Đọc truyện Trường Kiếm Tương Tư – Chương 2: Nhuyễn đao nhuộm máu
Lão nhân rời khỏi lưng lạc đà nhảy xuống nhưng không nói gì với Khấu Anh Kiệt, bước tới tử thi tên thủ lĩnh dùng chân lật lại xem rõ gật gật đầu.
Khấu Anh Kiệt không nén nổi tò mò hỏi :
– Ông biết hắn sao?
Lão hừ một tiếng đáp :
– Đâu chỉ biết mà thôi!
Nói xong bước tới gần Khấu Anh Kiệt.
Lão ta không lớn nhưng thật cao. Khấu Anh Kiệt đã cao hơn tầm trung bình một chút nhưng chỉ đứng ngang tai của lão.
Mãi đến lúc này Khấu Anh Kiệt mới phát hiện ra giữa thắt lưng hoàng y lão nhân có đính một viên minh châu đáng giá cả mấy nghìn lạng bạc, bên sườn còn đeo một túi nhỏ dài màu vàng giống như màu áo nên đứng xa rất khó nhận ra.
Lão nhân nói thêm một câu :
– Thanh niên nhân, người gây nên đại họa rồi đó!
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
– Giết người đương nhiên là mang lụy rồi. Nhưng đại trượng phu dám làm dám chịu có gì đại họa?
Lão nhân không để ý đến chàng nói tiếp :
– Tên này là Âu Dương Thiên, cùng với bốn tên đồng bọn bị người giết ngày hôm nay gọi là Tiểu ngũ long.
Khấu Anh Kiệt kinh hãi thốt lên :
– Tiểu ngũ long?
Hoàng y lão nhân gật đầu :
– Không sai! Năm tên này hoành hành suốt cả vùng sa mạc này đã nhiều năm không ngờ hôm nay bị thảm tử dưới tay người!
Khấu Anh Kiệt ưỡn ngực nói :
– Tại hạ tuy chưa bao giờ gặp chúng nhưng có nghe nói nhiều về năm tên cường đạo này hoành hành bạo ngược, cướp bóc thương khách, giết người vô số, tội ác không sao kể xiết. Nay chúng chết là đáng tội, có gì đáng tiếc?
Lão nhân đưa bàn tay với những ngón tay thon thả khá thanh nhã vuốt chòm râu đốm bạc cười nói :
– Thanh niên nhân! Nghe khẩu khí của người không nhỏ. Nhưng tục ngữ có câu: Đánh chó trông mặt chủ nhà. Vậy người có biết chủ nhân của năm tên đó là ai không?
Giọng nói của người này rất phức tạp, pha lẫn giọng Giang Nam, Tứ Xuyên, có cả thổ âm của vùng Yên Triệu nên nghe rất khó phân biệt người vùng quê nào!
Ngay từ đầu Khấu Anh Kiệt đã không có cảm tình với thái độ kể cả của lão nhân này, nghe hỏi chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không muốn tiếp chuyện.
Lão nhân nheo mắt nhìn chàng hừ một tiếng nói :
– Người đã không muốn biết thì thôi, ta chẳng nhọc sức nói ra làm gì… nhưng xem ra người hành khứ giang hồ còn ít nên chưa biết rõ những hiểm ác của nó!
Khấu Anh Kiệt cảm thấy khó chịu với lão nhân này, cứ để mặc cho lão ta nói với vẻ lãnh đạm.
Lão nhân vẫn tiếp tục giáo huấn :
– Nói thật, võ công của người không đến nỗi kém. So với Tiểu ngũ long thì có khá hơn một chút thật!
Lão dừng lại một lát đưa mắt nhìn chàng nói thêm :
– Nhưng lão phu nói đại câu này: với chút võ công đó mà muốn xông pha giang hồ thì chưa được đâu!
Khấu Anh Kiệt nén không được lạnh lùng nói :
– Lão tiên sinh dọc đường bám theo tôi tới tận đây chỉ để nói mấy câu vô nghĩ thôi hay sao?
Lão nhân nhíu mày hỏi lại :
– Sao lại vô nghĩa?
Khấu Anh Kiệt nói tiếp :
– Vậy thì cho biết có quý sự gì? Nếu không…
Lão nhân không để tâm đến vẻ lạnh nhạt của đối phương, ngắt lời :
– Đương nhiên là có việc rồi! Nhưng trước hết xin hỏi tiểu huynh đệ người xưng hô thế nào?
