Đọc truyện Trường Kiếm Tương Tư – Chương 12: Hữu duyên tương phùng
Rời khỏi Chiêu Quân phạn điếm, Khấu Anh Kiệt lòng đầy lo lắng.
Trác Quân Minh đã nói không sai, ba kỵ sĩ vừa vào điếm chính là người của Vũ Nội thập nhị lệnh.
Hai tên hoàng y võ sĩ thì Khấu Anh Kiệt không biết, nhưng người bận thanh y là một lão nhân thấp bé, mặt dơi tai chuột, hai tay lòng thòng như tay vượn thì mới nhìn qua chàng đã nhận ra ngay.
Lão chính là Ưng Cửu Gia Ưng Thiên Lý, cánh tay đắc lực nhất của Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường.
Ưng Thiên Lý lợi hại thế nào thì ở Tứ Lang thành Khấu Anh Kiệt đã rõ. Lúc đó đấu với Quách Bạch Vân tuy bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm, bây giờ tới đây nhiều khả năng là truy bắt chàng và cướp thi thể Quách Bạch Vân cùng hai bảo vật.
Giá như hôm đó không đấu với Ưng Thiên Lý thì Quách Bạch Vân đã không chết nhanh như thế, bởi vậy chàng coi hắn là cừu nhân của sư phụ.
Nhưng trong tình cảnh này thì chàng chưa thể nói đến chuyện báo thù. Chàng đã hành động rất cẩn mật, nhưng cũng dự phòng tình huống Vũ Nội thập nhị lệnh nhiều tai mắt nên chúng đã bám theo.
Nay linh cữu đang để ở khách điếm, cừu nhân đã theo vết đến đây, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì biết ăn nói thế nào với Quách Thái Linh và hai vị sư huynh?
Khi đó dù chàng có chết một trăm lần cũng chưa hết tội.
Nghĩ tới đó khắp người toát mồ hôi. Sau khi chia tay với Trác Quân Minh, Khấu Anh Kiệt cúi đầu lầm lũi trở về Trường Hưng khách điếm.
Điều nguy hiểm nhất là chỉ trong ngày hôm đó, hầu như toàn thành Tần Châu đều nói về quái khách mặc áo tang cưỡi con hắc mã thần kỳ có hành vi lạ lùng trong cuộc đua ngựa.
Ngay sau đó tin tức về chàng từ chối món quà của Ngọc tiểu thư sai người mang đến tặng, trong đó có phần thưởng cho người được giải nhất cuộc đua cũng được mọi người bàn tán khắp nơi.
Việc này đã làm nhiều người thay đổi quan niệm, đâm ra có cảm tình với vị quái khách này.
Họ còn biết rằng chàng mang theo một cỗ quan tài từ xa tới, khen chàng là người có hiếu.
Vì thế khi Khấu Anh Kiệt về tới khách điếm, rất nhiều người chú ý đến chàng thì thầm to nhỏ, có người tụ tập gần phòng trọ đầy vẻ hiếu kỳ.
Khấu Anh Kiệt thấy vậy càng kinh hãi.
Lưu chưởng quầy cũng thay đổi thái độ, tự tay bưng một ngọn đèn mang tới phòng chàng.
Về phần Khấu Anh Kiệt thì chàng chẳng những không hứng khởi trước sự quan tâm đó mà trái lại càng thêm lo lắng.
Chàng đóng cửa phòng lại. Chốt kỹ, ngồi bên cỗ quan tài, trầm ngâm nghĩ ngợi, trong lòng bứt rứt không yên.
Đột nhiên chàng nghe có tiếng thở dài rất khẽ của nữ nhân phát ra từ phía sau lưng mình.
Trong phòng ánh đèn leo lét, bên cỗ quan tài, tiếng thở dài làm Khấu Anh Kiệt giật mình chấn động.
Nhưng chàng trấn tĩnh lại rất nhanh, lập tức đứng bật lên vung chưởng đánh ra.
