Đọc truyện Trường Mộng Lưu Ngân – Chương 9: Tòa án đạo đức
Sinh nhật mười tám tuổi của Đỗ Trường Phong, Lâm Nhiên đã mời Diệp Quán Ngữ tới dự tiệc. Vừa về đến Ly Thành, Diệp Quán Ngữ đã được Lâm Nhiên đích thân đón đến nhà họ Lâm. Bà Lương Hỷ Trân mẹ anh bận bịu tối mắt tối mũi. Bạn của Đỗ Trường Phong cũng đến mười mấy người, thêm cả bạn học của Lâm Nhiên là Lâm Hy, cả một khoảng sân rộng lớn huyên náo ồn ào, một mình bà Hỷ Trân tất bật trong nhà bếp không kịp trở tay, phải gọi thêm hai cô ở bên phố qua giúp. Lâm Sỹ Diên ở Mỹ vẫn chưa về, nhưng lại nhờ người mang một món quà đặc biệt đến tặng con trai nuôi. Đó là một chiếc đàn violon cổ trông rất đẹp. Diệp Quán Ngữ không nhìn ra được giá trị của nó, những người khác cũng vậy. Những Đỗ Trường Phong và Lâm Nhiên là người học nhạc, dĩ nhiên là biết. Đỗ Trường Phong vừa nhìn thấy cây đàn đã luôn miệng kêu “Amen” , rồi nói: “Ông bố đáng mến, bố đã bỏ ra hai triệu đô để tặng con cây đàn này, thà rằng gửi thẳng tiền cho con còn hơn, con có thể đi vòng quanh thế giới, thậm chí đi vài lần cũng chẳng thành vấn đề.”
“Cái đàn nát này mà đáng giá hai triệu đô” Diệp Quán Thanh chỉ vào cây đàn và tặc lưỡi liên hồi.
“Đàn nát? Cho xin đi!” Đỗ Trường Phong giả như té xỉu rồi sau mới giới thiệu lai lịch của chiếc đàn, “Đây là cây đàn cổ Stradivarius, cả thế giới chỉ còn có sáu chiếc thôi, tôi còn không biết ông già làm thế nào mà kiếm được nữa đây này.”
“Stra… Stra gì gì, cái gì?” Mọi người nghe đều có vẻ không hiểu.
“Stradivarius, là tên một nghệ nhân chế tác đàn violon nổi tiếng thế giới, giá trị của mỗi chiếc đàn ông làm đều không ít, trên thế giới đúng thật chỉ còn sáu chiếc thôi. Chiếc đàn này nghe nói đã có hơn ba trăm năm lịch sử rồi.” Lâm Nhiên không hổ là người học nhạc, anh giới thiệu đầu đuôi rõ ràng, rồi lại nói với Đỗ Trường Phong, “Bố tặng em chiếc đàn này là mong em chăm chỉ học tập, đừng lúc nào cũng ra ngoài gây chuyện, em phải làm sao để xứng đáng với cây đàn này…”
“Còn phải xứng đáng với Stradivarius, nếu không ông ấy sẽ bật dậy khỏi mộ để tìm em tính sổ.” Đỗ Trường Phong từ đầu đến cuối đều nói chuyện đùa cợt, nhưng có thể nhìn ra anh rất thích chiếc đàn này, thích đến nổi cả mắt và tay đều không nỡ rời nó. Nhất thời cao hứng, anh lại kéo một khúc đàn cho mọi người nghe.
Ở đây không có mấy người hiểu âm nhạc, nhưng đều bị cuốn hút vào tiếng đàn thiên thai ấy, khúc nhạc vừa dứt tiếng vỗ tay đã ào ào như pháo nổ. Lâm Nhiên hứng chí nên cũng đánh một bản nhạc cho mọi người nghe, tiếng đàn cảm động không khác gì vừa rồi. Diệp Quán Ngữ hỏi anh đây là bản nhạc gì. Lâm Nhiên nói: “Sonata mùa thu”, là Sam sáng tác.”
Điều này khiến Diệp Quán Ngữ rất ngạc nhiên, một chàng trai chẳng hề đứng đắn lại biết viết nhạc?
Rõ ràng Đỗ Trường Phong là Lâm Nhiên là hai người hoàn toàn khác nhau, anh không câu nệ tiểu tiết, thích trêu đùa người khác. Nếu Lâm Nhiên là ánh mặt trời ấm áp chan hòa thì Đỗ Trường Phong chính là một con ngựa đứt cương, không sợ trời không sợ đất, lại rất thích đánh nhau. Điều này lại rất giống với Quán Thanh, lúc nào cũng không yên, không có chuyện thì phải tìm chuyện để gây. Lâm Hy vô tình buột miệng nói, hai tên này nên kết đảng đánh nhau. Nhưng sự khác biệt giữa Đỗ Trường Phong và Diệp Quán Thanh rất rõ, tuy cùng thuộc loại người làm việc không cần suy nghĩ trước sau nhưng Đỗ Trường Phong rõ ràng có khí chất hơn hẳn Quán Thanh, cho dù anh cố ý mặc đồ rách rưới, miệng phì phèo thuốc lá, uống rượu thành bát, lái motor phân khối lớn phóng như tên lửa ngông nghênh trên đường nhưng vẻ mặt vẫn lộ vẻ ngạo nghễ khác thường, người ngoài nhìn anh vẫn thấy dáng vẻ của người làm nghệ thuật.
Hơn nữa, có thể nhìn ra, tình cảm giữa Đỗ Trường Phong và Lâm Nhiên rất sâu đậm. Đỗ Trường Phong đối với Lâm Nhiên không chỉ là tình anh em, mà còn là một sự gắn bó khó thể nói nên lời, Lâm Nhiên như một phần cuộc sống của Trường Phong, thậm chí thống trị cả thế giới của anh. Lời nói của bố nuôi Lâm Sỹ Diên với anh chỉ như gió thoảng bên tai, nhưng lời nói của Lâm Nhiên anh lại nghe theo răm rắp. Lâm Nhiên cũng rất đỗi yêu thương người em trai không cùng huyết thống này, cho dù anh có gây rắc rối gì bên ngoài, Lâm Nhiên cũng đều lặng lẽ đứng ra chịu tất cả, giấu nhẹm những “chiến tích” của em trai với bố đang ở Mỹ. Cho dù bị bố truy cứu anh cũng lấy mình ra làm thân đỡ đạn để bảo vệ em trai mình. Diệp Quán Ngữ thấy sự dung túng ấy của Lâm Nhiên một phần đã hại Đỗ Trường Phong.
Có một chuyện khiến khách khứ phải mắt tròn mắt dẹt trong buổi tiệc hôm ấy là việc Diệp Quán Thanh còn đem cả bạn gái tới. Cô gái có khuôn mặt rất thanh tú, dáng vẻ ngượng ngùng thuần khiết, mái tóc dài đen huyền, khí chất thoát tục, giống như một nhân vật chính bước ra từ trong phim Đài Loan.
