Bạn đang đọc Trường Ninh Tướng Quân – Chương 28
ương phi chớ trách
Yến hội nửa đường, Thiếu đế nói mình say rượu buồn ngủ, vậy cũng không tiện hồi cung, Thúc Thận Huy và bọn Hiền Vương sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cậu ở Vương phủ trước.
Thúc Thận Huy tự mình đưa cháu về phòng, thu xếp xong lệnh cho tùy hành của cháu trông coi, sau đó quay về yến đường.
Một lát sau, Trương Bảo vội vàng tìm tới.
Y tưởng con gái Khương gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn phía nữ đường, nào ngờ Trương Bảo nói sau khi cậu ta quay lại thì không thấy Vương phi, ban đầu tưởng ngài đi thay đồ, đợi mãi không thấy quay lại bèn không yên lòng, mời Vĩnh Thái công chúa ngồi cạnh ngài ấy ra, lặng lẽ nghe ngóng.
Công chúa nói, Hoàng đế và Nhiếp Chính Vương bàn việc, phái người gọi ngài ấy đi rồi.
Trương Bảo thầm biết không đúng, quay lại bẩm y.
Phản ứng đầu tiên ngay lúc đó của Thúc Thận Huy chính là Thiếu đế, lại liên tưởng đến chuyện cậu ta bảo say rượu, lập tức chạy tới chỗ cậu nghỉ ngơi.
Quả nhiên, người đã không thấy.
Y còn chưa rõ ý định Thiếu đế đến cùng muốn gì, nhưng theo cảm giác, hẳn là chuyện xấu, nếu làm lớn chuyện, không thể coi thường.
Cũng may Hiền Vương là người một nhà, không cần cố kỵ, lập tức một mình gọi Hiền Vương, khẩn cấp tra hỏi hạ nhân Vương phủ.
May thay, rất nhanh có người nói từng thấy Vương phi đi về phía vườn mai.
Hôm nay ở đó chẳng có người, y càng thêm khẩn trương, biết Thiếu đế không nhẹ không nặng, trước đây hình như còn kín đáo phê bình các loại với con gái Khương gia, sợ ngộ nhỡ nàng ấy có chuyện gì trong tay ngài thì thật không xong, không thể nào lo liệu, lo lắng không thôi, cùng một lão quản sự của Vương phủ, cấp tốc chạy tới.
Phía bên này, không chỉ có mỗi một đám người của y, còn có Vĩnh Thái công chúa.
Trương Bảo đến chỗ nàng nghe ngóng tin tức Nhiếp Chính Vương đi rồi, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng.
Tiểu hầu này là sai sử bên cạnh Nhiếp Chính Vương, nếu thật sự Nhiếp Chính Vương đến gọi Vương phi, sao Trương Bảo có thể không biết, còn muốn đến mình nghe ngóng?
Nàng hâm mộ danh tiếng nữ tướng quân đã lâu, hôm nay gặp mặt càng tin phục, rất có cảm giác hận gặp nhau muộn màng, có phần quan tâm, cộng thêm cũng là người biết chuyện, đứng ngồi không yên, ra ngoài, được hạ nhân báo tin, biết bọn Nhiếp Chính Vương đi vườn mai, dĩ nhiên cũng tìm tới.
Thúc Thận Huy đi đến vườn mai, từ xa nhìn thấy cửa đóng, bên ngoài có tiểu hầu bên cạnh Thiếu đế canh chừng, lại mơ hồ có tiếng la hét vượt tường mà ra, trong lòng biết không ổn, nhưng vẫn ngừng bước, bào quản sự Vương phủ đi cùng và bọn người công chúa đuổi kịp phía sau đừng theo tới, chờ ở đây, một mình bước tới.
Tiểu hầu đang run sợ trong lòng, chợt thấy Nhiếp Chính Vương đến, sợ hãi khôn cùng, cuống quít gõ cửa, lại quỳ thụp xuống đất, tay run đến nỗi không tìm được chìa.
Thúc Thận Huy gấp gáp không thôi, một cước đá tung cửa, cứ thế xông vào.
Mặc dù trên đường đến đây trong lòng đã có dự cảm không tốt.
Nhưng y không ngờ cảnh tượng trước mắt, còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ.
Cây mai gãy ngang, nhánh mai đứt đoạn và tàn hoa rơi đầy đất, bảy tám vệ binh hoàng cung bị thương nhiều mức độ ăn mặc như thị vệ Vương phủ… lăn lộn khắp.
Thị vệ mặt chữ điền thấy y tới, vội quỳ xuống, đám đồng bọn bị thương còn tỉnh táo cũng giãy giụa bò lên, nhịn đau quỳ cả xuống, không dám ngóc đầu nửa phần.
Nhìn thấy cảnh này, Thúc Thận Huy hoàn toàn hiểu.
