Bạn đang đọc Trường Ninh Tướng Quân – Chương 40
Khúc mắc đã giải
Cũng lúc này, Khương Hàm Nguyên mới biết, hiện giờ không phải là hôm sau như cô tưởng.
Một giấc này, cô đã ngủ trọn hai ngày, giờ đã là ngày kia!
Trang thị bảo thị nữ dìu cô ngồi dựa vững, vừa cẩn thận thay y phục cho cô, tránh đụng chạm vết thương của cô, vừa cười giải thích, “Lúc Điện hạ về Cấm uyển, đã căn dặn Già đem theo mấy người, cả Thái y cũng theo sau, chuẩn bị khi cần.
Già dẫn người chờ cạnh Cấm uyển, hôm qua chạy tới đây.
Vương phi ngủ rất say, mãi chưa tỉnh, điện hạ vốn có phần lo lắng, may mà Vương phi không sốt, Thái y nói, đúng là Vương phi quá mệt mà ra, điện hạ mới không dám ép ngài tỉnh lại, hai hôm nay ngài ấy luôn ở đây, không rời một tấc tự mình trông coi, chờ Vương phi ngủ đủ tự tỉnh lại…”
Khương Hàm Nguyên cực kỳ kinh ngạc, không ngờ mình ngủ lâu vậy.
Thảo nào lúc mới tỉnh, trong đầu có một khoảng trống không mờ mịt ngắn ngủi.
Nghĩ đến vì mình mà bắt nhiều người chờ lại hai ngày, phản ứng đầu tiên của cô là cực kỳ băn khoăn, vô thức đứng phắt dậy, chẳng những chân nhũn như bông, còn động đến tổn thương, bị đau, người lảo đảo, thị nữ vội vàng dìu cô.
Lúc này cửa lều sáng lên, có người bước vào, cô ngước mắt.
Là Thúc Thận Huy.
Y bước nhanh tới, duỗi hai tay, vững vàng đỡ nàng, quan sát trên dưới một chút, “Vương phi tỉnh rồi à? Nàng cảm thấy thế nào? Chớ động loạn, ngồi lại đi!”
Thị nữ thấy y tới, tự buông tay mình.
Khương Hàm Nguyên được y vịn đỡ từ từ ngồi xuống, ngẩng lên đối mặt với ánh mắt y, thấy y nhìn mình với vẻ lo lắng.
Cô lấy lại bình tĩnh, nói, “Không ngờ ta đã ngủ lâu vậy, làm mọi người đợi lâu.
Ta rất khỏe rồi, có thể đi…”
Cô đang nói, thình lình thấy y khom người, đưa một tay, tìm thẳng tới mặt mình, rồi, một bàn tay mềm ấm nhẹ nhàng đặt lên trán cô, ngừng đoạn.
Hơi thở Khương Hàm Nguyên vì đó khựng lại, lời im bặt.
Thăm xong nhiệt độ người cô, y thu tay lộ vẻ rất hài lòng, lại như có phần ngạc nhiên, ngắm nghía mặt cô, mỉm cười gật đầu, “Không vội, cứ từ từ.
Trùng hợp mấy hôm trước đã ngủ không ngon giấc, nhờ hồng phúc của nàng, để họ có thể nghỉ ngơi lấy sức một ngày.
Là chuyện tốt.” Nói xong ngồi dậy, xoay qua Trang thị, “Vương phi hẳn đã đói, Già cho nàng ăn chút gì, sắc thêm chung trà nóng, cho thêm ít sữa và chút muối trong trà.
Nàng ngủ lâu vậy mới tỉnh, hiện thời chớ ăn quá nhiều, ăn nhiều bữa từng chút một, để Vương phi từ từ khôi phục tinh thần.
“
Trang thị nói đã nhớ, y liền ra ngoài.
Khương Hàm Nguyên thay đồ rửa mặt chải đầu xong, uống trà y vừa bảo xong, một Thái y vào giúp cô thay thuốc vết thương nơi chân.