“Đây là bạn gái em, tên Lạc Anh.” Diệp Quán Thanh mạnh dạn giới thiệu với dáng vẻ ngạo nghễ, rõ ràng đang muốn khoe với mọi người. Diệp Quán Ngữ rất ngạc nhiên, không ngờ em trai mình lại có bạn gái nhanh như vậy. Thằng nhóc này đúng là có triển vọng, bình thường chỉ thấy đầu óc giản đơn tứ chi phát triển, không ngờ về mặt tình cảm còn nhanh hơn cả anh trai. Bà Lương Hỷ Trân ngược lại, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, có lẽ bà đã biết chuyện này từ lâu, còn có vẻ rất quý cô gái ấy. Bà kéo tay Lạc Anh lại gần mình, cười không biết mỏi miệng. Thư Khang sán tới gần hỏi han: “Dì Trân, con dâu thế nào ạ, lúc nào thì được vào cửa nhà ta đây?”
Khuôn mặt Lạc Anh lúc đó đỏ như gấc.
Cô rất trầm lắng, lúc nghe Lâm Nhiên đánh đàn, cô không nói một lời, chỉ chăm chú nghe anh chơi. Ánh mắt cô xa xăm long lanh như viên ngọc rơi xuống lòng nước, trông vô cùng gợi cảm. Nhưng cô im lặng, không có nghĩa là người khác cũng lặng im, các chàng trai hò hét không ngớt, tất cả mọi sự chú ý đều dồn vào cô. Tất cả đều là những người trẻ tuổi đang độ thanh xuân, con gái luôn là chủ đề nóng trong câu chuyện của cánh mày râu. Trước mặt một cô gái xinh đẹp, ai cũng muốn thể hiện một điều gì đó. Thấy thế, Diệp Quán Thanh lại nhe răng múa võ, nửa đùa nửa thật cảnh cáo anh em: “Đây là bạn gái em, các anh hét gì mà hét? Nghe cho kỹ nhé, ai dám có ý với Lạc Anh của em thì em đánh vỡ đầu người đó!”
Mọi người ngay lập tức lạnh toát người. Có người hỏi: “Lạc Anh, em có em gái không?” khiến mọi người cười vang.
Diệp Quán Thanh tranh phần trả lời: “Lạc Anh không có em gái, Thư Khang có đấy, nghe nói còn có tận ba cô cơ.”
“Woa, thật thế không Thư Khang, có ba em gái?” Mọi người ngay lập tức chuyển tầm ngắm vào Thư Khang, “Đưa đến để mọi người làm quen đi chứ, chắc phải rất xinh nhỉ?”
Thư Khang ức quá liền cốc Quán Thanh một cái: “Thằng khỉ này, đừng có dẫn lửa đến chổ tôi.”
Lâm Nhiên từ nãy giờ đứng một bên quan sát, lúc này mới lên tiếng: “Thư Khang đúng là có ba em gái, nhưng tối chỉ mới gặp hai người, một người tên Thư Tần, một người là Thư Duệ. Thư Tần không chỉ là xinh đẹp bình thường đâu nhé, còn cô em em gái thứ hai thì tôi chưa gặp, nhưng có lẽ chắc cũng chẳng kém cạnh chị.”
“Đúng đúng, Thư Tần xinh đẹp lắm, đúng là tiên nữ giáng trần, các cậu gặp rồi đảm bảo hồn xiêu phách lạc!” Lâm Hy cũng đỡ lời cho anh trai.
Diệp Quán Ngữ cười nói với Thư Khang: “Tốt xấu gì anh cũng phải mang một cô đến chứ, anh xem ở đây có một bầy sói đói đây này…”
“Bậy bạ, em gái tôi lại để nuôi sói à?” Thư Khanh vừa tức vừa buồn cười, rồi chứng thực với mọi người, “Không sai, tôi có ba cô em gái, em gái lớn là Thư Tần, cũng đang học đàn, vừa được đến học viện âm nhạc, em gái thứ hai học ở trường nữ sinh Mary, em út còn đang học tiểu học, Nhưng tất cả các cậu đều không có phần đâu, muốn làm con rể nhà họ Thư thì phải có bản lĩnh mới được…” Nói rồi lại dồn ánh mắt sang Lâm Nhiên, vẻ mặt giả vờ nghiêm túc, “Ừm, Lâm Nhiên thì lại nằm trong phạm vi tôi có thể suy nghĩ, em gái lớn của tôi cũng rất thích cậu, hơn nữa cùng là học đàn, có ngôn ngữ chung đấy…”
Thế là hàng trăm ánh mắt lại đổ dồn sang phía Lâm Nhiên.
“Lâm Nhiên, cậu chơi đòn ngầm từ lúc nào rồi hả?”
“Thật chẳng ra làm sao, tốt xấu gì cũng cho anh em có cơ hội cạnh tranh công bằng chứ!”
“Đúng vậy, đừng tưởng cậu đẹp trai, biết đánh đàn là có thể nhanh chân giành trước nhé…”
Lâm Nhiên cuống quýt xin tha: “Các cậu đừng có nhắm vào tôi, tôi chỉ coi Thư Tần là em gái thôi, nhỏ như vậy, làm sao có thể được.” Thư Khang cười ha hả nói: “Chuẩn bị người lựa chọn mà, mọi người đều có ý làm con rể nhà họ Thư thì vẫn còn cơ hội đăng kí đấy, nhưng vẫn là câu nói đó, phải có bản lĩnh thật sự cơ.”
Ngay lập tức có một loạt người giơ cao tay, chỉ có Diệp Quán Ngữ và Đỗ Trường Phong án binh bất động. Có người tinh mắt thắc mắc ngay: “Sao các anh không giơ tay?” Đỗ Trường Phong buông một câu gỏn lọn: “Tôi phải xem hàng thật đã. Nghe thế Thư Khang lao bổ qua làm bộ muốn bóp chết anh, Đỗ Trường Phong vội trốn ngay sau lưng Lâm Nhiên, “Em không thể tranh với anh trai em được, nếu anh có lòng muốn em làm em rể của anh thì chẳng phải còn hai cô em nữa mà. Cô học tiểu học thì thôi, cô học ở trường Mary thì để cho em đi, trường đó em từng tới rồi, nhắm mắt vào cũng toàn thấy mỹ nữ thôi…”
“Tôi thèm vào, cái tính của cậu sao tôi lại gả em gái cho được?” Thư Khang nghiến chặt răng, xoay đầu lại hỏi Diệp Quán Ngữ: “Quán Ngữ, sao cậu không giơ tay? Không thích em gái tôi à?”