Thoáng thấy người nhỏ nhắn đứng ở góc phòng đưa tay lên phản kích…
Ầm một tiếng, Khấu Anh Kiệt bị chấn động lùi một bước.
Ngay từ chiêu đầu tiên chàng đã lạc vào thế hạ phong.
Người kia từ từ bước ra luồng sáng.
Khấu Anh Kiệt trố mắt nhìn vị khách không mời, thốt lên :
− Cô là…
Chàng không nói hết câu, sợ rằng mình nhận lầm người.
Người kia lạnh lùng hỏi :
− Thế nào? Không nhận ra ta sao?
Giọng nói đã chứng minh rằng chàng suy đoán không sai.
Khấu Anh Kiệt chắp tay nói :
− Nguyên là Thiết cô nương!
Phải, nữ nhân trong phòng chính là Thiết Tiểu Vi, thiên kim ái nữ của vị Tổng lệnh chủ Vũ Nội thập nhị lệnh Thiết Hải Đường, cũng là kẻ thù bất cộng đái thiên của sư phụ chàng.
Thiết Tiểu Vi hừ một tiếng nói :
− Thế mà ta cứ tưởng người không còn nhận ra ta nữa.
Cô ta đến bên bàn, kéo ghế ngồi một cách tự nhiên.
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
− Hiển nhiên Thiết Tiểu Vi đến đây cùng Ưng Thiên Lý, như vậy lực lượng của Vũ Nội thập nhị lệnh không ít, nhưng ít hay nhiều có gì quan trọng? Chỉ riêng Ưng Thiên Lý hoặc Thiết Tiểu Vi, mình đã không đối phó nổi rồi…
Chàng thầm gọi tên sư phụ Quách Bạch Vân :
− Sư phụ! Như vậy là điều bất trắc đã xảy ra… Đệ tử chết thì không nói làm gì, chỉ hận rằng không thực hiện được lời phó thác của lão nhân gia…
Nhưng nhớ lại hai lần trước, Thiết Tiểu Vi đã cố sức bảo vệ mình, nên trong lòng chàng lóe lên chút hy vọng, liền hỏi :
− Xin Thiết cô nương cho biết đột nhập vào phòng tại hạ có mục đích gì?
Thiết Tiểu Vi hừ một tiếng, khinh khinh nói :
− Mục đích gì ư? Khấu Anh Kiệt! Nếu ta đến để giết ngươi thì dù ngươi có mười mạng cũng không giữ được đâu.
Khấu Anh Kiệt giả bộ hồ đồ :
− Tại hạ còn chưa hiểu ý cô nương…
Thiết Tiểu Vi xẵng giọng :
− Ngươi không biết thật hay giả vờ? Ngươi tưởng rằng một chưởng hôm nọ trên thuyền đánh ta bị thương, như vậy là võ công cao lắm hay sao? Nên biết nếu hôm đó ta không lưu tình thì ngươi sao có thể thoát được dễ dàng như thế?
Tình cảnh hiểm nghèo trên lâu thuyền hôm trước hiện ra trong tâm trí Khấu Anh Kiệt.
Chàng cũng hiểu rằng hôm đó Thiết Tiểu Vi xuất thủ là để ngăn cản Thẩm Tố Sương mà chắc võ công còn cao cường hơn, và chính cô ta đã lãnh trọn một chưởng của Khấu Anh Kiệt để tạo điều kiện cho chàng thoát khỏi thuyền… Chỉ là hôm đó chàng đã ra tay quá mạnh làm đối phương bị nội thương…
Cho đến bây giờ chàng vẫn ân hận vì điều đó, nhưng về sau bao nhiêu biến cố dồn dập xảy ra nên chàng không còn thời gian biết tin tức của Thiết Tiểu Vi.