Sửa soạn xong toàn bộ, Trương Bảo dẫn hai thị vệ khênh kiệu đến, nâng cô ngồi vững, khiêng ra.
Vùng gần ngọn núi bị cháy đã tắt, trong không khí còn nghe được rất nhạt chút ít khói lửa còn sót lại, nhưng thời tiết bên ngoài đã sáng sủa, nắng vẩy xuống, gió nhẹ phớt qua mặt, tiếng chim hót líu lo bên tai không dứt.
Khương Hàm Nguyên chỉ thấy đầy sức sống.
Giờ nhớ lại việc mấy hôm rồi từng trải qua, thấy dường như đã qua mấy đời.
Sắp nhổ trại lên đường.
Khương Hàm Nguyên thấy Trần Luân bận bịu sai người thu dọn xung quanh, rất nhanh, bước đến mỉm cười cung kính chào cô một tiếng Vương phi.
Khương Hàm Nguyên bảo anh cứ đi làm việc, tình cờ đưa mắt nhìn quanh, thì thấy Thúc Thận Huy.
Y đang đứng ở một chỗ ít người nói chuyện cùng Lưu Hướng.
Cô bèn thu ánh mắt, yên lặng chờ xuất phát.
Lưu Hướng dẫn người tìm khắp đáy thung lũng, rồi dọc theo mạch nước ngầm đi tiếp mấy chục dặm, mãi đến khi dòng nước hoàn toàn ẩn vào dưới lòng đất, mãi vẫn chẳng thu được tung tích của Sí Thư, cũng chẳng hề phát hiện bất cứ manh mối gì có giá trị mới.
Người là mất từ trong tay mình, ông dẫn theo đàn chó, phân việc cho thủ hạ bên dưới, còn bản thân gần như ngày tiếp nối đêm không ngủ không nghỉ, không hề từ bỏ lục soát.
Hôm nay nhận được lệnh của Nhiếp Chính Vương chạy về.
Thúc Thận Huy hỏi tình hình mấy câu, đảo mắt từ ngọn núi vừa tắt lửa chuyển qua dòng nước vì trời mưa đêm hôm trước mà dâng lên, nói: “Thu đội đi.
Nơi đây quá rộng, địa thế lại khó lường, rừng sâu núi thẳm, khe rãnh vô vàn, các người lực lượng có hạn, có lục soát tiếp có lẽ cũng chẳng có kết quả.”
“Xin điện hạ cho ti chức điều thêm người từ trong kinh đến!” Lưu Hướng khẩn cầu.
Thúc Thận Huy trầm ngâm một lát, “Y có chết thì đã chết, nếu còn chưa chết, lấy ứng biến của người này, chờ người đến hẳn cũng chẳng còn ở trong núi.
Thôi, chi bằng lập các trạm trên đường đi phương bắc, xem phải chăng có thu hoạch gì không.”
Lưu Hướng đành nhận lệnh.
Thúc Thận Huy giải quyết xong bên này, xoay mặt nhìn qua hướng lều một cái, quay lại, bước đến trước mặt Khương Hàm Nguyên.
Già Trang đang cầm một tấm đắp bằng lông cừu đến, y nhận lấy, tự tay đắp lên đùi cô, cẩn thận dém các góc, cuối cùng dặn dò người nâng kiệu, “Đi thôi.
Đi chậm chút, cẩn thận ngã Vương phi.”
Thật ra theo Khương Hàm Nguyên, mấy vết thương ngoài da này, ăn no ngủ kỹ hai hôm, rồi lại ăn, tự biết thể lực đã tốt, cô có thể chịu đựng cưỡi ngựa được, chỉ cần không quá nhanh.
Vậy về có thể nhanh chút.
Nhưng y cứ làm trịnh trọng ra, cô cũng chẳng biết có thật là do xưa giờ y làm việc cẩn thận tỉ mỉ chu toàn hay là cố sức muốn đền bù, an ủi cô, đối xử cô tốt đẹp, cũng có thể là, làm cho người ta xem.