Ngay một chốc trước ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Thật may mắn, Hoàng đế không có gì đáng ngại, con gái Khương gia cũng không sao!
Rốt cuộc y thoáng thả lỏng thở ra một hơi.
Nàng ấy đứng cạnh Thiếu đế, người vẫn ổn, xem không mất một sợi lông nào, chỉ có… Ánh mắt y lướt qua váy đỏ thạch lựu xắn đến eo kia, còn có lớp váy lót bất ngờ lộ ra ngoài…
Y dừng lại, chưa để ý đến Thiếu đế, bước nhanh tới, dừng trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Khương Hàm Nguyên không trả lời ý quan tâm của y, chỉ chậm rãi thả váy áo, che lại lớp lót.
Y nhìn thấy tấm lụa trắng của cô rớt dưới đất, cất bước định giúp cô cầm lên, cô đã tự đi tới nhặt, phũ mấy đóa mai tàn và bụi đất dính lấy, khoác lên vai, sửa sang tóc mai hơi rối, mới nói: “Ta về yến đường.”
“Ta đưa nàng đi! Hay là nếu nàng cần nghỉ ngơi, ta đưa nàng về Vương phủ trước!” Y đi theo.
“Không cần.
Ta rất ổn.
Nhiếp Chính Vương lo tốt việc của ngài trước đi.” Cô quay lại nói, giọng vô cùng khách khí, nói xong quay đi, bước qua Thiếu đế và đám võ sĩ quỳ dưới đất, đi mất.
Thúc Thận Huy nhìn bóng lưng cô, quay lại nhìn Thiếu đế rũ mắt cụp đầu không nhúc nhích, lúc cô sắp ra đến cửa, mắt khẽ động, hơi chần chừ, ngay sau đó bước nhanh đuổi theo, ngăn cô lại, thấp giọng: “Vương phi chớ trách! Hôm nay đắc tội quá mức, trong lòng ta đã rõ cả.
Ta sẽ xử lý, xong việc, chắc chắn sẽ cho nàng câu trả lời hài lòng.
Nàng đi trước cũng được, lát nữa ta đưa bệ hạ hồi cung, yến xong nàng về Vương phủ trước, xong chuyện ta lập tức về tìm nàng.”
Khương Hàm Nguyên giương mắt, đối mặt ánh mắt người đàn ông này.
Đôi mắt y chăm chú nhìn cô, thần sắc lộ vẻ cực kỳ tha thiết.
Cô và y nhìn nhau chỉ chốc lát, nói: “Ta thật không sao, Nhiếp Chính Vương không cần phải vậy đâu.” Thu mắt, bước ra ngoài.
Thúc Thận Huy đưa mắt nhìn bóng cô lần nữa, chờ bóng người biến mất, người đi rồi, bỗng quay đầu.
Thúc Tiển đang lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén, đột nhiên thấy ngài ấy quay đầu nhìn mình, ánh mắt phóng tới như điện, giật nảy, cuống quít bước đến lấy lòng nói, “Tam hoàng thúc! Ngài đừng nóng giận! Ta có chủ ý này! Không phải cuộc thi xuân lục quân ở kinh thành sắp đến sao, Tam Hoàng thẩm lợi hại thế, lại là nữ tướng quân, đến lúc đó mời thím ấy đi bài binh phán xét, ngài thấy được không…”
Cậu nói, thấy y chỉ chằm chằm nhìn mình đầy nghiêm khắc, chẳng những không dịu lại, trên mặt còn hiện nét giận dữ hiếm thấy, tài khôn vặt ngày thường cuối cùng không thể xài, giọng từ từ thấp xuống.
“Ta… Ta chỉ muốn thử sức thím ấy một lần… Ta không muốn thương tổn thím ấy… Tam hoàng thúc ngài cũng thấy, chẳng ai mang binh khí…”
Cuối cùng cậu ngừng lại, ủ rũ, không dám đối mặt với y, lại cúi đầu không rên tiếng nào nữa.
Thúc Thận Huy bình thường cực hiếm khi tức giận, nhưng ngay lúc này, cơn tức giận của y thực sự không thể kiềm chế nổi, thản nhiên mà lên.
Y hít một hơi, miễn cưỡng đè xuống cơn tức, quét mắt qua y phục trên người Thiếu đế, lạnh lùng nói: “Tới bằng cách nào, thì về phòng như thế, dáng vẻ này của ngài đừng để lọt vào trong tầm mắt kẻ khác! Thay y phục, hồi cung! Chỗ này để thần giải quyết hậu quả.”
“Biết rồi… ban nãy là ta leo tường tới, giờ leo tường quay về phòng…”
Thúc Tiển ngập ngừng, mắt nhìn đám người bị thương đầy đất, quay đầu chạy vào chỗ sâu trong vườn mai.