Chàng vội chắp tay nói :
− Hôm đó được cô nương ra tay giải cứu, tại hạ vẫn ghi nhớ trong lòng, đại ân đó không dám quên…
Thiết Tiểu Vi day lại :
− Đại ân đó không dám quên. Ta lại thấy rằng chưởng đó là ngươi quyết ý đánh chết ta.
Khấu Anh Kiệt đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói :
− Tại hạ vì cấp thiết để thoát thân nên xuất thủ quá nặng khiến cô nương bị thương, xin rộng lòng khoan thứ…
Thiết Tiểu Vi nói :
− Hôm đó ta chỉ trách mình là quá chủ quan không vận nội công để đề phòng, nếu không một chưởng đó của ngươi đâu thể đả thương được ta.
Khấu Anh Kiệt quan thiết hỏi :
− Hôm đó cô nương bị thương có nặng lắm không?
Thiết Tiểu Vi hừ một tiếng, phẫn hận nhìn Khấu Anh Kiệt, nhưng khi nhận ra sự hối hận chân thành hiện rõ trên mặt chàng thì ánh mắt dịu lại.
Cô ta thở dài nói :
− Thôi, chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại nữa.
Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Còn bây giờ?
Thiết Tiểu Vi nhìn cỗ quan tài nói :
− Quách Bạch Vân không phải là người thân thích gì của ngươi. Ngươi lại biết rằng lão ta là cừu nhân của bổn phái, vì sao lại mang thi thể của lão về quê, công nhiên kết thù oán với chúng ta?
Đến lúc đó Khấu Anh Kiệt mới hiểu ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, liền lao tới bên quan tài nhìn kỹ.
Còn may quan tài vẫn còn nguyên chưa bị ai động đến.
Chàng quay lại nhìn Thiết Tiểu Vi phẫn hận nói :
− Mọi hậu quả đều do Vũ Nội thập nhị lệnh các người gây ra, đều là kiệt tác của lệnh tôn cả. Nay người chết đã nằm trong quan tài, các người vẫn còn chưa vừa ý hay sao?
Thiết Tiểu Vi nói :
− Lão ta và gia phụ đã ước đấu với nhau một cách công bằng, việc sinh tử nên xác định trước. Nếu rủi người ngã xuống là gia phụ thì sao?
Khấu Anh Kiệt nghe nói vậy không biết đối đáp ra sao.
Thiết Tiểu Vi hỏi :
− Ta muốn hỏi ngươi một câu…
− Cô nương hỏi gì?
− Ngươi với Quách Bạch Vân có quan hệ như thế nào?
Khấu Anh Kiệt trả lời không chút do dự :
− Là sư đồ.
Thiết Tiểu Vi nhíu mày ngạc nhiên :
− Sư đồ?
− Không sai!
− Nghĩa là trước khi chết lão ta nhận ngươi làm đồ đệ?
− Đúng như vậy!
Thiết Tiểu Vi sững ra một lúc rồi hỏi :
− Nếu vật hai vật đó hiện do ngươi cất giữ, đúng không?
Khấu Anh Kiệt buột miệng hỏi :
− Hai vật gì?
Chàng lập tức nhớ lời dặn của sư phụ lúc lâm chung, liền lấy lại bình tĩnh nói :
− Tại hạ không hiểu cô nương muốn nói gì?
Thiết Tiểu Vi hừ một tiếng nói :
− Đừng giả vờ nữa. Chúng ta biết trong người Quách Bạch Vân có một bức họa và một viên ngọc Phỉ thúy lạc đà!
Tuy trong lòng chấn động nhưng Khấu Anh Kiệt cố sức giữ bình tĩnh nói :
− Tại hạ không hiểu…
Thiết Tiểu Vi nghiêm nghị nói :
− Ta biết việc này rất quan trọng, và ngươi cảnh giác như vậy là đúng. Nhưng nên biết rằng nếu ta muốn khống chế ngươi thì đã làm việc đó từ lâu.