Nghĩ rằng tự mình đòi cưỡi ngựa, y cũng sẽ không chịu.
Ngẫm nghĩ, thôi chẳng muốn nói nhiều với y, kệ theo y sắp xếp.
Cứ thế, toán người lên đường quay về.
Ngày đầu tiên đi chưa tới hai ba mươi dặm đường, đêm đó hạ trại.
Y ngủ cạnh Khương Hàm Nguyên, cùng cô chung gối chung mền, yên ổn đến hừng đông.
Ngày kế tiếp, hơi nhanh, nhưng cũng chỉ ba bốn mươi dặm, đến cả tiêu chuẩn hành quân thấp nhất của đại đội ngày đi năm mươi dặm còn không đạt được.
Khương Hàm Nguyên không phải được khiêng, thì là nằm, lúc nào chung quanh cũng có tận mấy đôi mắt lom lom dòm, hở tí là có người định đến đỡ.
Cái gọi là cơm đến há miệng áo đến thì đưa tay, Khương Hàm Nguyên chân chính cảm nhận được.
Cô thật chịu hết nổi.
Muốn tự mình, già Trang và thị nữ lại bảo là điện hạ dặn dò.
May mà cùng ngày, một đội người ngựa từ phía Ly cung nhận được tin chạy tới, ngược chiều gặp nhau, có đưa một chiếc xe ngựa đến.
Khương Hàm Nguyên đổi sang xe ngựa được trải đủ bảy tám lớp dày trong xe, lúc này tốc độ mới nhanh chút, mấy ngày sau, vào ban đêm đã về lại Tiên Tuyền cung.
Xe ngựa chạy đến trước thềm cửa cung, dừng lại không vào.
Khương Hàm Nguyên đưa tay tự vịn vách xe, còn chưa kịp đứng dậy, cửa xe đã bị mở ra, y xuất hiện trước mắt, đưa tay dìu cô, ôm chặt bàn tay còn băng bó kia nhẹ nhàng dắt xuống, lập tức, giữa vạn ánh mắt đang chăm chú nhìn, đủ các kiểu hoặc kinh ngạc hoặc ngạc nhiên hoặc hâm mộ, Nhiếp Chính Vương thuận thế ôm cả người Vương phi xuống xe ngựa, ôm vào, theo sau là Trương Bảo và một đám đông người chờ phía sau, rốt cuộc đã đến thẳng tẩm điện mấy hôm trước Vương phi ở.
Qua một hồi bận rộn thu xếp, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Khương Hàm Nguyên ngồi dựa vào giường, y tự tay lại khều hương đang huân trong lò, thử độ đậm nhạt của hương, hương uất kim hương giúp ngủ ngon từ từ tỏa ra từ miệng lò chạm khắc, lượn lờ, ghé thăm từng xó xỉnh trong tẩm điện.
“Mấy ngày rồi đi đường hẳn nàng không mấy được nghỉ ngơi, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai liền về vương phủ, được không?”
Y vừa nói vừa đi tới, tự mình ngồi xuống, đưa tay, định tháo giày giúp cô.
Khương Hàm Nguyên rụt chân lại tránh khỏi tay y, “Mai về vốn cũng là ý ta.
Theo điện hạ sắp xếp là được…”
Chuyện đã ngoài ý muốn thế này, đừng nói y không dám thả cô một mình ở đây, chính cô cũng không có mặt to cỡ đó.
Tất cả cứ theo lời y là được.
Tính lại, kỳ hạn ba tháng, tháng đầu cũng vừa sắp hết.
“Giờ không có ai, điện hạ không cần phải vậy.” Cô hơi chần chừ, cuối cùng vẫn nói ra câu kia.
Y ngừng tay, nhướng mày nhìn cô, trong chớp mắt ánh mắt như loé một tia sắc bén, “Nàng đang xem thường ta ư? Thời thời khắc khắc làm ra vẻ, giả vờ ngoài mặt?” Giọng điệu ẩn hiện vẻ hùng hổ dọa người.
