, chợt thấy cô ngừng bước, quay lại nói: “Con còn có một chuyện.”
Khương Tổ Vọng lập tức hỏi: “Con nói đi!”
“Chú Lưu Hướng, nhờ con vấn an cha giùm ông ấy.”
Khương Tổ Vọng khẽ giật mình.
Ông mới thấy con mình quay lại bảo có việc, lòng nhói chút, âm thầm chờ mong, không ngờ chỉ là một câu này.
Ông khựng lại, nở nụ cười: “Cha biết rồi.
Con đi đi.”
Khương Hàm Nguyên ra khỏi đại trướng trong quân, đi về lều mình.
Trời đã tối, trong đại doanh nhóm lửa.
Trên đường gặp phải binh sĩ, xôn xao vấn an cô.
Cô gật đầu cả một đường, về tới chỗ nghỉ ngơi.
Dương Hổ vẫn đang chờ ngoài đại trướng, lòng đầy chờ mong, biết cơ hội xuất chiến rơi vào tay người khác, không khỏi thất vọng, trên đường không dám nói, chỉ than thở, nhanh bước đến trước doanh trướng của cô, thực hết nhịn nổi, nhỏ giọng làu bàu: “Tướng quân, cơ hội như vậy, sao tướng quân không giành về cho Thanh Mộc doanh chứ? Mấy ngày Tướng quân đi, ai cũng không có lười biếng dù một ngày, ngày ngày thao luyện, mong chờ xuất chiến đó!”
Khương Hàm Nguyên dừng bước, quay qua nhìn cậu: “Trước khi ta đi, chính cậu đã nhận lời, trước khi ta về, mỗi ngày thảo tao nhiều hơn người khác hai khắc, có làm được không?”
Dương Hổ vỗ ngực: “Còn phải hỏi? Tôi đã nói ra, đương nhiên làm được! Tướng quân không tin cứ việc đi hỏi!”
Giờ thì cậu ra vẻ khẳng khái, thực ra từ sớm đã không ngừng kêu khổ, nhưng lúc đó tự mình khoác lác không muốn nuốt lời, nên ngày ngày đều ngóng cô về, sớm cứu mình thoát khỏi bể khổ.
Khương Hàm Nguyên gật đầu: “Tốt lắm! Ta có mang về thư nhà và y phục người nhà cậu gửi nhờ, đi xem chút đi!”
Dương Hổ mừng rỡ không thôi, trong phút chốc bỏ qua tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội xin chiến, luôn miệng cảm ơn, quay người chạy cực nhanh.
Đuổi Dương Hổ, Khương Hàm Nguyên vào doanh trướng.
Trong trướng bày biện đơn giản, một giường, một bàn, một ghế, một chiếc rương và mấy thứ linh tinh thường dùng.
Cô đốt nến, cởi giáp, ngồi một mình trước bàn, ngẩn ra nhìn ánh nến thật lâu, chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt.
Đêm dần khuya.
Giờ Hợi, từ phía nam doanh xa xa, truyền đến một tiếng sừng thổi mơ hồ.
Cô biết ở đó giờ này lửa đốt rực sáng, ba vạn tướng sĩ, đang vì xuất hành sớm mai mà khẩn trương chuẩn bị trong đêm.
Suy nghĩ luôn ở trong đầu cô đến tận đây cũng dần dần nổi lên rõ ràng mạch lạc.
Cô lặng lẽ mở mắt đi ra doanh trướng, đứng trong đêm đen, dõi mắt nhìn dãy núi hoang vu đen ngòm dưới bầu trời đêm phương bắc, đứng im một lát, toàn bộ đã suy tính xong.
Cô không do dự nữa, quay vào, một lát sau, bước ra đi đến đại trướng.
Giờ này Khương Tổ Vọng còn chưa nghỉ ngơi.
Ông thị sát ba vạn binh mã chờ xuất phát, sau khi quay về, lại ngựa không dừng vó, ngồi vào bàn tự mình nâng bút phác thảo tấu chương liên quan tới xuất binh, tái hiện phương án kỹ càng dâng lên con rể ông, Nhiếp Chính Vương đương triều.
Khương Hàm Nguyên đi đến ngoài đại trướng quen thuộc, dừng bước, đang định gọi vệ sĩ trực đêm thông báo một tiếng, chợt nghe một tràng ho khan từ trong trướng vọng ra.