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
− Cô ta nói vậy không sai. Lúc mới vào phòng mình không phát hiện được cô ta. Hơn nữa Thiết Tiểu Vi võ công cao minh hơn, lại thừa cơ xuất kỳ bất ý hạ thủ thì mình đối phó sao được… xem ra cô ấy vẫn còn thiện ý với mình…
Tuy nhiên lệnh sư là trọng đại, và đối phương dẫu thế nào cũng là nhi nữ của kẻ thù bất cộng đái thiên, lẽ nào chưa đánh đã hàng.
Chàng liền vận công đề phòng nói :
− Xem ra cô nương rất tự tin…
Thiết Tiểu Vi cười nói :
− Nếu ngươi không tin thì cứ thử xem!
Khấu Anh Kiệt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
− Ở đây chật hẹp, nếu cô nương có lòng muốn chỉ giáo cao chiêu thì chúng ta ra ngoài được không?
Thiết Tiểu Vi từ chối ngay :
− Không cần. Ở đây cũng đủ phân định thắng thua. Ngươi xuất thủ đi.
− Nếu vậy tại hạ đành đắc tội.
Dứt lời tiến đến một bước, xuất chỉ điểm hai vai đối phương.
Thiết Tiểu Vi không tránh, dùng lòng bàn tay phải đẩy mạnh ra.
Khấu Anh Kiệt cảm thấy một cỗ kình lực rất mạnh ập đến làm hai bàn tay mình lệch xuống, hai luồng chỉ lực bị đẩy dạt ra hai bên, kinh hãi thu chiêu về, tay trái thi triển công phu Hoành giá thiết môn trụ để tiếp chiêu.
Nhưng chàng đã sai lầm, vì Thiết Tiểu Vi không có ý đấu chưởng.
Khi tả chưởng của chàng đánh tới, cô ta liền lướt người tránh đi, thuận thế điểm ra ba chỉ.
− Vút, vút, vút!
Ba ngọn chỉ phong tỏa ra ba luồng khói trắng lạnh ngắt ập đến người Khấu Anh Kiệt khiến chàng phát run.
Trong lúc nguy cấp, chàng liền thu chiêu lại rất nhanh, cả song chưởng cùng đánh ra chận ba luồng chỉ phong.
Chỉ nghe ầm một tiếng vang dội làm chấn động cả gian phòng, các cửa sổ đều bị bật tung.
Khấu Anh Kiệt vừa bị chấn lực đẩy lùi lại xông vào ngay, tính hiếu thắng nổi lên, thi triển công phu Chung Lôi được Chung tiên sinh truyền thụ sau đó chàng đã khổ luyện nhiều năm, phát ra hai luồng cang khí.
Thi triển tuyệt chiêu này, Khấu Anh Kiệt tin rằng một nữ hài tử còn ít tuổi như Thiết Tiểu Vi, chỉ luyện công vài ba năm thì không sao đối phó nổi.
Một lần nữa Khấu Anh Kiệt lại đánh giá thấp đối phương.
Giá như chàng có nhiều thời gian xông pha chốn giang hồ tất sẽ có cái nhìn khác về võ học Thiết gia.
Được coi là một môn phái rất có thế lực trong võ lâm, lại nuôi tham vọng bá chủ thiên hạ, đương nhiên võ công phải có chỗ độc đáo và thế lực kinh nhân.
Thiết Tiểu Vi là thiên kim ái nữ của Tổng lệnh chủ, đương nhiên được phụ thân là Thiết Hải Đường chân truyền, những cao thủ thượng thặng trên giang hồ còn nể mấy phần, nói gì đến Khấu Anh Kiệt?
Qua mấy chiêu mà chàng vẫn còn duy trì được, đó là điều khiến Thiết Tiểu Vi bất ngờ rồi.
Khi chàng thi triển công phu chúng lôi dùng cang khí đánh ra, Thiết Tiểu Vi liền đưa bàn tay thanh mảnh xoay đi nửa vòng đánh ra.