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình, thực sự không nghĩ rằng vì câu nói kia đã làm y cảm thấy bị xúc phạm đến mức ấy, vội nói, “Ngài chớ hiểu lầm, ta sao dám xem thường điện hạ, lại càng không dám mạo phạm.
Lấy vị trí của điện hạ, mỗi lời nói mỗi cử động, há có thể tùy tâm, càng không phải là để ta dám đánh giá.
Ý ta vừa rồi, chỉ là…”
Cô vốn là người kiệm lời vụng miệng, dừng đoạn, trong phút chốc có vẻ không biết nên nói thế nào.
Y nhìn cô một lát, bỗng nhoẻn miệng cười, tia sắc bén trong mắt biến mất, quay về vẻ ôn hòa, cũng không đứng dậy, chỉ thuận thế ngồi xuống chiếc đôn dùng đặt chân ở cạnh chân cô, lưng dựa vào giường, một chân gập gối, bàn tay vừa định cởi giày giúp cô tuỳ ý gác hờ, chân kia đuổi thẳng thoải mái như đang nghỉ ngơi.
Y trầm tĩnh lại, Khương Hàm Nguyên cũng không lên tiếng, cứ thế, cô ngồi trên giường cao, y kề thấp sát chân cô.
Khói từ miệng lò hương, yên lặng nhả từng sợi khói nhạt.
Lát sau, cô bỗng nghe y nói, “Lúc ta còn thiếu niên thường ra ngoài cung dạo chơi, từng ở một gian kỹ phường quan sát mấy đào kép mang mặt nạ diễn kỹ xảo phun nuốt lửa mua vui cho khách.
Mặt nạ của họ, có cười, có ma quỷ đáng sợ, màu sắc nổi bật, sinh động như thật.
Chẳng biết sao, hôm đó một tên kép hát khuôn mặt tươi cười phun lửa mắc sai lầm, đốt phải người đối diện, lửa mau chóng lan kín người kia, sau đó tuy được dập tắt, nhưng cũng đã bị bỏng thay đổi hoàn toàn, vô cùng thê thảm.
Hai người đó bình thường có lẽ rất thân thuộc.
Ta thấy gã gây chuyện nhào tới cạnh đồng đội khóc rống không thôi, nhưng gã lại quên tháo mặt nạ.
Khuôn mặt gã vừa tươi cười, lại vừa khóc thảm không ngừng, tình trạng quỷ dị khó mà hình dung.
Vốn ta thường đến đó tiêu khiển, từ sau đó, ta không quay lại lần nào nữa…”
Y hơi ngẩng mặt, đối mặt ánh mắt Khương Hàm Nguyên đang nhìn xuống, cười một tiếng, trong vui vẻ như mang theo mấy phần tự giễu, “Vừa rồi nàng nói cũng phải.
Mặt giả lâu ngày, người mãi thành thói quen, rất dễ không biết là thật hay là giả.
Cũng như gã kép ta gặp thời niên thiếu, khi khóc thảm cũng quên tháo đi mặt cười.”
“Ở trước mặt ta, điện hạ không cần làm bất kỳ việc gì trái lương tâm cả.” Khương Hàm Nguyên rốt cuộc nói ra lời cô toan nói.
Y và nàng nhìn nhau một lát, mới đầu không nói gì, chỉ thu chân, từ dưới đất đứng dậy, duỗi tay đến cô, rồi nói, “Có điều, ta đúng là muốn tận thêm mấy phần tâm lực vì nàng.
Nàng là tướng quân, tương lai chiến trường thế nào, không phải ta có thể nắm giữ, nhưng bây giờ nàng là Vương phi ta cưới về, có bất kỳ bất trắc nào cũng chính là lỗi nặng của ta.
Lần này đã để nàng gặp mạo hiểm, là ta vô năng, ta cực kỳ có lỗi với nàng.”
Rốt cuộc Khương Hàm Nguyên vẫn không tránh đi nữa.
Nếu y cảm thấy đối xử với mình vậy có thể khiến y yên tâm thêm mấy phần, vậy thì tuỳ y.