– Tại hạ là Khấu Anh Kiệt!
Lão nhân gật đầu :
– Rất tốt! Khấu tiểu huynh đệ, bây giờ lão phu muốn bàn với người về một cuộc trao đổi!
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
– Thì ra lão ta là một thương lái. Chung quy cũng chỉ nhằm vào con Hắc Thủy Tiên mà thôi!
Liền hỏi :
– Trao đổi gì?
Lão nhân chẳng cần khách khí chỉ ngay vào con Hắc Thủy Tiên nói :
– Con ngựa đó của người!
Khấu Anh Kiệt càng thêm ác cảm, nghĩ bụng :
– Mình đoán không sai mà! Nhưng không biết phương thức trao đổi của lão ta thế nào? Hay cũng muốn cướp như mấy tên kia? Nghe ý tứ thì chừng như lão ta cũng biết võ công, hơn nữa còn rất cao cường, ít ra là hơn Tiểu ngũ long!
Lại nghe lão nhân nói tiếp :
– Người chớ vội nhăn mặt lại như thế! Lão phu chẳng phải người không biết phải trái đâu. Nói thật, người được nó chẳng qua do may mắn mà thôi! Nếu ta phát hiện được con Hắc Thủy Tiên này sớm hơn người một chút thì bây giờ nó là của ta rồi!
Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói :
– Nhưng hiện tại nó là của tôi!
Lão nhân thản nhiên nói :
– Vì thế lão phu mới muốn bàn với người về việc trao đổi!
Khấu Anh Kiệt lắc đầu :
– Tôi không muốn bán nó!
– Nhưng ta có thể trả giá rất cao mà!
Khấu Anh Kiệt xua tay :
– Xin lỗi!
Nói xong quay đi!
Lão nhân tức giận quát :
– Đứng lại!
Khấu Anh Kiệt dừng bước.
Lão nhân lại bước lên đứng trước mặt chàng nói :
– Thanh niên nhân! Chớ nên vội vàng như thế, dù sao người cũng nên nghe cho rõ giá cả trước khi từ chối! Lão phu trả người nguyên một hòm vàng!
Dứt lời đưa chiếc tiêu lên môi thổi một tiếng.
Con lạc đà đang đứng cách bốn năm trượng vừa nghe tiếng tiêu bỗng tung bốn vó lao tới như cơn lốc.
Khấu Anh Kiệt vốn cho rằng lạc đà là giống vật chậm chạp, không ngờ con này lại nhanh nhẹn đến thế, chỉ e đến cả ngựa cũng không bằng.
Đến lúc này chàng mới hiểu vì sao mà trong một ngày đêm vừa rồi Hắc Thủy Tiên chạy với tốc độ như thế mà lão nhân vẫn bắt kịp!
Trong lòng đầy hiếu kỳ, chàng đưa mắt chăm chú nhìn con vật.
Trông nó chẳng có gì đặc biệt, giữa hai bướu được tạo ra một chỗ ngồi rất thoải mái gần giống như yên ngựa nhưng lớn hơn và có chỗ dựa lưng. Sau hai bướu, giữa cái lưng bằng phẳng của nó người ta làm giá để hàng, trên đó buộc một hòm gỗ khá lớn.
Con lạc đà dừng lại bên cạnh chủ.
Hoàng y lão nhân mở những chiếc dây thừng buộc tháo chiếc thùng gỗ đặt xuống cắt mở nắp thùng ra.
Khấu Anh Kiệt hơi sửng sốt.
Nguyên trong thùng xếp đầy vàng thoi!
Lão nhân nhìn Khấu Anh Kiệt hỏi :
– Thế nào?
Khấu Anh Kiệt không trả lời.
Chàng vốn là con nhà gia thế, tiền của không ít. Trong gần ba năm chàng làm quản lý trong cửa hàng buôn bán ngựa của Mã Thiên Tích từng trông thấy rất nhiều tiền, nhưng chưa bao giờ được trông thấy nhiều vàng đến thế.
Hoàng y lão nhân nói tiếp :
– Tiểu huynh đệ! Chỉ cần người gật đầu toàn bộ số vàng trong rương này sẽ là của người!
Số vàng này chí ít cũng phải có giá trị tới vài vạn lạng bạc, có thể mua cả đàn ngựa vài trăm con.