Khấu Anh Kiệt chợt cảm thấy bàn tay mình mềm đi, lực đạo thoát ra đâu mất cả.
Cùng lúc ấy bàn tay Thiết Tiểu Vi hơi chùng xuống, người như quỷ mị lướt tới sau lưng địch thủ.
Khấu Anh Kiệt thất kinh, biết tình thế nghiêm trọng nhưng muốn đối phó đã không còn kịp nữa, lập tức cảm thấy Chí Dương huyệt tê đi.
Hiển nhiên huyệt đạo đã bị điểm trúng.
May mà Thiết Tiểu Vi hạ thủ đã lưu tình.
Nên biết Chí Dương huyệt là một trong ba mươi sáu tử huyệt trên thân người, nếu bị điểm trúng, chỉ cần xuất thủ mạnh một chút là đủ mất mạng. Ở đây Khấu Anh Kiệt chỉ cảm thấy tê đi, như vậy là Thiết Tiểu Vi phát chỉ rất nhẹ.
Khi nhìn lại Thiết Tiểu Vi đã lùi tới bàn. Hành động của cô ta thật nhanh chóng không tưởng, vừa tiến vừa lùi, xuất thủ không chế đối phương trong chớp mắt.
Khấu Anh Kiệt mặt đỏ bừng, chỉ biết giương mắt nhìn đối phương.
Trước sau chỉ mới qua năm sáu chiêu đã bị điểm huyệt đạo, không thể phủ nhận sự thực là võ công đối phương cao thâm hơn mình nhiều!
Thiết Tiểu Vi cười hỏi :
− Thế nào? Bây giờ thì ngươi đã chịu phục rồi chứ?
− Biết nói gì đây?
Khấu Anh Kiệt khẽ thở dài cúi thấp đầu xuống.
Thấy chàng như vậy, vẻ đắc ý trên mặt Thiết Tiểu Vi dần dần biến mất. Cô ta thở dài nói :
− Quách Bạch Vân nhãn lực thật không sai! Tới lúc lâm chung mà còn khả năng nhìn nhận để chọn ngươi làm đệ tử là phúc đức cho lão ta lắm đó!
Khấu Anh Kiệt chẳng còn lòng dạ đâu mà đấu khẩu với cô ta nữa vẫn cúi đầu đứng im lặng.
Thiết Tiểu Vi lại tiếp :
− Ta nói thật đấy! Nếu ngươi được một sư phụ cỡ Quách Bạch Vân truyền thụ võ học thì chỉ cần hai năm là sẽ có thành tựu kinh nhân. Đến lúc đó ta không biết có còn xứng là đối thủ của ngươi hay không nữa!
Khấu Anh Kiệt rầu rĩ đáp :
− Cô nương đừng mỉa mai nữa. Chỉ sợ tại hạ luyện công suốt đời cũng không thắng nổi cô nương đâu!
Thiết Tiểu Vi cười hỏi :
− Ngươi cho rằng thắng ta là điều quan trọng đến thế sao? Vậy thì ta thành tâm hy vọng sẽ có ngày ấy.
Khấu Anh Kiệt chua chát nói :
− Chỉ sợ vĩnh viễn không bao giờ có ngày đó đâu. Ngay cả tính mạng của tại hạ còn chưa biết sống chết lúc nào…
− Vì sao?
− Tiên sư đã bại dưới tay lệnh tôn, nay đã chết mà lệnh tôn vẫn chưa chịu bỏ, sai người truy bức, e rằng còn muốn hủy thây, huống chi là sinh mệnh của tại hạ?
Thiết Tiểu Vi lắc đầu nói :
− Không phải thế đâu? Gia phụ sai người truy đuổi chỉ vì hai vật mà ta vừa nói…
Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Chẳng lẽ hai vật đó là sở hữu của lệnh tôn?