Cô ngừng bước, đợi tiếng ho dừng, không ngờ tiếng ho không dừng mà càng lúc càng dữ dội, nghe như rất đau lại rất mãnh liệt, rồi như bị cố hết sức nén xuống.
Khương Hàm Nguyên cảm giác không đúng, đột ngột bước lên mở màn cửa, nhìn thấy cha rũ người trên bàn, ánh nến rọi bóng người còng xuống uể oải.
“Ra ngoài! Không phải đã dặn, không có ta cho phép, không được tự tiện vào ư —”
Khương Tổ Vọng cố nén nỗi đau tuôn ra từ trong lồng ngực, mang theo mấy phần giận dữ, thấp giọng la.
Vừa nói ông vừa ngẩng lên, thấy ở màn cửa là con gái đang đứng, lấy làm kinh ngạc, lập tức tỉnh táo, đứng dậy mở hộc tủ cạnh bàn, lấy khăn quay đi vội lau khóe miệng, lập tức quay mặt lại mỉm cười: “Hủy Hủy là con à? Đã trễ thế này còn chưa ngủ, có chuyện gì thế?”
Khương Hàm Nguyên không đáp.
Cô bước nhanh đến bên cạnh, dừng mắt ở phía sau mà ông đang che lại.
Trên mặt đất, đúng là một vũng máu.
Khương Hàm Nguyên kinh hãi, đưa tay cưỡng ép giật lấy tấm khăn trong tay áo được Khương Tổ Vọng giấu đi, mở ra, nhìn chằm chằm vết máu dính trên khăn, chậm rãi ngẩng lên nhìn người trước mặt: “Sao lại giấu người? Sao không chạy chữa ạ?”
Cô biết ngực cha từng bị mũi tên bắn lén, lúc ấy tổn thương tới phế phủ, kéo dài hồi lâu.
Nhưng mấy năm qua thấy ông hoàn toàn không có gì khác lạ, bèn cho rằng vết thương cũ đã khỏi hẳn.
Cô tuyệt đối không ngờ sự thật là thế này.
Khương Tổ Vọng chậm rãi ngồi lại, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng.
Chỉ là vết thương cũ năm xưa, gần đây thi thoảng đụng chạm thôi.
Ta có uống thuốc, qua mấy hôm sẽ tốt thôi.
Con đừng ồn ào ra ngoài tránh gây lo lắng không cần thiết.”
Triều đình đang chuẩn bị cho đại chiến, ông thân là chủ soái, nếu lúc thế này có tin cơ thể có chướng ngại bị truyền ra, sẽ là bất lợi cỡ nào trong lòng quân.
Khương Hàm Nguyên dĩ nhiên biết.
Cô nhìn cha trước mặt, nỗi lòng chợt hỗn loạn, không biết nên nói gì cho phải.
Khương Tổ Vọng lại nhìn con cười, “Hủy Hủy yên tâm, cha biết nặng nhẹ, tuyệt đối không dám chậm trễ đại sự bậc nhất của triều đình!”
Xem ra ông đã khôi phục tinh thần, ngồi thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Con đến tìm ta có chuyện gì?”
Khương Hàm Nguyên tỉnh táo lại, đành tạm thời nén nỗi lòng, giữ vững tinh thần nói: “Liên quan đến chuyện gấp rút tiếp viện hôm nay, con có một ý, có thể nói không?”
Khương Tổ Vọng gật đầu: “Con nói đi.”
Khương Hàm Nguyên thuật lại tóm tắt chuyện Sí Thư cải trang lặng lẽ chui vào Trường An để mắt tới mình rồi chặt cụt tay chạy trốn.
“Có thể kết luận, hôm đó hẳn gã đã may mắn sống sót chạy về.
Hôm nay loạn tám bộ hẳn là bút tích của gã.
Lần trước gã suýt mất mạng hiện giờ phải nên bất động, song đã ra tay thì chính vì tình thế bắt buộc, chắc chắn hắn sẽ kế hoạch chu đáo, toàn lực đối phó —— “
Cô nhìn vẻ mặt cha mình đã trở nên nghiêm trọng cực kỳ, “Hai người Chu Khánh Trương Mật lãnh binh đi nam tuyến đến thành Phong Diệp, con không dị nghị.
Đây là tuyến đường hành quân hợp lý nhất, phối hợp thông thường nhất.