Nếu một người biết cân nhắc thiệt hơn, ai bỏ qua cơ hội ngàn vàng đó?
Thế nhưng Khấu Anh Kiệt lại lắc đầu!
Hoàng y lão nhân hỏi :
– Sao? Người cho đây là vàng giả chứ gì? Ta đã hao tâm tận lực trọn một năm trời thuê người đãi từng hạt sa khoáng ở mỏ Tích Lâm trong Quách Lặc Hà, sau đó mang tới Nhiệt Hà đúc thành vàng thoi nguyên khối, chẳng lẽ người còn không tin?
Tới đó cúi nhặt một thoi ném sang bảo :
– Hãy xem đi!
Khấu Anh Kiệt vươn tay bắt lấy, thấy rất nặng!
Lại cúi xuống nhìn, quả nhiên trên thoi vàng có khắc ấn tín của Đại Nguyên lầu là cửa hiệu kim hoàn rất nổi tiếng ở Nhiệt hà.
Hiển nhiên không phải vàng giả!
Hoàng y lão nhân hỏi :
– Thế nào?
Khấu Anh Kiệt gật đầu không đáp.
Lão nhân lại hỏi :
– Người tưởng chuyện này là đùa ư? Lão phu nói nghiêm túc đấy. Vàng là vàng thật, số lượng cũng không phải ít đâu!
Khấu Anh Kiệt vẫn không nói gì, bước tới gần hai tay trao thoi vàng lại cho Hoàng y lão nhân.
Lão miễn cưỡng nhận lấy, mặt lộ vẻ thất vọng hỏi :
– Người chê ít chứ gì?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu :
– Không, quá nhiều là đằng khác!
– Vậy thì sao…
Khấu Anh Kiệt lúng túng nói :
– Lão tiên sinh, tại hạ không biết nên giải thích thế nào…
Chàng quay lại nhìn Hắc Thủy Tiên ánh mắt lộ vẻ trìu mến như người mẹ nhìn đứa con nhỏ của mình.
Lão nhân cảm nhận được cái nhìn đó, trong lòng chợt nảy sinh lòng cảm mến trước thiếu niên này, hình như quan niệm trước đây có sự thay đổi!
Khấu Anh Kiệt lại nhìn sang lão nhân cảm động nói :
– Chỗ vàng đó của tiên sinh cũng phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức mới có được, cũng như con ngựa này…
Chàng quay lại nhìn Hắc Thủy Tiên lần nữa, cười nói tiếp :
– Có lẽ niềm ao ước lớn nhất trong đời tại hạ là con vật này. Tại hạ cũng mất đúng một năm trời mới bắt được nó. Chắc rằng lão tiên sinh không biết tôi yêu quý con ngựa đó tới mức nào đâu!
Lão nhân gật đầu.
Khấu Anh Kiệt lại nói :
– Lão tiên sinh, xin ngàn lần thông cảm. Tại hạ không thể bán nó được. Tại hạ cũng xin mạn phép khuyên tiên sinh hãy quý trọng công lao một năm vất vả của mình mới có được hòm vàng đó!
Hoàng y lão nhân đứng ngẩn người ra.
– Dù thế nào tại hạ cũng tỏ lòng kính phục sự hào sảng của lão tiên sinh và xin đa tạ vì đã ưu ái đối với con ngựa đó!
Chàng dừng lại một lúc rồi ngập ngừng nói :
– Nếu không có gì bất tiện, lão tiên sinh có thể cho biết quý tính đại danh được không?
Lão nhân cười đáp :
– Lão phu họ Quách. Còn tên hiệu là gì người chẳng cần biết. Trong vùng này thường gọi ta là người đào vàng, nếu người thích thì cứ gọi ta bằng tên ấy cũng được!
Khấu Anh Kiệt lại hỏi :
– Quách tiên sinh có thể cho biết bổn quán…
Lão nhân ngắt lời :
– Lão phu không ở nơi nào cố định. Có lẽ do thói quen phiêu bạt giang hồ mà ở đâu vài ba tháng đã chán ghét nơi đó!
Sự thực, có những người rất lưu luyến cố hương đến nỗi chỉ cần xa cách vài hôm đã muốn tìm về quê nơi cũ.
Tuy nhiên không thể loại trừ trường hợp người ta chỉ thích phiêu bạt giang hồ chẳng hài lòng với nơi nào cố đinh.