Thiết Tiểu Vi đỏ mặt lúng túng đáp :
− Cái đó… Không phải! Chỉ là… gia phụ nói rằng hai vật đó là mối nguy hiểm lớn uy hiếp lão nhân gia và cả Vũ Nội thập nhị lệnh. Vì thế ông quyết đoạt cho bằng được nó…
Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói :
− Cướp đoạt của người khác thì bao giờ cũng bịa ra được lý do. Cô nương muốn biện bạch thế nào cũng không che giấu được hành vi cường bạo của lệnh tôn đâu!
Thiết Tiểu Vi không tỏ ra tức giận mà chỉ cười nói :
− Gan mật của ngươi quả không nhỏ. Chỉ cần ca ca ta nghe được câu đó thì dù có mười cái mạng ngươi cũng không giữ được đâu. Chỉ có ta…
Khấu Anh Kiệt ngắt lời :
− Tại hạ cho rằng chẳng phải cô nương nể nang mà nói thẳng. Chỉ là so với lệnh huynh cô nương thấu tình đạt lý hơn.
Thiết Tiểu Vi hỏi :
− Thật ư?
Cô ta đưa đôi mắt đen lay láy nhìn chàng, nhoẻn miệng cười làm đôi lúm đồng tiền lõm vào, trông rất ngây thơ và duyên dáng.
Thiết Tiểu Vi lại nói :
− Chúng ta biết nhau còn quá ít, còn việc hai lần trước ta giúp ngươi chỉ nằm trong phạm vi nhất định mà ta có thể thực hiện được. Còn khi việc đó chống lại gia phụ và gia huynh thì ta không dám làm đâu.
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Tại hạ rất hiểu điều này, vì thế nên hoàn toàn không nuôi vọng tưởng.
− Nếu vậy thì tốt!
Nói đoạn chợt buông tiếng thở dài, bước tới bên cửa sổ đăm đăm nhìn ra ngoài trời tối om.
Không biết thiếu nữ đó đang nghĩ gì?
Khấu Anh Kiệt nói :
− Cô nương có điều chi khó xử thì xin nói thẳng ra!
Thiết Tiểu Vi quay lại nói :
− Quả thật ta đang có điều khó xử, ngươi có biết mục đích của ta đến đây là gì không?
− Cô nương không nói thì tại hạ làm sao mà biết được?
− Vậy thì ta nói thật để ngươi nghe. Ta phụng mệnh gia phụ đến đây bắt ngươi về Tổng đàn Vũ Nội thập nhị lệnh.
Khấu Anh Kiệt sửng sốt hỏi :
− Bắt tại hạ? Vì lý do gì?
Thiết Tiểu Vi đáp :
− Sau khi Ưng tổng quản báo tin phụ thân nhận định rằng Quách lão tiền bối sau khi chết, hai vật báu đó nhất định rơi vào tay ngươi.
− Lênh tôn nói vậy là võ đoán. Tại hạ chưa từng nhìn thấy hai vật đó, ngay cả khi khâm liệm tử thi cũng không có…
Thiết Tiểu Vi cười nói :
− Chỉ sợ ngươi nói thế là không thực tâm. Nhưng thôi, tạm thời không nói chuyện đó nữa. Trưa nay ta vừa đến Tần Châu, lập tức đã biết ngay tung tích của ngươi rồi. Việc tìm ngươi quá dễ. Nếu Ưng tổng quản đến đây trước ta thì ngươi đối phó thế nào?
Khấu Anh Kiệt cười thảm nói :
− Cô nương đã phát hiện ra tại hạ thì sớm muộn gì Ưng Thiên Lý cũng tìm được tới đây. Tại hạ phải mang theo linh cữu của ân sư, muốn thoát khỏi sự truy tìm của Vũ Nội thập nhị lệnh là điều không có khả năng. Chỉ biết ngồi chờ chúng ta đến, liều một trận trước khi chết mà thôi.