Nhưng tám bộ có thể đánh, cũng chỉ hai bộ Đại Hách Vương và Lộc Sơn.
Đại tướng quân có từng cân nhắc, lỡ thành Phong Diệp trụ không được, chưa đợi nam tuyến viện quân đến, đã đổ trước?”
Khương Tổ Vọng chau mày, “Con không phải không có lý.
Sao mà ta không cân nhắc chứ, nhưng đã hết cách.
Gần đây thám tử truyền tin, ở phía bắc đối diện có dị động, hẳn là Sí Thư cố ý kiềm chế.
Mặc kệ hư thực gã thế nào, nhất định tuyến phòng thủ phải có người phòng khi.
Ba vạn nhân mã không thể nhiều hơn.
Cho bọn họ một tháng đã là cực hạn, không thể nào nhanh hơn nữa.
Chỉ hy vọng phía thành Phong Diệp có thể chịu đựng được.”
“Đại tướng quân, con có một con đường khác.”
Khương Hàm Nguyên đi đến trước dư đồ, vẽ lên đó một tuyến đường, nói: “Tuyến đường phía Bắc có thể phái một đội khinh kỵ, từ Cao Liễu Tắc vào U Yến, tránh được chỗ trọng binh của người Địch, xuôi theo trường thành các triều đại hiện giờ bị người Địch bỏ hoang và Tắc Viên, đi thẳng hướng Đông, tập kích, lấy An Long Tắc, chỉ cần ra khỏi Tắc là không cần ngăn cản, có thể chạy suốt đi thành Phong Diệp!”
“Nếu kế hoạch thành công, hành quân nửa tháng là đủ! Sau đó, có thể giúp thành Phong Diệp phòng ngự, đợi thêm quân đội tuyến phía Nam tụ hợp, thế thì kế hoạch càng ổn thỏa.”
Khương Tổ Vọng khẽ giật mình, đứng dậy nhanh bước đến trước dư đồ, thoáng nhìn qua, lắc đầu: “Quá mạo hiểm.
Ra khỏi Cao Liễu là vùng người Địch chiếm đóng.
Mặc dù khu vực trường thành con chỉ hiện giờ đã bỏ hoang, không có quân lính canh giữ, song đấy lại là địa bàn chúng hành quân, như vào miệng cọp mà nhổ răng.
Việc này quá nguy hiểm! Huống hồ —— “
Ông chỉ vào một chỗ trên tuyến đường con gái vạch ra, “đây từng là vùng đất nước Tấn xưa kia.
Trên dư đồ của ta, đánh dấu chốt núi, tuyến nước, còn có Tắc điểm các thứ, khuyết thiếu không đủ, không thể dùng để tham khảo khi tác chiến.
Cứ thế xông vào như không có mắt vậy, không thể!”
Khương Hàm Nguyên nói: “Liên quan tới chỗ này, con biết tuyến đường chính xác.”
Khương Tổ Vọng khẽ giật mình, nhìn con: “Ở đâu mà con biết?”
Khương Hàm Nguyên nhớ tới sau đêm tân hôn không lâu, Thúc Thận Huy kéo cô đi thư phòng của mình chỉ cho cô dư đồ và sa bàn to lớn của mình, nói: “Nhiếp Chính Vương điện hạ có dư đồ người Tấn hiến.
Ngài từng cho con xem qua.
Tuy là dư dồ trước kia, nhưng phương vị địa lý đại khái cũng không thay đổi nhiều.
Hoàn toàn có thể dùng để tham khảo khi hành quân.”
Trí nhớ cô cực tốt, khép mắt, sa bàn liền hiện rõ trong đầu cô không sót chỗ nào.
Cô lại chỉ vào dư đồ, bù chỗ thiếu, sửa chỗ sai, cuối cùng nói: “Đại tướng quân tin con đi, chuyện lớn vậy nếu không nắm chắc, con sẽ không mở miệng bừa!”
Con gái dụng binh xưa nay đều lớn mật mà cẩn thận, kế hoạch chu đáo chặt chẽ.
Về điểm này Khương Tổ Vọng quá rõ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao năm xưa ông không tránh né hiềm nghi mà lớn mật trọng dụng con.
Thiên phú quân sự như thế, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Ngay lúc này ông không thể không thừa nhận, ông cũng đã bị kế hoạch mạo hiểm không phải không chút khả thi mà đứa con nói đả động.