Lão nhân nói xong đậy hòm vàng lại buộc lên lưng lạc đà như trước, nhưng hành động tỏ ra rất miễn cưỡng.
Khấu Anh Kiệt cảm thấy mình như có lỗi, lúng túng nói :
– Lão tiên sinh, tại hạ không biết phải nói như thế nào mới phải!
Hoàng y lão nhân xua tay nói :
– Không sao! Tuổi trẻ vốn ngông cuồng, cố chấp, tưởng rằng với chút võ công của mình là có thể trở thành quần nhân thiên hạ…
Câu nói đó của lão nhân rõ ràng có ý châm biếm nhưng vừa rồi Khấu Anh Kiệt cảm thấy có thiện cảm nên ít nhiều vẫn nén được.
Nhưng Hoàng y lão nhân dường như không để ý đối phương nghĩ gì, chỉ tay vào mặt chàng nói :
– Vừa rồi lão phu nể mặt người nên mới ra nhiều tiền như thế để mua một con ngựa nếu không…
Tới đó lão hừ một tiếng.
Khấu Anh Kiệt liền hiểu ngay đối phương định nói gì, liền buông lời thách thức :
– Nếu không thì sao?
Lão nhân thản nhiên nói :
– Nếu ta muốn đoạt lấy con ngựa thì việc đó chẳng khó khăn gì!
Tới đây lão nhân đã lộ mặt là một tên cường đạo.
Lão nói xong khoanh tay lại nhìn Khấu Anh Kiệt bằng ánh mắt ngạo nghễ, thái độ đầy thách thức.
Trong trường hợp đó, đừng nói Khấu Anh Kiệt mà bất cứ ai cũng không thể nín nhịn được.
Chàng lạnh lùng nói :
– Lão tiên sinh đã nói rõ ý đồ của mình như vậy, tại hạ không muốn dâng tặng nên đành thỉnh giáo cao chiêu vậy.
Để trả lời thái độ trịnh thượng của đối phương, chàng nói thêm :
– Nhưng không biết lão tiên sinh cướp ngựa bằng cách nào?
Hoàng y lão nhân ngửa mặt cười một tràng dài rồi nói :
– Thanh niên nhân! Lão phu đã nói rằng chút võ công của người nếu muốn tranh hùng trong thiên hạ thì chưa được đâu! Nếu không tin thì cứ thử vài chiêu xem!
Lão giắt cây tiêu ra sau cổ rồi vẫy tay nói :
– Nào! Nếu người không phục thì cứ thử xem, nhưng nói trước với người câu này. Người cứ việc tùy tâm xuất thủ, lão phu chỉ có một chiêu phòng thủ gọi là Tam Bộ Diệt, người đã nghe nói đến bao giờ chưa?
Khấu Anh Kiệt chưa từng nghe đến loại võ công đó, nhưng tin rằng đó chẳng phải là công phu gì ghê gớm.
Vấn đề là nên đánh bằng cách nào?
Đối phương đã cất tiêu đi, đương nhiên chàng không thể dùng đao được.
Trước khi đến theo học đao pháp Mã lão đầu, Khấu Anh Kiệt đã có hai năm luyện võ với Chung tiên sinh!
Vị này rất coi trọng các môn quyền cước nên chàng luyện công phu này khá thành công, chỉ cần tiếp cận được đối phương là chắc thắng tới mấy phần ròi.
Từ khi Hoàng y lão nhân xuất hiện nói nhiều câu huênh hoang, nhưng nhìn vẻ ngoài thì trông lão ta chẳng có vẻ gì là thân hoài tuyệt học cái thế cả.
Mặc dù vậy, chàng vẫn không dám coi thường lạnh lùng nói :
– Cung kính không bằng tòng mệnh, tại hạ đành phải thỉnh giáo cao chiêu vậy!
Lão nhân cười đáp :
– Xuất thủ đi!
Khấu Anh Kiệt tiến một bước quát lên :
– Xem chiêu!
Dứt lời từ khoảng cách bảy thước, chàng tung mình lao tới nhưng tung luôn hai cước song phi!
Chỉ nghe bịch, bịch hai tiếng, cước của chàng đã trúng vào bắp chân và sườn phải của đối phương.
Nhưng Hoàng y lão nhân vẫn đứng vững như bàn thạch, trái lại Khấu Anh Kiệt mặt biến sắc, kinh dị lùi lại ba bước, hai chân rát bỏng như vừa đá trúng thạch trụ!
