Trường Môn Phú

Chương 4


Bạn đang đọc Trường Môn Phú – Chương 4


Trở lại trong cung, cửu mẫu sớm đã chờ, vừa bước vào phòng, bà liền tiến đến giữ chặt lấy tay ta, dịu dàng hỏi. “Như thế nào, vừa rồi tán gẫu với hoàng nhi như thế nào?”.
Ta nhìn hai tròng mắt ngập tràn sự tha thiết chờ đợi của cửu mẫu, dù năm tháng tàn khốc đã lưu lại dấu vết bên khóe mắt, bà vẫn xinh đẹp kinh người, vẻ đẹp thánh khiết dung hòa giữa nét nhu thuận của một nữ nhân và mẫu tính vĩ đại.
Ta cố gắng che giấu bi ai trong lòng, trái tim chỉ còn lại sự sùng kính, ta chăm chú nhìn bà, hai lúm đồng tiền nhợt nhạt hiện lên, nguyện vọng lớn nhất của cha mẹ trong thiên hạ có lẽ là muốn đứa con quy túc tình cảm đúng người chăng? Chỉ là, cửu mẫu, thực xin lỗi, người ngài chờ đợi không phải ta.
Chậm rãi đỡ bà ngồi xuống, ta quỳ xuống bên cạnh, đầu vùi vào lòng bà, ấm áp, hương thơm của một người mẹ, ta dùng thanh âm nhu hòa như gió xuân miền Giang Nam nói với bà. “Ta và thái tử ở chung rất tốt, hoàng hậu không cần lo lắng cho chúng ta”.
Ngày thứ hai, ta lấy cớ nhớ nhung mẫu thân, rời đi hoàng cung, dù hoàng hậu năn nỉ giữ ta ở lại, ta vẫn cương quyết đi, người mẹ thông thái này dường như hiểu ra rất nhiều, trước khi chia tay, bà giữ chặt lấy cánh tay ngọc mềm mại không xương của ta, ôm ta vào lòng mà nghẹn ngào. “A Kiều, con là đứa nhỏ tốt, chỉ là Triệt nhi không có cái phúc khí đó!”.
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi thành môn, bánh xe lăn trên nền đá, phát ra từng tiếng kẽo kẹt, phảng phất như một bản tình ca xưa cũ đau thương. Rẽ màn che, ta liếc mắt nhìn hoàng cung đang dần dần cách xa lần cuối, nơi ta đã từng ký thác giấc mộng đẹp đẽ nhất của một cô gái rồi lại vô tình hủy diệt nó đi, trời âm u, phương xa mịt mờ không thấy rõ, trên bầu không một con nhạn cô độc bay qua, kêu to những tiếng bi ai tìm bạn đời thất lạc, buông màn xe, ta vô lực nhắm mắt lại, trong tim mơ hồ có đóa hoa điêu linh, từng cánh hoa héo rũ rơi xuống cung điện thần thánh mà uy nghiêm sau lưng.

Tiếng vó ngựa dồn dập cắt đứt niềm thương nhớ nặng nề của ta, xe ngựa đang đi bỗng ngừng lại.
“Sao lại ngừng?”.
Bàn tay với những ngón tay thon dài trắng nõn nhấc lên rèm che, ta lạnh nhạt hỏi, lời nói kinh ngạc lập tức tiêu biến khi nhìn thấy bóng người đang đi tới, Lưu Triệt, nam nhân tôn quý và cuồng vọng, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn trên lưng bảo mã đỏ rực, cao cao sừng sững ngạo nghễ trước mặt ta, bởi vì ánh mặt trời, ta không rõ biểu tình trên mặt chàng, áo choàng đen phấp phới trong gió, chàng như thần tiên từ trời giáng xuống.
Chàng còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ còn ngại nhục nhã ta chưa đủ sao? Hay chàng đổi ý, truy cứu tội ta mạo phạm chàng hôm qua? Ta lạnh lùng nhìn chàng, không nói.
Đột ngột, chàng cúi hạ thân mình, bàn tay to hữu lực bắt lấy cánh tay gầy yếu của ta, người xung quanh kinh hô, chàng đặt ta lên ngựa, lúc mọi người chưa kịp hoàn hồn lại, chàng đã giơ roi giục ngựa, vút đi như một cơn lốc.
Ngựa chạy rất nhanh, gió buốt thổi vù vù qua mặt ta sinh đau, khiến người ta không thở nổi, để mình khỏi rớt xuống ngựa, ta ôm chặt lấy tấm lưng cường tráng của chàng, vùi đầu vào lòng chàng, không biết là vô tình hay cố ý, chàng dùng áo choàng nhẹ nhàng bao lấy ta.