“Không phải, tôi không muốn tranh với Lâm Nhiên, hơn nữa tôi cảm thấy cô em gái thứ hai của anh chắc cũng tốt.”
“Cho xin đi, nó còn đang học cấp hai đấy! Cậu còn lớn hơn Lâm Nhiên bốn, năm tuổi, lớn hơn em tôi một giáp đấy, tên này, trâu già thích gặm cỏ non hay sao?” Đổ Trường Phong như tìm được đồng minh, lập tức chạy sang bên Diệp Quán Ngữ: “Chuẩn bị làm người được lựa chọn! Chúng là đều là người được lựa chọn! Quán Ngữ thì tôi không dám đảm bảo, nhưng em có thể bảo đảm là trước khi cưới em gái anh, em tuyệt đối giữ thân như ngọc…”
Một đám người bổ về hướng Đỗ Trường Phong.
…
Rất nhiều chuyện trên đời này đều có bước dạo đầu.
Rất nhiều năm sau khi nhớ lại những chuyện mở đầu ấy, Diệp Quán Ngữ vẫn thường thở dài không ngớt, chỉ trách số phận quá vô tình, vốn dĩ còn là anh em tốt với nhau nhưng số phận lại sắp đặt cho họ thật nhiều chuyện, không ai thoát khỏi, không thể may mắn tránh ra. Một người đã nhảy vào trong đó, những người phía sau có cản cũng không được, bi kịch cũng không thể tránh.
Ngọn nguồn của bi kịch bắt đầu từ Lạc Anh. Diệp Quán Thanh vì tính tình nóng nảy, hai người còn tốt với nhau chưa được bao lâu thì Lạc Anh nói lời chia tay. Quán Thanh nào chịu bỏ qua, cứ bám theo Lạc Anh, sau đó lại phát hiện Lạc Anh đã rơi vào vòng tay của Lâm Nhiên, thế là anh em trở mặt, Quán Thanh rời khỏi nhà họ Lâm còn kéo cả mẹ về. Những người anh em vốn rất thân thiết bỗng chốc trở thành xa lạ. Lâm Nhiên có ý muốn hòa giải, nhưng lại bị Quán Thanh từ chối thẳng thừng, anh tìm đến Diệp Quán Ngữ, nói không phải bản thân cố ý rơi vào hoàn cảnh này, là vì Lạc Anh thấy không hợp với Quán Thanh, chủ động đến gần anh nên anh mới chấp nhận. Diệp Quán Ngữ không tiện nói gì, chỉ nói một câu nhưng trúng tim đen của anh: “Nhưng chắc chắn cậu đã thích Lạc Anh lâu rồi, đúng không?”
Lâm Nhiên gật đầu, hoàn toàn khôn phủ nhận. “Nhưng mà, nếu họ không chia tay, em cũng sẽ không xen vào.” Lâm Nhiên kiên trì nói mình vô tội, cho rằng anh không phải nguyên nhân khiến mối quan hệ của Quán Thanh và Lạc Anh đổ vỡ.
Thế nhưng, Diệp Quán Ngữ không nghĩ như vậy.
“Lâm Nhiên, tôi không có ý trách cậu, dù gì đây cũng là lựa chọn của Lạc Anh. Nhưng điều tôi muốn nói là, em trai của tôi tôi hiểu nhất, nó không được giáo dục tốt như các anh, nhà chúng tôi cũng không có địa vị như nhà anh. Hơn nữa, điều mấu chốt là Quán Thanh chỉ là một sinh viên học bóng rổ ở trường thể thao, tiền đồ rất mờ mịt, dù nó có thể lấy được Lạc Anh thì cũng không thể cho cô ấy một cuộc sống tốt. Nhưng cậu thì khác, cậu có tất cả mọi thứ mà mọi cô gái đều ngưỡng mộ. Ý tôi muốn nói là, khi cậu và Quán Thanh đứng bên cạnh nhau, Quán Thanh hoàn toàn không có ưu điểm gì để cạnh tranh với cậu.”
Lâm Nhiên á khẩu không nói được lời nào.
Diệp Quán Ngữ lại tư lự nói: “Tôi không thể phấn xét tình cảm của các cậu, nói gì cũng không phải, đều không công bằng. Nhưng điều tôi muốn nhắc cậu là liệu mà giải quyết, đừng làm gì hấp tấp, đến lúc gây rắc rối thì không ai giúp cậu thu dọn đâu.”
“Xin lỗi Quán Ngữ, tôi…”
“Cậu không cần nói xin lỗi với tôi, cậu không làm gì sai, hãy nghĩ xem làm cách nào để an ủi Quán Thanh trước đi. Tính thằng nhóc đấy nóng nảy, bị kích động thì làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả đâu.”
“Tôi sẽ làm như vậy, cho dù cậu ấy có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ cố gắng đáp ứng…”
“Nếu nó chỉ muốn đòi Lạc Anh thì sao?”
“…”
Lâm Nhiên lại rơi vào im lặng. Diệp Quán Ngữ xua tay, không muốn nói gì thêm, chỉ là dặn Lâm Nhiên đừng làm Quán Thanh bị tổn thương, vì anh chỉ có mỗi người em trai này.
“Nếu như nó bị bất cứ tổn thương gì, Lâm Nhiên, đừng trách chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể giữ.” Diệp Quán Ngữ chân thành nói. Lâm Nhiên hiểu rõ từng lời Diệp Quán Ngữ, lễ độ đáp: “Dĩ nhiên rồi, tôi biết bản thân nên làm gì.”
Thế nhưng, diễn biến sự việc lại không nằm trong tầm kiểm soát của hai người. Một buổi tối hai tháng sau, Diệp Quán Ngữ đang tính toán trong xưởng, ông chủ đột nhiên đến tìm anh, nói là có người tìm. Anh chạy ra ngoài xem thì lại là bác Lâm Duy của Lâm Nhiên. Ông do dự rất lâu, rồi báo tin dữ vô cùng choáng váng với anh: “Vừa rồi ở bên Ly Thành gọi điện tới, muốn tôi chạy qua đưa cậu về, em, em trai cậu… có chuyện rồi..”
Mười bảy năm sau, Lâm Duy đã là người thiên cổ, nhà thờ được xây dựng ngay ở trong khu Tây Uyển của ông. Lễ truy điệu trong ba ngày. Họ hàng thân thích gần xa và những đồng nghiệp, cộng sự, bạn bè của Lâm Duy cũng như học sinh của ông đều đến viếng. Còn cả ban ngành chính phủ và giới tư pháp cũng cử người đến an ủi gia quyến. Nhưng nhiều nhất lại là những người bình thường được luật sự Lâm giúp đỡ, lời chia buồn bắt đầu từ trong linh đường ra đến bên ngoài, những người đó đến từ khắp nơi, hoặc khóc lóc trong linh đường, hoặc ôm mặt khóc, có người quỳ mãi không chịu đứng dậy. Những hành động đầy nghĩa cử của Lâm Duy lúc sinh tiền giúp người yếu thế kiện tụng lúc này mới được sáng tỏ, tình cảnh đó thật khiến người khác không không khỏi động lòng.