Còn may là chàng mới dùng năm thành công lực, nếu không thì chỉ e đôi chân đã thương rồi!
Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn là khi Khấu Anh Kiệt lùi lại ba bước còn chưa kịp đứng vững, không hiểu lão nhân dùng công phu nào, chỉ thấy lão đưa chân trái lên, Khấu Anh Kiệt cảm thấy một luồng kình lực rất mạnh, ập đến không sao cưỡng lại được bị hất lên không ngã nhào xuống cát.
Lão nhân đã nói không sai, Tam bộ diệt có nghĩa là bị đánh ngã trong ba bước.
Cú ngã làm cho Khấu Anh Kiệt nổi giận!
Đang nằm chỏng gọng trên mặt cát, chàng tung người nhảy bật lên rồi nghiến răng lao tới đối phương như con hổ dữ, hai tay vận cả thập thành công lực nhằm vai và ngực lão nhân đánh như vũ bão.
Nhưng khi chưởng đánh tới gần, Khấu Anh Kiệt cảm thấy từ cơ thể lão nhân phát ra những luồng lực đạo chặn lại không sao đánh trúng mục tiêu được.
Trong lúc chàng đang bối rối thì bị lão nhân vươn tay ra chộp ngay được ngang thắt lưng.
Nơi đó có một đại huyệt là Chương Môn huyệt.
Hoàng y lão nhân đã hạ thủ lưu tình, Khấu Anh Kiệt chỉ thấy hơi tê đi nhưng không mất tri giác.
Mặc dù thế chàng cũng bị đẩy lùi ba bước ngã xuống lần nữa, lần này còn nặng hơn trước, mắt hoa lên, phải sau một lúc mới đứng dậy được.
Lão nhân cười hỏi :
– Thế nào? Ta nói không sai chứ?
Bây giờ thì Khấu Anh Kiệt đã hiểu rõ thân thủ của lão nhân này cao hơn mình rất nhiều, nhưng vẫn chưa khuất phục, lại tiến lên hai bước.
Lão nhân nói :
– Đủ rồi! Bây giờ mà người tiến thêm một bước nữa là ngã đấy!
Khấu Anh Kiệt gầm lên một tiếng phi thân lao tới.
Sau hai phen bị nếm khổ đau khiến chàng nộ khí xung thiên, lần này quyết xuất hết bản lĩnh sở học báo thù hạ thủ không chút lưu tình.
Thế lao này gọi là Hổ Phốc, trong đó hàm chứa công phu Ma Vân Thủ, dồn hết lực đạo toàn thân vào song chưởng nên uy lực rất lớn.
Nhưng cú bổ đã không trúng đích!
Lão nhân lách mình tránh đi rồi quay lại rất nhanh, đưa tay đẩy vào lưng Khấu Anh Kiệt quát to :
– Đi đi!
Khấu Anh Kiệt vừa lao với tốc độ rất lớn, lại bị lão nhân tiếp thêm lực đạo nên chồm tới thêm ba bốn trượng nữa mới ngã sấp xuống.
Ba lần bị ngã, lần sau nặng hơn lần trước, may rằng ngã trên mặt cát nên không bị thương tích gì, nhưng phải khó nhọc lắm mới đứng lên được, toàn thân đau như giần.
Cho dù trong lòng vẫn còn hậm hực, nhưng đã ba lần thủ bại thì còn mặt mũi nào mà đánh tiếp nữa?
Lão nhân bước tới gần nói :
– Tiểu huynh đệ! Ta biết rằng người vẫn chưa phục đâu, không sai chứ?
Khấu Anh Kiệt không đáp.
Lão nhân cười nói tiếp :
– Chẳng phải người có một thanh đao mà? Hãy thử dùng binh khí xem!
Khấu Anh Kiệt giương mắt nhìn đối phương. Quả tình chàng cũng muốn dùng Như Ý đao để rửa nhục, nhưng vì đối phương tay không nên chàng không tiện dùng binh khí.
Lão nhân khuyến khích :
– Người cứ việc xuất thủ đi! Lão phu đảm bảo rằng đao không thể chạm được vào người ta đâu!
Khấu Anh Kiệt nghiến răng đáp :
– Được lắm!
Dứt lời rút phắt thanh nhuyễn đao ra.