Huống chi, trùng hợp còn có dư đồ xưa của nước Tấn hỗ trợ thêm, như là trời trợ giúp.
Ông tuyệt đối không phải người câu nệ đường cũ.
Ông trầm ngâm một lát, gật đầu: “Cũng không phải hoàn toàn không thể.
Để ta nghĩ xem thi hành thế nào, phái ai phù hợp.”
“Nếu Đại tướng quân tin tưởng, con tình nguyện dẫn hai ngàn khinh kỵ Thanh Mộc doanh của con, đi tuyến phía Bắc này.” Khương Hàm Nguyên lập tức nói.
“Không được!” Khương Tổ Vọng không hề nghĩ ngợi, quả quyết bác bỏ, “Con không thể đi! Ta thừa nhận, kế hoạch này của con khả thi, nhưng nguy hiểm quá lớn —— “
“Đại tướng quân! Quan binh Thanh Mộc doanh của con, không ít người bao năm qua đã học tiếng người Địch, đến chừng đó cải trang nhập cảnh, tùy cơ ứng biến, đây là ưu thế mà biệt doanh không có.
Ngoài ra, khinh kỵ tập kích cũng là sở trường của Thanh Mộc doanh con.
Huống chi con còn quen đường.
Nếu Đại tướng quân cũng cho rằng kế hoạch khả thi, con không nghĩ ra ngài có lý do gì mà không phái Thanh Mộc doanh của con thi hành!”
Khương Tổ Vọng chợt nghẹn lời.
Ông tránh hai luồng ánh mắt của con phóng tới, thấp giọng nói: “Hủy Hủy, không phải cha không tin năng lực của con, mà là…”
Ông dừng đoạn, “…Mà bây giờ con là Nhiếp Chính Vương phi, thân phận quý giá…”
“Đại tướng quân, nếu dưới trướng ngài không chứa được con ngày hôm nay, ngài cần gì phái con về? Ngài tiếp nhận con quay về nhưng lại lấy lý do này không cho con tham chiến, thứ cho con không thể tiếp thu được.
Huống hồ, sở dĩ con xin xuất chiến, cũng không phải vì mục đích tranh công mà là cân nhắc vì đại cục.
Kế hoạch này, không phải con khoe khoang, mà con không nghĩ ra được trong quân còn ai thích hợp đứng ra thi hành hơn con!”
Khương Hàm Nguyên nói xong, thấy cha trầm tư, chậm rãi xoay lưng nhìn tấm dư đồ, nhìn thật lâu, cũng không biết đến cùng ông nghĩ gì, rồi từ từ quay lại nhìn mình, như tường tận xem xét, mắt hơi lấp lánh.
Cuối cùng dường như ông hạ quyết tâm, đột ngột trả lời.
“Cũng được.
Theo mong muốn của con, con điểm hai ngàn khinh kỵ xuất binh Bắc tuyến.
Mặt khác, mau chóng trình cho ta phương án thi hành cụ thể!”
Khương Hàm Nguyên nhẹ thở phào, lấy trình báo dự kiến vừa viết xong ra, hai tay dâng lên.
“Con đã chuẩn bị xong.
Mời Đại tướng quân xem, cho phê chuẩn.”
Khương Tổ Vọng thầm thở dài, nhận lấy, nhanh như gió duyệt xong, gật đầu: “Đi chuẩn bị đi!”
“Còn nữa!”
Ông chăm chú nhìn gương mặt con gái, “Hủy Hủy, chuyến này hiểm trở, con nhất định phải tuyệt đối cẩn thận.
Nếu gặp chuyện ngoài ý muốn, tránh được nên tránh, thà trễ ít ngày, cũng không thể gấp gáp để bản thân lâm vào nguy hiểm.”
Khương Hàm Nguyên đáp vâng, xoay người đi mấy bước, rồi ngừng.
Cô quay đầu lại, thấy cha đứng trước dư đồ ngẩn ra nhìn.
Ánh nến trên bàn soi bóng lưng ông.
Cô nhìn chiếc bóng, lần đầu tiên cảm thấy, cha khi cởi chiến giáp, cũng không còn cao lớn, đã lộ ra vẻ già nua gầy gò thế này.
“Hủy Hủy con còn có việc à?” Khương Tổ Vọng cảm thấy, quay đầu hỏi.