“Người tốt ơi…” Những người được cứu giúp khóc vật vã trước linh cữu Lâm Duy.
Ngoài Lâm Sỹ Diên, không ai hiểu được nguyên nhân trong đó.
Đỗ Trường Phong thì tỏ ra rất bất ngờ: “Không ngờ bác lại trượng nghĩa như vậy…”
“Còn không phải vì con!” Lâm Sỹ Diên tinh thần hoảng hốt, chỉ biết thở dài, “Ông ấy vì chuộc tội cho con, chuộc tội cho mình, cũng là chuộc tội cho nhà họ Lâm…”
Đỗ Trường Phong cúi thấp đầu, Lâm Hy vỗ vai anh: “Chúng ta sẽ mãi mãi ghi nhớ lòng tốt của bác.”
Đỗ Trường Phong gật đầu, trong lòng chợt tràn ra nỗi buồn khó tả. Hai anh em giữ linh cữu hai đêm, sang đến ngày thứ ba thì không thể trụ thêm được nên đành phải đến chung cư của Đỗ Trường Phong ở Đồng Thành nghỉ ngơi. Vi Minh Luân cũng ở với họ một đêm, mắt anh díu đờ lại, vừa vào cửa đã nhanh chân chiếm lấy vị trí tốt nhất ở sô pha rồi chìm vào giấc ngủ.
“Lúc bình thường chơi mãi chẳng thấy anh mệt như vậy.” Đỗ Trường Phong thức trứng khiến hai mắt đổ lựng, cửa cũng quên khóa, sà xuống sô pha.
“Có cái gì ăn không, đói chết đi được.” Lâm Hy hỏi.
“Anh không muốn ăn, anh muốn phụ nữ.” Đỗ Trường Phong càu nhàu.
Vi Minh Luân phì cười, hiển nhiên vẫn chưa ngủ hẳn.
“Anh cười cái gì, muốn phụ nữ là điều rất bình thường.” Đỗ Trường Phong cũng đói cồn cào, bụng kêu ùng ục, liền bò dậy tìm đồ ăn trong tủ lạnh, “Từ khi ở cùng Thư Mạn, lâu lắm rồi tôi chưa chạm vào phụ nữ đấy, hoàn toàn cai sắc rồi..”
Lâm Hy ngạc nhiên: “Bây giờ anh ở cùng Thư Mạn?”
“Đừng nghe anh ta chém gió, còn chẳng ra đâu vào đâu.” Vi Minh Luân rất rõ tình hình đáp.
Đỗ Trường Phong lấy ra mấy miếng dăm bông và vài lon bia, ba hoa: “Chỉ có mỗi thế này, gom lại ăn đi.” Nói rồi lại ngồi xuống sô pha, mở hai lon bia, một đưa cho Lâm Hy, một đưa Vi Minh Luân, rồi lại bật cho mình một lon, sau đó xé dăm bông ra nhai ngấu nghiến, miệng nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói: “Tôi rất có lòng tin với bản thân.”
“Thái độ của anh với cô ấy thì sao?” Vi Minh Luân cũng đang ăn, từ trước đến giờ chưa từng ăn dăm bông nào ngon như vậy, đúng là lúc đói ăn gì cũng ngon, “Chẳng phải lúc nào anh cũng muốn trả thù cô ấy sao, đừng như vậy, cô ấy vô tội, lại bệnh nặng như thế…”
“Báo thù? Anh hai, anh không ngu ngốc như vậy chứ?” Lâm Hy không ăn cùng hai người, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Đỗ Trường Phong.
Đỗ Trường Phong ậm ờ: “Lúc bắt đầu thì… Nhưng bây giờ…”
Lâm Hy nhắc nhở anh: “Cẩn thận, để Thư Khang biết được, anh ấy sẽ liều mạng với anh đấy. Anh ấy đã mất đi một người em gái, sẽ không để như thế với Thư Mạn đâu.”
“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.” Đỗ Trường Phong đưa dăm bông cho Lâm Hy, “Em cũng ăn đi.”
“Đồ ăn vớ vẫn, em không ăn.” Lâm Hy là bác sĩ, rất chú trọng việc ăn uống, lại rất ưa sạch sẽ, tuyệt nhiên sẽ không ăn thức ăn đã để không biết bao lâu trong tủ lạnh vào bụng mình. Cuộc sống của anh luôn tỉ mỉ như vậy, bao gồm cả bề ngoài. Trông giữ linh cữu bác hai đêm, trong khi Đỗ Trường Phong râu ria lởm chởm, quần áo nhăn nheo còn Lâm Hy vẫn áo quần chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, đứng ngồi thẳng tắp, dáng điệu cử chỉ không khác một nhà quý tộc.
Đỗ Trường Phong nhìn thế không thuận mắt mình: “Hy này, lúc nào em cũng trói buộc mình như vậy, không khó chịu à? Anh không tin mày với vợ mày lúc làm việc với nhau cũng áo quần chỉnh chu như thế đâu nhé…”
Vi Minh Luân phụt một tiếng, thiếu chút nữa thì bị nghẹn.
Lâm Hy vấn lại anh: “Anh chưa nhìn thấy bao giờ, sao anh biết lúc em với Uyển Thanh làm việc sẽ thế nào…”
Vi Minh Luân cố gắng nhịn cười, rồi quay lại nhìn Đỗ Trường Phong nói: “Sam, chuyện này cậu sai rồi, người bề ngoài càng nghiêm chỉnh thì trên giường càng phóng túng, giống như hổ vồ vuốt sói ấy, không tin cậu có thể hỏi Lâm Hy…”
Lâm Hy cuối cùng cũng không nhịn được cười, cho dù cười cũng rất biết cách khống chế. Đỗ Trường Phong đồng tình nói: “Đúng vậy, anh thấy tôi bề ngoài vô lại, nhưng lại rất có quy tắc với phụ nữ, quen Thư Mạn lâu như vậy, tôi vẫn luôn giữ thân như ngọc…”
“Rốt cuộc cậu cũng biết mình vô lại!” Vi Minh Luân vừa nói, vừa tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Lâm Hy lấy lại vẻ nghiêm túc: “Em khuyên anh đừng nên động tới Thư Mạn, đã xảy ra quá nhiều chuyện. Quan hệ hai nhà Thư, Lâm đến bây giờ vẫn chưa thể khăng khít lại, anh đừng rắc muối thêm vào vết thương của mọi người.”
“Chuyện của anh và Thư Mạn không liên quan đến quá khứ.”
“Đừng tự lừa mình lừa người nữa, anh hai!” Lâm Hy chọc ngay vào yếu huyệt của Trường Phong.