Y giúp cô tháo giày, ôm lấy chân bị thương của cô nhẹ nhàng đặt trên giường, đặt cô dựa vào nằm xong, lập tức nói, “Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.
Đã ra ngoài nhiều ngày, trong triều còn một số việc dồn lại, đã đưa tới đây, ta lại thư phòng xử lý chút, xong sớm ta sẽ về ngay, nếu muộn quá ta sẽ nghỉ bên kia luôn.”
Y bước ra.
Mấy ngày qua, Khương Hàm Nguyên dường như chân không chạm đất, không biết ngày đêm, tỉnh ngủ ngủ tỉnh mà thôi, đến giờ vẫn tỉnh táo, muốn ngủ cũng chẳng ngủ được.
Chợp mắt mở mắt, trong đầu nghĩ đến cảnh y mới tự giễu kia, rồi lại nhớ mấy lời Trương Bảo từng kể trước mặt cô lúc trên đường về, nói hôm đó Nhiếp Chính Vương sợ cô có bất trắc, không thèm để ý Trần Luân khuyên can, khăng khăng tự lội nước tìm cô…
Không biết qua bao lâu, có lẽ đêm đã khuya, đến khi cơn buồn ngủ cuối cùng cũng mơ màng tìm đến, bỗng Khương Hàm Nguyên nhớ lại một chuyện.
Mẫu chữ khắc cô mang theo đến đây tập viết mấy hôm trước, hình như còn ở trong thư phòng! Nhớ là đêm trước khi ra ngoài du ngoạn, cô viết xong, tiện tay cất trên một chiếc kệ cạnh bàn.
Khương Hàm Nguyên tỉnh cả ngủ, hối hận sao lúc ấy không cất đi.
Trù trừ một lát, quyết định qua xem thử.
Nếu y không phát hiện thì tốt nhất, tìm lý do lặng lẽ đem ra.
Nếu đã bị y nhìn thấy… thì tính sau.
Khương Hàm Nguyên lập tức xuống giường, hai chân chạm đất, thử xem đau không thì thấy không còn đáng ngại, khoác áo buộc dây, mở cửa đi ra.
Hai nơi không xa, chỉ cách một vũ lang, mấy bước là đến.
Cửa sổ căn điện thất dùng để chứa sách giờ đây vẫn còn ánh đèn, cửa khép hờ.
Biết y còn đang làm việc, Khương Hàm Nguyên nhẹ nhàng gõ cửa, chốc lát, mơ hồ nghe tiếng bên trong đáp lại, “Vào đi.”
Cô đẩy cửa điện khép hờ, thấy Trương Bảo vốn đang hầu đêm ngồi trên một chiếc giường ngoại điện, người gật gà một góc, ngoẹo đầu chảy dãi, ngủ say như chết, mình đi vào mà cậu ấy chẳng hề mảy may cảm thấy.
Cô bước qua trước Trương Bảo, chậm rãi đi vào.
Bàn sách bố trí quay mặt về cửa sổ hướng nam, y đưa lưng về phía cô, ngồi dựa bàn đang nâng bút viết gì đó.
Ánh nến bạc từ chiếc đèn bàn lớn sáng sủa, bóng lưng y hết sức chăm chú.
Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn kệ sách, thấy quyển chữ mẫu tập viết vẫn ở đó, hẳn y chưa phát hiện, nhẹ thở phào, nói, “Hai hôm trước ngủ nhiều quá, tối nay ta ngủ không được, tới tìm một quyển sách tiêu khiển.
Lấy xong đi ngay, không quấy rầy điện hạ.”
Y ngừng bút, quay lại, nhìn qua chân bị thương của cô, nói, “Nàng cứ xem đi.”
Khương Hàm Nguyên đi đến trước kệ, ngó sơ, tùy ý lấy một quyển, lập tức đưa tay, lấy quyển chữ mẫu tập viết, chợt nghe sau lưng vang lên giọng y, “Nàng muốn tập viết à?”
Khương Hàm Nguyên ngừng tay.