Tuy quyết chí phục thù nhưng khi cầm Như Ý đao trong tay, chàng không khỏi áy náy ngập ngừng nói :
– Lão tiên sinh, đao kiếm không có mắt lỡ ra…
Lão nhân xua tay đáp :
– Ta biết! Ta biết! Chính ta muốn tiểu huynh đệ làm thế mà! Cứ yên tâm đi. Vạn nhất bị chết dưới đao của người, đó là do lão phu không biết tự lượng sức mình, không thể trách hận người được!
Lão dừng lại một lát chợt hỏi thêm :
– Nhưng nếu trận này người lại thua nữa thì sao?
Khấu Anh Kiệt trả lời ngay :
– Nếu vậy thì con Hắc Thủy Tiên đó thuộc về lão tiên sinh!
Lão nhân gật đầu nói :
– Thôi được xuất thủ đi!
Khấu Anh Kiệt bước lên cách đối thủ ba bước vung đao lên quát :
– Cẩn thận!
Lời nói dứt, đao quang đã lóe lên.
Chàng phát liền một lúc ba đao, đều có tính toán từ trước, cả ba chiêu là sát thủ, không nhân nhượng, thần tốc, chuẩn xác và hận độc.
Đối với người khác, song phương chẳng oán thù gì, chàng sẽ không bao giờ ra chiêu sát thủ như vậy!
Nhưng ở đây gặp phải đối thủ quá cao cường, Quách lão nhân lại tỏ ra tự tin như vậy, Khấu Anh Kiệt nghĩ rằng mình có hạ độc thủ may lắm chỉ làm lão ta bị thương là cùng.
Hơn nữa thắng phụ trong một chiêu, phải trả giá bằng nỗi nhục và con ngựa yêu quý, buộc chàng không còn do dự được nữa.
Quách lão nhân chỉ cần dùng bộ pháp mà vẫn không rời vị trí, không hiểu bằng cách nào tránh được cả ba đao!
Khấu Anh Kiệt định biến chiêu thì nghe Quách lão nhân nói :
– Đủ rồi!
Lời chưa dứt, cánh tay mảnh khảnh đã vươn ra chộp ngang thắt lưng Khấu Anh Kiệt quát lên :
– Đi đi!
Thân hình Khấu Anh Kiệt bị tung lên không như một quả cầu.
Trước khi bay đi, chàng còn cảm thấy tay mình nhẹ bỗng, nguyên là thanh Như Ý đao đã bị đối phương đoạt mất.
Khấu Anh Kiệt bị tung lên cao tới ba trượng, còn may là không bị điểm huyệt đạo nên khi rơi xuống vẫn còn lăn mấy vòng rồi đứng dậy được ngay!
Lúc này trong lòng chàng vừa tức vừa thẹn lại vừa sợ!
Từ khi xuất môn hành khứ giang hồ đến nay, chưa bao giờ chàng phải chịu nỗi nhục như vậy!
Đồng thời chàng cũng chưa bao giờ gặp phải một kình địch có thân thủ cao cường như lão nhân này.
Võ công của lão có thể nói là tới mức xuất thần nhập hóa, đến nỗi khó mà tin được!
Khấu Anh Kiệt thấy không còn gì để nói và không còn mặt mũi nào để tiếp tục động thủ nữa.
Quách lão nhân ném thanh đao tới trước mặt chàng chỉ :
– Tiểu huynh đệ! Người đã chịu phục chưa?
Khấu Anh Kiệt thở dài đáp :
– Võ công của lão tiền bối đã đạt tới hóa cảnh, vãn bối xin bái phục!
Chàng nói câu đó là thực tâm.
Nói xong chàng cúi nhặt Như Ý đao tra vào vỏ, sửa sang lại y phục chỉnh tề xong hướng sang lão nhân bái một bái, sau đó quay lại nhìn Hắc Thủy Tiên với ánh mắt vô vàn tiếc thương nói tiếp :
– Bây giờ con ngựa đó là của tiền bối, xin cứ dắt đi!
Quách lão nhân gật đầu đáp :
– Nói vậy mới phải!
Rồi từ từ bước đi.
Khấu Anh Kiệt quay đi để khỏi chứng kiến sự việc đau lòng là người khác cướp đi vật yêu quý nhất đời mình, vì nó mà chàng phải khổ công suốt một năm ròng.
Nhưng thực tế lại diễn ra không phải như chàng nghĩ!