“Được rồi, được rồi, anh tiếp cận cô ấy vì Lâm Nhiên, vậy thì sao? Anh thay Lâm Nhiên yêu cô ấy không được sao? Ở đâu ra mà lắm lời thế…” Tính tình cộc cằn của Đỗ Trường Phong bắt đầu trỗi dậy.
“Anh Lâm Nhiên nếu biết được cũng sẽ không cho phép đâu.”
“Không cho phép? Đỗ Trường Phong này làm việc gì chưa từng cần được người khác cho phép…”
“Sao anh vẫn ngang ngược như vậy chứ?”
…
“Thư… Thư Mạn…”
Vi Minh Luân bỗng từ sô pha ngồi dậy.
Lâm Hy và Đỗ Trường Phong ngây người ra, nhìn theo hướng Vi Minh Luân chỉ ra cửa, ngay lập tức đờ người. Cửa vẫn mở, Thư Mạn không biết đã vào từ bao giờ mà mọi người không hề biết. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt đen láy mòng mọng nước, thân thể yếu ớt của cô lảo đảo, dường như đang cố gắng khống chế bản thân.
Đỗ Trường Phong chột dạ đứng bật dậy: “Thư Mạn, sao cô lại qua đây?”
Thư Mạn nhìn thẳng vào anh, ánh mắt buốt lạnh như tảng băng đá ngàn năm: “Quả nhiên là vậy, anh không có ý tốt, các anh đều không có ý tốt…”
“Cô hiểu lầm rồi, không phải như cô nghĩ đâu.” Đỗ Trường Phong vội vàng giải thích.
“Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh!” Thư Mạn buông ra một câu rồi chạy băng ra cửa. Đỗ Trường Phong vẫn đang ngây người, khi hoàn hồn lại đuổi theo thì Thư Mạn đã vào trong thang máy.
Thế là hết! Lòng tin tưởng khó khăn lắm mới xây dựng được trong chớp mắt đã sụp đổ. Đỗ Trường Phong choáng váng hết cả đầu óc, không phải chỉ đơn giản vì anh đói. Anh dựa vào vách tường được lát đá Đại Lý băng lạnh, chỉ hận rằng mình không thể đập đầu chết tươi.
“Anh hai!” Lâm Hy cũng chạy đuổi theo ra ngoài, tay cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt: “Nhanh! Bố gọi điện tới, bên đó xảy ra chuyện rồi…”
Phòng khách nhà họ Lâm.
Một sự xa hoa trống rỗng. Căn phòng trải tuổi cùng năm tháng, khiến người khác có cảm tưởng mình như đang bước vào một viện bảo tàng. Nét xưa cũ và đồ sộ của nó chẳng khác nào một cung điện, đồ dùng trong nhà đều đã cũ, lò sưởi đang rừng rực lửa, thảm trải màu xám nhạt được phủ ở mỗi góc phòng. Sắc trời đã ngã tàn, trong phòng lại chưa bật đèn, ánh lửa trong lò sưởi hắt lên vách tường khiến khuôn mặt của mỗi người đều chập chờn trong bóng tối, không nhìn rõ ai. Mọi người đều có mặt trừ bà Phùng Tương Bình, vợ của Lâm Duy. Bà đã quá suy sụp sau một cú sốc lớn. Bầu không khí trong phòng ngột ngạt nặng nề như sắp có một trận cuồng phong ập tới. Lưu Yến cũng vừa từ nước ngoài về, mặc cả một bộ đồ đen ngồi co lại bất động trên sô pha. Sắc mặt bà trắng bệch, đôi mắt sâu hoắm như bị ai đó lấy đi hồn phách, cả người đờ đẫn. Lâm Sỹ Diên nhìn vợ mà vô cùng lo lắng, dường như ông lại nhìn thấy sự suy sụp của bà hồi Lâm Nhiên qua đời. Ông nghĩ có thể là do bầu không khí hiện tại khiến bà đau buồn như vậy, sự ra đi đột ngột của Lâm Nhiên khiến Lưu Yến cảm thấy tất cả đều thế, nỗi đau cũ lại bồi thêm vào vết thương mới, tuy rằng ngày thường quan hệ của Lưu Yến và Lâm Duy không được mật thiết, nhưng nói thế nào thì họ cũng là người một nhà. Một người đang sống sờ sờ như vậy mà nói chết là chết, dễ khiến nỗi đau mất con đã qua năm năm nay của bà một lần nữa trỗi dậy.
Lúc này, Lâm Hy tức tưởi đẩy cửa vào, thở dốc nhìn mọi người: “Rốt cuộc là chuyện gì?” Đỗ Trường Phong cũng theo sát anh bước vào nhà.
Lâm Sỹ Diên nhìn thấy hai người con trai của mình đã trở về, thở dài nói: “Hung thủ được thả rồi.”
“Ai, ai được thả?” Lâm Hy vẫn không hiểu. Đỗ Trường Phong cũng giật bắn mình, trợn tròn mắt nhìn bố.
Ánh mắt Lâm Sỹ Diên bắt đầu có dấu hiệu hoảng loạn: “Kẻ đã giết bác của con”
“Tại sao?”
“Tại sao?”
Cả Lâm Hy và Đỗ Trường Phong cùng lên tiếng hỏi.
Lâm Sỹ Diên tần ngần không biết nên trả lời thế nào.
“Bố, bố nói đi, sao lại thả?” Đỗ Trường Phong nôn nóng.
“Bởi vì, cảnh sát đã giám định, hung thủ… là một bệnh nhân thần kinh…”
Sắc mặt Đỗ Trường Phong sa sầm lại. Lâm Hy cũng há hốc miệng không nói ra lời.
Lâm Sỹ Diên lại nói: “Tối hôm xảy ra chuyện, bác con về nhà ở Đồng Thành, trên cầu gặp một kẻ điên cầm dao đi dọa người qua đường, bác con xuống xe ngăn cản, kết quả… bị hắn đâm liền cho mười một nhát… Kẻ điên lúc đó chạy mất, nhưng rất nhanh đã bị người chứng kiến phát hiện, cảnh sát dễ dàng bắt được, nhưng người này thần trí không được bình thường, không ai ngờ đột nhiên hắn lại ra tay giết người…” Lâm Sỹ Diên đờ đẫn nhìn về cây ngô đồng xác xơ trong vườn, vẻ mặt suy nhược, “Cuối cùng anh đã ra tay rồi, mười bảy năm, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi…”
“Có lẽ nào chỉ là sự trùng hợp?” Đỗ Trường Phong vẫn muốn lừa người lừa mình.
“Làm sao có thể là trùng hợp? Mà lại chính là một bệnh nhân tâm thần…” Lâm Sỹ Diên nói.