Thúc Thận Huy chuyển sang một tên cung vệ mặt chữ điền duy nhất có vẻ không bị thương, lệnh hắn theo sau.
Cung vệ tên Cổ Hưu, là đầu lĩnh đám này.
Vừa rồi nhìn thấy cảnh giữa Nhiếp Chính Vương và cô gái kia đã bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra người mình vây công lại chính là nữ tướng quân Nhiếp Chính Vương Vương phi.
Thật ra ngẫm lại là biết, ngoài nữ tướng quân, trong kinh làm gì còn cô gái nào có thể đỡ nổi tám người mình vây công như này.
Ban đầu Thiếu đế không nói hẳn là sợ bọn hắn biết thân phận ngài ấy, không dám hết sức.
Gã vốn đã sợ hãi không thôi, giờ thấy có vẻ Nhiếp Chính Vương cũng không giận chó đánh mèo đám bọn hắn, sau khi cảm kích gặp may mắn xong, ra sức dập đầu với y, lập tức bò dậy vội vội vàng vàng đuổi theo.
Thúc Thận Huy đưa mắt nhìn Thiếu đế rời đi, hỏi người còn quỳ trên đất chuyện vừa qua, nghe xong, đi ra ngoài, gọi quản sự Vương phủ còn chờ bên ngoài đến, chỉ bảo mấy người đó say rượu đánh nhau, mỗi tên đều đổ chút máu, bảo ông sắp xếp chút ít, đưa người ra phủ.
Quản sự mơ hồ suy đoán, chắc là hôm nay Thiếu đế lên cơn nghịch ngợm, hoặc là mạo phạm đến Vương phi.
Dĩ nhiên, đây là chuyện nhất định không thể truyền ra ngoài, luôn mồm xưng vâng, bảo ngài yên tâm.
Dứt lời, ngó đám người trên đất, thầm hít một hơi khí lạnh.
Nếu không phải tận mắt, thực không thể tin được, một mình Vương phi lại đánh một đám hán tử tám thước đông vầy đến chật vật mức đó.
“Vĩnh Thái đâu?” Thúc Thận Huy không gặp chị họ, lại hỏi.
“Vương phi vừa đi ra, công chúa đã đi cùng ngài ấy!”
Thúc Thận Huy trầm ngâm, đoán chừng Vĩnh Thái công chúa hẳn cũng đoán được nội tình, có điều, dù chị ấy tính tình hoạt bát song cũng không phải người không biết nặng nhẹ.
Quay về bảo Trần Luân nhắc nhở chị ấy tí là được.
Ở bàn tiệc nữ đường, Khương Hàm Nguyên quay về, gật đầu thăm hỏi Hiền vương Vương phi rồi về lại chỗ.
Bồ câu sữa gói lá sen nướng củi cây mai dâng trước mặt cô vẫn còn đó.
Người hầu người muốn mở giúp, Lão Vương phi vội nói: “E là đã nguội, nguội sẽ không còn hương vị.
Đừng dùng nữa! Đổi mâm khác đi!” Nói xong, luôn miệng sai người đổi món.
Khương Hàm Nguyên cười nói: “Không sao.
Đi cũng không bao lâu, không cần đổi.” Người hầu theo lời cô, bỏ lá sen, lộ bồ câu sữa bên trong, quả nhiên vẫn còn ấm, tỏa hơi nóng nhè nhẹ.
Lão Vương phi cười nói, “Mau ăn đi! Lần sau gặp Nhiếp Chính Vương, ta sẽ không thể không cậy già mà lên mặt bảo cậu ấy một câu, nàng dâu có tài giỏi cũng không thể làm mệt nàng thế, hỏi quân tình gì chứ! Ăn một bữa cơm cũng không yên.”
Người cùng bàn cười theo, lại nịnh nọt không ngừng.
Thúc Thận Huy trở lại yến đường.
Người bên trong không hề hay biết.
Lão Hiền vương vẫn đang xã giao với khách, thấy y quay về quăng ánh mắt tới hỏi thăm.
Thúc Thận Huy khẽ gật đầu với ông ra hiệu yên tâm, lập tức ngồi vào chỗ.
Rất nhanh, một người hầu trong cung đến, thưa Hoàng đế đã tỉnh, muốn về cung, toàn bộ đám người đứng dậy, gồm cả bên nữ yến đường bên kia, xếp hàng chờ một đường.
Chốc lát, Thiếu đế bãi giá xuất hiện, cúi mắt cúi đầu, trong tiếng cung tiễn sau lưng ra khỏi cổng lớn Vương phủ, leo lên dư xa.
Nhiếp Chính Vương hộ giá đi cùng.
Y đi đến trước cổng chính, quay lại, mắt ngó qua bóng váy lựu đỏ đứng sau đám người kia, lập tức đuổi theo ngự giá rời đi..