Đây là lần đầu tiên ta dựa vào chàng gần như vậy, gần như tựa đầu vào lồng ngực chàng, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của chàng, hô hấp trầm ổn, cảm thụ được hơi thở nam tính mãnh liệt trên người, giờ khắc này ta hạnh phúc không gì sánh kịp, giống như trên đời chỉ còn hai người chúng ta, thiên địa vạn vật hóa thành hư vô, ta thỏa mãn thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ khoảng thời gian khó có được, ta khẩn cầu tất cả các chư thần trên trời, cho dù phía trước là địa ngục a tì, ta cũng nguyện lúc này độc túy không tỉnh lại.
Không biết chạy bao lâu, không biết chạy bao xa, có lẽ đã đến tận cùng thế giới, con ngựa dừng lại, chàng xoay người xuống ngựa, nhẹ nhàng bế ta xuống như đang bế báu vật trân quý nhất trên đời.
Đứng thẳng thân mình, ta nhìn lên chàng, lúc này mới nhận ra chàng thật cao, ta chỉ đứng đến cằm của chàng. Giờ đây mới nhìn rõ mặt chàng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn lãng phi phàm, vô luận ở nơi nào chàng vĩnh viễn đều sở hữu khí phách của một bậc quân lâm thiên hạ, nhưng những sợi râu lởm chởm trên cằm và ánh mắt mỏi mệt biểu hiện ra chàng đã thức trắng suốt đêm qua.
Ánh mắt thâm thúy của chàng chăm chú nhìn ta, thật lâu không nói, đến lúc ta sắp biến thành tượng đá chàng bỗng nhiên dùng sức hai tay, gắt gao ôm ta vào lòng, giống như muốn dung nhập ta vào cơ thể chàng vậy, hai cánh tay rắn chắc của chàng như vòng sắt kiềm trụ thân hình mảnh khảnh của ta.
Một khắc đó, tất cả ý thức đều bay khỏi cơ thể ta, trong óc trống rỗng, máu cũng sắp đông lại.
Cuối cùng, chàng chôn đầu vào bờ vai nhẵn mịn của ta, ta nghe được thanh âm khàn khàn nỉ non bên tai.
“Ta yêu nàng, A Kiều!”.