Sắc mặt Đỗ Trường Phong từ xám xịt chuyển sang tái ngắt: “Có giỏi thì cứ nhằm vào con! Sao lại giết người vô tội?”
“Vô tội! Người năm đó biện hộ cho con vô tội chính là bác con đấy…” Lâm Sỹ Nhiên ôm mặt đau đớn như không còn thiết sống. Lưu Yến ở bên cạnh lúc này chợt bật dậy khỏi sô pha hoảng loạn hét lên: “Báo ứng! Tất cả đều là báo ứng! Lúc đầu tôi đã nói, kêu các người đừng làm, các người không tin! Đây mới chỉ là bắt đầu, báo ứng sẽ còn ở đằng sau nữa, còn ở đằng sau nữa…”
Lâm Sỹ Diên trợn tròn mắt nhìn người vợ đang vô cùng hoảng loạn của mình, á khẩu không nói được lời nào.
“Con đi tìm nó!” Đỗ Trường Phong quay đầu lao ra khỏi Phong khách.
“Quay lại!” Lâm Sỹ Diên đứng dậy quát.
“Anh, anh đừng kích động…” Lâm Hy cũng gọi giật lại.
Đỗ Trường Phong như không nghe thấy gì, nhảy lên xe lao vút ra khỏi vườn.
Cửa xe vẫn đang mở, anh nghe thấy có tiếng gió rít bên tai.
Tận đáy lòng, Đỗ Trường Phong như đang có những tia lửa bốc cháy phừng phừng, khiến ruột gan anh đau đớn như đang bị thiêu đốt. Anh biết anh ta sẽ tới, nhất định sẽ tới, anh sớm đã chuẩn bị đón chờ những lưỡi dao báo thù của anh ta, nhưng không ngờ lưỡi dao ấy không nhắm vào anh mà lại hướng vào người thân bên cạnh anh. Điều này khiến anh còn đau khổ hơn chính mình bị trăm nghìn vết dao đâm! Vừa nghĩ tới đây, lòng anh lại thấy nhộn nhạo, khí huyết dồn lên, anh cảm tưởng đầu mình như có cả một thùng thuốc nổ đang xì khói, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Không! Anh không thể để bi kịch tiếp diễn. Thà chết vinh còn hơn sống nhục. Anh đã chờ đợi mười bảy năm, cho dù thế nào cũng không nên có kết cục này!
Diệp Quán Ngữ gặp Lâm Duy lần đầu tiên vào buổi tối hôm anh đi leo núi với Lâm Nhiên. Lâm Nhiên đưa anh đến nhà bác ăn tối, Thư Khang cũng đi tới đó. Bác của Lâm Nhiên chính là Lâm Duy, đó là lần đầu tiên Diệp Quán Ngữ gặp ông. Khác với người luật sư trong tưởng tượng của anh, Lâm Duy tính tình khoáng đạt, rất giỏi nói chuyện, có lẽ cũng vì ông là luật sư nên nói gì cũng thao thao bất tuyệt nhưng rất lôi cuốn, đầy thuyết phục. Lâm Nhiên cười nói bác bị bệnh nghề nghiệp, muốn bác sĩ Thư Khang chữa giúp. Thư Khang nói, dao phẫu thuật của anh chỉ cắt được những khối u ác tính chứ chưa thử cắt lưỡi bao giờ.
Lâm Duy nghe vậy cười nói: “Cháu đúng là có thể suy nghĩ việc giúp bác cắt cái lưỡi này đi đấy. Rất nhiều người ghét cái lưỡi này của bác, nói bác vừa mở miệng là thế nào cũng có người bị lôi xềnh xệch vào bóc lịch trong nhà đá. Bản thân bác cũng ghét cái lưỡi này, vô tội hay có tội, đôi khi đúng là rất khó xác định..”
“Không phải chứ, bác là luật sư, có tội hay không dĩ nhiên bác nói là được”. Thư Khang không hiểu nói.
Lâm Duy ngay lúc đó ngập ngừng, lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Các cháu vẫn chưa thể hiểu đâu, ý của bác là, có rất nhiều lúc, bác có thể lấy lập trường công chính để định tội cho người bị tình nghi, nhưng có những lúc, bản thân cũng phải cúi đầu trước pháp luật…”
“Nghĩa là thế nào ạ?” Lâm Nhiên không hiểu.
“Chính là phải làm trái với lương tâm mình, định tội cho người vô tội, khiến người có tội trở thành vô tội”.
Một câu nói thôi mà khiến ai nấy đều sửng sốt.
Người nói câu này không phải ai khác, chính là Diệp Quán Ngữ vẫn im lặng từ nãy giờ. Lâm Duy ngay lập tức có cái nhìn khác với chàng trai trẻ tuổi này: “Cháu cho rằng như vậy sao?”
“Dĩ nhiên lời bác nói chính là ý này. Cúi đầu trước pháp luật chính là cúi đầu trước lương tâm của mình, vì luật sư đại diện cho sự công bằng, trước pháp luật công bằng, bác biết rõ là vô tội nhưng vẫn định tội cho người bị tình nghi, dĩ nhiên lương tâm không thể thoải mái được. Đây cũng là điều bình thường. Kẻ thù lớn nhất của con người chính là bản thân mình, có lúc, chúng ta lại bị chính bản thân mình đánh gục.” Diệp Quán Ngữ rành rọt.
“Cháu nói không sai, nhưng mà cái gọi là pháp luật cũng không phải vẹn toàn, rất nhiều chuyện trên đời cũng không phải cứ ở tòa án là có thể phán xét được. Ví dụ như đạo đức, có một số kẻ phạm tội ở tòa án không thể nào xét xử được thì chỉ có thể để nó chịu sự xét xử của tòa án lương tâm, còn về việc anh ta có bằng lòng hay không, cũng vẫn chỉ giới hạn ở ý thức đạo đức của cá nhân anh ta.”
“Bác đang lãng tránh sang chuyện khác.” Diệp Quán Ngữ đánh đúng vào yếu huyệt.
“Bác không lảng tránh, ý của bác là, có những tội ác không thể nào phán định ở trên tòa án, cho dù có thể cũng có nguyên nhân không thể nào xét định được. Thời gian, có lúc cũng là một sự phán xét.”
“Sai, tội ác sẽ không thể nào mài mòn theo thời gian.”
“Bác, bác nói là thời gian có thể khiến một số tội lỗi nào đó trên đời…”
“Thế nào ạ?” Diệp Quán Ngữ dồn dập hỏi.
Lâm Duy sững người, bật cười: “Thằng nhóc này, thích hỏi mọi vấn đề đến cùng nhỉ, tinh thần tốt đấy! Nhưng mà cháu vẫn còn trẻ, đến tầm tuổi bác thì cháu sẽ hiểu, pháp luật đứng trước lương tri hay đạo đức, hoàn toàn không có tác dụng phán xét. Pháp luật phán xét một người nào đó vô tội, nhưng về mặt đạo đức người này có thể đã phạm vào một tội lớn tày trời. Nếu tình huống như vậy thì thông thường chỉ có thể để thời gian phán xét anh ta, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, cho dù đến lúc chết anh ta mới nhận ra mình có tội, đó cũng là một sự phán xét rồi.”