Quay lại nhìn y.
Thấy y nhìn mình, vẫn cúi đầu cầm bút, đang phê chú trên văn thư gì đấy không rõ.
Thầm hiểu.
Hẳn là y đã xem qua mất rồi.
Thôi, thấy thì đã thấy, cũng không sao.
Cô dứt khoát thoải mái rút ra, nói, “Hôm đấy có mang từ vương phủ đến, rảnh rỗi tập viết theo mẫu, xem như giết thời gian.
Ta không quấy rầy điện hạ nữa.
Không còn sớm, điện hạ cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Cô nói xong toan đi, đã thấy y dùng bút như bay, dường như tăng tốc viết xong chỗ cuối cùng, lập tức gác bút, nói, “Chờ một lát.”
Y thổi thổi mực, đóng quyển, đứng dậy bước tới chỗ cô, đưa tay rút quyển sách cô cầm để che giấu thả lại trên kệ, nói, “Về ngủ thôi, còn xem sách gì nữa.
Đi thôi, ta xong việc rồi, cũng về.”
Khương Hàm Nguyên biết y đã khám phá được việc mình che giấu, không nói không rằng.
Y lại nhìn quyển chữ mẫu và tập viết trên tay kia của cô, mỉm cười nói, “Không phải cố ý muốn xem đồ của nàng.
Là lúc lấy đồ vô ý nhìn thấy.”
Khương Hàm Nguyên cũng mỉm cười đáp: “Không sao.”
“Nếu nàng thật thấy chữ viết này còn có thể miễn cưỡng lọt vào mắt, ta có thể dạy nàng.” Y tiếp tục nói.
Mới đầu Khương Hàm Nguyên không hoàn toàn hiểu ý, giương mắt, bắt gặp đôi mắt nhìn mình thấp thoáng ý cười, bỗng chợt hiểu.
Không ngờ, mẫu chữ khắc cô dùng để tập chép lại lại từ tay y mà ra.
Lại nhớ đến ban nãy mình giấu giếm đều rơi vào mắt y, lòng thầm không khỏi tự thấy xấu hổ và ảo não với chính mình.
“Bia văn này hình như là lúc ta mười sáu tuổi viết cho một viên quan thần khai quốc.
Đã nhiều năm rồi, quên tận bao giờ, nào ngờ lại nhìn thấy.
Tự pháp tất cả cũng là thời gian thôi.
Như ta mấy năm qua bỏ bê tập luyện, trình độ hoang phế, bảo ta viết lại, ta cũng không viết ra được cảm giác năm đó.” Giọng điệu y như nói chuyện phiếm.
Khương Hàm Nguyên vốn cũng là người lòng dạ khoáng đạt, sợi cảm giác ngầm thẹn buồn nản rất nhanh đã bay sạch.
“Điện hạ một ngày trăm công ngàn việc, không dám chiếm dụng thời gian của điện hạ.
Ta từ từ chép mẫu chữ này cũng được rồi, nếu có chỗ không hiểu, ta sẽ đến xin điện hạ thỉnh giáo.”
Y gật đầu: “Cũng được.”
Khương Hàm Nguyên ngừng đoạn, lại nói, “Điện hạ ngươi hôm đó vì tìm ta, còn từng mạo hiểm không để ý khuyên can nhiều lần xuống nước.
Ta còn phải cảm tạ ngài.
Ta cũng muốn cho điện hạ biết, sau này ta chắc chắn sẽ cẩn thận gấp bội, tuyệt đối không dám để điện hạ vì ta mà mạo hiểm thế nữa.”
Y khẽ giật mình, liếc mắt ra ngoại điện, hơi nhíu mày, “Vậy là Trương Bảo bẩm nàng à? Là cậu ta nhiều chuyện!”
Khương Hàm Nguyên còn chưa mở miệng, Trương Bảo đang ngủ vật vờ ngoài kia nghe tên mình trong tai, cậu giật cả mình, mở choàng mắt, chùi nước dãi, lộn từ trên giường xuống, bước nhanh vào trong, “Điện hạ có chuyện gì ạ? Nô tỳ nghe ——” ngẩng lên, nhìn thấy Khương Hàm Nguyên cũng ở đấy, dụi mắt thấy không nhìn lầm, bận bịu chào Vương phi, khom người hành lễ với cô.