Lão nhân không dắt con Hắc Thủy Tiên đi mà bước tới con lạc đà của mình nhảy lên ngồi ở tư thế sẵn sàng xuất phát.
Khấu Anh Kiệt ngơ ngác bước lại gần hỏi :
– Lão tiên sinh! Còn con ngựa?
Quách lão nhân lắc đầu đáp :
– Tiểu huynh đệ nghĩ thế sai rồi! Lão phu không nói rằng sẽ lấy con ngựa của người! Vừa rồi chỉ là do người tình nguyện!
Khấu Anh Kiệt nghi hoặc hỏi :
– Nhưng vừa rồi lão tiên sinh định dùng cả hòm vàng để mua nó kia mà?
Lão nhân cười đáp :
– Đó là việc trước đây! Tiểu huynh đệ tư tưởng của con người là bất cứ lúc nào đều có thể thay đổi!
Khấu Anh Kiệt run giọng hỏi :
– Tiền bối định nói rằng bây giờ không cần nó nữa?
Quách lão nhân gật đầu xác nhận :
– Không sai, bây giờ lão phu đã thay đổi ý định!
Dứt nhẹ sợi dây cương điều khiển lạc đà.
Khấu Anh Kiệt nhảy tới mấy bước kêu lớn :
– Lão tiền bối!
Nhưng Quách lão nhân không dừng lại.
Một cơn gió mạnh làm cát cuộn lên làm mờ bóng cô đơn của lão.
Khấu Anh Kiệt ngơ ngẩn nhìn theo.
Khi bóng lão nhân cưỡi lạc đà gần xa khuất, bên tai chàng bỗng vang lên giọng ngâm sang sảng :
Thẳng hướng về nam Thất Lý Kiều!
Tìm thăm người cũ giải oán cừu!
Ba ngày sau hoàng hôn bến vắng!
Nếu hữu tình xin đến kết giao.
Bóng của lão gần xa khuất, gió lại thổi mạnh nhưng Khấu Anh Kiệt vẫn nghe rõ từng lời!
Rõ rằng lão nhân đã dùng thuật Thiên lý truyền âm để nói với chàng.
Nhưng bài thơ đó bao hàm ý nghĩa gì hay chỉ là ứng khẩu ngâm suông?
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
– “Nếu chỉ là ứng khẩu ngâm suông thì vị Quách tiền bối đó chẳng cần phải dùng Thiên lý truyền âm làm gì, tất là có điều muốn nhắn gửi với mình”.
Chàng lẩm nhẩm đọc lại bốn câu thơ.
Thực ra ý tứ trong bài thơ khá rõ :
Thẳng hướng tiến về nam Thất Lý Kiều, nghĩa là hiện nay Quách lão nhân đang đi tới Thất Lý Kiều cách đây chừng năm sáu trăm dặm!
Tìm người quen cũ giải oán cừu nghĩa là lão tới đó giải quyết một chuyện oán ân nào đó.
Hai câu sau ý nghĩa là muốn gặp chàng để kết giao, thời điểm là hoàng hôn ba ngày sau tại bến đò nào đó gần Thất Lý Kiều.
Nghĩ tới đó trong lòng Khấu Anh Kiệt cao hứng hẳn lên.
Hiện giờ chàng bỗng có cảm nghĩ khác về Quách lão nhân, không phải vì lão không lấy đi con Hắc Thủy Tiên mà chàng cảm thấy bên trong vẻ kênh kiệu của nhân vật bí ẩn này có một thứ tình cảm sâu kín mà không để lộ, phải thật tinh tế mới khám phá ra được.
Đặc biệt là võ công của vị kỳ nhân này đã tới mức xuất thần nhập hóa, nếu người giao kết, sau này chàng có dịp học hỏi một vài chiêu thì còn gì bằng?
Từ ác cảm ban đầu dần dần chàng nảy sinh sự kính phục và bây giờ là lòng cảm mến.
Khấu Anh Kiệt hiểu rằng vị đó rất quý con Hắc Thủy Tiên, không tiếc bỏ ra mấy vạn lạng bạc để mua nó, nhưng vì thấy chàng yêu quý con ngựa chẳng kém gì mình thì lại từ bỏ ý định!
Đó chính là tác phong hiệp sĩ, mấy ai có được?
Càng nghĩ chàng càng thêm cảm phục lão nhân bí ẩn này.