“Thật ạ?”
“Đúng vậy.”
Diệp Quán Ngữ lúc này mới suy nghĩ rồi gật gù.
Lâm Duy lòng thầm đánh giá lại chàng trai trẻ tuổi này, ông cảm thấy trên người chàng trai nghèo khổ ấy có một sức mạnh tinh thần khiến người khác khiếp sợ. Đó là điều mà người ở tầm tuổi anh không nên có. Ông không thể không có cái nhìn khác với chàng trai trẻ này. Lúc đó, Lâm Duy bắt tay Diệp Quán Ngữ nói: “Chàng trai trẻ, tương lai sau này của cháu sẽ rất xán lạn, bác dám đảm bảo như vậy!”
“Sao bác lại thấy vậy?” Diệp Quán Ngữ từ tốn hỏi.
“Cảm giác thấy thế!” Ánh mắt Lâm Duy lấp láy, “Chỉ là cảm thấy, cháu có một thứ sức mạnh khiến người khác phải kính sợ. Tuy rằng cháu còn rất trẻ, nhưng điều này không liên quan gì đến tuổi tác, hy vọng sau này chúng ta sẽ trở thành bạn bè.”
Lâm Nhiên ngay lập tức dị nghị: “Bác ơi, bác nói không đúng rồi. Hình như cháu có nghe bác nói qua, cảm giác không thể quyết định kết quả trên tòa án. Thứ quyết định kết quả là bằng chứng.”
“Thằng khỉ, ở chỗ bác có phải là tòa án đâu.” Lâm Duy cười rồi lại nói tiếp với Diệp Quán Ngữ: “Nếu cháu không chê thì sau này năng đến chỗ bác chơi, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với bác…”
“Cháu lại không dám đến tìm bác đâu.” Diệp Quán Ngữ cười đáp.
“Tại sao?”
“Cháu không hy vọng có rắc rối như vậy.” Ý của Diệp Quán Ngữ là anh không muốn dây dưa đến kiện tụng, Lâm Duy ngay lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, hy vọng chúng ta không gặp hau trên tòa án.”
“Dĩ nhiên rồi, cháu nghèo lắm, không mời nổi luật sư đâu.”
Lúc đó Thư Khang mới xen vào một câu: “Nếu thật sự có ngày đó, lưỡi của bác Lâm phải công bằng mới được.”
“Thế nào, bác không công bằng thì cháu cắt cái lưỡi của bác thật à?” Lâm Duy bị mấy chàng trai trêu đến cười ngặt nghẽo.
Diệp Quán Ngữ lại nghiêm túc nói: “Không sợ! Pháp luật không phán xử được bác, thì tòa án đạo đức sẽ phán xét bác mà.”
“Ha ha ha…” Lâm Duy dấm dứ sang Diệp Quán Ngữ một cái, “Thằng nhóc này đúng là giỏi, học cái thực hành ngay.”
“Nhưng cháu không mong có ngày đó.”
“Bác cũng vậy.”
Thế nhưng thế sự khó lường, sự tàn khốc của số phận hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của Diệp Quán Ngữ. Ngày Lâm Duy chạy tới xưởng tìm anh, nói với anh Quán Thanh xảy ra chuyện, anh còn nghĩ mọi chuyện thật đơn giản, tưởng rằng em trai “có chuyện” chắc lại chỉ là đánh nhau, không phải là bị đánh cho thương tích thì là đánh người khác bị thương, không thể có điều gì khác ngoài hai tình huống ấy. Nhưng khi anh vừa về đến Ly Thành ngay trong đếm ấy, thứ nhìn thấy lại là thi thể lạnh ngắt cứng đờ của Quán Thanh đang nằm im lìm trong nhà xác, im lìm như đang ngủ.
Lương Hỷ Trân mấy lần ngất xỉu, cuối cùng trở thành người thần trí không bình thường, lúc tỉnh lúc mê, lúc không phát tác thì còn may, chứ khi vừa phát tác thì không nhận ra cả người thân. Vụ kiện kéo dài đến ba tháng sau mới mở phiên tòa, ba tháng đối với nhà họ Lâm và nhà họ Diệp mà nói là một đợt khảo nghiệm dài đằng đẳng. Lâm Nhiên mấy lần đến tìm Diệp Quán Ngữ đều bị anh từ chối không gặp, đành đứng ở ngoài cửa. Ngoài tòa án ra thì cả đời này anh sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy người nhà họ Lâm. Anh biết nhà họ Lâm có tiền có thế, nhưng thầm nghĩ dù có quyền thế hơn chăng nữa thì bị phán tám, mười năm tù cũng không quá, dù gì cũng là một mạng người. Thế rồi điều khiến anh không thể ngờ, trên tòa án luật sự của bị cáo lại đưa ra bằng chứng, hung thủ Đỗ Trường Phong thần kinh không được bình thường, hơn nữa còn được sở tư pháp giám định một cách nghiêm túc. Theo quy định của pháp luật, bệnh nhân thần kinh không phải chịu trách nhiệm hình sự, Đỗ Trường Phong được xử vô tội, phóng thích tại chỗ, ngay trước mắt anh…
Diệp Quán Ngữ như nổi điên. Anh thà rằng bản thân mình điên thật.
Như vậy anh cũng có thể đi giết người, cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng điều khiến anh không ngờ tới, người biện hộ vô tội cho Đỗ Trường Phong chính là Lâm Duy, bác của Lâm Nhiên.
“Pháp luật đứng trước lương tri hay đạo đức, hoàn toàn không thể có tác dụng phán xử, pháp luật phán xét một người nào đó vô tội, nhưng về mặt đạo đức người này có thế đã phạm vào tội tày trời…” Lời nói còn văng vẳng bên tai, một lí do đường hoàng đĩnh đạt biết mấy! Diệp Quán Ngữ nằm mơ cũng không thể ngờ, anh và Lâm Duy lại thật sự đối mặt ở tòa án. Sau khi tòa tuyên án, hai người có gặp nhau ngoài hành lang tòa án, Diệp Quán Ngữ đôi mắt đỏ ngầu hỏi bậc cha chú mà anh đã từng rất kính trọng: “Sao ông có thể bình thản đối diện với tôi được? Sao ông có thể? Nói cho tôi biết đi, bác Lâm, sao ông có thể bình thản như vậy?…”
Anh không gọi “luật sư Lâm”, mà gọi là “bác Lâm”.