Khương Hàm Nguyên bỗng thoáng thấy buồn cười, lập tức nén xuống.
Thúc Thận Huy thì vẻ không vui, quát, “Nô tài ngốc! Ngoài lắm mồm, chỉ biết ngủ!”
Trương Bảo tỉnh hẳn, dọa sợ đến quỳ thụp xuống, “Nô tỳ lắm mồm, còn ham ngủ! Nô tỳ sau này không dám nữa!”
Thúc Thận Huy vứt tên tiểu hầu, vịn Khương Hàm Nguyên đi ra, quay về tẩm điện.
Hai người cùng ngủ lại.
Màn buông, ánh sáng lờ mờ, Khương Hàm Nguyên nhắm mắt, tĩnh tâm chờ ngủ.
Lát sau, bỗng nghe người bên gối mở lời, “Vốn định về vương phủ đợi tinh thần nàng tốt hơn rồi, ta mới nói.”
Khương Hàm Nguyên mở mắt, quay sang nhìn y.
Y nằm ngửa, vẫn nhắm mắt, tiếp tục nói, “Ta muốn xin lỗi nàng về chuyện đêm hôm đó.”
Y cũng mở mắt, xoay mặt về phía cô, hai người nằm trên gối trong bóng đêm lờ nhờ, bốn mắt nhìn nhau.
Khương Hàm Nguyên hiểu lời ám chỉ, tự dưng nhớ lại đêm đó y và mình dây dưa rồi tan trong không vui.
Vốn cũng chẳng mong suy nghĩ nhiều.
Nào ngờ lúc này y lại tự chủ động đề cập.
Tim nàng thoảng như chợt bị thắt lại, nhịp tim dường như cũng ngừng đôi chút.
“Điện hạ không cần…”
“Cần.” Y cắt lời, “Tỉnh rượu rồi ta liền rất hối tiếc.
Nàng yên tâm, sau này không vậy nữa!”
Cô ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn người bên gối.
Y đang nhìn mình, vẻ cực kỳ chân thành.
Cô cảm nhận được tâm tình hối hận trong lời y.
Dường như y và nàng không quen nhìn nhau lâu.
Chốc lát liền quay đầu, khép mắt tiếp tục nói, “Nàng và lệnh tôn đều là người có thể tin cậy, hơn nữa Đại tướng quân còn là trụ cột của triều Ngụy.
Về điểm này, ta tin tưởng vững chắc.
Ta biết hai người và còn cả tướng sĩ dưới trướng, đều hy vọng triều đình sớm ngày xuất binh Bắc phạt.
Ta cũng đã chuẩn bị nhiều năm vì thế.
Ta hứa, nhanh nhất, chỉ cần phía Nam năm nay thu lương đủ kho xong, xuân năm sau là có thể bắt đầu động binh.”
“Ta từng nói ta sẽ đưa nàng về phương nam gặp mẫu phi của ta.
Thật ra ngoài việc nhà, ta cũng muốn mượn cơ hội nam tuần, đốc thúc vụ xuân năm nay của mấy quận quan trọng ở phía nam.
Các vùng sản xuất lương thực các nơi ở Giang Bắc, nếu thu chi cân bằng, nuôi sống con người đủ, là xem như một năm được mùa.
Vùng đất gạo cá phương nam xưa nay đều là chỗ dự trữ quân lương chính.
Hiện giờ lương thảo chuẩn bị cho trận chiến trong kho vẫn còn chưa đủ số, nên mùa thu hoạch quý này của phương nam cực kỳ quan trọng! Cho dù là không có chuyện của nàng, vốn ta cũng phải sớm Nam tuần một chuyến.”
Khương Hàm Nguyên nhìn sườn mặt y, nghe y nói.