Thiết Tiểu Vi nói :
− Có lẽ tình hình chưa đến nỗi tuyệt vọng như ngươi nghĩ. Ngươi có thể đi ngay trong đêm nay may ra còn kịp…
Nói xong đưa mắt nhìn Khấu Anh Kiệt đầy tình ý rồi đi ra cửa.
Khấu Anh Kiệt đứng ngẩn ra một hồi lâu mới định tâm lại, kinh hãi nghĩ thầm :
− Nguy rồi! Như vậy là Thiết Hải Đường đã có ý nhổ cỏ tận gốc, tiêu diệt Quách Thái Linh và hai vị sư huynh. Với thế lực của Vũ Nội thập nhị lệnh hiện nay, nếu Quách Thái Linh không phòng bị thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Nghĩ tới đó chàng bỗng toát mồ hôi lạnh.
Thực ra tình cảnh của chàng còn nguy hiểm hơn Quách Thái Linh hoặc hai vị sư huynh nhiều.
Chàng ước gì được chắp thêm đôi cánh bay ngay về Cao Lan báo ngay tin tức đó cho Quách Thái Linh.
Nhưng tang sự là điều không thể bỏ, biết làm thế nào?
Hoàn cảnh của Khấu Anh Kiệt lúc đó quả thật là ngàn cân treo sợi tóc.
Trước đây, vì giận dỗi Quách Thái Linh vô tình vô nghĩa đối với mình mà Khấu Anh Kiệt quyết định sau khi đưa linh cữu sư phụ đến Bạch Mã sơn trang an táng xong, chàng sẽ lập tức rời khỏi đó để dấn thân vào giang hồ ngay.
Nhưng bây giờ, sự uy hiếp của Vũ Nội thập nhị lệnh khiến chàng gạt bỏ ý định đó, vì thấy cô ta đơn độc đối phó với cường địch, tuy chàng biết mình chẳng giúp được gì nhiều nhưng dù sao có thêm người trong cơn hoạn nạn vẫn yên lòng hơn.
Lúc này chẳng phải họ đã trở thành người đứng chung chiến tuyến đó sao?
Nghĩ thế, hùng tâm trong lòng chàng trỗi dậy.
Sự cố vừa phát sinh buộc Khấu Anh Kiệt phải tìm phương hướng giải quyết.
Kẻ thù đã tới Tần Châu, trực tiếp đe dọa tính mạng của chàng mà không thể trốn tránh được vì phải mang theo cả linh cữu sư phụ.
Chỉ còn một cách là làm theo lời khuyên của Thiết Tiểu Vi, đưa quan tài đến Bạch Mã sơn trang càng nhanh càng tốt!
Nhưng đang đêm thù không thể được, vì chàng hoàn toàn không quen đường, lỡ bị lạc thì càng bất lợi.
Hơn nữa lúc đó đã khuya, chàng quyết định sáng mai sẽ lên đường sớm.
Thế là chàng đóng cửa lại, ngồi hành công.
Đột nhiên có người gõ cửa cạch, cạch! hai tiếng.
− Chẳng lẽ địch nhân đã tới?
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
− Đã là phúc thì không phải họa, nếu đã là họa thì tránh cũng không qua, phải đối diện với hiện thực thôi.
Liền cất tiếng hỏi :
− Ai?
Không có tiếng trả lời.
Khấu Anh Kiệt bước đến bên cửa sổ hé mắt nhìn ra.
Bên ngoài vắng lặng không một âm thanh, cũng không thấy bóng người nào!
Khấu Anh Kiệt mở cửa bước ra quan sát khắp xung quanh phòng.
Dưới ánh trăng suông, cả dãy khách phòng vắng ngắt không thấy ai cả.
Trong lòng đầy ngạc nhiên, chàng lại quay vào phòng.
Nhưng vừa bước qua cửa, chàng chợt nghe thấy một người đã ngồi lù lù ở bộ ghế, quay lưng ra cửa.