Đột nhiên chàng trông thấy một vật trên cát.
Đó là chiếc bình ngọc chỉ lớn hơn một ngón tay cái một chút, trên cổ bình đeo một sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng, trông rất xinh xắn.
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
– “Có lẽ đây là vật của Quách lão nhân đánh rơi!”.
Nghĩ đoạn chàng nhặt lên xem thấy trên bình chạm khắc rất đẹp, còn khảm thêm mấy chữ nhỏ: Thiên lý phụ tương tư!
Khấu Anh Kiệt mân mê chiếc bình mọt lúc rồi động tính hiếu kỳ, chàng mở nắp bình xem bên trong đựng vật gì!
Trong bình là bức tượng bán thân của một thiếu nữ, không biết làm bằng chất liệu gì nhưng trông rất sống động với nét mặt đỏ thắm, mớ tóc đen nhánh mượt mà, làn da trắng như tuyết y như người thật.
Hơn nữa thiếu nữ còn rất đẹp, xứng là một trang quốc sắc thiên hương.
Khấu Anh Kiệt bị vẻ đẹp của giai nhân và sự khéo léo của nghệ nhân cuốn hút đến nỗi nhìn không rời mắt!
Quả đây là hai kiệt tác giai nhan kiệt tác của tạo hóa, còn pho tượng là kiệt tác của một người thợ thiên tài.
Thiếu nữ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, trong vẻ đẹp mê hồn còn ẩn chứa sự ngây thơ!
Căn cứ vào năm chữ “Thiên lý phụ tương tư” ngoài bình thì pho tượng này là nữ nhi của Quách lão nhân!
Như vậy đủ biết vị này yêu quý nhi nữ tới mức độ nào.
Khấu Anh Kiệt mồ côi cha từ nhỏ, nay thấy tình yêu của Quách lão nhân đối với nữ nhi sâu lắng như vậy, chàng cũng thấy cảm động.
Trong lòng nàng bỗng nảy sinh ra sự trách móc đối với lão nhân kia :
– Đã có một nữ nhi xinh đẹp và đáng yêu đến thế, lẽ ra đừng nên để rơi mất mới phải!
Tuy nhiên nghĩ đến việc ba ngày sau mình sẽ tự tay đem vật được sủng ái này trao cho đối phương, chàng lại thấy vui!
Trước đây có phần do dự, thầm hỏi rằng có nên đến Thất Lý Kiều tìm gặp Quách lão nhân không, nhưng bây giờ sau khi nhặt được chiếc bình, chàng liền hạ quyết tâm không còn do dự nữa.
Khấu Anh Kiệt nhìn lại pho tượng lần nữa rồi bỏ vào bình niêm lại như cũ xong, cất kỹ vào người.
Nhìn theo vết chân lạc đà vẫn còn hằn ở trên cát, Khấu Anh Kiệt tự nhủ :
– “Lão nhân này hiển nhiên là rất quen đường. Bây giờ trời đã sắp tối, cứ theo dấu chân này mà ra khỏi sa mạc tìm nơi nghỉ qua đêm rồi sẽ tính!”.
Nghĩ đoạn chàng đến bên Hắc Thủy Tiên nhảy lên lưng nó theo dấu chân lạc đà để phóng đi!
Nhưng chàng không kịp ra khỏi sa mạc trước khi trời tối!
May mà đêm đó có trăng, gió cũng dừng nên dễ dàng nhận ra dấu chân lạc đà phía trước.
Cuối cùng rồi cũng ra khỏi sa mạc, nhưng vẫn chưa gặp một khu dân cư nào!
Chừng nửa canh hai, Khấu Anh Kiệt tới một con sông nhỏ ở giữa thảo nguyên, tới đây thì chân lạc đà mất dấu.
Dù sao thì đã tới nguồn nước không còn sợ gì nữa, Khấu Anh Kiệt tắm rửa cho Hắc Thủy Tiên rồi thả nó gặm cỏ bên bờ!
Đã hơn một năm dong ruổi trên khắp các hoang mạc vùng này nên Khấu Anh Kiệt khá thông thạo địa hình!
Con sông nhỏ này là một chi lưu của Quách Lặc hồ đổ xuống một con hồ gọi là Tát Nhĩ hồ!
Khấu Anh Kiệt đang vục nước rửa mặt thì nghe có tiếng vó ngựa phi dồn dập, liền ngẩng lên nhìn.