Ta chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ được niềm vui sướng của bản thân, toát ra từ tâm linh, ta rốt cuộc, rốt cuộc cũng đợi được, đợi được nam nhân kiêu ngạo này gọi mình một tiếng thâm tình, khi ta mở mắt ra, mới phát hiện hai giọt nước mắt trong suốt đã lăn tròn xuống má.
Chúng ta yêu nhau, yêu nhau cuồng dại, yêu đến đất trời sụp nứt, yêu không còn là chính mình nữa. Ban ngày, chúng ta giục ngựa chạy như điên, tình như nước thác chảy từ trên núi xuống, buổi tối, chúng ta bên nhau, gửi gắm tình cảm dưới hoa dưới trăng. Ban ngày, chúng ta lên núi ngắm cảnh, giữa núi xanh cao nguy nga cao ngất, nghe chàng tâm tình khát vọng hùng vĩ, buổi tối, ánh trăng bạc chiếu rọi, chàng sẽ kể cho ta nghe về thời thơ ấu tràn ngập âm mưu và bi ai, mà lúc này, ta sẽ dùng bàn tay ngọc vuốt ve khuôn mặt chàng, lúm đồng tiền như xuân phong lúng liếng, ta biết nam nhân kiêu ngạo này sẽ không cần bất kỳ ai thương hại, mà chàng cũng sẽ ôm ta, cằm gối lên trán ta mà nhỏ nhẹ. “Người hiểu ta chỉ có A Kiều!”.
Ngày một ngày trôi qua, ta cùng chàng chơi đùa, cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau nháo, cùng nhau làm hết thảy những chuyện điên rồ nhất trên đời.
Ngày nọ, ta và Triệt vẫn như vậy ngồi bên hồ, chàng kể lại chuyện trước đây ta bày quỷ kế hung hăng trêu cợt chàng thái tử ca ca, khiến chàng ngã vào trong hồ, chúng ta cười nghiêng ngả, ta cười chàng bướng bỉnh, cười tinh quái, lúc ấy, chàng đột nhiên giữ chặt vai ta, thật sâu ngóng nhìn khuôn mặt ta đỏ hồng vì cười, chàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hai cánh môi mềm mại của ta, sau đó thâm tình nói. “A Kiều, gả cho ta đi!”.
Ta ngây ngẩn cả người, cúi đầu, thẹn thùng đỏ bừng hai gò má, ta nghĩ mặt ta nhất định còn đỏ hơn quả hồng chín trên núi, khóe môi không kìm được ý cười. Nghiêng đầu, ta nghĩ nghĩ, chính sắc nói. “Ta, không, đồng, ý!”.
Triệt biến sắc, bắt lấy tay ta không chịu buông, ta lập tức bật một tràng cười như tiếng chuông bạc, xoay người liền trốn, Triệt mới nhận ra ta trêu chàng, mấy bước liền bắt được ta, vừa cười vừa hỏi. “Vì sao? Chẳng lẽ nàng không muốn làm quốc mẫu?”.
“Không muốn, không muốn”. Ta bướng bỉnh lắc đầu, mân mê hai cánh môi hồng đào. “Ta hiện tại làm quận chúa rất tốt, lúc trước chàng vũ nhục ta như vậy, nếu là gả cho chàng, chẳng phải lúc ấy ta kêu trời không ứng, kêu đất đất không vô? Ta xem nha

”. Cố ý kéo dài âm điệu, ta nhẹ nhàng bước sen, đi đến nơi cách chàng vài ba bước, bảo đảm an toàn rồi mới nói.“Ta vẫn nên tìm một người bình thường gả qua, giống như ai đó ghét ta rồi lại yêu ta, muốn ta gả cho hắn, đối với ta rất ân cần, giống như…”.
“Á, đau…”. Chẳng biết xảy ra chuyện gì, ta bỗng ngã vào lòng chàng, quái lạ, vừa rồi rõ ràng ta đã đứng cách xa chàng một khoảng nhất định rồi mà, làn da non mềm va phải lồng ngực cứng như sắt thép sinh đau. “Chàng làm gì vậy?”. Ta gắt giọng, đẩy chàng ra, nhu nhu bả vai.
Chàng lại ôm ta thật chặt, nói gì cũng không chịu thả, nóng giận bá đạo nói. “Không được, không được, ngoại trừ ta ra, không cho nàng muốn nam nhân khác!”.
Sau đó, bàn tay to thô ráp của chàng cẩn thận vuốt ve khuôn mặt ta, ngón tay dịu dàng lướt qua bờ mi cong vút, tròng mắt như hồ thu, cái mũi nhỏ thanh tú, cuối cùng, tay chàng dừng lại trên môi ta, nhẹ nhàng vẽ quanh hình môi, chàng thở dài. “Nàng tiểu yêu tinh, muốn như thế nào mới chịu gả cho ta đâu?”.
Nhịn không được cười ra tiếng, cánh tay ngọc quấn quanh cổ chàng, bắt chước khẩu khí của chàng cũng thở dài. “Ai! Thái tử điện hạ, chàng muốn làm gì để chứng minh chàng quyết tâm muốn lấy A Kiều đâu?”.
Chàng hôn lên môi ta thật sâu, lúc lâu sau, chàng ngẩng đầu lên, ngóng nhìn hai mắt trong suốt như nước của ta, trịnh trọng hứa.“Kiếp này nếu lấy được A Kiều làm vợ, tất dựng kim ốc tàng kiều!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.