“Xin lỗi, Quán Ngữ, tôi chỉ là một luật sư, tôi không thể trả lời anh bất cứ câu hỏi nào ngoài vụ án. Vì sau lưng chúng tôi là tòa án, hãy cố gắng an ủi mẹ anh đi…”
“Tòa án? Ông còn thấy được sự tồn tại của tòa án sao?”
“Quán Ngữ, có rất nhiều chuyện sau này anh sẽ hiểu, hiện giờ tôi không muốn nói bất cứ điều gì.”
Lâm Duy thật sự không nói gì thêm, quay đầu bỏ đi. Ông sợ đứng trước mặt chàng trai trẻ ấy, thêm một giây cũng không thể.
“Lừa gạt! Các người đều là kẻ lừa gạt!” Tiếng gào thét phẫn nộ của Diệp Quán Ngữ văng vẳng trong pháp đình trống trải. Cả đời này anh luôn nhớ tới tình cảnh gày hôm đó, người nhà họ Lâm nhanh chóng trốn vào trong chiếc xe hào nhoáng như tránh một trận ôn dịch, anh chạy theo chiếc xe nhưng không thể đuổi kịp rồi ngã quỵ xuống đất, đầu gối toạc máu.
Mười năm qua, Diệp Quán Ngữ đã nghĩ qua rất nhiều cách để băm vằm Lâm Duy làm trăm nghìn mảnh, từng bước từng bước, cuối cùng khi đã tiếp cận đến trái tim của ông thì ông lại đột ngột chết. Quá đột ngột, anh cũng không biết bản thân phải phản ứng thế nào, vui mừng hả hê hay cất lên tràng cười ngạo nghễ, anh hoàn toàn mờ mịt…
Diệp Quán Ngữ hỏi tổng quản Lữ: “Tang lễ lúc nào?”
“Ngày kia.”
Diệp Quán Ngữ cầm ly rượu, bật cười: “Xem ra, Lâm Duy còn có kẻ thù lớn hơn chúng ta.”
“Chắc chắn không phải ngẫu nhiên.” Tổng quản Lữ gật gù đồng tình.
“Nhà họ Lâm thì sao?”
“Cả nhà nhốn nháo.”
“Nghe nói bắt được hung thủ rồi?”
“Nhưng vừa được thả rồi.”
“Thả rồi? Tại sao?”
“Sở tư pháp giám định, hung thủ là một kẻ điên.”
“…”
Diệp Quán Ngữ ngây người, tưởng như vừa có gió rít bên tai, tất cả chuyện dĩ vãng thoáng chốc lại dâng trào. Anh xoay chiếc ly đầy rượu màu hổ phách, hồi lâu không nói gì. Anh nhíu mày, mơ màng nhìn xung quanh, chợt thấy mọi thứ giống như trong một giấc mơ, thật đáng sợ. Anh tưởng rằng bản thân mình ở chỗ tối, không ngờ còn có người khác cũng ẩn mình trong bóng tối như anh. Điển cố “Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở đằng sau” hơn lúc nào hết hiện lên rõ rệt trong đầu anh. Anh nắm chặt chiếc ly, tưởng chừng như muốn bóp nát nó, ánh mắt hiện ra tia sắc lạnh: “Giá họa, có người muốn giá họa! Người nhà họ Lâm chắc chắn sẽ cho rằng là tôi làm, ngay cả Âu Dương Chiêu cũng nghĩ như vậy.”
“Vậy chúng ta làm thế nào?” Tổng quản Lữ cũng nhận thức được sự nghiêm trọng cả vấn đề.
“Nằm im xem thay đổi.” Diệp Quán Ngữ đổi dáng ngồi cho thoải mái, dựa người vào sô pha trong thư phòng, mắt nhìn chiếc đèn treo trên trần nhà cười lạnh, “Tôi lại rất có hứng thú xem ai có thù hận sâu hơn tôi, muốn đưa Lâm Duy vào chỗ chết.”
“Lâm Duy đắc tội với quá nhiều người, nhà họ Lâm bề ngoài thì trông bề thế, nhưng thật ra tranh đấu bên trong rất ghê gớm, không phải là thứ gì cũng đều tốt đẹp. Chúng ta không cần phải ra tay quá nhiều, mâu thuẫn trong nội bộ cũng đủ làm họ tan vỡ rồi.”
“Nói đúng lắm, chúng ta cứ tiếp tục xem kịch đi.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc Diệp.”
“Dĩ nhiên, chúng ta còn cần phải gửi giỏ hoa gì đó đến bày tỏ chia buồn chứ nhỉ, dù gì quan hệ hai nhà cũng sâu sắc như vậy, đúng không?” Diệp Quán Ngữ đặt ly rượu xuống, lấy một điếu xì gà lớn từ chiếc hộp bạc trên tràng kỷ ra, tổng quản Lữ vội vã rút bật lửa giúp anh châm thuốc. Anh phì phèo nhã ra một vòng khói thuốc, xong mới nhẩn nha nói tiếp “Có điều vẫn phải âm thầm điều tra xem thử, rốt cuộc là ai đã ra tay. Muốn đổ phân lên đầu ta sao, không dễ dàng như vậy đâu!”
“Tôi đã sai người đi điều tra rồi.”
“Ừ, đào được càng nhiều thứ thì thắng lợi của chúng ta càng lớn.” Diệp Quán Ngữ gảy tàn thuốc, lại nói: “Cổ phần bên Lâm Duy… cũng cần phải nhanh chóng…”
“Chỉ sợ càng khó hơn.”
“Làm sao?”
“Lâm Duy chỉ có một con gái đang học ở Canada. Con gái mà, rốt cuộc cũng phải đi lấy chồng. Vợ ông ta cũng mới bốn mươi, không thể nào làm quả phụ cả đời, vì vậy… Cho dù theo luật thừa kế thì vợ và con gái của Lâm Duy đều có thể trực tiếp thừa kế, nhưng với tục lệ của nhà họ Lâm thì sẽ không thể đế cố phần lọt ra ngoài, nhà họ Lâm rất có thể sẽ thu hồi lại cổ phiếu dưới tên Lâm Duy, còn việc dùng cách gì thì lại là vấn đề của nội bộ nhà họ.”
“Kịch hay!” Diệp Quán Ngữ uể oải dựa vào sô pha nhả ra một vòng khói thuốc lớn, bật cười, “Đúng là kịch hay! Chúng ra chỉ cần đi trước một bước, đưa ra giá cao, thần tiên cũng phải động lòng!”
“Nhưng nhà họ Lâm sẽ ngăn cản, chắc chắn là vậy.”
“Dĩ nhiên sẽ như vậy, nhưng vợ ông ta không phải Lâm Duy, không có người phụ nữ nào không thích tiền.”
“Vậy giờ ông có muốn đến ngay công ty sắp xếp công việc không?”
“Không, tôi phải đợi người.”
“Đợi ai?”
“Đỗ Trường Phong.”