Khương Hàm Nguyên rốt cuộc nói: “Đại tướng quân xin bảo trọng thân thể.”
“Nhiếp Chính Vương Nam tuần, nếu việc thuận lợi, chiến sự có thể sang năm bắt đầu.” Cô dừng đoạn, bồi thêm một câu.
Khương Tổ Vọng gật đầu: “Cha biết rồi.”
Khương Hàm Nguyên lướt mắt qua vết máu trên đất, khép miệng, tâm sự đầy nặng nề, ddang định bước ra, nhìn thấy cha chần chừ một lúc, bỗng đi tới phía mình, dừng trước mặt cô.
“Hủy Hủy, cha thật không ngờ, con thành hôn mới bao nhiêu ngày, lại có tin bảo con muốn về.
Nhiếp Chính Vương hắn…”
“Đến cùng hắn đối xử với con thế nào?” Ông nhìn một lọn tóc xanh trên trán con gái trong sắc nến, âm thầm cắn răng, thấp giọng hỏi.
Khương Hàm Nguyên lặng thinh.
Kẻ làm cha như nhận ra điều gì, giải thích, “Cha vô năng, từ đầu không thể ngăn hôn sự, phải chính con mở miệng nhận lời gả đi, vốn cũng không có tư cách hỏi con việc này.
Nhưng ý cha là, nếu con hối hận, tương lai con muốn ở lại, đợi xong trận chiến này cha chắc chắn sẽ nghĩ cách, dốc hết toàn lực giúp con —— “
“Cha hiểu lầm rồi ạ.”
Khương Hàm Nguyên ngẩng lên, nở nụ cười bên môi.
“Nhiếp Chính Vương thật sự đối đãi con rất tốt.
Ngài ấy được giáo dưỡng cao quý, nho nhã lễ độ, luôn cân nhắc mọi thứ vì con, bao dung có thừa.
Ngài ấy là người tốt vô cùng.
Sở dĩ con có thể quay về nhanh như vậy tất cả cũng vì ngài thông cảm —— “
Cô đón lấy ánh mắt cha.
“Đêm tân hôn con đã nói rõ với ngài ấy, con muốn mau chóng về Nhạn Môn, ngài đã khẳng khái đồng ý.
Là vậy nên con được như mong muốn, về sớm.”
Lúc con gái nói tốt cho Nhiếp Chính Vương, lời đầy chân thành tha thiết, mắt như rực sáng, không thấy nửa ý miễn cưỡng.
Cuối cùng Khương Tổ Vọng cũng thở phào, tâm tình vui vẻ lên, liên tục gật đầu nói: “Tốt, tốt, vậy tốt rồi! Là cha già nên hồ đồ rồi, nghĩ sai cho Nhiếp Chính Vương mới nói hươu nói vượn.
Hủy Hủy con đừng trách.
Con đi nghỉ ngơi đi.
Nghỉ ngơi thật tốt.
Mai hãy đi chuẩn bị cũng không muộn.
Cha làm xong ít việc còn trong tay rồi cũng đi nghỉ!”
Khương Hàm Nguyên trầm thấp vâng đáp.
Khương Tổ Vọng đưa mắt nhìn bóng con gái ra khỏi trướng, quay lại bàn, quăng nửa tấu chương mô phỏng ban nãy vào lửa rồi mở một bản khác, tấu lên phương án hai tuyến Nam Bắc đồng thời gấp rút tiếp viện xuất binh.
Khi viết đến đoạn con gái tự mình suất lĩnh khinh kỵ từ tuyến phía Bắc cắm vào biên giới địch, Khương Tổ Vọng nâng bút, trầm ngâm, thêm một câu giải thích, dù tuổi cô không lớn song theo quân nhiều năm, nhiều lần ra trận, kinh nghiệm không kém hơn người lớn trong quân là bao.
Cắt cử cô hành quân chính là vì cô là người thích hợp nhất.
Thân là chủ soái, ông rất yên tâm về cô, xin Nhiếp Chính Vương cũng yên tâm, từ từ đợi tin chiến thắng.
Khương Tổ Vọng viết xong, nhìn lại từ đầu một lần, niêm phong bằng xi.
Ông ho vài tiếng, dứt lời, lập tức truyền người lệnh cho giao tin tám trăm dặm khẩn cấp..