“Ta biết nàng ngày đêm ngóng trông quay về, bây giờ đang vào xuân, sao ta lại chưa muốn xuôi nam về thành, là vì còn có một chuyện — “
Y lại mở mắt, xoay qua Khương Hàm Nguyên, “Sắp đến sẽ có cuộc thi Xuân sáu quân của Trường An.
Thực ra cũng không gì, ta có mặt hay không cũng không sao, song cuộc thi Xuân năm nay, sẽ có thủ lĩnh tám bộ liên minh Đại Hách tự mình đến đây triều cống yết kiến.
Bọn hắn đã ở trên đường, ít ngày nữa vào kinh thành.
Ta tối nay đang nhìn văn thư, chính là ven đường châu quận đưa tới công báo, còn có Lễ bộ mô phỏng tiếp đãi sự việc cần giải quyết.”
“Đại Hách tây giáp Bắc Địch, nam giáp Đại Ngụy ta, liên minh tám bộ thực lực không yếu, hiện giờ ông ta cùng Bắc Địch trở mặt, cố ý kết minh với Đại Ngụy ta.
Nếu có thể thành thì tương lai đối với cuộc chiến bắc phạt chúng ta, chớ nói giúp sức, ít nhất cũng đã giảm bớt đi nỗi lo về sau.”
“Vương phi, lần này về rồi, nàng cứ yên tâm nghỉ vài hôm, xong việc này ta lập tức đưa nàng xuôi nam, đợi Mẫu phi gặp nàng rồi, ta tiếp tục tuần duyệt, nàng quay về Nhạn Môn, nhé?”
Khương Hàm Nguyên và y nhìn nhau một lát, từ trên gối chậm rãi ngồi dậy, ngồi quỳ chân trên giường, trịnh trọng thi lễ với nam tử trước mặt.
“Ta hiểu! Ta thay cha và tướng sĩ, cám ơn điện hạ nhiều năm khổ tâm lo tính.
Điện hạ ngài cứ đi đi, bất kể là bao lâu, ta đều sẽ chờ ngài!”
Y không đứng dậy, vẫn nằm đó, chỉ duỗi một tay tới, nhẹ kéo cô về bên gối.
“Nàng không trách ta cản chuyện về bắc của nàng là tốt rồi.
Hai ta vốn là vợ chồng, nào lại khách khí thế, còn hành lễ với ta trên giường nữa.
Nếu để người ngoài biết được, há không cười rớt cả răng?”
Y nói.
Tâm tình xem ra không tệ.
Thậm chí giọng điệu còn có mấy phần ý trêu ghẹo.
Nói thật, ngay phút này tâm tình Nhiếp Chính Vương đúng là không tệ.
Rốt cuộc cũng đã nói với cô những lời ấp ủ trong bụng từ đêm đó, y cảm thấy như mình đã hoàn toàn bước ra khỏi bóng đêm đêm hôm đó.
Y cũng vừa cùng Vương phi mới cưới đạt được tin tưởng lẫn nhau.
Hiệu quả thông gia, thật tốt lạ thường, hơn xa y từng kỳ vọng.
Đương nhiên, ngoại trừ phía y chân thành, bản thân cô con gái Khương gia rất hiểu rõ đại cuộc, cũng liên quan ít nhiều.
Khúc mắc đã giải.
Về sau, y không cần hao tổn nhiều tâm trí suy nghĩ phải làm thế nào để quan hệ giữa y với Vương phi tốt lên.
Y chỉ cần cùng cô tương kính như tân, như lúc này vậy, hài hòa chung sống, chờ đến ngày bắc phạt.
“Nửa đêm, trách ta lại phá nàng nghỉ ngơi.
Nàng ngủ sớm đi.”
Y quan tâm dém góc chăn cho Vương phi.
Khương Hàm Nguyên cười cười với nam tử này, từ từ, nhắm mắt lại.
Một đêm này không nói nữa.
Ngày hôm sau, Khương Hàm Nguyên dậy từ sáng sớm, theo Thúc Thận Huy về Trường An..